1 tiếng sau, Mai Ánh mặc một chiếc váy tôn dáng màu đen, chiếc váy được thiết kế khá đặc biệt khi ở phần trước ngực được thêu tay một bông hoa oải hương, nhìn qua cũng có thể thấy được người thêu đã phải rất tỉ mỉ và cẩn thận để có thể làm ra một tác phẩm hoàn hảo như vậy.
Cô nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
“Mai Ánh, cậu đi đâu vậy?”
Trên tay Sam cầm một túi đồ ăn lớn, nhìn có vẻ chẳng heo thì chút nào.
“Cậu về lúc nào vậy?”
Mai Ánh thấy Sam thì liền nở một nụ cười hạnh phúc nhanh chóng muốn ôm lấy Sam.
“Cậu còn hỏi sao? Lúc sáng mình đã gọi cậu bao nhiêu cuộc điện thoại rồi mà cậu không trả lời.”
Sam thấy Mai Ánh định ôm lấy mình thì nhanh chóng tránh đi.
“Cậu có gọi cho mình sao?”
Mai Ánh ngơ ngác, cố gắng lục lại trong kí ức.
“À.”
Sau một lúc nghĩ ngợi thì cô mới ngỡ ra, thật ra lúc đó cô mới mơ màng tỉnh dậy, liền mở điện thoại ra mà hình như lúc đó cô đã lỡ xoá cuộc gọi nhỡ của Sam, vậy nên không thấy thì cũng rất bình thường.
Bên kia nhẹ nhàng đáp lại.
Hai người đàn ông nhìn qua thì tuổi tác cũng ngang ngửa nhau, nhưng cách ăn mặc của họ lại thể hiện rõ gia thế của mỗi người.
Một trong hai người ngồi đó chính là cha của Mai Ánh, Phương Hà Đông.
“Tại sao, ông lại đến gặp tôi.”
Ông Phương cao giọng, ánh mắt có chút chán ghét nhìn người đối diện.
“Tôi muốn gặp Mai Ánh.”
Người đàn ông nhìn ông Phương một lúc rồi trả lời.
Nghe thấy người đàn ông nói vậy thì, ánh mắt ông Phương liền thay đổi, đôi đồng tử của ông bắt đầu có lại, khuôn mặt trở nên tức giận.
“Không được, tôi cấm ông gặp con bé.”
Ông liền đứng dậy chỉ vào người đàn ông với ánh mắt cảnh cáo.
“Hử, Bây giờ tôi muốn gặp thì ông cấm được sao?”
Ông ta cười một cách khinh bỉ nhìn ông Phương.
“Mai Thạch Sương, ông nên nhớ từ lúc Kim Huyền mất thì chúng ta đã chẳng còn chút quan hệ gì nữa rồi.”
Ông Phương tức giận cảnh cáo.
Mai Thạch Sương, anh trai của mẹ Mai Ánh, Mai Kim Huyền, người đàn ông này đã từng che chở cho em gái mình đến mức người khác phải ghen tị những rồi đến cuối cùng lại là người khiến cô gái đó tổn thương nhất.
“Ông nên nhớ tại sao Kim Huyền lại chết.”
Thạch Sương thì vẫn im lặng mặc kệ cho Phương Hà Đông mắng. Thấy vậy ông Phương cũng chẳng nói nhiều mà quay người rời khỏi.
Thấy ông Phương đã đi, ông liền nhẹ nhàng ngả người xuống ghế, đôi mắt ông bây giờ cảm thấy nặng trĩu, ông lấy một bức ảnh từ trong túi ra. Nhìn vào bức ảnh khiến ông không khỏi đau lòng
Cho đến bây giờ ông cũng không thể tha thứ cho bản thân mình về việc năm đó, ông Phương oán hận ông, không muốn Mai Ánh nhận lại bác mình cũng đều có lý do.
Mùa xuân năm đó cô gái 22 tuổi cầm lấy tay Thạch Sương, đôi mắt đã ướt nhoà, đôi chân ngọc ngà của cô gái quỳ xuống nền nhà lạnh lẽo.
“Em xin anh... chúng em đã có con rồi, em không thể lấy ai khác được nữa... em... em thật sự... rất yêu anh ấy... em xin anh đấy.”
Giọng cô gái khản đặc, có vẻ như đã khóc từ rất lâu, đôi mắt của cô gái cũng đã đỏ lên, trên người cô còn đang mặc một chiếc váy cưới theo phong cách cổ điển.
“Kim Huyền, Phương Hà Đông thật sự không hợp với em, anh ta không đủ khả năng để lấy em, anh không muốn em phải khổ.”
Ánh mắt của ông đầy thống khổ nhìn em gái của mình.
“Anh từng nghĩ tới cảm xúc của em chưa vậy. Anh nghĩ cho cháu của mình chưa, nếu Mai Ánh không có mẹ nó sẽ sống sao?”
Cô tuyệt vọng nhìn người anh trai của mình, rồi từ từ buông lỏng tay Thạch Sương, cô lui lại dập đầu xuống sàn.
“Em... em làm gì vậy.”
Thạch Sương muốn đỡ lấy nhưng cô lại tránh đi, cô dập đầu ba cái rồi nhẹ nhàng đứng dậy, ánh mắt với hồn bước ra khỏi cổng Mai gia.
“Kim Huyền, em đi đâu vậy.”
Thạch Sương lấy lại tinh thần rồi nhanh chóng chạy theo, nhưng rồi, chẳng còn kịp nữa, ông như chết lặng nhìn mọi thứ đang diễn ra trước mắt mình, máu bắn tung toé rồi rơi trên khuôn mặt của ông, ông run rẩy, bước tới phía trước.