Scorpio ngẩn người: “Astoria?”
Draco hừ hừ từ chối cho ý kiến.
Scorpio suy nghĩ nửa ngày, cậu không biết nên phát biểu cái nhìn như thế nào thì mới thích hợp, cuối cùng đành phải không chút dinh dưỡng nói: “Well, cậu ấy là một cô nàng xinh đẹp.”
Đối với nhận xét này, vương tử của Slytherin không chút khách khí phát ra một tiếng hừ châm biếm đáp lại. Trước khi mọi người kịp phản ứng lại, anh khép tờ báo lại, từ ghế trên đứng lên, phiền chán cào cào mái tóc bạch kim nói: “Tôi ra ngoài một chút.”
“Đừng đi xa quá, tàu đã lăn bánh rồi, chỉ chốc nữa huynh trưởng sẽ đến kiểm tra.” Pansy cũng không ngẩng đầu lên mà nhắc nhở, cô nàng đang lật xem một quyển tạp chí phù thủy thời thượng, mê muội nhìn chiếc khuyên tai trong mục phụ kiện có thể phòng thần chú đùa dai cơ bản, Scorpio tiến qua muốn xem, lại bị cô ghét bỏ đẩy đầu ra, “Ha, cái này đương nhiên thua cái Draco cho em, nhưng mà này, nhóc con, đây không phải thứ mà mấy cậu nhóc nên hứng thú đâu…”
Draco bĩu môi bày ra biểu tình lười biếng, mang theo Goyle cùng Crabbe nghênh ngang rời khỏi khoang.
Draco đi không bao lâu, bên ngoài đã đổ mưa, ngoài cửa sổ là một mảnh mơ hồ, không thấy rõ gì. Ngay cả độ ấm trong khoang cũng chợt giảm xuống, nói chuyện phiếm câu được câu chăng, khoang từ từ an tĩnh lại, Pansy vẫn còn đang xem quyển tạp chí của mình, cô tách ra đơn đặt hàng ở mặt sau tạp chí, phấn khích điền yêu cầu mua hàng vào trong đó. Scorpio nhìn một hồi, cuối cùng dần ngủ thϊếp đi bởi sự công kích mạnh mẽ của cơn buồn ngủ.
Khi sắp tới trường học, Draco mới kéo ra cửa khoang, khuôn mặt tinh xảo đẹp đẽ tràn đầy sảng khoái.
Anh mang theo một tia cười châm biếm, vừa cười nhạo vừa cao giọng nói: “Blaise, cậu thực nên đi xem lễ phục của Weasel —— “
Thanh âm biến mất trong cuốn họng, dừng một chút, anh hạ giọng khó tin nhìn tiểu Slytherin đang cuộn mình ngủ say trong góc khoang: “Cậu ta là cái quái gì thế? Ở nơi như thế này mà có thể ngủ được? —— được rồi, Goyle, chú ý dưới chân, đừng đạp vào đuôi con mèo của Pansy, sẽ gây ồn.”
Scorpio hoàn toàn không bị động tĩnh từ Draco đánh thức, hiện giờ, cậu chôn đầu giữa hai đầu gối đang co lên, lọn tóc đen trên trán buông xuống hơi rung động theo hô hấp đều đều, trên người là một kiện áo choàng mùa xuân màu xanh lục Slytherin. Draco nhíu mày, vẻ mặt rõ là đã nhận ra đồ đằng trên mặt trang sức thuộc về gia tộc Zabini —— chủ nhân của bộ áo choàng này cũng ngay lập tức trở nên sáng tỏ .
Chuyển chuyển tầm nhìn, quả nhiên nhìn thấy Slytherin mang làn da màu lúa mạch đang ngồi đối diện Scorpio, trên chiếc ghế đệm, anh chàng cười tủm tỉm nhìn anh: “Cậu nói lễ phục Weasley là như thế nào?”
