Chương 60: Chấm dứt cái kiếp chồn tuyết

Trong đại sảnh vang lên tiếng bàn luận hưng phấn khe khẽ , các nữ sinh đặc biệt kích động, vài Gryffindor thậm chí bắt đầu nhoi lên thụp xuống trao đổi với nhau, Dumbledore kiên nhẫn chờ đợi màn xôn xao trôi qua, mới chậm rãi nói: “Văn Tín tiên sinh đến từ đại lục Trung Quốc cổ xưa, mang trong mình một loại ma pháp cường đại có hệ thống ngôn ngữ hoàn toàn bất đồng với Latin ngữ hệ, trong lúc tiến hành tam cường tranh đấu, câu ấy sẽ làm bồi thẩm viên mang thân phận trợ giáo lớp bùa chú, trợ giáo lớp phòng chống nghệ thuật hắc ám trở thành vị khách quý đầu tiên ở Hogwarts —— thầy cảm thấy vô cùng vinh hạnh vì có thể tận mắt thấy những chú ngữ phi phàm đầy mới lạ, đương nhiên, tự đáy lòng thầy hy vọng các trò cũng có thể quý trọng cơ hội này.”

Lời nói Dumbledore trở thành nói nhảm hiển nhiên.

Bởi, từ biểu hiện của đông đảo các nữ sinh mà thấy, so với kỳ vọng của ông các nàng sẽ “Càng thêm” kính yêu vị trợ giáo mới tới này, mà hiện tại, tất cả đều đang bận hưng phấn chụm đầu ghé tai, từ chỗ thiếu niên trang phục kỳ lạ bắt đầu thảo luận.

“Này, cậu thấy không? Anh ta thậm chí còn không mặc áo choàng phù thủy!” Lavender Brown nhà Gryffindor vồ lấy bạn gái bên cạnh lớn tiếng kêu lên.

Hermione nhăn chặt mày giật ống tay áo mình về, đặc biệt cáu kỉnh mà hất lên giọng mũi: ” Giáo sư Dumbledore đã nói là anh ta đến từ một đại lục hoàn toàn khác, cho nên không có gì đáng ngạc nhiên cả! Cậu nên đọc sách nhiều thêm đi, Lavender.”

Lavender sửng sốt, quay mạnh đầu lại chỉ còn thấy Hermione cao ngạo chuyển đầu xoay người cùng Harry nhỏ giọng nói chuyện, hung tợn trừng mắt với cái ót của Hermione một chốc, sau đó lớn tiếng nói với bạn gái bên phải mình: “Thế đó! Cậu sao thể mong rằng cậu ta sẽ yêu thích thứ gì khác trừ bỏ sách vở chứ?”

Hermione hiển nhiên nghe thấy được lời của cô ta, thanh âm dừng một chút, bờ vai hơi cứng ngắc sau đó lập tức thả lỏng, cùng Harry tiếp tục câu chuyện mới vừa bị cắt ngang.

“Đừng để ý tới cậu ấy, Hermione, tớ cảm thấy cậu rất tuyệt.” Harry mềm mỏng nhỏ giọng an ủi.

Hermione hướng cậu thoáng nở nụ cười: “Cám ơn, tớ cũng cho là như thế.”

“Nếu cậu học cách mặc váy, mới thật càng tuyệt hơn cô nàng.” Ron đang điên cuồng nhận khoai tây nghiền vào mồm. Lớp học bói toán buổi sáng tiêu hao hết toàn bộ tinh lực của cậu ta, hiện tại cậu ta chính đói đến phát điên —— mặc kệ Harry có ở dưới bàn đá chân cậu ta đùi đυ.i thì cũng không giảm bớt tốc độ ăn uống.

Lavender hiển nhiên đã bỏ qua những gì nhóm tam giác vàng đang nói, tiểu cô nương có chút đắc ý chuyển từ mẻ bánh nướng mới sang tới rổ bánh Cookie bốc ra một miếng bánh quy nhỏ bỏ vào miệng, “Bụp” một tiếng, thay thế Lavender, trên vị trí nguyên bản của cô nàng Gryffindor an vị một chú chim hoàng yến thật lớn, trông có vẻ ngây ngây ngốc ngốc .

