- 🏠 Home
- HE
- 1x1
- Quý Tộc
- Chương 66: Tuyển chọn vui mừng “cực lớn”
Quý Tộc
Chương 66: Tuyển chọn vui mừng “cực lớn”
Scorpio và Draco cuối cùng cũng khôi phục một chút bình thường, ít nhất, Draco không còn trầm mặc như trước. Anh đổi một cái tư thế, như ta đây muốn bản thân càng thêm thư thái, tiếng giở báo xoạt xoạt, cuối cùng anh buông tha ý định tìm ra đề tài đáng chú ý từ trong nó, nhét tờ báo xuống đĩa.
Trung tâm sảnh đường dược dịch ra một khoảng trống lớn chừa chỗ cho chiếc cốc lửa, từ sáng đến giờ, không ngừng có người đã thả tên vào cốc —— bọn họ đều là học sinh ở Hogwarts, bởi vì các học sinh Beauxbatons và Dumstrang đã muốn xếp hàng ném tên vào từ sáng sớm. Mỗi khi có học sinh Hogwarts ném tên của mình vào, học sinh toàn trường đều vỗ tay, mà học viện nơi họ học thì sẽ điên cuồng thét chói tai tặng kèm vỗ tay.
Dumbledore cười híp mắt tuyên bố, danh sách tuyển thủ cuộc thi Tam pháp thuật sẽ được công bố vào giờ ăn lúc chập tối.
Đối với điều này, biểu hiện của các Slytherin có thể xem là bình tĩnh nhất, bởi vì liền như lời Pansy nói, không có một Slytherin nào đem tên của mình ném vào chiếc cốc lửa —— cũng chả quan tâm kết quả ai sẽ đại biểu Hogwarts dự thi, mà bọn họ chỉ quan tâm có trò hay nhìn hay không thôi.
Bữa trưa qua đi, dưới sự chú mục của mọi người, Hermione Granger dương cằm kiêu ngạo từ một đầu bên kia của đại sảnh đi đường vòng đặc biệt đến đầu bên này, Draco xoay cái đầu cao quý lại, tràn ngập khıêυ khí©h nhìn cô nàng Gryffindor từ trên xuống dưới, mà Hermione lựa chọn trực tiếp không nhìn, đi đến phía sau Scorpio, cô hãm bước chân hắng giọng một cái, từ túi áo đồng phục móc ra một cái phù hiệu in chữ S.P.E.W* màu xanh ở trên, dễ nhìn ra là được tạo từ huy chương Muggle giá rẻ thêm chút ma pháp cải biến.
*phù hiệu của Hội Vận Động Cho Quyền Lợi Gia Tinh, tiếng anh viết tắt là S.P.E.W(vừa có nghĩa là “nôn”), còn trong bản dịch của Lý Lan ghi là H.V.Đ.C.Q.L.G.T (trong truyện gốc Ron và Harry còn chế ra từ “Hột Vịt Đẹt” để chế giễu)
Cô hơi nở nụ cười, đưa phù hiệu cho Scorpio: “Cái này cho em, Scorpio.”
“—— không được lấy.” Draco quét mắt nhìn miếng phù hiệu xấu tệ kia, lười biếng ra lệnh.
Scorpio giống như chạm phải điện, mãnh liệt thụt lại móng vuốt mới duỗi ra được một nửa.
“—— cậu xem, tớ nói gì ấy nhỉ?” Tại cách đó không xa, kẻ có ngóng chết cũng không chịu đến gần nửa bước – Ron đắc ý huých tay Harry, “Tớ đã nói rồi, cậu ấy sẽ không thuận lợi mà, đó là Slytherin, theo thẩm mỹ của chúng mà coi thì sẽ sẽ không chịu nhận cái huy hiệu ‘nôn’ xấu muốn chết đó đâu.”
“… …” Quan điểm “Thẩm mỹ” từ phát biểu của Ron, không biết là Slytherin bi ai hay là Hermione bi ai đây, Harry đồng tình nghĩ, không nói gì mà chỉ gật đầu phụ họa Ron có lệ.
“Ê, biến ngay đi, Malfoy!” Bên bàn Slytherin, Hermione lui về phía sau một bước căm tức nói.
