“Cho nên, ân… Cậu?”
“…À.”
À… À là có ý gì a! Mục Ngạn ở trong lòng gấp đến phát điên, ngoài mặt còn phải giả bộ như trấn định.
“Nhưng tôi không thích con trai.”
“Không cho cậu thích thằng khác! Chỉ được thích tôi!”
“Cậu không phải là con trai sao?”
“…” Không hiểu phong tình! Mục Ngạn tâm trầm xuống, cánh tay đem người trong lòng ôm chặt hơn.
Giản Ninh không phát ra tiếng, một trận trầm mặc tràn ngập giữa hai bọn họ.
Cuối cùng vẫn là Mục Ngạn thiếu kiên nhẫn trước, rầu rĩ mở miệng: “Khụ, cậu đối với tôi… Là cảm giác gì?”
“…Cũng được được.”
Mục Ngạn đợi nửa ngày, lại chờ tới ba chữ này, bình tĩnh không nổi nữa, đang muốn tiến tới ép cung, mới cúi đầu xuống đã thấy hai cái lỗ tai sau tóc của Giản Ninh đỏ bừng, tim của y như bị ai chọt một cái, đột nhiên cơn giận dữ trước đó cũng xẹp lép, chỉ còn lại một cỗ ngọt ngào như mật, ở bên trong lắc lắc lư lư. Y ma xui quỷ khiến thế nào lại cúi xuống hôn lên cái tai đó, nháy mắt tim như nhảy dựng lên tựa như muốn rớt ra khỏi l*иg ngực.
“Buông ra!”
“Không buông.” Mục Ngạn hai tay gắt gao bám lấy, đem Giản Ninh ấn vào trong lòng ngực, nhìn thấy Giản Ninh đang trừng mắt mình, còn cười ngu ngơ, “Em không nói gì anh coi như em ngầm thừa nhận.”
Giản Ninh không biết tên này lại quấn người như thế, ảo não thở dài: “Cậu tại sao lại thích tôi?”
Rõ là Mục Ngạn trắng trợn nói trước, nghe thấy Giản Ninh hỏi vậy lại không biết tại sao có chút xấu hổ mà đỏ mặt, gác cằm lên vai của đối phương nhỏ giọng nói: “Ân, thích em…”
Cái tên này hỏi một đằng lại đáp một nẻo! Giản Ninh căm giận đẩy y ra, lại đẩy không được, nhiệt độ trên người của Mục Ngạn rất nóng, cách một lớp quần áo cậu đều có thể cảm nhận được, làm hại cậu cũng bắt đầu đổ mồ hôi ra.
“Mục Ngạn, tôi không biết tại sao cậu lại thích tôi, nhưng mà chúng ta… Tóm lại cậu suy nghĩ kỹ lại đi, trước buông ra đã, trở về lớp học.”
Mục Ngạn không cam lòng mà buông tay, nhất thời cảm thấy trên người một trận trống rỗng, hận không thể kéo Giản Ninh lại ôm thêm một chập nữa, tại sao kết quả lại thành ra như thế này?!
Giản Ninh tựa như trước, ngoài trừ học thì vẫn là học, nhưng Mục Ngạn lại không như thế được, y mỗi ngày ở trong đầu đều là Giản Ninh. Y có thể cảm giác được Giản Ninh là đang tránh né y, bọn họ nói chuyện càng lúc càng ít đến đáng thương, tầm mắt cũng không chạm vào nhau nữa, giống như từ bạn bè biến trở lại thành người xa lạ, không khí ảo diệu đến quỷ dị.
Nhưng bắt buộc phải biến trở lại sao? Y làm không được.
Mục Ngạn nhìn thấy Giản Ninh đứng ở sân thể dục bên cạnh là lớp trưởng, hai người đang nói chuyện với nhau, y không yên lòng mà kiễng chân ném bóng, bóng rổ nện vào khuông rổ, bắn ngược trở về, đội hữu phát ra một trận than thở, cười nhạo y có phải là thất tình hay không. Mục Ngạn “chậc” một tiếng, dư quang đột nhiên nhìn thấy Giản Ninh hình như cũng đang nhìn y, y vội vàng quay đầu đi, chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng đối phương cúi đầu vội vã rời đi.
Lại nữa! Y ném mạnh bóng xuống đất: “Mịa, đếch chơi nữa!”
Lúc Mục Ngạn trở về phòng học, buổi học đêm đã bắt đầu rồi, y tiến vào phòng học, tầm mắt vô ý dừng trên người Giản Ninh một chút, không biết có phải ảo giác hay không, lúc đi ngang qua người Giản Ninh, y cảm giác đối phương hình như nhẹ run lên một cái, nhìn kỹ lại, lại chẳng phát hiện ra được gì.
Y ngồi xuống cố tình phát ra tiếng động rất lớn, dẫn tới người phía trước giật mình một cái.
“Mục Ngạn, nhẹ nhẹ chút đi ba!” Lớp trưởng lên tiếng.
Mục Ngạn bĩu môi, từ trong túi đồng phục lấy ra một phần cơm nắm vẫn còn nóng, nhắm tới ngăn kéo của Giản Ninh, đây chỉ là hành động thường ngày của y, nhưng hiện tại lại sợ đối phương tỏ thái độ, rối rắm một hồi vẫn là bỏ lại vào trong túi, siết chặt tay lại tựa như đang trút giận.
Cả một buổi học Mục Ngạn ngồi ở phía sau Giản Ninh đến ngẩn người, trước kia đến giờ nghỉ có đôi khi Giản Ninh sẽ quay lại giảng đề cho y, nhưng hiện tại ngay cả nói cũng chẳng thèm nói với y huống chi là giảng bài.