Trên dãy bàn Gryffindor nhất thời phát ra một tràn tiếng cười ha hả chói tai.

“—— a, Merlin.” Fred Weasley sau phút giây kinh ngạc ngắn ngủi mạnh mẽ phục hồi lại tinh thần, mặt đỏ lên cúi đầu vạch túi áo của mình, “Quái lạ, cái bánh bơ Cookie chim hoàng yến kia còn đang trong thí nghiệm mà ta, sao nó lại chạy lên trên bàn được —— “

Người anh em song sinh ngồi bên cạnh lại đang mỉm cười, lúc Fred lục tung túi áo nóng lòng xem xét số lượng sản phẩm thí nghiệm có sai sót hay không cũng là lúc ngón tay không tiếng động gõ nhẹ nơi màu đỏ vàng chủ đạo giao nhau.

Con chim hoàng yến lớn tướng trên dãy bàn Gryffindor hiển nhiên đã đẩy không khí đến cao trào, khắp đại sảnh đường, chỉ mình giáo sư Moody có vẻ không mấy cao hứng —— Dumbledore cùng lúc tìm cho hắn hai vị trợ giáo, đúng như điều hắn nghe thấy gần đây, hàm ý trong đó không cần nói cũng biết.

So với Gryffindor cùng đại đa số Hufflepuff, các cô nàng nhà Slytherin tỏ ra tương đối hàm súc —— nhưng điều đó không thuyết minh là các nàng thờ ơ, Pansy bưng mặt ném thìa, say mê nói: “Tớ không kịp đợi tới lớp bùa chú tiếp theo nữa mất, a, đúng rồi, còn có lớp phòng chống nghệ thuật hắc ám nữa.”

Chồn Sương lông xù ý đồ quơ lấy cái nĩa ăn chọt vào mu bàn tay trắng noãn của cô, khó chịu đối nàng nhe răng.

—— lũ con gái ngu xuẩn, là ai ở một giây trước tuyên bố sau này cự tuyệt tham gia lớp phòng chống nghệ thuật hắc ám a!

“A, đừng, Draco, cậu muốn đem lông vẩy hết lên miếng thịt bò rồi kìa.” Pansy cười tủm tỉm tránh được cái nĩa ăn màu trắng trên tay (tay cơ đấy =)))) con vật, hòa ái nói.

Draco hoàn hoàn bị mạo phạm. Từ lúc đó, anh không cho phép Pansy chạm vào mình, cho dù chỉ là một đầu ngón tay. Thời gian ăn trưa ngắn ngủi qua đi, Draco nhanh nhẹn luồn lên trên cổ Scorpio, đồng thời vươn cẳng chụp lấy làn da trên cổ cậu, Scorpio đứng lên như cương thi, trông y hệt hồn ma du đãng lướt ra khỏi sảnh đường.

—— Này, rẽ trái! Thằng ngốc! Chúng ta cần đi văn phòng Severus!

“…”

—— mắt mi có vấn đề hả? Thấy đằng kia có một cây cột chứ! Đáng chết! Không được lên lầu! Mi nghĩ rằng chúng ta muốn đi đâu? !

“…”

—— dừng lại! Thông lại cái đầu ngu ngốc của mi đi! Huýt —— huýt! ! !

“Ngày lành của em chấm dứt rồi, Draco.” Scorpio vô hạn thê lương sờ sờ bộ lông bóng loáng của chồn sương, khô cằn nói, “Hắn không hề tính buông tha cho mình, cho dù mình đã đến Anh quốc… Đại sư huynh cũng chính là vì nó mà theo đến ấy chứ.”