“Nơi này là địa bàn của Slytherin, đầu óc của cô có vấn đề sao?” Draco nhíu mày, anh quay đầu, đôi mắt màu xám bạc nhìn chằm chằm Scorpio, “Còn cậu, người khác tùy tiện cho cái gì cũng nhận, bộ lúc ra cửa cậu không nhớ mang theo não à?”
Nhìn Scorpio ngơ ngáo như chẳng biết tại sao bị mắng, lông mày vương tử Slytherin nhướng cao, thực muốn bay thẳng qua mép tóc: “Trên cái phù hiệu này có khế ước ma pháp —— nói thật, đây thật là một hành vi bỉ ổi đấy, tiểu thư Granger.”
Giống như bị vạch trần một lời nói dối kém cỏi, Hermione đỏ mặt ngay tức khắc. Nghe Draco nói, Pansy cũng đầy tính bảo vệ từ chỗ ngồi của mình đứng lên, cô hơi nhíu mày: ” ‘Nôn’ à, đây là cái gì? Một lời nguyền rủa sao? —— Granger, tôi còn tưởng ngoại trừ vẻ ngoài không đẹp, cô ít nhất cũng bình thường hơn so với những tên Gryffindor khác cơ đấy.”
“…” Scorpio thần tình hắc tuyến, thật không hiểu làm sao Pansy phải dùng hơn nữa câu để đảm bảo khả năng công kích trọn vẹn ấy, cậu do dự, quyết định vẫn cần giải thích, cậu nhìn Hermione, tặng cho cô một nụ cười khích lệ, “Em nghĩ chị sẽ giải thích rõ đúng không?”
“Đương nhiên —— chị muốn nói, cái này đương nhiên không phải là nguyền rủa.” Hermione quẫn bách nói, “Đây là hiệp hội một thành viên do chị mới thành lập, chuyên về bảo vệ quyền lợi gia tinh —— “
“Gia tinh thì muốn cái thứ quyền lợi gì, cô không có việc để làm sao?” Draco khô cằn cắt ngang lời cô.
Hermione hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Chị có gia thêm một khế ước đơn giản trên cái phù hiệu này, ” nói xong, cô chúi vào túi sách bắt đầu lục lọi tìm kiếm, rốt cục rảy ra một tấm giấy da chỉnh tề bên trong sách bùa chú, phấn khích mở ra, mặt trên viết rõ tên “Ron Weasley” cùng tên “Harry Potter”, đương nhiên, trên cùng chính là “Hermione Granger” —— thực hiển nhiên, đây là danh sách thành viên hiệp hội, “Chỉ cần em tiếp nhận phù hiệu, tên của em sẽ luôn luôn hiển hiện ở trên cái tấm da dê này, ” Hermione vuốt vuốt tóc, nói nhanh, “Trừ cái đó ra, chị thề là không có gì khác.”
Draco ôm ngực ngồi ở bên cạnh, dựa lưng vào trường bàn Slytherin khinh thường hừ ra một tiếng từ khoang mũi: “Cô muốn cho tụi tôi biết, đây là cô đang khoe khoang học thức bùa chú nên mới làm ra cái hành động dư thừa này sao?”
“—— Đúng, là vậy đó! Cậu muốn nói thế nào thì tùy!” Hermione rốt cục không thể nhịn được nữa mà quay đầu hướng anh quát.
“Ai nha, cô ồn ào cái gì.” Draco hơi nheo hai mắt lại, gẩy nhẹ lỗ tai gợi lên khóe môi.
“Được rồi, đừng trêu chọc sư tử mẹ nữa, Draco.” Pansy cười bỏ qua Hermione, vỗ nhẹ vai Draco, “Nếu em thích thì nhận lấy đi Scorpio —— “
“—— miễn là nhóc không cố gắn nó lên áo choàng đồng phục.” Draco nguy hiểm quét qua trước ngực Scorpio một cái, hiện ở chỗ đó chính là chiếc phù hiệu hình rắn mà anh đưa (mọi người còn nhớ nó chứ), hơi lóe sáng dưới ánh sáng trong suốt chiếu từ đỉnh sảnh đường, một loại cảm giác ưu việt trước nay chưa có từ lòng bàn chân lan tràn ra toàn thân, Draco vác túi sách của mình lên, cười nhạo, “Phẩm vị của cô đáng sợ thật đấy, tiểu thư Granger.”
