Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quý Tộc

Chương 57: Hội chứng chồn sương

« Chương TrướcChương Tiếp »
“—— CÓ ÍT NHẤT HAI PHẦN BA HỌC TRÒ HOGWARTS NHÌN THẤY TRÒ HỀ ĐÁNG SỢ CỦA TRÒ! NHÓC CON NGU XUẨN! TRÒ SẼ PHẢI TRẢ GIÁ LỚN VÌ NÓ! CẤM TÚC NGUYÊN MỘT HỌC KÌ!! MỘT-NGÀY-CŨNG-KHÔNG-THIẾU!!”

Viện trưởng Slytherin phẫn nộ rít gào với cậu nhóc ngồi trên ghế, cơ hồ muốn phun hết nướt bọt lên trên mặt cậu. Scorpio sợ hãi lui sâu vào tay vịn mềm mại của chiếc ghế dựa lớn trong văn phòng của hiệu trưởng.

Thực Scorpio biết rõ cậu sẽ vì hành vi của bản thân trả giá đại giới, nghiêm trọng nhất là có thể là bị khai trừ —— bởi vì cậu ý đồ công kích một giáo sư. Nhưng mà trước đó, hết thảy cách thức trừng phạt cậu đã mường tượng ra tuyệt đối không bao gồm cả việc phải hứng chịu lửa giận cùng gào thét đến từ viện trưởng nhà Slytherin… Nó thật sự phi thường dọa người á, tại đa số tình huống, viện trưởng của bọn họ là một người cứng nhắc lại tao nhã… Đúng vậy, đúng vậy, không sai đâu, Severus Snape dưới đa số tình huống hành vi có thể nói tao nhã, tuy rằng thầy suốt cả năm một thân hắc bào, thói quen vệ sinh cá nhân có thể đánh giá là “tệ” hoặc “cực tệ” .

Trong văn phòng của hiệu trưởng bấy giờ ngoại trừ giáo sư vẫn đang phẫn nộ gào thét thì cực kì an tĩnh, chỉ có giáo sư Dumbledore chẳng nói câu nào ngồi ở ghế dựa, tia lo lắng sau cặp kính hình bán nguyệt ẩn ẩn mang theo từ ái nồng đậm nhìn tiểu Slytherin năm hai bất an, chú phượng hoàng Fawkes rõ rang là đã bị cơn rống giận của giáo sư độc dược dọa cho phát hãi, nó bất an đập đập cánh trên cán gỗ và đi tới đi lui, phát ra hai tiếng kêu lí nhí.

Mà trừ lần đó ra, sinh vật duy nhất trong phòng chính là con chồn sương màu trắng tự cho bản thân là da chồn vây kín trên cổ Scorpio làm nền. Hiện tại, sinh vật màu trắng này vì cơn rống giận của giáo sư Snape mà phát ra tiếng hừ hừ na ná như tán thành, tiếp đó nó ngồi dậy, tao nhã nhảy xuống từ trên vai chàng trai nhỏ dừng ở trên bàn làm việc hiệu trưởng, nâng chân sau, lười biếng mà gãi gãi lỗ tai của mình.

“A ông trời của tôi ơi, đừng như vậy, Draco, đây là động tác Black thích nhất đấy.” Scorpio cứng ngắc, sau đó vươn tay, tóm lấy chú chồn sương từ trên bàn làm việc của hiệu trưởng xuống ôm về trong ngực, chồn sương vì thế mà phát ra âm thanh bất mãn thậm chí còn định há mồm cắn ngón tay của cậu, nhưng cuối cùng vẫn thành thành thật thật an tĩnh lại trong ngực cậu bé dưới sự cố chấp kiên trì của cậu.

