Edit: Động Bàng Geii..o0o..
Ny Ny chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, liền nhìn thấy soái ca từ bên ngoài tiến vào.
“Giản Ninh đâu!”
“Nhà, nhà vệ sinh… Vừa mới đi vào.”
Soái ca đi được hai bước lại lui trở về, hỏi cô: “Cô… Là bạn gái Giản Ninh?”
Trong mắt giấu đao, lai giả bất thiện[1]! Ny Ny hung hăng lắc đầu.
[1]
lai giả bất thiện 来者不善: chỉ người đến nhưng không có ý tốt.“Vậy cậu ta có bạn gái không?”
“Không có, Giản Ninh mỗi ngày đều mười giờ hơn mới tan ca, còn phải chạy về nhà, thời gian nghỉ ngơi còn không có, làm sao có thì giờ đi tìm bạn gái! Đừng nói là bạn gái, anh ấy ngay cả bạn bè cũng không nhiều, tuổi còn trẻ, lại như một ông cụ non, mỗi ngày đều tâm sự nặng nề.”
Mục Ngạn mới hỏi một câu, mà Ny Ny đã muốn đem hết tình hình cuộc sống thất thất bát bát của cậu nói ra sạch bách, nhìn theo bóng dáng của y vọt vào phòng vệ sinh, cô ngồi ở trên ghế, lấy qua một ly trà, học mấy bà nương nương trong phim truyền hình, nhấp một ngụm, lắc đầu: “Có vấn đề…”
Mục Ngạn tiến vào phòng vệ sinh, Giản Ninh đang cong người rửa mặt, nghe được âm thanh liền ngẩng đầu lên, trên mặt đầy nước, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt cùng chóp mũi đều hồng. Nhìn thấy người đến là Mục Ngạn, cậu hoảng sợ, lau mặt một cái liền muốn đi ra ngoài, lại bị Mục Ngạn một phen giữ chặt.
“Cậu làm cái gì trong này, khóc?”
“Không, không có…” Giản Ninh cảm thấy rất lúng túng, cúi đầu không dám nhìn Mục Ngạn.
“Cậu có ý gì? Tôi kết hôn, cậu không vui? Mới nãy còn nói chúc mừng tôi, hiện tại một mình chạy tới phòng vệ sinh khổ sở cho ai xem?” Mục Ngạn không chịu buông tha cậu, hùng hổ hỏi.
“Không có tôi không có khổ sở, cậu phải kết hôn… Tôi thật sự rất vui…”
“Phải, cậu đương nhiên không khổ sở, cậu không phải dứt khoát lắm sao, nói đi là đi, ngay cả một chút cơ hội cũng không lưu lại cho tôi! Cậu cảm thấy chính mình vĩ đại lắm đúng không? Còn nghĩ rằng tôi sẽ đối với cậu nhớ mãi không quên đúng chứ? Cậu giỏi lắm —”
Mục Ngạn nhìn thấy vẻ mặt càng ngày càng thống khổ của Giản Ninh, một bên thay chính mình hả dạ một bên bên lại tựa như cầm dao hướng tới ngực chính mình cắm vào, nói đến câu sau lại bỗng nhiên ngậm miệng lại, rốt cuộc mắng không nổi nữa.
Không muốn người này chịu một chút uỷ khuất.
Trước kia là vậy, hiện tại… cũng vậy.
Y nhắm mắt lại, một phen đẩy Giản Ninh ra: “Trả lại cho tôi.”
Giản Ninh bị y đẩy lùi về sau hai nước, còn chưa có kịp từ chuyện nghẹt thở trước đó thoát ra, vẻ mặt thất hồn lạc phách: “… Cái gì?”
“Thiệp cưới! Đem thiệp cưới trả lại cho tôi!” Mục Ngạn không kiên nhẫn rống lên, không đợi cho Giản Ninh kịp phản ứng lại, đã nhào tới trong túi của cậu lấy ra thiệp cưới, xé nát rồi ném vào thùng rác.
“Cậu tại sao lại đem thiệp cưới …”
“Không cưới nữa.” Mục Ngạn còn đang ở trong lòng buồn bực, rầu rĩ không vui.
“… Không cưới nữa?!” Giản Ninh hoảng sợ, rốt cuộc lấy lại tinh thần, “Tại sao lại đột nhiên…”
“Tôi cưới hay không cưới thì liên quan rắm gì tới cậu! Cũng không phải cưới cậu! Cậu chắc chắn chỉ ước sao cho tôi mau chóng kết hôn đi đúng không?!” Mục Ngạn không muốn nhìn thấy mặt của Giản Ninh, tức giận xoay người rời đi.
“Mục Ngạn.” Giản Ninh đuổi theo phía sau y được hai bước, ngón tay gần như đã chạm đến quần áo của đối phương, lại như bị bỏng mà rụt trở lại. Cậu đột nhiên tỉnh táo lại, đuổi theo rồi sao nữa? Cậu muốn nói gì, muốn làm gì? Mục Ngạn đã không còn thuộc về cậu nữa, nếu lúc trước lựa chọn chia tay, vậy làm sao có thể lần nữa dây dưa không rõ chứ?