“A, thôi đi!” Hermione làm bộ mặt muốn nhét ngay huy hiệu vào tay Scorpio, than thở nói, “Haizz, chị còn đặc biệt vì em mà chọn màu xanh Slytherin nữa đây nè.”
Draco hãm mạnh bước chân đang chuẩn bị rời đi: “Gặp quỷ, Slytherin mới không phải là cái màu xanh như phân đó!”
Zabini giật giật khóe môi: “Đây là bàn ăn, Draco, đừng thô lỗ như vậy.”
“Vậy thì sao hả? Cậu gặp quỷ luôn đi, Blaise.” Vương tử Slytherin tùy hứng làm ra cái mặt quỷ.
“—— đây là cái gì?”
Chất giọng ôn hòa trong loạt thanh âm ồn ã có vẻ đặc biệt chát tai.
Ngón tay thon dài tinh tế vươn ra từ sau lưng Scorpio, lấy đi cái phù hiệu xấu tệ từ lòng bàn tay Hermione, cô bé kinh ngạc há to mồm, sau đó nhìn chữ “Văn Tín” bằng tiếng Trung xuất hiện trên mặt tấm da dê trong tay mình, gắn chặt dưới tên “Harry Potter”——
“A, giáo sư!” Hermione sắc mặt tái nhợt, ” Cái này —— “
“Quấy rầy mọi người sao?” Tuy rằng thấy được cái kia, nhưng Văn Tín cũng không có phản ứng quá lớn với nó, bên môi gợi lên một độ cung nhỏ, “Hình như trông còn rất thú vị.”
Hermione đỏ mặt luống cuống tay chân nhét tầm da dê trở về túi.
“Sao anh lại tùy tiện cầm đồ của người khác?” Scorpio cứng ngắc xoay người, không nhìn Pansy trách cứ kêu lên, đạp mạnh Đại sư huynh một cái rồi dùng tiếng Trung mắng.
“Anh nghe thấy cô bé nói muốn đem đồ cho em, lấy tới xem một chút thì có sao.” Vẻ cười của Văn Tín biến mất, khôi phục khuôn mặt không đổi sắc thản nhiên nói, hắn đồng dạng dùng tiếng Trung trả lời —— vì thế ở đây người có thể nghe hiểu đại khái chỉ có mình Draco, anh lộ ra biểu tình lãnh đạm, khóe môi nhếch lên đứng ở một bên.
“Sắp bị anh bức đến điên rồi. Chừng nào thì anh mới chịu đi?” Scorpio đồng dạng mặt không đổi sắc hỏi.
“Nếu anh cao hứng, có thể đợi cho đến em tốt nghiệp —— lúc sáng giáo sư Dumbledore đã đưa thư mời nhậm chức giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám học kỳ sau cho anh.” Dưới ánh mắt hoảng sợ của Hermione, Văn Tín thuận tay đem huy chương thu vào trong túi áo, “Cái này, tịch thu.”
“—— cho anh tha hồ! Thích,thì,tùy!” Scorpio co rút khóe miệng đến muốn hỏng, “Không ăn cơm trưa của anh mà tới đây để làm gì? !”
“Em vẫn chưa trả lời lời mời vũ hội của anh.”
“Bây giờ để tôi trả lời anh: tôi,từ,chối.” Scorpio chém đinh chặt sắt.
“À, em đã chuẩn bị tốt hành lý để về nhà sao?”
“Chết tiệt! Sẽ có người mời tôi!”
“Tỉnh tỉnh đi, đang giữa trưa đấy.”
Scorpio run rẩy đôi môi, cảm thấy mình đang sát rìa sụp đổ, nhìn theo bóng lưng lãnh diễm cao quý rời đi của Đại sư huynh, may là có Pansy giữ lại, cậu mới không đem toàn bộ trường Slytherin hất lên mặt hắn.