“Đừng nóng, ngồi xuống nào, Severus, muốn một chút bơ sữa mật ong không?” Hiệu trưởng hết sức chăm chú theo dõi từng thay đổi nhỏ trước mặt “Không cần, cảm, ơn!” Giáo sư độc dược phát ra một tiếng hừ lạnh, sau khi mọi thứ chấm dứt, ông lão râu dài hứng khởi nói, “… Chúng ta quả thật có một ít phiền toái nho nhỏ —— trò Grater, thế nhưng nếu đứng từ góc độ không phải là một hiệu trưởng để bình luận hành vi của trò, thầy không thể không nói, e là trò chính xác.”

“Làm một học sinh Slytherin, nó thiêu hủy toàn bộ dãy bàn Slytherin —— này đúng chính xác là hành vi của học sinh Gryffindor.” Snape tê tê không vui châm biếm nói, “Mi nên cảm thấy cao hứng vì nó, trò Grater, đêm nay mọi người không thể không ăn tối theo một phong cách mới, ngồi-dưới-đất —— cũng bởi vì không có bàn.”

Scorpio quả thực muốn độn thổ cho xong, đôi môi vô lực mà ngầm nhúc nhích, cậu đóng mở mấy lần mới nói: “Nhưng, chính là, lúc ấy cái tên Moody kia đứng ở bên cạnh dãy bàn Slytherin —— “

” Giáo sư Moody, đứa nhỏ của ta.” Dumbledore ôn hòa nhắc nhở.

“Vâng ạ, giáo sư Moody.” Scorpio khô cằn mà lặp lại, “Con tuyệt không cho rằng có loại giáo sư nào lại đem việc biến học sinh thành động vật làm trừng phạt, con cho rằng đây là không được phép .”

“Xem ra đầu óc của mi vẫn chưa toàn phá hư, bởi vì nó đúng là không được phép.” Cùng với âm điệu châm chọc cứng nhắc không hề cường điệu, một cánh tay hữu lực lôi chú chồn sương ra khỏi ngực Scorpio. Severus Snape dùng hai đầu ngón tay nắm lấy nhúm lông trên cổ vật thể trăng trắng kia xách lên, sinh vật này nhẹ ghê gớm, nhìn đôi mắt màu xám bạc đã từng thuộc về đứa con đỡ đầu khả ái của mình hiện tại biến thành hai hạt đậu lớn nhỏ, sau đó còn hé ra một nhúm lông xù trên mặt —— đây tuyệt đối không phải là một cái phát hiện khiến người khác khoái trá gì cho cam.

Thầy phát ra một tiếng hừ mũi chán ghét, thô lỗ ném con chồn sương về trên đùi nhóc Slytherin. Cứng ngắc chuyển hướng sang hiệu trưởng, giáo sư độc dược lập tức thay đổi đối tượng nổi giận —— “Giải quyết cái này! Dumbledore! Nhân tiện ta nghĩ Gryffindor cần trừ đi một trăm điểm đấy!”

Scorpio nhếch môi, nếu câu không đoán nhầm, cái đồng hồ cát màu đỏ cuối hành lang thuộc về Gryffindor hiện giờ đã thiếu đi nguyên một mảng lớn bảo thạch.

“Nếu điều này có thể làm cho thầy không lớn tiếng với ta nữa, Severus.” Lão hiệu trưởng hiền từ nói, cụ rút ra chiếc đũa phép cũ kĩ của cụ – cái mà tựa như tùy thời có thể gãy vụn như nhánh cây héo, điểm điểm, một cái ghế lập tức xuất hiện bên giáo sư Snape, người sau cơ mặt run rẫy một chốc, cuối cùng vẫn lựa chọn ngồi xuống. Nhìn giáo sư độc dược rốt cục lộ ra một ít dấu hiệu thỏa hiệp, Dumbledore âm thầm thở phào một hơi, đôi mắt màu lam nháy mắt trở nên sáng sủa hơn mấy phần ——

“Cõ lẽ cụ không biết rằng, ” Snape trào phúng mà tha trưởng cường điệu, “Mỗi khi cụ tính kế, ánh mắt cụ luôn lòe lòe tỏa sáng, Dumbledore, hiện tại nó lại lóe lên đấy.”