—— ai? Sư huynh? Đó là cái thứ gì? … Aha, ta đã biết rồi, hắn quả nhiên chính là người ta đã thấy trước sân nhà ga London King’s Cross, đúng không, trách không được hắn hướng mi cười đến dâʍ đãиɠ như vậy! (em lạy anh, người ta cười là cười nhẹ kiểu lạnh lùng xa cách đầy ý vị ấy =))))

“Muốn nói đến chỗ tốt duy nhất khi đến Hogwarts, khả năng chính là một năm có ít nhất mười tháng không cần phải nhìn đến cái bản mặt chết yểu kia —— nhưng hiện tại đều tan tành cả, biến thành: Đại sư huynh, mỗi ngày đều thấy.”

—— chỗ tốt duy nhất? Từ từ —— lỗ tai ta không có xảy ra vấn đề đi? Kia Pansy, Blaise, Goyle, Crabbe —— được rồi… còn có ta, tính là cái gì, hử?

“Hắn muốn tới thành bồi thẩm viên tam cường tranh bá… Em cảm thấy các dũng sĩ khả năng đều sẽ gặp vận rủi.”

—— thật vậy sao? … Nếu một trong các dũng sĩ là “thằng đần” Potter, ta liền miễn cưỡng tha thứ cho hắn, hừ, rất tiếc, hắn còn chưa đến tuổi.

Một người cùng một chồn nói hăng say luyên thuyên hết nửa giờ, phía sau bỗng truyền đến động tĩnh rất nhỏ, nó nghe giống như là ai đó tại đang tiến nhanh về hướng bọn họ, Scorpio xoay người vừa thấy, quả nhiên, giáo sư Severus Snape cũng kết thúc sớm bữa cơm trưa của mình, tựa như lời hẹn của hai bên trước đó. Áo choàng ở phía sau thầy quay cuồng, trong nháy mắt, giáo sư độc dược của bọn họ đã ở trước mặt, ngoài cười nhưng trong không cười, thầy khẽ nhếch khóe môi: “Buổi trưa tốt lành, trò Grater, trò Malfoy —— xem ra hai đứa vẫn còn biết tuân thủ thời gian.”

“Buổi trưa tốt lành, giáo sư Snape.” Scorpio bất an xê dịch bước chân, tạo ra một chút không gian, để giáo sư Snape đặt tay mình lên tay nắm trên cửa văn phòng, khi hai con rắn khắc trên cửa giật giật, một con trong đó từ tay nắm duỗi ra quấn quanh cổ tay của giáo sư độc dược, tê tê khè ra đầu lưỡi sau đó yên lặng trượt ra, cùng lúc đó, cánh cửa cũng đáp lại bằng tiếng “Lạch tạch” nho nhỏ rồi dần dần hướng vào phía trong mở ra.

Scorpio hít một ngụm khí lạnh, xoay người chuẩn bị mở đường chạy trốn, đáng tiếc viện trưởng Slytherin tựa như có mắt ở sau lưng, nhanh-gọn-lẹ chụp lấy cổ áo cậu nhóc kéo trở về.

Trong phòng làm việc đã có hai người trưởng thành đang ngồi, hiển nhiên, bọn họ đã chờ khá lâu.

” Buổi trưa tốt lành, Severus —— A! Còn muốn chạy! Tiểu tử thối không biết trời cao đất rộng nhà con!” Arsand Grater bật người khỏi ghế sa lông, nổi giận đùng đùng hướng về phía thân ảnh đang liều mạng tránh ở sau giáo sư nơi cửa quát.

“Ta nghĩ anh sẵn lòng lịch sự hơn một chút, Arsand.” Snape văng lên giọng mũi, xem thường mà tê tê nói.

“Cậu ta làm không được cái này, từ khi làm cha, cậu ta liền khẩn cấp muốn tranh chức ‘lão điên’ kia.” Trên ghế sa lông, người đàn ông trưởng thành mang mái tóc màu bạch kim thủy chung ngồi nghiêm chỉnh kéo âm nhấn mạnh, trêu tức lại chế nhạo, hai tay của ông giữ cây gậy rắn bạc, thẳng thớm tao nhã ngồi ở nơi đó, thong dong mỉm cười.

Scorpio có thể cảm giác được Draco khẩn trương, bởi vì anh đang định dùng thân mình chồn sương của bản thân cắt đứt cổ cậu.