…
Khi theo đội ngũ năm hai ra đến thảm cỏ bên ngoài tòa lâu đài để tham gia khóa Chăm sóc sinh vật huyền bí, trên bầu trời bắt đầu nhỏ mưa tí tách. Bích Thúy trông có vẻ cao hứng vô cùng, không chỉ một lần ý đồ từ bên chân Scorpio đi đến bên trong hồ nước lớn.”Đi nữa ta sẽ nhốt mi lại.” Sau lần uy hϊếp cuối cùng, Scorpio mang Bích Thúy từ bên hồ trở về, hôm nay bọn họ đến để xem nhân ngư, Hagrid hứa hẹn nếu có thể hôm nay nhóm nhân ngư sẽ xướng ca cho bọn họ một bài.
Kéo chặt áo choàng, Scorpio cảm thấy bản thân vẫn mặc thiếu. Đầu ngón tay đút vào túi áo đυ.ng đến viên đá lửa đã thuận tay bỏ vào từ lúc sáng trước khi xuất môn, ấm áp từ đầu ngón tay thông qua mạch máu li ti truyền đến khắp mọi ngõ ngách trên thân thể, cậu bắt đầu cười ngốc.
Hagrid đang ngồi xổm bên hồ, hoa chân múa tay vui sướиɠ câu thông cùng các nhân ngư có diện mạo không mấy mỹ lệ như mọi người tưởng tượng.
Cuối cùng, sau khi một nam nhân ngư dùng đuôi thô lỗ quật nước đầy mặt và đầu ổng, rốt cục lao vào trong nước, truyền ra tiếng ca duyên dáng.
“Là ai đang hát vậy?” Bên Scorpio, Nordisk có chút hưng phấn mà hạ giọng hỏi.
“Không biết.” Scorpio hút hút nước mũi, mê mang ngó bốn phía, “Tớ còn tưởng rằng nhân ngư đều chạy sạch rồi.”
“Là các nhân ngư đang ca hát.” Giáo sư khổng lồ có vẻ rất vui nói, cho dù râu của ổng có đang ướt sũng nhỏ tong tong từng giọt, “Bọn họ đáp ứng thỉnh cầu của thầy, trên thực tế, bọn họ chỉ có thể ca xướng dưới đáy nước, ở trên đất bằng, thanh âm bọn họ bén nhọn đến chói tai —— a!” Hagrid vừa nói dứt, đã vội bưng kín miệng, nhưng đã chậm mất rồi ——
Tiếng ca ngưng bặt.
Trên mặt nước từ từ nổi lên gợn song nhỏ, bỗng nhiên, bọt nước văng lên khắp nơi và một nữ nhân ngư nhảy phóc lên, đôi môi mở ra phát ra tiếng gào rít phẫn nộ làm người ta hoa mày chóng mặt, vây cá như lỗ tai nhanh chóng phát ra tiếng “Phốc phốc” chấn động, tiếp đó nó nặng nề ngã về, tại mặt nước quẫy đuôi cũng không thèm quay đầu mà bơi thẳng xuống đáy hồ tối om.
“A, ” Hagrid áy náy nhìn mặt hồ dần dần yên tĩnh, “Bọn chúng hơi mẫn cảm với những lời đánh giá ấy mà.”
“… … … …”
Còn lại một đống đứa nhỏ đang cầm sách giáo khoa hai mặt nhìn nhau không nói, một bữa học nguyên bản cũng có thể coi là sinh động thú vị rõ bị giáo sư của họ quấy thành máy móc cả —— cuối cùng, cả đám không thể không đối mặt với bức tranh vẽ nhân ngư làm dáng làm bộ trên sách giáo khoa, nghe Hagrid giảng về kiến thức chăm nuôi nhân ngư chán ngắt.
…
Giờ ăn tối tới rất nhanh, cùng Astoria cắm đầu xông về tòa lâu đài, hơi nóng của hệ thống sưởi ập đến lúc đẩy ra cửa lớn sảnh đường, Scorpio thở dài một tiếng, cảm thấy bản thân như mới từ địa ngục trở về nhân gian. Bởi vì có Dumstrang và Beauxbatons gia nhập nên trong lễ đường náo nhiệt hơn bao giờ hết. Scorpio nhanh chóng quét mắt liếc nhìn dãy bàn Slytherin một cái, vị trí bên người Draco trước sau như một vẫn trống không.
Mang theo một cỗ khí lạnh ngồi xuống tại chỗ ngồi của mình, Scorpio thõa mãn nhìn Draco bởi vậy mà hơi co lại một chút.