“Aizz, Severus, sức quan sát sắc bén của thầy thật khiến người ta sợ hãi.” Lão hiệu trưởng bình tĩnh mà nở nụ cười, “Ta chỉ là phát hiện, ngoài cửa đã có một vị khách chờ lâu ——” pho tượng phù thủy một mắt ở trước cửa phòng hiệu trưởng theo âm tiết cuối cùng của cụ rơi xuống dịch chuyển sang một bên, giáo sư khóa biến hình —— đồng thời cũng là viện trưởng Gryffindor giáo sư McGonnagal thải giày cao gót, nhanh chóng đi đến, đũa phép của bà nắm ở trong tay, biểu tình nhìn qua cũng không kém Snape là bao, thậm chí là cùng dạng phẫn nộ, điểm khác biệt này khiến Scorpio phi thường kinh ngạc.

Scorpio ngọ nguậy một chút rồi đứng lên, chú chồn sương bởi vì động tác bất ngờ của cậu mà trôi tuột xuống đất, hiện tại đang phẫn nộ vươn ra cái móng vuốt nho nhỏ dùng sức phát vào cẳng cậu.

“—— chưa từng có một giáo sư nào đi dùng phương pháp này để trừng phạt học sinh, CHƯA TỪNG CÓ! ALBUS!” Giáo sư McGonnagal vừa nhằm về phía hiệu trưởng, vừa tức giận gào lên, “Tôi đã sớm đã nói với cụ! Moody cần phải được huấn luyện trước khi nhậm chức! Mà cụ lại không lần để lời nói của tôi vào—— a! Merlin! Trò Grater, sao trò lại đây?” Giống như mới ý thức được trong văn phòng còn có một học trò, giáo sư McGonnagal có vẻ hơi giật mình, cái mũ phù thủy của bả lệch hẳn sang một bên trong khá buồn cười, lúc này bà đang lấy một loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đánh giá Slytherin năm hai trước mặt.

Scorpio nhận ra khuôn mặt của mình đã đỏ lên, hay nên dùng một cách nói tươi đẹp hơn là thoạt nhìn giống một trái cà chua? Cậu hắng giọng một cái, gian nan mà nói: “Bởi vì lễ đường nơi nơi đều hỗn loạn, thưa giáo sư, con phải đem anh Malfoy mang đến đây, để anh ấy khỏi bị các học sinh khác giẫm bị thương.”

“Đúng vậy, cô đã nghe Granger nói.” giáo sư McGonnagal ở một mức độ khá nông cạn gật gật đầu, “Lễ đường hư hỏng, dãy bàn Slytherin bị hủy hoàn toàn, mà cái bàn của Ravenclaw chỉ còn một phần ba —— nhưng có vẻ mỗi một Slytherin đều rất cao hứng, tựa như lễ Giáng Sinh đã trở lại vậy. Nói thật Albus, … Tôi chưa từng có nghĩ có loại bùa phép nào có thể thiêu đốt trên diện rộng như thế —— ngoại trừ ngọn lửa của quỷ, nhưng…”

“Nhưng đó là một pháp thuật hắc ám, hơn nữa không có khả năng sử xuất từ một học sinh năm hai.” Giáo sư Snape khô cằn thay bà bổ sung hoàn tất. Nhưng mà sự thật chính là như vậy, giáo sư McGonnagal mím môi lại thành một góc độ nghiêm nghị, bà không quá thoải mái mà rùng mình một cái sau đó nhìn phía Dumbledore, giống như kỳ vọng hiệu trưởng có thể cho bà một đáp án vừa lòng.

Đáng tiếc ông cụ lắc lắc đầu, có chút tiếc nuối nói: “Ừm, thật xin lỗi ta không thể trả lời tốt vấn đề này của cô, Minerva. Phương Đông cách chúng ta thật sự quá xa, thậm chí đến pháp thuật cũng không nằm trong cùng một hệ thống —— ta chú ý tới, bọn họ thậm chí kiên trì rất nhiều năm không nguyện ý gia nhập liên hợp bộ pháp thuật thế giới.”

