Sáng ngày thứ hai, đáy mắt Draco còn có một quầng xanh lờ mờ, cứ như mấy ngày liên tục không được nghỉ ngơi đàng hoàng. Ngồi ở bên bàn ăn, anh liên tục ngáp dài vài cái, ủ rũ nhìn Scorpio đang thấp giọng nói chuyện cùng vị trợ giáo môn phòng chống nghệ thuật hắc ám kiêm bùa chú mới tới cạnh dãy bàn dành cho giáo sư, có thể hai người đã xảy ra một trận tranh chấp nhỏ, sắc mặt nhóc Slytherin năm hai không tốt lắm, còn cái vị trợ giáo đến từ một đại lục khác kia, biểu tình thủy chung đều ở tình trạng mặt than thản nhiên.
Sirius Black nhìn qua cũng không yên lòng, tựa hồ rất muốn gia nhập đối thoại của bọn họ, nhưng mà hai người lại đối thoại bằng tiếng Trung, cuối cùng, sau khi vị Animagus (Phù thủy hóa thú) anh tuấn rốt cục phát hiện mình không có khả năng xen vào, buồn bực xoay mặt đi.
Nếu có thể nghe hiểu tiếng Trung, mọi người sẽ phát hiện nội dung đối thoại trông có vẻ trịnh trọng của hai người kỳ thật phi thường kinh người.
Văn Tín: “Năm nay có một hồi vũ hội giáng sinh.”
Scorpio: “Ờ.”
Văn Tín: “Học sinh dưới năm tư không đủ tư cách để tham gia.”
Scorpio: “Ờ.”
Văn Tín: “Nếu được khóa trên mời, em có thể lưu lại.”
Scorpio: “Ờ.”
Văn Tín: “… Anh bị yêu cầu phải lưu lại thẳng đến khi cuộc thi Tam pháp thuật chấm dứt.”
Scorpio: “Ờ.”
Văn Tín: “Cho nên em có muốn cùng anh tham gia vũ hội không?”
Scorpio: “Ờ —— từ từ, cái gì? !”
Thiếu niên dừng một chút, dời đi ánh mắt, trên dãy bàn Gryffindor, Lavender hưng phấn phất phất tay với hắn, ánh mắt lại nghiên cứu xung quanh, bên dãy bàn Ravenclaw, Cho Chang ngượng ngùng mỉm cười với hắn, vuốt nhẹ cằm, Văn Tín thong dong nhấn mạnh lại một lần: “Muốn làm bạn nhảy của anh không?”
Scorpio bị dọa không nhẹ: “Hai thằng con trai lớn đùng ôm nhau khiêu vũ, anh không bị bệnh chứ?”
Văn Tín hơi nhíu mày, thoạt nhìn có vẻ khá hoang mang nếu Scorpio cự tuyệt: “Chính là anh cũng không muốn vơ đại một người con gái khiêu vũ.”
Scorpio giận dữ: “Nghe anh còn rất ủy khuất cơ đấy!”
Văn Tín thở dài, nhéo nhéo cái mặt trắng nõn của tiểu sư đệ: “Chính là nếu như không có người thu lưu em, lễ Giáng Sinh này em sẽ bị bắt phải đóng gói về nhà.”
Scorpio chọn nhướng mày: “A, tôi đương nhiên sẽ lưu lại —— nếu có nữ sinh trên năm tư đến mời tôi, tôi có thể lưu lại .”
“… … Là cái gì khiến cho em sinh ra loại tự tin lệch lạc này?” Văn Tín giật mình, nghiêm túc hỏi.
“Đó là đương nhiên, tôi cho anh biết, tôi rất là được hoan nghênh đó.” Tiểu Slytherin nhướng mày ngạo mạn gương cằm, thoáng khıêυ khí©h nhìn thiếu niên lớn hơn so với mình mấy tuổi, đắc ý tuyên bố. Người sau chăm chú nhìn cậu một lát, thẳng đến khi Scorpio bắt đầu cảm thấy cả người không được tự nhiên, lúc này mới dẫn phát từ bi mà thu hồi ánh mắt, rũ xuống hàng lông mi dày đem lực chú ý một lần nữa thả lên lớp bơ trên miếng bánh mì nướng trong chiếc đĩa trước mặt, một chốc sau, Văn Tín chậm rãi nói: “Tỉnh lại đi, trời sáng rồi.”
Scorpio: “… … …”
—— “Như vậy, cậu đáp ứng rồi sao?”
Trong hàng ngũ Slytherin, người thừa kế nhà Malfoy đã muốn thay áo choàng nhung mùa thu Slytherin màu lục hơi hơi dương hàm dưới dùng miệng phun ra vài cái từ đơn, đồng thời lấy tư thế thẳng tắp chăm chú nhìn mặt hồ. Mà bấy giờ, Dumbledore đang đi đầu, giáo sư Hagrid bất an đứng bên người lão nhân cao gầy, râu mép của lão hôm nay có vẻ đã trét không ít loại keo xịt tóc linh tinh gì đó để làm cho bản thân trông thoáng chỉnh tề hơn một ít. Tất cả các học sinh Hogwarts khác cùng các giáo sư đều đã tập trung ở tại đây, chờ đợi đoàn giáo sư và học sinh của Dumstrang và Beauxbatons đến.
“Dĩ nhiên là không, hai thằng con trai quấn thành một cục khiêu vũ thì ra cái gì!” Scorpio thở phì phì, khinh thường nói.
Biểu tình Draco thả lỏng một chút, như có điều suy nghĩ mà liếc cậu một cái, dùng ngữ khí vô cùng vi diệu nói: “Trình độ văn hóa của nhóc thật chỉ đỡ hơn cự quái được một tí —— trong giới phù thủy bạn lữ đồng tính là bình thường, vậy thì đương nhiên, có tồn tại bước nhảy thiết kế riêng cho bạn lữ đồng tính, nó tuyệt không kỳ quái —— “
Scorpio bĩu môi: “A thôi đi, đừng có dùng cái ngữ khí này Draco, em cũng không phải Hermione —— anh biết mà, cái không gì không biết ấy.”
Vẻ mặt của Draco thoáng cái run rẩy, có vẻ có cái nhìn rất muốn phát biểu đối với hành vi gọi thẳng tên thánh vạn sự thông Nhà Gryffindor của Scorpio, nhưng anh cuối cùng vẫn nhịn được, đồng thời dùng một loại ngữ khí phi thường trấn định dãy dỗ nói: “Đây chính là thường thức, nhóc con, cho dù không biến thành con mọt sách, cậu cũng nên biết.”
Pansy đứng ở phía trước đội ngũ nhanh chóng xoay đầu lại, kinh ngạc đề cao thanh âm: “Draco, cậu chính là con mọt sách đó!”
Trong đội ngũ Slytherin phát ra một trận cười trộm nho nhỏ, trên khuôn mặt tái nhợt của Draco nổi lên mảng đỏ, ánh mắt dữ tợn: “Nhưng tôi một chút cũng không ngốc! Pansy!”
“Ta phải nhắc nhở —— không muốn lưu lại một hình tượng ồn ào cho người ở trường khác thì ngậm cái mồm lải nhải đáng ghét ấy lại, các cô cậu.” Giáo sư Snape đứng ở đội ngũ trước nhất quả nhiên xoay người lại, tê tê mà cảnh cáo. Vào lúc thầy nói những lời đó, giáo sư McGonnagal đang thét lên yêu cầu một Weasley —— Scorpio cho rằng phải là Ron Weasley —— bỏ áo sơmi của mình vào trong quần đồng phục, trên thực tế, ách, viện trưởng Gryffindor nhìn qua có chút khẩn trương.
“Thầy ấy nói còn nhiều hơn chúng ta!” Lúc giáo sư Snape quay đầu tiếp tục công kích một học trò khác, Scorpio thu hồi ánh mắt thấp giọng phản ánh, “Không công bằng!”
“Cậu có thể phản kháng.” Draco huých cánh tay cứng đờ của Scorpio, hướng tiểu Slytherin đang thần tình phẫn hận giả cười, “Từ nay về sau giáo sư sẽ yêu thương cậu như yêu thương Potter.”
“Cám ơn, không cần.” Scorpio khô cằn trả lời.
“Như vậy cậu lại cần một khóa.” Draco khoác cái vẻ hơn người khiến người chán ghét nói, “—— không có công bằng tuyệt đối.”
Gió nhẹ thổi qua lướt qua mặt hồ, cây Liễu Roi cách đó không xa hơi đong đưa. Mặt trời hoàn toàn mọc lên trên trời, độ ấm so với buổi sớm mát rượi thư thái đã trở nên ấm hơn một ít, tuy rằng đã không còn là giữa hè, mặt trời vẫn có điểm chói mắt như trước. Sau lúc ban đầu hưng phấn chờ đợi ước chừng hai giờ, nhóm người bắt đầu trở nên xôn xao.
Tại Gryffindor, khi Parvati Patil lại một lần nữa ý đồ mang cái nơ hồng nhạt to đến buồn cười lên đầu rồi bị giáo sư McGonnagal nghiêm khắc cấm đoán, giữa tầng mây tựa hồ xuất hiện một cái bóng cực đại —— không biết là ai phát hiện ra nó đầu tiên, sau tiếng kinh hô, cơ hồ tất các học sinh đều chú ý tới, cái bóng cách bọn họ càng ngày càng gần, thẳng đến mọi người có thể thấy rõ ràng đại khái hình dáng của thứ đó ——
“Là một con Rồng! Tớ nhìn thấy!” Một Hufflepuff năm nhất thét chói tai.
“Ai khiến hắn câm miệng đi, rồng mới không dài như vậy*!” Draco căm tức ở trong đám người kêu lên. Bất quá không ai chú ý đến anh, lực chú ý của mọi người đều bị mười hai con ngựa bay lượn kia hấp dẫn đi, chúng nó cường tráng mà xinh đẹp, mỗi con kích thước cỡ bằng một con voi, mười hai con ngựa bay kéo theo một cái thùng xe thật lớn màu xanh da trời hạ xuống, các học sinh vội lui về phía sau, một trận nổ trước mắt, xe ngựa đáp xuống mặt đất ——
*
rồng Châu Âu thật không dài và giống như rồng mà chúng ta biết (bạn nào xem Harry Potter thì chắc phải biết) nên Draco mới nói thế.Thanh âm kia có lẽ phải cực lớn, Neville Longbottom bị hoảng hồn ngồi bệt mông xuống đất suýt bị con ngựa gϊếŧ luôn —— giáo sư McGonnagal đen mặt kéo cậu lên từ mặt đất, cậu nhóc đáng thương mặt đỏ lựng. Scorpio đồng tình mà chậc chậc hai tiếng, nhìn một thằng bé mặc áo khoác màu xanh da trời từ trên chiếc xe ngựa có huy hiệu trường Beauxbatons nhảy xuống lôi ra một lốc bậc thang cực kì khoa trương, sau đó…
Một Hagrid phiên bản nữ đi xuống.
… Bà thậm chí còn cao hơn Hagrid một khúc, chuyện này có điểm hơi kinh người ——
“Bà Maxime thân mến, ” Dumbledore nhiệt tình nghênh đón, “Hoan nghênh bà đến với Hogwarts.”
“Blaise, thấy không… người khổng lồ máu lai.” Draco đứng ở phía chót đội ngũ đoạn khinh thường nói khẽ với Zabini, người sau biểu tình thoáng kì lạ rồi yên lặng gật đầu.
“Em không biết anh còn kỳ thị ma pháp sinh vật đấy.” Scorpio tò mò mà nói.
Trong nháy mắt nhắc tới “Ma pháp sinh vật”, Draco sắc mặt đổi đổi, nhưng rất nhanh đã thay ra biểu tình bình tĩnh, đôi mắt màu xám bạc có vẻ vô cùng lạnh lùng: “Không, tôi không kỳ thị. Ma pháp sinh vật tại mặt chuyên nào đó mà nói cũng có thể xem như là một loại thuần huyết ——” anh dừng một chút, đôi mày nhíu chặt lại nhanh chóng giãn ra, “Nhưng với những người khổng lồ máu lai… chúng phi thường thô lỗ, cũng phi thường thấp kém.”
“Vậy mức độ chấp nhận được là gì?” Pansy cười híp mắt ghé lại hỏi.
Draco lườm cô nàng một cái, một lần nữa dùng ngữ khí lười biếng nhất quán của mình nói: “Hải yêu, hoặc là tinh linh gì đó, nói tóm lại… bộ dáng phải xinh đẹp chút .”
“Đó là tiêu chuẩn của cậu, Draco.” Pansy ngọt ngào nói, “Cậu đúng là cái tên theo hiệp hội vẻ ngoài .”
“A, tôi là hội trưởng.” Draco hướng cô nàng tóc đen giả cười.
Dumstrang ra sân cũng không khiến mọi người thất vọng, phương thức ra sân của bọn họ tựa như một chiếc thuyền ma chân chính, khi một màn sương mù dày đặc bốc lên từ trong hồ thì nó chậm rãi nổi lên —— nếu cái này còn chưa đủ kinh người, thanh niên trẻ tuổi cao lớn bước xuống sau hiệu trưởng Karkaroff của Dumstrang mới chính là kinh người thật sự.
“Victor Krum!” Trong hàng ngũ Gryffindor, Ron dùng một loại ngữ điệu cực kì khϊếp sợ nói, “Trời ạ! Tớ thực không thể tin được! Anh ấy thế nhưng lại đến đây.”
“Anh ấy đương nhiên có thể, theo tư liệu, năm nay anh ấy là học sinh năm bảy tại Dumstrang.” Harry nói.
“… Anh ta chỉ là một cầu thủ Quidditch thôi.” Hermione trở mình xem thường, “Cậu la quá lớn rồi, Ron, có mấy người Dumstrang đang cười nhạo kìa.”
Mặt Ron mãnh liệt đỏ lên, khẩn trương mà ngó bốn phía, George cười tít mắt đặt tay lên vai đứa em trai nhỏ nhất nhà Weasley, trêu tức nói: “Cô bé lừa em đấy, em trai ngốc của anh —— ai sẽ chú ý tới em chứ.” Ron nghĩ nghĩ rồi lập tức trấn định lại, tuy rằng cậu nhìn qua vừa an tâm lại có chút thất vọng.
Theo Dumbledore cùng nhóm giáo sư và những vị khách đi ở đàng trước, đội ngũ chào đón chậm rãi trở lại đại sảnh đường.
“Bọn họ không nên để chúng ta chờ lâu như vậy.” Draco dọc theo đường đi oán giận nói.
“A, Merlin ở trên, đừng càm ràm nữa Draco —— ít nhất anh còn mặc thêm áo choàng.” Scorpio chà xát cái tay lạnh lẽo, “Em đông cứng đến xương cốt cũng đau đây nè.”
“Đáng đời cậu.” Draco vừa lòng mà hừ một tiếng, tiếp đó thần tình ghét bỏ kéo hai cánh tay đã lạnh đến đông cứng của Scorpio lại, “Chết tiệt, sờ nhóc giống y một Âm Thi.” Anh thấp giọng phàn nàn. Trong lòng bàn tay trượt ra một viên gì đó cưng cứng trơn nhẵn ấm áp, đầu ngón tay ấm áp trượt khỏi mu bàn tay của Scorpio, người sau mở tay ra nhìn nhìn, một viên đá trơn mượt bóng loáng lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay, Scorpio cầm lên, đưa về hướng ánh sáng chiếu qua từ cửa sổ cẩn thận đánh giá ——
“Đó là đá lửa làm ấm tay!” Draco ở phía sau cậu không thể nhịn được nữa mà thấp giọng quát, “Cậu có thể đừng làm cái vẻ y như tên tham tiền ngu xuẩn như thế được không —— Merlin râu mép! Cậu đáng sợ thật đấy —— cậu Grater!”
“Khỏi cần ngạc nhiên, thiếu gia Malfoy.” Scorpio cười mỉa, tiếp đó lười biếng mà tha trường cường điệu, “—— em chính là một đứa nhà quê mà, sao đâu.”
“Không thuốc nào cứu được.”
Vương tử Slytherin xem thường mà hừ một tiếng, quay đầu bước tiến về phía đại sảnh đường. Zabini từ phía sau đi lên, cười tủm tỉm mà nhìn Scorpio mân mê viên đá trong lòng bàn tay —— thật mà nói, nó thật sự rất rất ấm, Scorpio cảm thấy bản thân rốt cuộc cũng trở về nhân gian. Chàng trai da nâu anh tuấn hơi nheo mắt lại, thở dài một tiếng: “Haiz~, nói như vậy đá lửa cũng rơi vào tay em rồi.”
“Lời này nghe không thích hợp sao ấy, Blaise.” Scorpio ấm đến nở gan nở ruột, mừng rỡ nheo mắt vui vẻ trả lời.
“Bảo bối trên người Draco đều nhanh chuyển hết đến trên người em.” Zabini sờ sờ cằm, hơi ám chỉ nói, “Anh bắt đầu có chút đồng tình với tiểu Greengrass.”
Scorpio ngẩn ra, theo bản năng tìm Astoria, người sau đã muốn ngồi xuống tại nơi cách Draco hai chỗ trống, vừa khéo cũng đang nhìn Scorpio, lúc hai người đồng thời đối diện, cô gái nhỏ cho cậu một nụ cười sáng lạn.
Đứng ở phía sau Scorpio, Zabini phát ra một tiếng thở dài ý vị thâm thường.