Giản Ninh ngặn chặn lại khát vọng dưới đáy lòng mình, cậu biết tên tiểu nhân trong lòng cậu muốn làm gì, nó nghĩ muốn xông lên ôm lấy, chạm vào y, hôn y, làm hết những chuyện bọn họ từng yêu thích, bàn tay của Mục Ngạn, môi của Mục Ngạn, nụ cười của Mục Ngạn, nhiệt độ cơ thể của Mục Ngạn, cái ôm của Mục Ngạn, tất cả của Mục Ngạn —
Giản Ninh hít sâu một hơi, quay trở về phòng vệ sinh, bên trong truyền ra từng đợt nghẹn ngào chua xót.
Mục Ngạn tới trước cửa nhà hàng liền dừng lại, đợi vài giây, Giản Ninh cũng không có đuổi theo y. Y cười tự giễu, rốt cuộc vẫn là rời đi.
Cứ như vậy mấy ngày, Ny Ny cảm thấy Giản Ninh chỉ còn lại cái xác không hồn, tuy rằng trước kia cậu cũng đã lạnh lùng thản nhiên rồi, nhưng ít ra vẫn còn mùi vị của người sống, nhưng hiện tại, trên mặt cậu còn sót lại chút biểu tình cũng bị đem đi hết, cả ngày tựa như cái máy chỉ biết làm việc.
Anh chàng soái ca kia cũng không đến nữa, nhưng Ny Ny có cảm giác, y nhất định sẽ còn xuất hiện nữa! Chính là cô lại có chút sợ anh chàng đẹp trai kia trở lại, Giản Ninh chắc chắn sẽ không chịu nổi mất, mới gặp mặt có ba lần, đã muốn nửa sống nửa chết rồi.
Ai, hỏi thế gian tình là gì… Ân? Cô vì cái gì lại nghĩ tới câu này chứ!
Giản Ninh làm xong đâu đó, liền ra ngoài cho mèo ăn.
Bên cạnh ven đường có một chiếc xe việt dã màu đen, thân xe dường như đem mặt tiền của cửa hàng chắn lại. Giản Ninh mới vừa cho mèo ăn, còi ô tô liền vang lên, thấy Giản Ninh không có phản ứng, người bên trong xe liền tiếp tục nhấn còi, dẫn tới người đi đường đều ghé mắt nhìn qua.
Giản Ninh rốt cuộc cũng ý thức được tiếng còi đó là hướng tới cậu, cửa xe có màn che, thấy không rõ bên trong, cậu do dự một chút, vẫn là đi tới trước xe.
Cửa kính xe hạ xuống, trước mặt cậu liền xuất hiện khuôn mặt của Mục Ngạn.
“Cho tôi hai phần đồ ăn, mang đi.” Trên cằm Mục Ngạn còn có chút râu lổm chổm, sắc mặt cũng không tốt, y lấy tờ một trăm, đưa ra. Nhìn thấy Giản Ninh không nhận, y lại dùng súc quơ qua quơ lại, “Còn muốn bán nữa không hả?”
Giản Ninh như sống lại, chần chứ nhận lấy tiền, nhỏ giọng hỏi: “Cậu muốn chọn món nào?”
“Tuỳ tiện, cậu xem rồi chọn đại đi.”
Chờ Giản Ninh trở ra, Mục Ngạn đang nhắm hai mắt tựa lưng ra sau ghế ngồi, hình như là đang ngủ.
Giản Ninh không đành lòng gọi y dậy, đứng bên cạnh xe dưới trời nắng hơn mười mấy phút, cũng nhìn y hơn mười mấy phút.
Cậu vốn nghĩ Mục Ngạn sẽ không xuất hiện nữa, cậu một bên tự nói với mình như thế này mới là đúng, bọn họ vốn nên trải qua cuộc sống từ nay về sau cũng sẽ không bao giờ gặp lại đối phương nữa, một bên lại ngơ ngơ ngác ngác. Mục Ngạn là tàn tro bất diệt trong đáy lòng cậu, chỉ cần động một chút dục niệm thôi, liền một lần nữa dấy lên ngọn lửa, bỏng rát đến nổi cậu cũng không muốn sổng nữa.
Cậu không sợ tâm của mình chết, chỉ sợ tâm của mình là bất tử.
Mục Ngạn vừa mở mắt ra, liền gặp phải tầm mắt thẳng tắp của Giản Ninh, y hơi mất tự nhiên mà quay sang, xoa xoa huyệt thái dương căng nhức: “Sao lại không gọi tôi, đồ ăn đâu?”
Giản Ninh đem một gói to cho y, lại đưa thêm ba mươi đồng tiền thối.
Mục Ngạn liếc mắt nhìn hộp cơm — đều là những món trước đây y thích ăn nhất. Y cầm lấy cái hộp để trên cao nhất: “Đây là gì?”
“… Bánh ngọt.” Giản Ninh thật nhanh liếc mắt nhìn y một cái, còn nói, “Hôm nay có hoạt động, tặng kèm.”
Quỷ mới tin. Mục Ngạn nhìn khuôn mặt gầy yếu của cậu, đem bánh ngọt nhét lại tay cậu: “Tôi không ăn bánh ngọt, cho cậu.”
“Không phải cậu…” Giản Ninh nói đến một nửa lại cứng nhắc mà chặn đứng lại câu chuyện, đem câu “thích ăn bánh ngọt” nuốt trở vào, cũng đúng, đã nhiều năm qua như vậy, sở thích đều có thể thay đổi…
Mục Ngạn nhìn thấy cậu nhăn mày, tâm tình tốt hơn một chút, đạp chân ga, bỏ đi.