Draco hắng giọng một cái, sau lại lẩm bẩm vài câu không rõ, nom không còn hưng phấn như trước, anh ngồi xuống bên người Scorpio, cười lạnh nói: “Kiểu dáng thịnh hành ở thế kỉ mười tám —— hình như trên thứ ấy còn có vài vết mốc, thật đáng sợ, bọn nó sao có thể muốn mặc một bức màn trên người chứ?”
“Bức màn nhà tớ cũng muốn khóc đây nè Draco, bởi vì sự sỉ nhục của cậu đấy.” Pansy trào phúng nói rồi lại dí sát vào người Draco, hàn khí âm thầm tỏa ra từ trên người vương tử Slytherin khiến cô nàng hơi run sợ, nhưng sau một lát do dự ngắn ngủi, cô nàng vẫn không buông Draco ra.
“Được rồi, Pansy, đừng có vĩnh viễn như người không xương mà treo dính trên người tôi như thế —— để tôi dậy thay giáo phục, gần đến nơi rồi —— làm phiền, ai có thể đánh thức sinh vật còn ngủ được như một bãi bùn nhão này không?” Draco dừng một chút, thuận tay cầm xuống áo choàng của Zabini từ trên người Scorpio,”—— à, Blaise, đừng quên áo choàng, cậu không cảm thấy lạnh sao?” Anh chân thành hỏi.
Blaise lộ ra một tia giả cười với bạch kim quý tộc: “Hình như có một chút.”
“… Tốt lắm, vậy mặc nó vào.”
Draco không kiên nhẫn nói rồi bắt đầu thay giáo phục của mình.
…
Khi tàu tốc hành Hogwarts hoàn toàn dừng lại, bên ngoài mưa rất to, sắc trời đã hoàn toàn đen kịt. Các học sinh Slytherin đi tuốt ở đàng trước, mà đoàn người của Draco thì vĩnh viễn là đội ngũ đầu tiên, bọn họ nhanh chóng đi lên một chiếc xe ngựa không ngựa kéo —— nhưng dù vậy thì họ vẫn đều bị ướt sũng.
Lên xe ngựa, Draco không chần chừ mà rút ra đũa phép, ném cho chính mình vài thần chú cấp tốc, các học sinh lớn hơn khác cũng bừng tỉnh làm theo, Draco giải quyết sạch sẽ y phục của mình liền bắt đầu lấy đũa phép xử lý cho Scorpio, vài thần chú gia đình đơn giản rất nhanh đã giúp quần áo của cậu nhóc phát ra hơi nước sau đó trở nên khô mát ấm áp hẳn lên, cuối cùng, Draco đối với đầu của cậu dùng một cái thần chú cấp tốc ——
Hiệu quả có chút quá đà, mái tóc mềm mại nguyên bản của Scorpio lập tức trở nên nóng nóng xù xù như lông mèo.
“Ôi, Merlin ——” Draco mang theo một tia vui mừng lại ra vẻ như kinh ngạc nói, “Xem ra cái chú ngữ này thật không thích hợp dùng với đầu nhỉ.”
Scorpio xả vuốt tóc của mình, vừa ngẩng đầu quả nhiên thấy mái tóc Draco còn đang tích nước, mày của cậu cơ hồ bốc lên tới đỉnh đầu: “Anh lấy em làm cơ thể sống thực nghiệm đó hả? !”
Draco cực kì chân thành giả cười: “Tôi chỉ là quá mức lo lắng mà thôi, thời tiết này nếu không làm khô tóc thì sẽ bị cảm, cưng à.”
Scorpio hừ mạnh mũi: “Thế sao anh không dùng cho mình một cái đi?”
Draco vô liêm sỉ bày ra vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi cường tráng hơn nhóc nhiều, một chút sức đề kháng vẫn phải có chứ.”
Trước khi bọn họ xuống xe ngựa, vẫn là Zabini nghĩ ra biện pháp —— anh chàng rút ra đũa phép điểm điểm vài cái lên áo choàng của bản thân, hắng giọng một cái sau đó nói thầm: “Impervius (phòng mưa phòng ướt).” áo choàng rung lên chốc lát, trông anh chàng cực kì vừa lòng, “Như vậy chúng ta đã có thể có sẵn một áo choàng phòng mưa.” Chàng ta cười nói với những người khác.