“A, con ta.” Lucius Malfoy chọn mi, dùng một loại phi thường phi thường dối trá, giống như kinh ngạc cường điệu nói, “Thật không nghĩ tới, chúng ta sẽ lấy một phương thức gặp mặt như vậy —— biết không, nhìn con hiện tại rất giống cái khăn quàng cổ mẹ con mới mua năm nay tại Paris đấy.”

Nếu bản thân không bị vây trong tình huống nước sôi lửa bỏng, nói không chừng Scorpio sẽ cho phép bản thân cười ra tiếng. Nhưng đối mặt với lửa giận ngút trời của ông cha nhà mình, cậu không thể không làm ra một bộ đau đớn biết vậy chẳng làm, khóe miệng giần giật, cuối cùng Slytherin năm hai lộ ra một cái mặt quỷ vặn vẹo —— trước khi nhận ra mọi thứ thì trời đất đã đảo lộn, chồn sương chi một tiếng nhanh nhẹn ly khai khỏi cổ cậu, chờ đến khi Scorpio kịp phản ứng hẳn là mình nên giãy giụa, cậu đã bị ấn lên trên ghế sa lông, hai bàn tay kia không chút lưu tình phát vào mông cậu.(em ấy vẫn không thoát kiếp bị dần mông =v=)

“Ba!” Scorpio hét lên một tiếng, thoáng xấu hổ giãy giụa muốn đứng lên.

Thời điểm Scorpio bị đánh, Lucius Malfoy đã tao nhã đứng dậy, rút ra đũa phép, chuẩn bị làm gì đó với chú chồn sương đang đứng bên làm việc, ông sờ sờ cằm, như có điều suy nghĩ mà nói: “Ờ… Con như vậy cũng rất đáng yêu ha, con trai. Mẹ con ngày hôm qua còn theo ta oán giận, con lớn lên trông quá già đầu đi.”

Ông vừa dứt lời, một chùm sáng tím chói mắt đã bắn ra từ đầu đũa phép, vị trí chồn sương vốn đứng xuất hiện một thiếu niên tương tự Lucius, hắn mặc một thân áo choàng Slytherin xanh sẫm, cằm lanh lảnh, mái tóc bạch kim ngắn mềm buông xuống bên tai, giờ phút này, trên làn da tái nhợt thường ngày hiện ra một mảng đỏ, hắn cắn cắn môi dưới, trông có vẻ thập phần khuất nhục mà kêu một tiếng “Cha” .

“Đừng uể oải.” Lucius không chút để ý mà thu hồi đũa phép, “Đây là cái giá cho việc con tài nghệ không bằng người.”

“Hắn vũ nhục con!” Draco phẫn nộ nói, trong đôi mắt màu xám bạc như thiêu đốt một ngọn lửa băng lãnh.

“Không phải là con —— mà là toàn bộ gia tộc Malfoy. Có lẽ hắn ta là muốn mượn con hướng ta ra oai phủ đầu, tên què ngu xuẩn.” Draco mãnh liệt ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện phụ thân của mình đã sử dùng từ ngữ cực kì ác liệt lại thô tục, có điều người sau chỉ phất phất tay như không hề để ý đến việc này, “Các chú bác ở Đức đã nghe được chuyện này, trên thực tế bọn họ đều bực bội, … A, còn có mấy mợ của con, nghe thử họ nói như thế nào? ‘ Tiểu Long Đáng thương’ ‘Đứa nhỏ vô tội’ …” Nhớ tới các thân thích lải nhải, Lucius chán ghét chậc lưỡi.

Có tiếng hô đau của Scorpio khi bị đánh làm nhạc nền, Draco nhìn qua tùy thời đều sẵn sàng lăn ra ngất: “Con không dám tưởng tượng chuyện này lại nháo đến độ mọi người đều biết!”

“Ta không thể không đồng ý cách nhìn này của con, cuộc họp gia tộc tổ chức định kỳ hằng năm tại trang viên Malfoy năm nay chỉ sợ náo nhiệt không dứt.” Lucius hướng con mình giả cười, “Con sẽ bị hung hăng yêu thương… cùng cười nhạo .”

