Chương 24: Những hồi ức đáng sợ

Cậu bé bị Mai Ánh ôm thì liền bất ngờ không biết nên làm sao để cô bé nhỏ nhắn đó ngừng khóc, liền vỗ nhẹ vai cô.

“Em khóc xong thì sau này đừng khóc như vậy nữa nhé.”

Cậu bé nhẹ nhàng an ủi cô.

Một lúc sau, khi cô bé đã ngưng khóc cậu bé liền đưa cô đến một gốc cây cổ thụ to ở trung tâm thành phố.

“Em ngồi xuống đây đi.”

Cậu bé chỉ đến một cái ghế ở gần đó.

Cô bé Mai Ánh lúc đó hình như đã có cảm tình với cậu bé lớn hơn mình 2 tuổi ở trước mắt rồi, có lẽ do sự ân cần của cậu đã khiến cô ấm lòng chăng?

Hai đứa bé cùng nhau ngồi xuống chiếc ghế dài.

“Em... em cảm ơn.”

Cô bé lắp bắp giọng nói nhỏ nhẹ cảm ơn cậu.

Lúc này thấy cô bé đã chịu nói chuyện, cậu bé liền mỉm cười một cách ôn nhù.

“Bố mẹ cháu, đang ở khu mua sắm cháu đứng đây chờ.”

Ông nhìn chằm chằm vào cậu bé đánh giá qua một lượt rồi gật đầu.

“Thôi chúng ta đi về nào.”

Ông ôn nhù dắt tay Mai Ánh, Mạc Nam cùng lúc đó cũng cầm lấy tay cô bé, lấy từ trong túi ra một chiếc vòng ngọc trai đeo vào tay cô bé.

“Giữ cho cẩn thận đấy nha.”

Cậu bé thả tay cô ra.

“Được rồi, về thôi.”

Ông Phương bế Mai Ánh lên rồi rời đi, cậu lưu luyến nhìn cô đang rời đi trước mắt mình.

Trở về với thực tại, ánh mắt cô đã ướt đấm, trong vô vọng cô nhặt từng viên ngọc bỏ lên tay mình, hoá ra kỉ niệm cũng có thể **** chết chính bản thân mình.

Mạc Nam năm đó ôn nhù với cô bao nhiêu thì Mạc Nam ba năm trước lại khiến cô tuyệt vọng bấy nhiêu.

Có lẽ sáu năm trước cô quá ngây thơ, cứ nghĩ rằng anh ấy sẽ thật sự yêu mình, nhưng rồi ác mộng ngày đó đã khiến một chút tình cảm khó khăn mà cô dành được đó biến mất.

“Mai Ánh, cô đang làm gì vậy.”

Cô mơ màng tỉnh dậy trước mắt Mai Ánh là Mạc Nam cùng với Ngải Anh đang giận giữ nhìn cô. Lúc đó ánh mắt lạnh lùng đó của anh khiến cho cô thấy điều không ổn liền quay sang nhìn bên cạnh.

“Không... không em không làm gì cả.”

Bên cạnh Mai Ánh lúc này là một người đàn ông hai người đều không mặc gì cả, cô hốt hoảng chạy đến chỗ anh, cầm lấy tay anh muốn minh oan cho bản thân mình. Nhưng Mạc Nam lại vô tình đến mức hất tay cô ra rồi rời khỏi, để cho cô một mớ hỗn độn trước mắt.

Ngải Anh quay sang nhìn cô rồi nhếnh môi cười một cách khinh bỉ, rồi cũng rời khỏi đó.

Mai Ánh lúc này đã rất tuyệt vọng rồi, trong vô vọng cô bây giờ chỉ muốn trở về căn nhà của mình mà thôi.

Cô mặc xong đồ, từng bước chân cô nặng trĩu bước ra khỏi phòng, đôi mắt cô vô hồn nhìn cảnh vật trước mắt.

Không biết từ đâu xuất hiện những nhà báo chạy tới phía cô, đèn flash chiếu thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của cô, theo phản xạ cô đưa tay lên để che lấy, rồi chạy ra khỏi đám đông đang vây lấy mình.

Cô cởi đôi dép cao của mình, đi thẳng tời bờ biển.

“Tại sao... tại sao không ai tin tưởng tôi.”

Những giọt nước mắt tuyệt vọng của Mai Ánh thì nhau rơi xuống, cô lúc đó chỉ mong Mạc Nam có thể tin mình, nhưng rồi thứ cô nhận lại chỉ là ánh mắt ghẻ lạnh của anh.

Bây giờ cô thật sự không biết nên làm sao.

Sau ba tiếng, cô trở về biệt thự Lam Quý, tay cô run rẩy mở cảnh cửa ra, trước mắt cô là một mảng tối, cô hít thở sâu để ổn định tâm trang rồi đi vào trong nhà.

Mở bóng lên thứ cô nhìn thấy trước mắt khiến cô thật sự rất sợ, Mạc Nam đang ngồi ở sofa, ánh mắt anh bây giờ thật đáng sợ, căn nhà trở nên lạnh buốt khiến cô có chút run rẩy.

“Mạc.... Mạc... Mạc Nam.”

Cô lắp bắp nói tên của anh.