“Bên ngoài lạnh quá.” Scorpio rót cho mình một ly socola nóng, vừa uống vừa mơ hồ không rõ mà nói.
“Không nên nói chuyện lúc uống đồ uống, cậu sẽ văng nó ra đến đây.” Draco từ khóe miệng hàm súc cảnh cáo.
“Được, không uống.” Scorpio buông cái ly, “Có thể nói chuyện sao?” .
“Cậu nên bị đánh một trận ra trò mới phải.” Draco than thở đẩy cái ly ra, Zabini ngã người qua cười cười nhìn hai người bọn họ.
Sau khi bắt đầu bữa tối, Draco vẫn luôn bận nói chuyện cùng Krum hoặc Barut —— toàn bộ quá trình cơ hồ Scorpio đều phải đối mặt với cái ót màu bạch kim. Có điều cậu cũng chẳng quan tâm lắm, hùng hục giải quyết xong bữa tối của chính mình, cậu bắt đầu đứng ngồi không yên mà hoạt động mông tại chỗ ngồi.
“Cậu giống hệt con khỉ loi nha loi nhoi đứng ngồi không yên.” Thanh âm biếng nhác của vương tử Slytherin vang kề sát lỗ tai cậu, “Nói thật, cậu rốt cuộc bị sao thế, hả?”
“Là mong chờ danh sách cuộc thi Tam phép thuật đấy.” Thanh âm ôn hòa của Astoria gia nhập, hiện tại cô gái nhỏ đang ngồi bên cạnh Millicent, chỗ kia cách Draco không tính là quá xa, trên thực tế, rất gần, “Cậu ấy hôm nay luôn mãi thất thần, nghe Martina nói, lúc sáng lại càng thêm lợi hại.”
Draco nhất thời nheo lại đôi mắt màu xám bạc, hoài nghi đem ánh mắt chuyển hướng Scorpio.
“Cơ bản, chính là như vậy.” Scorpio xấu hổ mà hắng giọng một cái.
“Tốt nhất là thế.” Không mang theo tình cảm cất lời, Draco xoay người tiếp tục cùng Krum đối thoại, bọn họ vừa đang nói đến kết cấu đặc biệt được phát triển ở cây chổi “cầu thủ Hà Lan” —— hiện tại, thiếu gia Malfoy đang cười mỹ mãn đáp ứng với ngôi sao Quidditch quốc tế trước mặt, cho anh ta dùng thử cái chổi mới của mình một lần… tâm hư vinh mà.
Scorpio hướng cái ót anh làm cái mặt quỷ, nghiêng đầu sang chỗ khác, vừa khéo thấy Dumbledore đứng dậy từ chỗ ngồi của cụ —— sau đó là Karkaroff, còn có bà Maxime, chiếc cốc lửa giống như cảm nhận được, một ngọn lửa màu băng lam không hề tầm thường phun ra từ trong cốc.
Là lúc này, bữa tối đã kết thúc —— đến đây đi, lão đầu thân mến.
Scorpio ngồi ngay ngắn, kiển chân dõi mắt.
“Yên lặng nào, bọn nhỏ. Cho lão già đáng thương này một chút thời gian nào —— đúng vậy, đã đến lúc, chiếc cốc lửa thần kỳ sẽ nói cho chúng ta biết thí sinh danh dự của trận đấu ——” Dumbledore mỉm cười, đôi mắt lam tinh tượng lòe lòe tỏa sáng, “Sau khi tên các dũng sĩ được công bố, thầy muốn các vị ấy đi đến cánh cửa phía sau bàn viên chức ở lễ đường, có một cái phòng ở đó ——” cụ chỉ chỉ cánh cửa đằng sau kia, “Đương nhiên, trận đấu cũng không phải cứ như vậy bắt đầu, đó là nơi họ sẽ nhận những chỉ thị đầu tiên, bảo đảm tất cả đều trong trạng thái tốt nhất để tham dự trận đấu.”
“Tinh chỉnh đũa phép.”
Giọng nói trầm thấp của Draco chậm rãi cất lên, “Một loại điều chỉnh phục hồi đũa phép về trạng thái tốt nhất của nó trước đây, nếu một cá nhân muốn chi trả cho loại phục vụ này, phải cần đến Đức, hơn nữa mỗi một lần còn phải trả công bằng một giá trị vô cùng xa xỉ.”