Giờ học buổi tối chấm dứt, tất cả mọi người bắt đầu sửa soạn lại cặp sách, chuông vừa vang một tiếng, liền cười đùa lao ra khỏi phòng, Giản Ninh từ chỗ ngồi đứng lên, tựa như dừng lại vậy giây, nhưng cuối cũng vẫn là không quay đầu lại đi thẳng về phía trước.
Mục Ngạn ngồi ở phía sau tê liệt trong chốc lát, mãi cho đến khi lớp trưởng nhắc nhở phải khoá cửa, mới hung hăng đứng lên, túm lấy cặp sách xông ra ngoài.
Dựa vào cái gì y phải bị Giản Ninh dắt mũi? Dựa vào cái gì Giản Ninh nói không được liền không được? Dựa vào cái gì… Dựa vào cái gì bọn họ sẽ không có kết quả!
Mục Ngạn vọt xuống lầu, liền nhìn thấy Giản Ninh đang đi chậm rì rì ở dưới, y hai ba bước liến tới giữ chặt lại tay của đối phương, sau đó kéo lấy cậu đi tới toà nhà phía sau.
“Cậu… Cậu muốn làm gì! Qua một lát nữa là cổng trường sẽ đóng lại đó a!” Giản Ninh hoảng sợ, xoay người muốn chạy, lại bị Mục Ngạn gắt gao ôm chặt lấy.
“… Em cứ vậy mà muốn trốn tránh anh sao!” Mục Ngạn ở trong lòng nén giận, đè thấp tiếng rống xuống, đáng tiếc mưa thì to nhưng sấm lại nhỏ, nói đến nửa câu sau lại yếu dần dần đi, trong giọng nói còn mang theo chút hương vị cầu xin, “Em đừng không để ý tới anh mà.”
Giản Ninh thở dài, vỗ vỗ lưng Mục Ngạn, nhẹ nhàng nói: “Tôi không phải đã cho cậu thời gian để suy nghĩ lại rồi sao?”
“Nghĩ rồi, vẫn là thích em, em có biết mấy ngày nay trong đầu anh nghĩ cái gì không? Anh nghĩ anh muốn ôm em, muốn hôn em, muốn chạm vào em, còn muốn ——” Câu kế tiếp đã bị Giản Ninh bịt mồm lại.
“Cậu… Mỗi ngày đều suy nghĩ ba cái bậy bạ gì vậy a.”
Mục Ngạn ngửi thấy mùi mực trên tay Giản Ninh, đột nhiên há mồm ra ở lòng bàn tay cậu liếʍ một cái, Giản Ninh lập tức như bị phỏng mà rụt tay lại, hai người cứ như vậy đứng yên lặng trên hành lang tối đen.
Học sinh tan học cơ bản đều đã về hết, cả trường học lâm vào giữa một mảng yên tĩnh, trên hành lang tối đen không một bóng người, nếu là bình thường nhất định sẽ doạ chết người, nhưng Giản Ninh hiện tại lại cảm thấy được một trận hưng phấn đến khó nói nên lời, tim đập không ngừng.
“Tôi…” Giản Ninh run rẩy môi, không có nói tiếp, cậu có thể cảm thấy vẻ mặt khẩn trương của Mục Ngạn trong bóng tôi đang gắt gao nhìn chăm chăm cậu, cậu chậm rãi tiến tới, nghe thấy rõ cả tiếng hít thở ồ ồ của Mục Ngạn, chuẩn xác ở trên miệng đối phương hôn lên.
Mục Ngạn đầu tiên là sửng sốt, sai đó mạnh mẽ lui lại: “Em em em… Đây là ý gì?!”
Giản Ninh liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, thấp giọng cười: “Đây là… Thổ lộ nha, ai cho anh dám trêu em trước.” Sau đó ôm lấy Mục Ngạn, một lần nữa hôn lên.
Thời điểm khi hai người trở ra, cổng trường đã đóng lại, bọn họ giải thích một hồi lâu với bảo vệ, mới được thả ra.
Giản Ninh sờ sờ đôi môi sưng đỏ của mình, trừng mắt nhìn Mục Ngạn một cái.
Mục Ngạn vẻ mặt thoả mãn, cười đến không ngừng lại được, y nâng tay lên chạm vào môi của Giản Ninh, lại bị một phen đập rụng: “Anh chỉ xem một chút thôi mà, bị tét ra rồi sao?”
“Anh chắc chắn là cầm tinh con chó a!” Đâu chỉ bị tét, môi của Giản Ninh đều tê liệt hết rồi.
Mục Ngạn ngượng ngùng gãi gãi đầu, từ trong túi lấy ra một phần cơm nắm đưa qua: “Mua cho em, em ăn đi.”
“…” Giản Ninh nhìn thấy phần cơm đã bị siết đến không còn hình thù, thật sự không có cảm giác muốn ăn uống, nhưng cuối cùng vẫn là nhận lấy, xé giấy bên ngoài ra cắn một ngụm.
Mục Ngạn xoa xoa đầu cậu, nửa thân trên đều dán trên người đối phương, nhỏ giọng thì thầm: “Ninh Ninh, về sau anh chính là bạn trai em.”
Giản Ninh mặt đỏ lên, nhấc chân đạp qua, lại bị Mục Ngạn cười to né được, cậu oán giạn mà cắn một phần cơm nắm, lầm bầm trong miệng: “Tôi đây mới là bạn trai của anh.”