“Phương Đông?” Giáo sư McGonnagal xem ra thật sự rất kinh ngạc , “Ý cụ là, đó là đến từ một —— ngữ hệ ma chú phi Latin*?”

*Hệ phép thuật không phải ngôn ngữ Latin

“Đúng vậy, nếu trò Granger đã chủ ý đến điểm này, như vậy theo như lời trò ấy thì lúc trò Grater dùng chú ngữ kia đã sử dụng ngôn ngữ mà cô bé không thể nghe hiểu —— thậm chí không cần sử dụng đũa phép.”

“Nga, không, giáo sư.” Scorpio có chút bất an mà hơi xê dịch mông trên ghế, “Chúng con cũng có thể làm được mà không cần hô lên, ách, ông ngoại con có thể, nhưng con không làm được, thầy biết, tựa như chú ngữ không tiếng động ấy ạ.”

Snape cười lạnh một tiếng rồi nói với Dumbledore: “Ta nghĩ trò Grater chỉ muốn khiêm tốn mà nói cho cụ rằng, nó là một cái thùng nước nửa vời*.”

*đại khái là học hành, làm ăn không đến nơi đến chốn ý

Scorpio ho khan hai tiếng, xấu hổ gật đầu. Cậu hiện tại ý thức được, trước khi mọi chuyện phát sinh, lão hiệu trưởng thậm chí đã khiến phần lớn các giáo sư giữ bí mật về chuyện đạo thuật, chân chính cảm kích những người thiếu hiểu biết về nó thậm chí không biết gì —— tất cả những điều này đều là vì để bạo vệ cậu cùng gia đình cậu ở mức độ lớn nhất.

Mà hiện tại, bởi vì lửa giận tức thời, cậu đã tự tay hủy đi nó.

Cảm giác dạ dày của bản thân đã rớt thẳng xuống sàn nhà thậm chí còn bị chính mình giẫm co mấy phát, Scorpio chán nản gãi gãi căm chú chồn sương, đáp lại, lòng bàn tay cọ qua cái gì đó lông xù —— Scorpio lập tức ý thức được đây là Draco đang dùng chân cọ lòng bàn tay của cậu… Được rồi, tuy rằng đại đa số động vật vào lúc này sẽ lựa chọn dùng cách liếʍ, bất quá dưới lớp da của con chồn sương này… Khụ, dưới lớp da của chú chồn sương này là thiếu gia Draco Malfoy, hắn tự kháng cự việc vươn đầu lưỡi ra liếʍ một cái tay chưa rửa, ờm, lòng bàn tay.

“Ta sẽ báo tin phụ cha trò, sau đó để hắn tự mình đến xử lý trò, trò Grater.” Snape dùng làn điệu mềm nhẵn tê tê mà nói, “Trò rất nhanh sẽ vui sướиɠ phát hiện, cha trò đang khẩn cấp muốn lao đến đánh mông trò.”

Chồn sương trên đùi Scorpio nghe vậy lập tức ngồi dậy, nhìn qua đối với đề nghị này cảm thấy vô cùng hứng thú. Dumbledore giấu nụ cười của mình ở sau cái ly sữa ngọt lợ, cụ lắc lắc đầu, ôn hòa mà nói: “Đừng hù dọa trẻ nhỏ, Severus, ta đã sớm khuyên thầy bỏ cái hình tượng này đi—— trò Grater, sau khi đã thông báo cho cha của trò, thầy sợ là chúng ta còn có nhiều việc hơn cần hoàn thành… Đúng vậy, chúng nó đều rất phiền toái, thầy đã từng cho rằng chúng ta có thể vượt qua chúng, nhưng hiển nhiên là thầy đã quá mức lạc quan, xin tha thứ thầy không thể vào giờ ăn sáng ngày mai, dùng một lần ‘Quên đi’ (Obliviate!) với toàn bộ học sinh tại đại sảnh.”

