Edit: Động Bàng Geii..o0o..
Giản Ninh cả ngày đều mất tập trung, có lúc lại thở dài, có lúc lại nhíu mày, lại có đôi khi ánh mắt đột nhiên sáng ngời rực rỡ.
Cậu ảo não vì tâm lý của chính mình không kiên định, dễ dàng bị Mục Ngạn mềm hoá đi, cậu nghĩ đến khoảng thời gian bảy năm này, dù sao cũng đã thích ứng được những ngày không có Mục Ngạn, mỗi lần mệt đến không thể kiên trì được, cậu đều luôn tự nhắc nhở chính mình, không có người nào mất đi một người lại không thể sống được, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Nhưng tới khi Mục Ngạn một lần nữa xuất hiện trước mặt cậu, cậu liền biết chính mình dao động, cậu giả bộ bản thân mình lạnh lùng, nguỵ trang đến mức nhẫn tâm, nhưng chỉ cần Mục Ngạn lộ ra vẻ mặt tổn thương, lý trí của cậu toàn bộ đều tan rã.
Cuộc sống của cậu liệu rằng còn hi vọng sao? Cậu có thể cho Mục Ngạn… Hạnh phúc sao?
Ny Ny một bên cũng phát sầu muốn chết, anh chàng soái ca kia rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào, có thể khiến Giản Ninh hồn phi phách tán đến như vậy, mỗi ngày hết than thở lại làm cái vẻ mặt u ám quả thật là… Ny Ny hít sâu một hơi, lấy lý luận tri thức dày dặn của cô, chẳng lẽ… Hay là… Như vậy… Là như vậy…
“Ny Ny, anh về nhà trước.” Giản Ninh dọn vệ sinh xong, thay đồng phục nhà hàng chuẩn bị về nhà, vừa quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt tựa như sói của Ny Ny đang nhìn chằm chằm cậu, cậu theo bản năng lùi lại từng bước, “Em muốn gì, bình tĩnh một chút a, anh không phải đồ ăn.”
Ny Ny khinh thường mà hừ một tiếng, lại nghĩ đến bộ dáng nghiến răng nghiến lợi trừng cô sáng nay của Mục Ngạn, sau lưng bỗng nhiên rét lạnh một cái, cô hình như đã phát hiện được cái gì đó… Không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Giản Ninh không biết suy nghĩ trong đầu của Ny Ny đã chạy tới vở kịch nam chính bị cự tuyệt tình cảm nào đó, nhìn thấy cô lẩm bẩm gì đó trong miệng, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Vào buổi tối đầu thu trời mưa nhỏ, Giản Ninh mới ra khỏi cửa đã bị gió thổi đánh mấy cái hắt xì, cậu xoa xoa cái mũi, nhìn mưa cũng không lớn lắm, liền lười mở dù, trực tiếp vọt vào màn mưa.
Giản Ninh chạy bước nhỏ đến giao lộ, một chiếc xe ‘két’ một tiếng dừng lại trước mặt cậu, Mục Ngạn ngồi trong xe hướng cậu quát: “Đi lên!”
“… Cậu làm sao lại ở chỗ này?” Giản Ninh hoảng sợ, nhìn phía sau chuẩn bị có xe đến, vội vàng nói, “Tôi ngồi xe buýt về là được, trạm xe ngay trước mắt rồi.”
Mục Ngạn không thèm để ý đến phía sau một hàng dài xe khác nhấn còi, cởi dây an toàn mở cửa xuống xe.
“Ai… Cậu…” Giản Ninh quýnh lên, vội vàng ngồi lên xe, Mục Ngạn lúc này mới giẫm chân ga rời đi.
Mục Ngạn một tay nắm tay lái, một tay giữ lấy tay của Giản Ninh, trầm mặt nói: “Trước đó còn không chịu mở dù, tay cũng đã lạnh như vậy.”
Giản Ninh giãy ra, nhưng không thể rút tay về được, ngược lại còn bị Mục Ngạn đưa tới bên miệng hôn một cái, nhất thời liền an phận, mới khi nãy còn có chút lạnh hiện tại lại có một chút nóng.
“Cậu lo mà lái xe cho tốt đi a…”
“Nhà em ở đâu, tôi đưa em về.” Mục Ngạn nhéo lòng bàn tay trong tay mình, một chút cũng không muốn buông ra, “Không nói tôi liền trực tiếp mang em về nhà của tôi.”
Giản Ninh không dám quấy rấy y lái xe, đành phải báo địa chỉ của nhà mình, cảm thấy người này quả thật không biết xấu hổ giống như trước đây, thật khiến cậu không có biện pháp.
Nhà của Giản Ninh là một khu nhà cho thuê, là một tiểu khu đã lâu đời, cho nên tiền thuê rất rẻ. Từ sau khi Ninh Tiệp tinh thần không ổn định, không còn đi làm nữa, ban đầu còn dựa vào anh chị giúp đỡ một chút, về sau lâu dài lại sản sinh ra bất đồng, kế đó cũng dần dần cắt đứt liên lạc, hiện tại sinh hoạt phí của hai người đều là một mình Giản Ninh gánh vác.
Vị trí đỗ xe của tiểu khu không lớn lắm, sớm đã bị người khác nhét đầy, Mục Ngạn đảo một vòng, cuối cùng đành phải đỗ bên ven đường lớn, sau đó đi bộ cùng Giản Ninh vào trong.
“Tôi tự vào được rồi, cũng không phải là con nít.”
“Con nít còn biết trời mưa thì phải che dù.” Mục Ngạn che dù đi song song với cậu, hơn phân nửa dù đều che trên đỉnh đầu Giản Ninh.
Giản Ninh bị nghẹn không thể nói nên lời, đành phải cúi đầu nói một tiếng: “Biết rồi.”
Mục Ngạn nhìn con ngõ tối thui như mực cùng đèn đường bị hỏng, nhíu nhíu mày: “Em một mình trở về như vậy, rất nguy hiểm, đèn đường như thế này sao không ai đến sửa.”
“Tôi là đàn ông thì sợ cái gì, chỗ này đa phần đều là người lớn tuổi, rất an toàn.”
Giản Ninh còn chưa nói xong đã bị Mục Ngạn liếc một cái: “Kẻ xấu luôn thích những người không có ý thức phòng bị như em.”
Hai người đi tới dưới tiểu khu, Mục Ngạn còn muốn đưa Giản Ninh lên lầu, Giản Ninh kiên quyết không cho.
Mục Ngạn chưa từ bỏ ý định: “Nhỡ đâu kẻ xấu núp ở cầu thang thì làm sao!”
“Ở đâu ra nhiều kẻ xấu như vậy.”
Mục Ngạn thở một hơi, lấy điện thoại ra: “Vậy em đọc số của em cho tôi đi, tôi muốn xác định em đến nhà an toàn.”
Giản Ninh chần chờ một chút, vẫn là đọc cho Mục Ngạn dãy số của mình, cậu biết tư vị lo lắng cho người khác là như thế nào.
“Tôi đi đây?”
“Ân, không còn sớm, cảm ơn cậu đưa tôi về… Trên đường cẩn thận.”
Hai người nói tạm biệt, lại đều không có đi, trầm mặc mà đứng ở đó, cho đến khi đèn cảm ứng ở cầu thang cũng tắt, bốn phía lâm vào một mảng bóng tối.
Giản Ninh nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Mục Ngạn, hô hấp có chút nặng nề, người ở trong bóng tối luôn có thể cảm nhận rõ ràng du͙© vọиɠ cùng xúc động của nội tâm. Cậu xê dịch chân, ngay sau đó liền bị người trước mặt ôm chặt lấy.
“Ninh Ninh…” Mục Ngạn ôm cậu, thở một hơi, cúi đầu xuống ở trên môi cậu cắn một ngụm, sau đó buông cậu ra, bước nhanh vào màn mưa.
Đèn cảm ứng lại một lần nữa sáng lên, soi sáng vách tường sứt mẻ trên hành lang cùng tay vịn, Giản Ninh đứng tại chỗ một lát, mới từng bước từng bước lên lầu. Thật sự kỳ quái, rõ ràng mỗi ngày đi lên cầu thang đều có cảm giác mệt mỏi vô cùng, tại sao hôm nay lại cảm thấy ngọn đèn lờ mờ này lại có chút ấm áp như vậy.
Cậu đi ngang qua cửa nhà hàng xóm, nghe được tiếng TV truyền ra cùng tiếng khóc của con nít ầm ĩ, thậm chí còn có cả tiếng đàn dương cầm, tại sao từ trước tới bây giờ cậu lại không chú ý đến những thứ này?
Cậu mở cửa nhà mình, trong phòng khách có sáng đèn, trên bàn ăn còn đặt một cái dĩa nho đã rửa sạch, phía dưới đè lên tờ giấy Ninh Tiệp lưu lại cho cậu: Ninh Ninh, nho này rất ngon, nhớ rõ phải ăn, đi ngủ sớm một chút.
Ninh Tiệp mấy ngày nay tinh thần đã ổn định lại một chút, sẽ không lại hỏi Giản Ninh chuyện của ba mình nữa, cũng sẽ không đột nhiên không khống chế được cảm xúc, thỉnh thoảng còn có thể xuống lầu mua một chút đồ ăn.
Giản Ninh bắt lấy một quả nho cho vào miệng, thực ngọt. Cậu khụt khịt mũi một tiếng, nhẹ nhàng đi vào phòng của Ninh Tiệp, ngồi ở đầu giường nhìn người đang ngủ say.
“Mẹ à, mẹ mau chóng tốt lên được không… Con có quen một người rất tốt, muốn giới thiệu cậu ta cho mẹ…”