Chương 62: Hogwarts tổng vệ sinh!

Sau đó, mặc cho bọn Zabini có gặng hỏi như thế nào, Draco vẫn kiên quyết ngậm miệng không nói đến chuyện về câu chú ngữ ấy, Scorpio cảm thấy anh nhìn qua còn có chút hối hận vì nhất thời nhanh mồm nhanh miệng tiết lộ mất. Mùa hè nóng bức dần dần đến gần giai đoạn cuối, nhiệt huyết học tập của mấy cô gái trong lâu đài một lần nữa lêи đỉиɦ điểm —— tỉ suất có mặt trong lớp phòng chống nghệ thuật hắc ám cùng lớp bùa chú cao nhất từ trước tới nay, lúc vừa mới bắt đầu giáo sư Flitwick còn có chút thụ sủng nhược kinh, chỉ là khi trải qua hai tuần luôn phải thét lên để đuổi mấy cô nhóc năm năm ra khỏi phòng học năm tư, thầy phát hiện nó tuyệt đối không còn là chuyện tốt nữa.

“Ôi, giáo sư Flitwick, chúng con chỉ là muốn củng cố kiến thức trước đây để đối phó với kì O.W.Ls sắp đến thôi!” Trong số đó một cô nàng Gryffindor khi bị vậy sẽ dùng chân đẩy bàn rời phòng học, trước khi đi còn kiên trì quay đầu cười hì hì nói.

“—— không! Tôi cũng không ngốc! Cô gái! Cô chỉ đến để xem trợ giáo của tôi!” Giáo sư Flitwick vung mạnh đũa phép, cánh cửa phòng học bùa chú thô lỗ đóng sập lại trước mũi cô nàng. Thân hình nhỏ con của giáo sư bùa chú một lần nữa phóng lên bục giảng, đảo bước qua lại, cuối cùng tại giây tiếng chuông vang lên hít sâu một hơi, quay sang thiếu niên áo trắng cúi người đứng ở bên kia bục giảng từ đầu vẫn không nói gì: “Tốt lắm, tiên sinh tôn quý, chúng ta bắt đầu lên lớp!”

Mỗi khi nội dung môn học có hiệu quả trùng hợp tương đồng với đạo thuật Văn Tín hiểu rõ, các giáo sư đều tự nguyện mời Văn Tín lên lớp một hồi. Ngay cả giáo sư Sprout cũng đã kéo Văn Tín đi nhà kính một chuyến, hỏi một chút về sự khác nhau trong công hiệu trị mụn của 巴伯块茎(1) và 大吉岭龙爪兰(2), thông thường trong những khóa kiểu như thế này, các cô nàng học tại lớp thảo dược sẽ như vớ bở mà vui mừng một lúc.

(1), (2): chúng nó là cái thứ gì vậy!! =m= Làm ơn có ai giúp tui với, baidu, gg, wikipedia gì cũng xài rồi mà k ra TAT Là sao!? Là sao!!!!

Nhìn Văn Tín rút ra một lá bùa màu vàng, trong miệng lẩm bẩm làm nó run lên, sau đó tùy tay ném mảnh giấy vàng ra mặt đất phủ lên hạt dẻ đặt trước mặt mình, Lavender ngồi ở hàng đầu tiên kinh ngạc kêu lên một tiếng, chỉ thấy hạt giống đó thế nhưng đã dần dần trổ ra nhánh mầm màu vàng nhạt, bộ rễ dài chắc chắn sản sinh lan tràn nhanh chóng.

“Có gì đáng ngạc nhiên.” Ron khinh thường chậc chậc lưỡi, “Bùa chú sinh trưởng cũng có thể làm được —— à, nói thật ra, mẹ tớ cũng có thể làm được.” Nói xong, cậu ta nhìn qua còn rất đắc ý.

Harry bật cười: “Ron, cậu nghe giống Malfoy lắm đấy.”

Ron thu hồi biểu tình đắc ý, tỏ vẻ như Harry khiến mình buồn nôn ghê gớm. Hermione thu lại cái cổ vốn đang duỗi ra, cao ngạo dùng khóe mắt liếc Ron một cái, ngạo mạn nói: “Thôi đi được rồi đó Ron, cậu chính là đang ghen tị giáo sư thôi —— tớ hãy còn nhớ, hai ngày trước cậu còn lải nhãi miết về vụ thầy ấy cười với Grater kìa.”

Harry hắng giọng một cái, nhịn cười nói: “Tớ tình nguyện tin tưởng anh ta là cười với mẹ chó Fox* Parkinson.”

*Chó Fox hay còn gọi là chó Phốc, MinPin là một giống chó cảnh, có nguồn gốc ở Đức, được lai tạo từ giống chó sục và German Pinscher. Xem thêm ở đây

“Nó thực tục, Harry, Parkinson miễn cưỡng cũng coi như là một cô gái xinh đẹp.” Hermione nghiêm khắc phản bác.

“Nhưng cô ta là một Slytherin.” Ron đắc ý dào dạt bá lấy Harry, một bộ anh em tốt, Hermione dùng sức trở mình xem thường, căm tức lầm bầm “con trai” linh tinh gì đó rồi quay đầu đi, mà lúc này, giáo sư Flitwick đã chính thức tiến vào bài giảng về bùa chú sinh trưởng, thầy đang đưa ra câu hỏi để ai đó trả lời thử bùa chú sinh trưởng cùng phép thuật mà trợ giáo của thầy vừa mới sử dụng có gì khác nhau, Hermione hai mắt sáng ngời hưng phấn bật người giơ tay cái soẹt, đầu ngón tay thẳng tắp chỉ hướng nóc nhà.

Văn Tín nguyên còn đứng trước lớp học như kinh ngạc trước phản ứng nhiệt tình bất thình lình này, nhìn cô bé tóc nâu rối xù, có chút ngoài ý muốn nhíu mày, mà Lavender thì phát ra một tiếng than thở chán nản nhỏ giọng oán giận với Dean sát bên: “Vạn sự thông! Cậu ta không thể tiếp cận nam nhân hấp dẫn đó!” Dean đồng tình vỗ vỗ bả vai cô.

Trên khóa phòng chống nghệ thuật hắc ám, Sirius Black thể hiện một cách xuất sắc như Văn Tín, hắn anh tuấn dí dỏm lại đến gia đình quý tộc cổ xưa, điều này làm cho hắn tràn đầy phong độ quý ông —— tuy rằng không hiểu sao thời điểm hắn đối mặt với Văn Tín thì sẽ luôn tràn ngập địch ý… À, còn có giáo sư Snape, đương nhiên, cái này có nguồn tin, giáo sư McGonnagal đã từng tiết lộ qua ở lớp học của mình, gần như là cùng ngày đó học sinh toàn trường đều biết giáo sư Snape cùng giáo sư Black đã từng là đối thủ một mất một còn vào thời học sinh. Sirius vừa bước qua tuổi ba mươi vừa khéo hợp để cho mấy cô nhóc mười mấy tuổi mê muội, các cô cho rằng hắn thành thục, chịu khổ ở Azkaban nhiều năm càng làm mị lực của hắn tăng thêm.”Bọn họ đều có điểm tốt của mình, đều hết sức ưu tú.” Vào một bữa tối, Pansy Parkinson vừa trịnh trọng lại tha thiết nói.

“Tôi chú ý rằng tên Sirius Black đó còn là một kẻ phản bội huyết thống, Pansy.” Draco lười biếng phản kích.

“Bất luận như thế nào, hắn ta vẫn là cậu của cậu.” Zabini cười như không cười nhìn bạch kim quý tộc, người sau trên mặt hiện lên một tia hồng nhạt, sau đó mãnh liệt cúi đầu thoạt nhìn giống như bỗng nhiên có hứng thú cực lớn với đống khoai tây nghiền trước mặt, cánh môi mỏng không vui nhếch lên một cái, lấy âm thanh thấp đến không thể nghe được nhanh chóng nói ra vài từ.

“Mẹ của anh như thế nào nha?” Scorpio bát quái sáp lại.

Draco mãnh liệt lui về phía sau, đυ.ng phải Pansy, cô nàng tóc đen khoa trương mà hét lên một tiếng, sau đó cười ngã vào người Zabini. Draco thanh âm bén nhọn: “Mắc mớ gì tới cậu chứ?”

“Không cần phải hung dữ như vậy.” Scorpio hướng anh trở mình xem thường, ánh mắt quét tới quét lui tuần tra, cuối cùng dừng ở trên tay cô bé tóc vàng ngồi ở bên phải mình, cũng chú ý tới trong khi mọi người ồn ào thảo luận tương đối về hai vị giáo sư, cô vẫn luôn không nói gì cũng nghiêm túc lật xem quyển sách trên tay, vì thế ghé qua, “Này, Astoria, cậu đang đọc sách gì vậy?”

Draco bên người Scorpio sách một tiếng: “Xen vào việc của người khác.”

Cô bé Slytherin năm hai liếc nhanh về phía Draco, trông có chút kính sợ, sau lại hơi rụt người. Scorpio quay đầu trừng mắt nhìn Draco: anh làm cậu ấy sợ rồi. Người sau không hề xin lỗi mà chỉ nhún nhún vai, treo lên một nụ cười giả dối.

Thấy Draco một lần nữa quay đầu cùng Pansy nói chuyện đem mái đầu bạch kim đối với bọn họ, Astoria mới hướng Scorpio cười dẹ dặt, cũng trở bìa quyển sách trên tay cho cậu nhìn: 《 Thực vật dưới nước thần kỳ ở Địa Trung Hải cùng đặc tính của chúng》.

Scorpio đọc ra từng chữ một —— vương tử Slytherin nguyên bản còn đang cười nhạo Pansy là “nữ nhân hư vinh chỉ biết nhìn mặt” nghe thấy vội quay đầu lại, đôi mắt màu xám bạc gắt gao nhìn cái bìa của quyển sách cực dày chằm chằm, từ cái bìa sách nhận được một cái đầu cá cuộn lên từ đám bèo rong trên lại giật mình lui về sau, bất chợt bật cười.

“Anh bị bệnh, Draco.” Scorpio thông cảm nói.

“Cậu mới bệnh —— nếu bị bệnh, cậu có thể tìm được phương pháp trị liệu trên quyển sách này đấy, ” Draco đắc ý dào dạt hơi nhăn mi, “Mở ra trang thứ 367, có kinh hỉ, đứa ngốc.”

Astoria tò mò vùi đầu lật lật, khi lật đến trang như lời Draco liếc mắt liền thấy hình ảnh minh họa trên mặt, cô che miệng phát ra một tiếng kêu kinh ngạc nho nhỏ, sau đó cũng khúc khích cười theo —— Scorpio ngờ vực duỗi cổ ra nhìn, đến khi nhìn thấy quyển sách có bức vẽ phân tích chi tiết cây cỏ mang cá thì nổi cáu đoạt lấy, dùng sức đập lên mặt Draco.

Draco không kịp né, bị đập cái bốp, ôm mũi đau đến khóe mắt phiếm hồng: “Sao nhóc thích động tay động chân y như mấy đứa con gái thế hả? —— đáng chết, mũi tôi khẳng định gãy rồi!”

“Nó còn chắc lắm, em còn lo không biết có cần bồi thêm một cái nữa không đấy.” Scorpio chống nạnh châm chọc nói. Astoria đem quyển sách bị cho là hung khí thư vèo một cái nhét vào túi sách ném xuống dưới chân, quan tâm nhìn Draco, Pansy đem hết thảy thu vào trong mắt, cuối cùng chỉ nhíu mày, cái gì cũng không nói, thời gian kế tiếp, cô nàng vẫn có vẻ lo lắng bất an.

Draco khoan dung hiếm thấy mà không có thi bùa chú tà ác gì với Scorpio, nhưng vào lúc rời đại sảnh đường, thập phần ghét bỏ đánh giá tiểu Slytherin một vòng, phun ra một câu tiếng Trung tương đối tiêu chuẩn.

“Ba ngày không đánh, dở ngói nhà trên*.”

*三天不打, 上房揭瓦: Tam thiên bất đả, thượng phòng yết ngõa: kiểu là được thế làm càn. Mình không nghĩ ra câu thành ngữ Việt phù hợp nào để thay thế, ai biết thì góp ý nhé.

Scorpio: “… … … …”

Còn phản ứng của Scorpio chính là chực lao lên đánh cho anh một trận, may mà Zabini đã nhanh tay chụp lấy cổ áo phía sau của cậu kéo lại, cười híp mắt nhắc nhở “Bảo trì tao nhã nào, các thiếu gia ” .



Những ngày kề cận tháng mười, tất cả các học sinh đều ngừng phần lớn chương trình học —— trừ bỏ khóa độc dược. Đây đối với nhóm Gryffindor mà nói quả thực là tai nạn lớn nhất, dưới sự giám sát của “lão dơi già Slytherin đầy dầu mỡ ” mỗi một niên cấp một lần lại một lần bị bắt điều chế lại “vệ sinh dược tề”, Neville dưới áp lực cường đại phá hủy cái vạc nấu thứ bảy, nhóm Slytherin cười khoái trá nhìn giáo sư Snape cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa đuổi cậu ta ra khỏi hầm, cũng cho cậu ta hay “Chỉ cần ta còn còn sống, thì vĩnh viễn không cần quay trở lại” .

Ron hâm mộ duỗi cổ nhìn Neville mặt đỏ tới mang tai, thở dài nói: “Neville thực may mắn, không phải sao?” Nói xong, cậu ta dùng đũa phép của mình quấy cái vệ sinh dược tề màu da cam, đó là màu chính xác —— cả độ sệt cũng rất đủ tiêu chuẩn, bởi vì lần này ít nhất đã là lần thứ năm cậu ta điều chế nó.

Harry đối diện với cái vạc trước mặt mình cười ác ý: “Tớ ngược lại muốn biết lão dơi già đầy dầu mỡ kia khi nào thì mới ngỏm.”

Hermione đang cố sức lấy cái vạc mới trên giá tức giận quở trách: “Harry!”

Harry giơ tay, nhướng mày trêu đùa nói: “Được rồi Hermione, cậu cũng biết tớ chỉ đang nói giỡn thôi mà.” Ron tưởng thật, sau khi giáo sư Snape lại lấy lý do kỳ quái trừ Gryffindor năm điểm, bắt đầu hạnh phúc mưu đồ ảo tưởng để con mực khổng lồ ăn Snape thì tốt hay là nhét vào Rừng cấm để nhóm nhân mã gϊếŧ chết ổng thì hay hơn.

Điều chế độc dược xong, từ giáo sư Hagrid dẫn đầu, toàn trường bắt đầu công tác dọn dẹp Hogwarts.

“Chúng ta phải đưa những thứ lộn xộn rối loạn mang về thế giới ngăn nắp, bọn nhỏ —— dùng hai tay của chúng ta, tự mình!” Giáo sư khóa chăm sóc động vật huyền bí thanh thanh cổ họng khoái trá tuyên bố.

“Tận thế rồi? Hay là hôm nay tôi căn bản chưa rời giường? ! —— lão còn có tài văn chương cơ đấy.” Ở đội ngũ sau cùng, Draco giống như hoảng sợ mà trào phúng.

“Giống như lễ Giáng Sinh đến sớm vậy đó.” Scorpio đau đầu mà nói.

“A, lễ Giáng Sinh cũng không có cái quy mô lớn như vậy.” Pansy phẫn hận xăn lên tay áo đồng phục, “Trời ạ, nước này cũng thật lạnh! —— tớ thật sự không rõ, vì sao chúng ta không thể dùng đũa phép!”

“Bởi vì pháp thuật sẽ làm hư hao một ít bức họa và mấy bộ giáp cổ.” Draco đứng ở một bên như chuyện không liên quan mình, hiện tại trước mặt mỗi người bọn họ đều đặt một cái xô sắt, anh bĩu môi, tùy hứng đạp cái xô sắt xấu xí kia một cước, khô cằn tuyên bố, “Việc này khiến chúng ta trông giống Muggle —— hoặc chính là gia tinh! Tôi mặc kệ đấy! Cám ơn.”

Một thân ảnh cao lớn màu đen của một người xuất hiện phía sau bọn họ, Sirius Black không biết từ phòng khi nào đã luồn ra khỏi góc, khàn giọng cảnh cáo: “—— thành thật làm việc đi mấy thằng nhóc ngu xuẩn! Nếu không ta sẽ học giáo sư Moody, đem mi biến thành chồn sương!”

Bọn nhóc Gryffindor phối hợp cười vang, tiếng cười tràn ngập dãy hành lang bản thân đã rất náo nhiệt, rất nhiều người đứng ở chỗ xa không rõ nên đều đặt sự chú ý sang bên này. Nhưng bất ngờ là, Draco nhìn qua một chút cũng không sinh khí, anh ngạo mạn dùng cặp mắt màu xám bạc liếc Sirius một cái, kéo dài âm cuối, cố ý dùng âm điệu cực kì chán ghét nhấn mạnh nói: “A, trời đất ơi, hắn hăm dọa tôi. Merlin chứng giám, nói cái gì đi chứ, cỏ mang cá tiên sinh.”

Trong nháy mắt, sắc mặt Sirius chuyển cái rẹt, từ dáng vẻ đắc ý biến thành bộ dáng tiêu tùng mọi thứ ——

Scorpio đứng sau đám người giận tái mặt, đẩy Draco đang giữ tay áo mình, thản nhiên quay quắt đi nói: “Em cùng hắn ta không có gì để nói cả.”

Sirius cứng đờ, lộ ra biểu tình bị thương, như vậy cực kỳ giống đại cẩu chịu ủy khuất.

Draco xoay mặt, hướng trợ giáo môn phòng chống nghệ thuật hắc ám dối trá giả cười: “Biểu tình này rất thích hợp với ngài, giáo sư.” Nói xong, huơ đũa phép của mình điểm điểm xô nước, xô nước lắc lư mấy cái cuối cùng treo ở giữa không trung, khá vừa lòng mà gật đầu, vương tử Slytherin nhìn quanh bốn phía, cuối cùng cũng không quay đầu lại mà nghênh ngang rời đi từ con đường mọi người đã tránh sẵn.

“… Đừng uể oải, Sirius… . Cậu ấy dù sao cũng không thi nguyền rủa với chú mà.” Harry từ trong đám người vây quanh tìm cách đi ra, trăm nghìn đắng cay tiến đến bên cha đỡ đầu của cậu vỗ vai trấn an chú, “Chú không phát hiện giáo sư Moody sao, toàn bộ tóc đều bị đốt sạch đấy —— nói thật ra, như vậy cũng thật có hơi độc ác, đúng không?”

Đáng tiếc điều đó chẳng an ủi được Sirius, ngược lại khiến hắn càng thêm mất tinh thần.

Mỗi Nhà đều được phân chia nhiệm vụ kỹ càng chi tiết, nhiều người bắt đầu vào dọn vệ sinh —— Hogwarts đã có hơn một ngàn năm lịch sử, mỗi ngóc ngách đều mang theo dấu vết lịch sử, phải cẩn thận từng li từng tí, tự mình dùng hai tay cùng khăn lau đối đãi. Mà lúc này đây, đến cả mấy cái góc đã muốn bỏ quên đến mấy trăm năm cũng bị chiếu cố đến, bởi Dumbledore trong bữa sáng đã tuyên bố, vì nhóm khách quý đến từ phương xa cùng sự kiện long trọng sắp tới, mỗi ngóc ngách trong tòa lâu đài đều phải sạch sẽ ——

Này có nghĩ là rất nhiều bức họa cùng vô số bộ giáp, điêu khắc bằng thạch, thậm chí còn có đèn treo.

Vì những cái đèn treo cao đến đáng sợ, giáo sư Sprout thậm chí dọn ra phần lớn loại thực vật dây mây ôn hòa trong nhà kính, dưới sự trợ giúp của giáo sư Flitwick và Văn Tín, làm cho chúng trong một đêm đã trườn đầy vách tường, để mỗi đứa nhỏ đều có thể ngồi chắc chắn trên thân dây mây lên đến trần tòa lâu đài, xô nước của từng người trong lúc làm việc được để trên một thân dây mây khác bên cạnh.

“Hiện tại tôi mới phát hiện, tôi có chút sợ độ cao.” Draco âm thanh trào phúng, hiện tại anh đang ngồi trên cái thân dây mây nở đầy hoa màu trắng hình chuông lục lạc, theo anh chỉ huy, cây mây chậm rãi di động tới nơi anh yêu cầu. Vương tử Slytherin trông có vẻ không vừa lòng mấy với nó, vớt tay áo đem ngón tay tái nhợt bỏ vào trong xô nước, anh vụng về gặt một cái khăn tay —— anh cự tuyệt dùng khăn lau các giáo sư phân phát, bởi vì anh cho rằng mặt trên đầy vết ố bẩn đáng sợ —— làm người nổi cáu chính là, khi Draco đương cầm cái khăn tay trắng bóc đã thấm vệ sinh dược tề định chà sát mặt bức họa của một vị phụ nhân*, phụ nhân kia lại ghét bỏ né tránh, không nguyện ý để anh lau ——

*phụ nữ đã có chồng

“Bà có cái gì không hài lòng? !” Draco nóng nảy quăn khăn tay vào xô nước, nước tóe lên khiến Scorpio ở cách anh không xa dính một thân nước bẩn —— bất quá anh cũng không có chú ý tới điều này, bởi vì vương tử Slytherin đang bận rống lên với cái bức họa kia, “Ta hạ mình lau mặt cho bà! Bà dựa vào cái gì mà né tránh? !”

Scorpio rốt cục chịu không nổi mà cười to ra tiếng, cười đến hết cả hơi mà thở hổn hển.

“A, đừng làm ồn, ta biết ngươi!” Vị quý phu nhân trên tranh kia tuy bẩn như vậy, lại vẫn có vẻ ngạo mạn phi thường, “Nhìn tóc cùng mắt của mi, mi là con nhà Malfoy chứ gì.”

“Đúng vậy, là tôi.” Draco căm tức nói, “Bây giờ có thể ngừng động, để tôi lau cái vết bụi tích mấy trăm năm trên mặt bà được chưa?”

“Không, ta như vậy rất tốt.” Phụ nhân kia cảm thấy hài lòng mà dùng lỗ mũi hướng về phía Draco, “Nhà Malfoy đã nghèo túng đến độ làm người vệ sinh để kiếm học phí sao? —— “

“… … … … … …”

Cuối cùng Scorpio và Zabini phải mất nhiều sức lực mới khiến Draco không tạt nguyên cái xô nước vô bức họa.

Khi mấy bức họa đã được khôi phục sắc thái gọn gàng không nhiễm một hạt bụi oán giận vuốt ve khuôn mặt bị cọ đau của mình – lộ ra bề mặt lợt lạt màu hồng nhạt, bọn nhỏ làm lao công rốt cục chuyển đến những chiếc khôi giáp. Mạng nhện bên trong làm cho Ron Weasley suýt thì tiêu luôn, đáng sợ nhất chính là có một vại bộ giáp còn biết oán giận —— “Đừng có đem nước chà ở đó, ta sẽ rỉ sét!”, không những nói mà còn chạy trốn, cảnh tượng một bộ giáp chạy ở phía trước một đám học sinh đuổi ở phía sau mỗi ngày đều phải trình diễn hết ba bận mới thôi.

Trong tòa lâu đài mỗi ngày đều phi thường náo nhiệt, một ngày trôi qua, bọn nhỏ đều mệt muốn rã rời, bữa tối tại sảnh thường luôn đặc biệt yên lặng, tất cả mọi người vội vội vàng vàng nhét thực ăn vào mồm, chỉ nghĩ đến việc trở về ký túc xá tắm rửa cho xong rồi nằm bẹp trên chiếc giường mềm mại.

Rốt cục vào ngày thứ ba đếm ngược đến tháng mười, các học sinh phát hiện ra bảng thông báo lớn dựng lên ở chân cầu thang đá cẩm thạch, Zabini vượt qua nhóm người nhao nhao, đọc to chữ trên thông báo cho những người khác nghe:

ĐẠI BIỂU THI ĐẤU TAM PHÁP THUẬT CỦA BEAUXBATONS VÀ DUMSTRANG SẼ ĐẾN VÀO CHIỀU TỐI THỨ SÁU NGÀY 30 THÁNG 10, CÁC LỚP HỌC SẼ KẾT THÚC SỚM NỬA TIẾNG ——

“Bọn họ rốt cuộc cũng tới.” Draco trong tình trạng kiệt sức hừ một tiếng, uể oải nháy mắt vài cái, “Merlin biết, tôi đã muốn mệt chết đi được.”