“Hiện tại tôi cảm thấy đó là một chủ ý không tồi.” Giáo sư McGonnagal than thở oán trách, bà bất an mà nhìn một vòng quanh phòng làm việc của hiệu trưởng, cuối cùng đem ánh mắt dừng lại tại chú chồn sương nằm trên đùi Scorpio, bà hữu khí vô lực nói, “Như vậy tôi có thể giả thiết, vị này… chính là trò Malfoy, đúng không?”

“Hiển nhiên trừ cái đó ra không có đáp án nào khác.” Snape khô khan nói.

“Trời ạ! Tôi nhấn mạnh cần phải nghiêm khắc cánh cáo giáo sư Moody.” Giáo sư McGonnagal rút ra đũa phép, bà thấp giọng nhanh chóng niệm một chuỗi chú ngữ cổ xưa khá dài, theo một tiếng nổ bùm, chỗ nguyên bản có một chú chồn sương đứng ——

Vẫn có đứng một chú chồn sương.

Sắc mặt giáo sư McGonnagal càng trở nên khó coi, bà nghiêm giọng nói: “Tôi nghĩ trong đó có chút vấn đề —— chúng ta nên tìm Moody đến nói chuyện —— “

“—— ta bỏ thêm bùa chú thời gian ở bên trong.”

Âm thanh thô cứng theo pho tượng bên phòng làm việc của hiệu trưởng một lần nữa dịch ra mà vang lên, giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám khập khiễng đi đến, ông ta dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Dumbledore, mà cầu mắt phép thuật thủy tinh màu lam xoay chuyển như bánh xe, thủy chung nhìn chằm chằm Scorpio, làm người ta sởn gai ốc, sắc mặt Snape trầm xuống, thầy xê dịch bước chân, dùng tấm áo choàng rộng thùng thình màu đen chắn trước học sinh của mình.

“Cấp giáo huấn nhất định phải đầy đủ sâu sắc!” Moody gầm gừ nói, “Ba ngày, đủ để tên tiểu tử vô lễ này học được lễ phép!”

Chồn sương phẫn nộ phát ra tiếng kêu chi chi, Scorpio luống cuống tay chân đem chú chồn sương mắt thấy đã muốn bổ nhào lên người Moody cào thêm vài đường trên cái bản mặt đầy sẹo của ông ta kéo trở về: “Á, đừng mà —— Draco! Bình tĩnh! Bình tĩnh!”

“Ta nghĩ trò Malfoy đây cho rằng, nghi ngờ lễ phép cùng lễ nghi đối với một Malfoy là một đề tài sâu sắc-vũ nhục.” Snape gợi lên một bên khóe môi thành một góc độ châm chọc, u ám nói.

Scorpio quả thực không thể để tâm đến cuộc nói chuyện đầy bén nhọn của người lớn nổi, bộ lông của con chồn sương màu trắng kia thập phần mềm mại trơn tuột, mà thân thủ nhanh nhẹn cùng vóc dáng nhỏ bé của nó hiện tại sống chết thoát ra y chang một con cá chạch, nó có thể dễ dàng đem chính mình lách ra khỏi lòng bàn tay của Scorpio, trong đôi mắt nhỏ màu xám bạc tất cả đều là lửa giận thiêu đốt —— đây quả thực chính là địa ngục, Scorpio vô lực mà rêи ɾỉ, cuối cùng cậu không thể không đem chồn sương nhét vào trong ngực, dùng áo choàng bao lấy… nhưng cho dù như vậy, nó cũng vẫn không chút nào buông tha việc giãy dụa không ngừng.