“Là một ý kiến hay.” Draco thở ra, cũng chiếu theo rồi làm cho áo choàng của mình, sau đó không quá ôn nhu mà kéo Scorpio qua dùng đũa phép điểm điểm. Khi anh làm xong tất cả, xe ngựa bỗng nhiên chấn động, hiển nhiên là đáp xuống từ trên không, cửa không tiếng động mở ra dù bên ngoài không có một bóng người, những hạt mưa lớn lập tức thì thi nhau đánh vào từ bên ngoài, cố định áo choàng trên đầu, đoàn người ba bước thành hai bước lao về phía bậc thang bằng đá trước cửa lớn trường học, vọt vào lâu đài.
Ở nơi đó, Peeves đã cầm trong tay vài quả bong bóng nước màu đỏ chót chực sẵn, nó phát ra tiếng cười khanh khách chói tai, lúc nhìn thấy nhóm người đầu tiên vọt vào cửa lớn thì hưng phấn lộn vài vòng trên không, ngay sau đó, động tác của nó cứng ngắc ở giữa không trung —— “A, tiểu quỷ phương Đông! Sao lại là mi!” Peeves thất vọng cực độ mà thét chói tai.
“Tốt nhất là ông nên thu lại thứ đó, Peeves.” Scorpio cảnh cáo, “Bên ngoài đang mưa to, trò đùa của ông chỉ nhìn đã trông thực buồn cười đừng nói là uy lực của nó.”
“A, câm miệng! Câm miệng! Tên nhãi con đáng ghét!” Một quả bong bóng ong nước vở tung bên cửa lớn, vừa lúc có một nhóm Hufflepuff đi đến, Peeves kích động ném toàn bộ số bong bóng nước màu đỏ còn lại trong tay ra ngoài, trong đó có một cái nổ bụp trên người một nữ sinh lớp lớn đi tuốt đằng trước, nàng phát ra một tiếng thét chói tai, nhìn qua đau phải biết.
“Peeves! —— ông mau xuống dưới cho tôi —— trò Grater! Merlin chứng giám! Chuyện gì đây! ! !” Giáo sư McGonnagal từ trong lễ đường vọt ra, thời điểm xuống lầu bà còn bị trượt chân, thiếu chút nữa cả người ngã úp lên cầu thanh, Zabini nhanh nhẹn đỡ lấy vị nữ giáo sư có chút lớn tuổi này, “—— cám ơn, trò Zabini, như vậy ——” Giáo sư McGonnagal chờ mong nhìn Scorpio, “Dumbledore còn có việc phải chuẩn bị, không có cách nào tới đây nhanh được —— trò Grater, cô vừa khéo nghe nói trò có cách đối phó với Peeves…”
Scorpio gật đầu lấy ra một xấp lá bùa màu vàng, lại từ bên trong chọn ra một lá kẹp giữa hai ngón tay, ngọn lửa màu trắng vàng dấy lên, đến khi lá bùa cháy gần một nữa thì cậu ném lá bùa ra ngoài —— ” Trói buộc linh hồn.”
Đang lộn mèo sung sướиɠ trên không, Peeves the thé cười ném cầu nước vào các học sinh đang tránh né loạn xạ bỗng mãnh liệt cứng đơ giữa không trung, dừng hình ảnh ngay tại chỗ ——
Thế giới an tĩnh.
“Tốt lắm, ” Giáo sư McGonnagal hài lòng gật đầu, “Vì biểu hiện xuất sắc của trò, Slytherin thêm hai mươi điểm.”
Vào lúc McGonnagal nói những lời này, Ron Weasley đang bề bộn với màn trút nước mưa từ trong giày của mình ra, Cậu chàng suýt nữa đã quăng nó trúng mặt nữ giáo sư khi nghe thấy chúng, cậu ta không thể tin được mà trợn mắt nhìn Harry: “Nghe nghe nghe! Hai mươi điểm! Cho Slytherin —— Giáo sư McGonnagal từ khi nào thì hào phóng dữ vậy? !”