Vương tử Slytherin sốt ruột cào tóc, phát ra một tiếng tắc lưỡi bực bội.

“—— Merlin nhìn coi!” Scorpio vào lúc Arsand Grater dừng lại uống miếng nước để chuẩn bị tiếp tục vung tay gào lên, “Draco! Anh chung quy nên nói gì đó đi chứ? !”

Bị người khác nổi cơn tam bành, Draco sửng sốt mãnh liệt quay đầu, vậy mà lại hướng Scorpio lộ ra cái biểu tình “Nhóc còn ở đây à”. Scorpio trở mình xem thường, ôm cái mông bị đánh đến nóng rát, khập khiễng nói: “Anh nên nói cho ba em biết, em thiêu hủy tóc trên đầu Moody!”

“Sau đó để trò bị đánh thêm một trận càng thêm thống khoái hử?” Giáo sư Snape tê tê nói, “Không, cậu nhỏ Grater, phòng làm việc của ta đã muốn đủ náo nhiệt .”

“—— Mẹ con rất lo lắng, tiểu tử thối.” Arsand Grater ngựa quen đường cũ mà từ trong tủ giáo sư Snape lấy ra một chai rượu thuốc trữ riêng, lắc lắc, không ngoài ý muốn thấy bên trong có một cây long nhãn đang cao thấp di động, ông ở sau bàn làm việc lờ mờ lượn mấy vòng, cuối cùng lôi ra một cái cốc bê-se* từ dưới bàn, rót vào một ít rượu, bắt đầu nhấp môi thưởng thức.

*cái cốc dùng trong phòng thí nghiệm =)))

Snape giáo sư biểu tình thoạt nhìn tựa như thập phần muốn đem ông quăng vào trong lò sưởi âm tường —— cộng thêm một phần bột Floo tượng trưng để ông cút đi.

Sau khi đã thuận giọng, ông Grater dừng một chút, dùng một loại ngữ khí vi diệu chậm rãi nói: “Ba chỉ sợ tin tức này đã rơi vào tai của Chúa Tể Hắc Ám —— có lẽ là từ nhiều ngày trước, vô dụng bao lâu, hắn cũng có thể đoán được căn nguyên sinh ra phép thuật kia không phải ma pháp Latin ngữ hệ, sau đó…” Người đàn ông trưởng thành không quá thoải mái nhếch môi.

“Cậu nên chú ý tới, nơi này còn có một đống người ở, ta, cùng Severus.” Lucius trào phúng mà cười nhạo nói.

Ông Grater hướng hắn phi thường không tao nhã mà đảo mắt xem thường, quay đầu đối với con trai của mình tiếp tục nói: “Cho dù ông ngoại con không phải là tự tin bình thường, ba cũng rất khó cam đoan vào thời điểm cận kề tam cường tranh bá sẽ không xuất hiện cái bẫy gì —— trong khoảng thời gian đó, Hogwarts cơ hồ có thể nói là hoàn toàn mở cửa đối ngoại.”

“Cho nên Văn Tín đến đây?” Scorpio khô cằn mà hỏi lại.

“Cho nên Văn Tín đến đây.” Ông Grater đồng ý mà gật đầu, “Con có ý kiến gì?”

“Ngài là hỏi ý kiến của con đối với chuyện này sao?”

“Đương nhiên.”

“Mỗi một chữ cái, đều tràn ngập ý kiến.” Scorpio nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ông ngoại con đã lớn tuổi, đi đứng không tiện cũng không thể tự mình đến trông chừng con, đứa nhỏ kia đáng tin.” Ông Grater đổi sang tiếng Trung, ôn hòa nói, “Hơn nữa, Đại sư huynh của con đối với con thật tốt mà, con có cái gì không hài lòng nữa?”

Scorpio hiểu được một cái đạo lý —— thông thường đối với một đứa trẻ bình thường, cái gọi là “Đối tốt với nó” trong mắt người lớn, rõ là thứ kì quái nằm ngoài vũ trụ*

* 已经是这个次元以外的某种奇怪的东西了 cái này mình không hiểu lắm, bạn nào biết thì giúp với nhé

Trên cổ thiếu đi chú chồn sương lông xù, trở thành người thừa kế nhà Malfoy rất nhanh đã khôi phục ngạo mạn bên cạnh.

Lúc hai người đi hướng cửa phòng sinh hoạt chung Slytherin, Draco bỗng nhiên ngừng lại, cẩn thận đánh giá Scorpio, lấy loại ngữ khí vi diệu nói: “Nói như vậy, cậu có một vệ sĩ?”

“Một tên vệ sĩ tùy thời muốn làm cho em xấu hổ đến chết?” Scorpio vô lực mà trả lời lại một cách mỉa mai.

Draco nhăn nhíu mày, cuối cùng không nói gì, đi một mình lên phía trước. Scorpio nghĩ nghĩ, bất đắc dĩ lại thở dài, đi theo sau anh: “Một Black, lại thêm một Văn Tín vào lớp phòng chống nghệ thuật hắc ám, em quả thực không dám tưởng tượng.”

“A, đừng như vậy chứ cậu Grater, đó là thiên đường Gryffindor, bất luận nam nữ.” Draco không tốt mà châm biếm.

“Em là một Slytherin.” Scorpio nghiêm nghiêm thực thực bày ra biểu tình cảnh cáo nói, vương tử Slytherin xoay mặt hướng cậu lộ ra nụ cười xảo trá… Này thật đúng là khiến người có chút…hoài niệm.

Hai người tiến vào phòng sinh hoạt chung Slytherin, người ở bên trong cũng không nhiều, chỉ có mình Blaise Zabini dựa người trên ghế sô pha, lơ đãng lật xem một quyển sách không rõ tên, anh chàng nghe được động tĩnh thì ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Draco đã khôi phục hình người, chàng trai mang làn da nâu đạm màu cũng không quá kinh ngạc như dự tính, anh tươi cười nói: “Hey, Draco, tớ biết ngài Malfoy sẽ có biện pháp mà.”

Draco cau mũi, chán ghét chậm rãi nói, “Nhưng toàn bộ gia tộc của tôi đều biết chuyện này.” Anh dừng một chút, bổ sung, “Tôi muốn gϊếŧ cái tên Moody đó.”

“Pansy đâu?” Scorpio ngồi xuống bên người Zabini.

“Đến khán đài Quidditch rồi.” Zabini nhún vai, Draco có vẻ vô cùng kinh ngạc vì câu trả lời này, “Gặp quỷ, cô nàng yêu phải Cedric, cái tên Hufflepuff đó hả?”

“Không, là vị trợ giáo mới đến.”

“—— tên Black kia?” Draco hừ hừ qua mũi, “Hắn là chú của anh.” Scorpio ở bên cạnh không hợp thời mà lắm mồm bổ sung, đổi lấy bị hung hăng lườm một cái.

“Không, là vị đến từ Trung Quốc .” Zabini nhún nhún vai, “Tớ bị giao ở lại chờ để thông báo cho hai người tin tức này —— chương trình học buổi chiều hủy bỏ, học sinh toàn trường được mời đến sân Quidditch chiêm ngưỡng một màn… kiếm?”

“Kiếm pháp?” Scorpio kinh ngạc đến mức cằm muốn rớt bịch xuống đất, “Văn Tín muốn múa kiếm?”

Draco khinh miệt quét mắt nhìn cậu một cái: “Nó rất khó thực hiện sao?”

“Không khó.” Scorpio không thể tin mà lắc đầu, “Nhưng mà Văn Tín cho tới bây giờ cũng không thích cái kia —— ý em là, bởi vì kiếm pháp đuổi tà bình thường đều… quá mức lả lơi.”

Draco bỗng nhiên có một loại dự cảm bất hảo.

Quả nhiên, Scorpio bổ sung: “Lả lơi y như cây chổi mới của anh ý.”