Scorpio rất muốn biết số lượng ngay cả Draco cũng cho rằng “Giá trị xa xỉ” rốt cuộc là bao nhiêu.
“Có vẻ như Dumbledore quyết tâm muốn làm cho thật tốt cuộc thi Tam pháp thuật lần này.” Vương tử Slytherin thẳng thắt lưng, giả cười nói.
“Đây là vấn đề mặt mũi mà.” Scorpio lầm bầm.
“Aizz, vừa nghĩ tới có ít nhất một nửa số tiền bên trong là do nhà Malfoy quyên vào, tôi tất nhiên không thể khoái trá —— trời ạ, cái gì thế kia!”
Chiếc cốc lửa lạch cạnh rung động, những tia lửa toé ra, cuối cùng hộc ra một mẫu giấy da gần như đã hóa than.
Dumbledore cười tủm tỉm nhận lấy, lớn tiếng tuyên bố: “Dũng sĩ đến từ Dumstrang —— Victor Krum!”
Chàng trai cường tráng như gấu bên cạnh Draco đứng lên, mày anh ta hơi nhăn, vỗ vỗ bả vai Barut ngồi kế, người sau nhún nhún vai, trông có vẻ không quá thất vọng —— so với sự bình tĩnh của anh chàng, khi vị dũng sĩ được chọn lựa ở Beauxbatons là Fleur Delacour lớn lên giống Veela kia, vài cô nàng Beauxbatons đã bưng mặt òa khóc nức nở.
Tuyển thủ Hogwarts xuất hiện cuối cùng.
Trong chiếc cốc lửa phun ra tên Cedric Diggory.
Lễ đường lúc đầu an tĩnh đến lạ, sau đó, bên trên dãy bàn Hufflepuff, bùng nổ tiếng hú hét, tiếng vỗ tay, cùng vô số tiếng tung hô, tiếp đến là tràng vỗ tay như sấm dậy của toàn bộ lễ đường.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Draco ưu nhã vỗ tay, nghiến răng nghiến lợi nói, “Một tên Hufflepuff, tuyệt vô cùng, bọn họ tầng tầng sàng lọc, lại tuyển ra một Hufflepuff —— tôi còn có thể trông cậy vào cái gì đây?”
“Nếu không phải hôm nay, tớ đã quên khuấy mất là Hogwarts có bốn Nhà.” Zabini nhẹ nhàng đánh giá nhưng không thiếu phần bén nhọn.
Nhìn cái ngôn luận chua đến ê răng của các chàng trai mà xem, người không đếm xỉa tới hiển nhiên chính là tiểu tử lừa người, Scorpio quay mặt về cái chén đá ướp lạnh của mình, hướng miếng kem vani lụt hết một nửa cười hi hí.
Nhưng rất nhanh, một chuyện đột biến đã hấp dẫn lực chú ý của cậu.
Chiếc cốc lửa tựa hồ còn muốn nói ra suy nghĩ của mình.
Trong lúc mọi người vui vẻ ấm áp từng người từng người một chúc mừng vị dũng sĩ mới ra đời, nó bắt đầu kịch liệt rung lắc.
Dumbledore một lần nữa đứng lên, khuôn mặt tươi cười còn chưa kịp thu lại ——
Chiếc cốc lửa lại phun ra tên một người, nó thậm chí không cần có người tuyên đọc, một giọng nam trầm thấp, khàn khàn xa lạ xuyên suốt toàn bộ lễ đường ——
Hết thảy đều có vẻ như một buổi hài kịch đặc sắc.
Khi cái tên “HARRY POTTER” bị giọng nam lấy âm lượng không thể xem nhẹ tuyên đọc khắp lễ đường yên tĩnh, bên dãy bàn Gryffindor truyền đến tiếng “Phụt” phun nước —— là Harry, phụt ra nước bí đỏ trong miệng anh ta.
“—— a a, lúc này mới gọi là vui mừng cực lớn ấy nhỉ.” Draco khẽ mỉm cười, sắc mặt xanh mét.
- 🏠 Home
- HE
- 1x1
- Quý Tộc
- Chương 66: Tuyển chọn vui mừng “cực lớn”