Sáng ngày thứ hai, khi Dumbledore hướng toàn trường tuyên bố nghiêm phạt giáo sư Moody là muốn giúp hắn lập tức chỉnh đốn và sửa đổi hành vi cũng như nghiêm túc nói lời xin lỗi với Draco Malfoy, trên dãy bàn Slytherin, chú chồn sương màu trắng đang bận nhẹ nhàng lướt qua giữa các dụng cụ ăn bằng bạc, sau đó từ một đầu khác của dãy bàn ngậm lấy cái sinh vật màu xanh xanh, đem nó thả lại bên tay Scorpio.

“—— a, Draco người yêu của tôi, cậu không biết cậu hiện tại nhìn qua có bao nhiêu đáng yêu đâu.” Pansy ngọt ngào mà nhìn chồn sương, vươn ngón tay gãi gãi cằm nó, chú chồn sương không kiên nhẫn mà vươn chân, đẩy tay cô nàng tóc đen ra.

“Cậu thiệt thô lỗ, Draco, cậu không thể đối đãi một thục nữ như vậy.” Pansy đáng yêu mà chu môi, bất mãn thu tay chớp chớp đôi mắt, “… Được rồi Scorpio, nói như vậy, em có khả năng phải theo chúng ta cùng nơi lên lớp đúng không?”

Bàn dài của Slytherin cùng Ravenclaw vào bữa tối hôm qua đã được dọn vào đại sảnh một lần nữa, Dumbledore đương nhiên không thể yêu cầu bọn họ thật sự ngồi dưới đất dùng cơm, mà đồng thời, Scorpio cũng bị yêu cầu trong vòng 3 ngày này phải tham dự hết tất cả chương trình học của Slytherin năm tư, đương nhiên, mục đích là mang theo Draco bây giờ là chồn sương, để hắn không vụt mất mỗi một chương trình học.

“Em có biết không Scorpio, kỳ thật tụi anh cũng có thể chăm sóc tốt cho cậu ấy, em không cần phải vì cái này mà hao tâm tốn sức.” Zabini nhìn chồn sương đầy hứng thú, nó đang ngồi xổm trên bàn vươn cẳng đi lay Bích Thúy, rùa ta bị kinh hách lập tức đem tứ chi rút về trong mai, sau đó chồn sương phát ra âm thanh “Chi chi” khoái trá, Zabini bất đắc dĩ mà lắc đầu đem ánh mắt hướng lại về phía Slytherin năm hai.

Hướng vị thiếu gia Malfoy nào đó hoàn toàn đã tìm thấy thú vui mới ở trong hình thái chồn sương trở mình xem thường, Scorpio khô cằn mà nói: “Là vậy, nhưng mà giáo sư Snape kiên trì phải làm như vầy… Đây là trừng phạt vì việc em đã thiêu hủy nguyên một cái bàn Slytherin —— thầy ấy cự tuyệt để chuyện này tạo ảnh hưởng đối với những người khác, anh biết, giáo sư Snape cho rằng mỗi người lên lớp nhất định phải hết sức chăm chú nghe giảng bài.” Cho dù sự thật vĩnh viễn không phải là như vậy, cậu ở trong lòng yên lặng bổ sung.

“Chiếu cố một con chồn sương thì có thể có cái gì ảnh hưởng chứ?” Pansy ngạc nhiên trừng lớn mắt, “Chị có thể cho nó đứng ở trên đùi! Thậm chí đọc sách giáo khoa của chị!”

Móng vuốt của chồn sương run lên, lập tức đem lực chú ý chuyển sang Pansy, cũng phẫn nộ nhe răng với cô nàng. Scorpio hướng nó giả cười, chậm rãi nói: “Là ‘Hắn’ không là ‘Nó’, Pansy, ngày hôm qua vì sửa đúng cái này, em đã bị cắn vài phát rồi.”

Pansy lập tức không chút khách khí bật cười ra tiếng.



Tất cả mọi người không hẹn mà cùng coi nhẹ giải thích của giáo sư Moody —— trên thực tế, ngay cả số đông Ravenclaw cũng làm như vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »