Chương 1: Chạy trối chết.

Khi Hurst đến trang viên Khâu gia, Khâu Thu đang vẽ tranh trong nhà kính.Mỹ nhân với dáng người xinh đẹp đang tập trung vào bảng vẽ trước mắt, khuôn mặt trắng nõn được ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ trong suốt chiếu vào, không hề hay biết mình đã trở thành mỹ nhân trong mắt người khác.

Hurst đứng yên một lúc qua một bức tường kính mỏng, như thể đã đủ thích thú, hắn hỏi một cách khó hiểu: "Cậu ta vẫn còn tâm trạng để vẽ tranh? "

Quản gia cẩn thận nghiên cứu sắc mặt của hắn, mới nói: "Tiểu thiếu gia là omega, dù sao cũng phải gả đi, cho nên rất nhiều chuyện Khâu gia..... Sẽ không nhất định nói cho thiếu gia từng cái một. "

"Cho nên hắn còn không biết mình đã bị bán cho ta sao? "

Khi quản gia nghe thấy lời này, sắc mặt nháy mắt thay đổi. Ông ta cả đời hầu hạ nhà Khâu gia, quý tộc đứng đầu đế quốc, khi đón tiếp và tiễn đưa, gặp gỡ tiếp xúc những người thuộc tầng lớp thượng lưu đàng hoàng, ông chưa từng gặp vị khách nào nói chuyện thẳng thắn đến như vậy, nửa phần mặt mũi cũng không để lại cho người khác.

Quản gia thầm suy đoán rằng tin đồn Nguyên soái Hurst xuất thân từ tầng lớp nghèo khó có lẽ là sự thật.

Tuy nhiên, với tư cách là một quản gia quý tộc có uy tín, ông vẫn kiềm chế sắc mặt của mình, nói một cách lịch sự có chút tâm tư: "Thiếu gia còn hai tháng nữa mới đến tuổi trưởng thành, còn chưa đến kỳ sinh dục, nguyên bản là chuẩn bị hai tháng này chậm rãi nói cho tiểu thiếu gia những chuyện này, nhưng không nghĩ tới.... "

Không ngờ trong lúc thay đổi quyền lực, Khâu gia lại sa sút nhanh như vậy, vì để đem được cựu nguyên soái Khâu Kỳ sắp ra tòa quân sự, cũng chính là đại ca của Khâu Thu, Khâu gia nhanh chóng chọn Khâu Thu nhỏ tuổi đưa cho tân nhiệm nguyên soái Hurst mới nhậm chức không bao lâu.

Hurst có thể nghe thấy ý muốn bảo vệ xen lẫn trong lời nói của quản gia, nhưng hắn không làm theo lời nói. Khâu gia nếu đã đem Khâu Thu bán cho hắn, thì đây là người của hắn, cho dù hắn muốn ghi dấu ấn cả đời cho Khâu Thu trước khi cậu trưởng thành, đó cũng là quyền lực của hắn, ai cũng không có tư cách xen vào.

Quản gia không nghe thấy đáp lại, ánh mắt có chút âm trầm, đang muốn nói thêm gì đó, Khâu Thu vừa vẽ xong liền nhìn sang.

Thiếu gia tính tình cao ngạo mà nhã nhặn, nhìn thấy nam nhân xa lạ còn tưởng chỉ là khách, thiếu niên đáng thương không biết vận mệnh chính mình còn hướng bọn họ hơi mím môi, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, một khuôn mặt sạch sẽ và xinh đẹp nó ngọt ngào hơn nhiều so với sương pha lê treo trên cành hoa bên cạnh và nó có thể dễ dàng khiến một người đàn ông trưởng thành đỏ mặt.

Quản gia nhìn thấy liền cảm thấy không ổn, thời điểm vừa định cho tiểu thiếu gia đáng thương ám chỉ, liền phát hiện ngón tay thô giáp Hurst cọ vào bên hông súng của hắn, ánh mắt hơi híp lại.

Mặc dù quản gia chỉ là một beta, nhưng ông cũng là một người trưởng thành và ông biết rõ ràng cái nhìn đó có ý nghĩa gì. Trên thực tế, nếu ông là một alpha có thể ngửi thấy mùi pheromone, lúc này hẳn là đã phát hiện trong không khí mùi khói thuốc súng trong không khí đã nồng hơn trước.

Quản gia không có thời gian nhắc nhở Khâu Thu cẩn thận, ông lặng lẽ lui ra sau khi Hurst phẩy tay. Trước khi ra ngoài, ông do dự một lúc, cuối cùng đóng cửa lại, đuổi những người giúp việc và người làm vườn đang làm việc gần đó ra ngoài.

Khâu Thu đi ra khỏi nhà kính, chỉ thấy rằng quản gia đã biến mất nhìn xung quanh: "Ngài Hurst, ngài có thấy quản gia không? "

Hurst nhìn giọt mồ hôi từ từ trượt xuống chiếc cổ trắng nõn của cậu, lơ đãng hỏi: "Ngươi cần hắn làm gì? "

Dưới ánh mắt nhìn thẳng của anh, Khâu Thu cảm thấy rất khó chịu, cho rằng người đàn ông này thực sự lỗ mãng, nhưng ngoài mặt cậu vẫn giữ phong thái cao quý, lễ phép đáp: "Gần đây ca ca ít về nhà, ta có phần lo lắng, muốn hỏi chút về tình hình. "

"Ta so với hắn hiểu rõ tình huống của anh ngươi hơn" Hurst cười tủm tỉm, tiến lên một bước: "Ngươi không bằng hỏi ta. "

Hurst cao ít nhất 1m9, với một bước chân dài, khoảng cách giữa hai người đột nhiên rút ngắn hơn một nửa, đã vượt quá khoảng cách an toàn mà Khâu Thu quen thuộc, cậu cảm giác quanh thân tràn ngập vị khói thuốc súng ngày càng đậm, trong lòng chuông cảnh báo ầm ầm vang lên. Nhưng nghĩ đến ca ca, cậu vẫn là nhịn lại xúc động muốn lâp tức rời đi, chỉ là lui về phía sau một chút, sau đó kiên nhẫn hỏi: "Ngài biết cái gì? "

"Ta biết tất cả mọi thứ." Hurst nói: "Nhưng ta thích trao đổi bình đẳng, nếu muốn lấy thông tin từ ta, trước tiên phải trả lời một vấn đề mới được. "

Khâu Thu lại không dấu vết mà lui nửa bước: "Ngài nói xem. "

"Làm sao ngươi biết tên ta là Hurst? Ngươi biết ta? "

Khâu Thu không ngờ rằng nó lại là một câu hỏi đơn giản như vậy, trái tim căng thẳng của cậu đã thả lỏng một chút, "Ngài bận chiến đấu trên tiền tuyến, khả năng không quá hiểu biết, đô đốc Hurst ngài là khách quen trên đài tin tức đế quốc. "

"Ngươi cũng sẽ xem. "

"Đương nhiên."

"Còn gì nữa không? "

"Cái gì? "

Hurst không giấu giếm nhướng mày, rõ ràng đó là một động tác cực kì nhỏ, nhưng với khí thế mạnh mẽ thấm đẫm chiến trường của hắn, trái tim Khâu Thu như tắt lại.

"Ngươi chỉ là ở trên đài tin tức biết ta? "

Khâu Thu mơ hồ cảm thấy từ "chỉ là" hai chữ được nói ra qua hàm răng nghiến chặt, bản năng tránh né nguy cơ khiến cậu lập tức phản bác: "Đương nhiên không phải, ngài cũng được nhắc đến trong bữa tiệc mừng hàng năm của Học viện quân sự Hoàng gia. Sau tất cả, ngài là một trong những cựu sinh viên xuất sắc nhất kể từ khi trường được thành lập. "

Khâu Thu không biết Hurst muốn câu trả lời như thế nào, nhưng một trong những kĩ năng cậu học được trong đấu trường xã hội của tầng lớp thượng lưu là khen ngợi người khác không bao giờ là sai.

Tuy nhiên, Hurst thực sự là một kẻ lập dị, câu trả lời này không những không khiến hắn hài lòng mà còn hiến hắn tức giận.

---------------đương nhiên, với tư cách là nguyên soái của đế quốc, Hurst sẽ không biểu lộ bất kì cảm xúc nào, Khâu Thu cảm nhận được điều đó từ pheromone ngày càng thêm nồng đậm thậm chí khiến cậu sặc mũi tin tức tố khói thuốc súng.

"Ngài Hurst" Khâu Thu bị pheromone alpha quá mạnh kí©h thí©ɧ mà tiến vào trạng thái căng thẳng, mọi lễ tác phong lễ phép đều hao hết, cậu cắn răng trào phúng nói: "Học viện quân sự hoàng gia nên dạy alpha kiềm chế pheromone mới đúng? Ngài bỏ qua tất cả các lớp học đó sao? "

"Ta học không tốt" Hurst đi về phía cậu

"Ngươi dạy ta đi"

Hurst tựa hồ rất coi trọng truyện này, cũng không có chút nào kiềm chế bản thân, pheromone cấp 3S tùy tiện lan tràn, Khâu Thu thậm chí còn ngửi thấy một mùi máu tanh rất nhẹ trong đó. Tuy rằng pheromone của Hurst không có ý nghĩa công kích, nhưng bản thân pheromone quá cao đối với omega là một hỗn hợp của thuốc kí©ɧ ɖụ©, chất kí©h thí©ɧ và thuốc mê, Khâu Thu tóc gáy đều dựng đứng, hai chân trở nên yếu ớt, thậm chí còn mơ hồ cảm nhận được hạch ở sau cổ giật giật, như thể chồi non mùa xuân mong mưa.

Trong phút chốc, Khâu Thu không có thời gian rảnh để suy nghĩ, mà theo bản năng vắt kiệt sức lực cuối cùng làm ra một việc không hợp lễ nghi nhất trong đời.

-------------trước mặt một vị khách quý cậu tuyệt vọng bỏ chạy.