Hermione trở mình xem thường, liêu liêu mái tóc rối tùm lum, không kiên nhẫn xì một tiếng: “A, được rồi đó Ron, đó là thêm cho Scorpio đấy.”
“Thêm cho ai cũng mặc, Hermione! Nó cuối cùng không phải rơi xuống trên đầu Slytherin sao —— tớ cũng không ngốc!” Ron nhướng mày, làm ra vẻ khôn khéo nói.
“Đúng, cậu thông minh nhất.” Harry cười lắc đầu, bất đắc dĩ đẩy cậu bạn một cái, “Đi mau đi, chúng ta nên vào trong đại sảnh đường, tớ lạnh muốn chết, hy vọng vào đó có thể giúp người ấm lên một chút —— “
“—— Harry! Buổi tối tốt lành!” Colin Creevey – một tên mang vóc dáng nhỏ bé bỗng thét chói tai, cậu ta là một học sinh năm ba Gryffindor, một mực cho rằng Harry là một anh hùng chân chính. (Draco vừa vặn nghe thấy, anh phát ra tiếng cười chân chọc vang dội ở một chỗ khác trên cầu thang.)
“Chào buổi tối, Colin.” Harry cười cứng ngắc, sống chết cố kéo Hermione đang cười trộm lật đật rời đi —— kỳ thật cậu đã lo thừa, bởi vì vừa lúc đó, cửa lớn Hogwarts lại bật mở, một cậu bé tưởng chừng như đúc từ một khuôn với Colin vọt vào, trông cậu nhóc cứ như là vừa mới loi lên từ trong bể nước, trên người lại còn khoác một cái áo rõ ràng là rộng thùng thình quá mức đối với cậu nhóc ( từ vẻ ngoài mà xem thì nó hẳn chỉ có thể thuộc về người gác rừng), cậu nhóc thích chí lao về phía Colin như một chú chim nhỏ đồng thời lấy âm lượng toàn bộ đại sảnh đều có thể nghe thấy mà hét lớn: “Anh hai —— anh hai —— em bị rơi vào trong nước nha!”
Colin giang hai tay tiếp được cậu em trai lao bổ tới, biểu hiện vừa chân thành vừa hưng phấn: “A! Dennis! Nó thất tuyệt! !”
Draco đứng ở cách đó không xa trợn mắt há hốc mồm nhìn hai anh em nhà nọ, cả buổi vẫn không sao ngậm miệng lại được, “Tôi nói ——” anh kéo dài thanh âm, hoảng sợ hỏi người bên cạnh, “Gryffindor đều bị bệnh hết à? —— loại chuyện mất mặt như rơi vào trong hồ thì có cái gì đáng để hứng phấn chứ?”
“… Khả năng họ nghĩ cần phải dùng thân thể nghiệm mỗi ngõ ngách khắp Hogwarts.” Scorpio cười gượng hai tiếng, “Chí ít anh còn chưa dạo một vòng trong đó, đúng không?”
Draco nom như bị bị mạo phạm hoàn toàn, anh xem thường nói: “Dùng đại não của cậu thì cậu sẽ không dám nói ra những lời đó đâu, phòng nghỉ của Slytherin ở ngay giữa đáy hồ, đúng là đồ ngốc.” Nói xong, anh nhanh chóng xoay người dẫn đầu hướng về phía đại sảnh đường mà đi.
Scorpio chạy hai bước nhỏ nắm lấy tay áo Draco, bật cười hỏi: “Vừa rồi anh thiệt sự phân bì đó hả?”
Draco khựng bước, trên khuôn mặt tái nhợt nổi lên một mảng hồng nhạt khả nghi, sau đó anh hung tợn trừng mắt liếc cậu nhóc Slytherin một cái rồi lơ cậu thẳng.
Bởi vì vào thời điểm bước vào Hogwarts mới sực nhớ đến cái thứ chết tiệt gọi là lễ nghi quý tộc, xuất phát từ nguyên do nào đó, bản thân hẳn nên ở cùng một nơi với con gái út nhà Greengrass khi vừa bước lên xe lửa —— bất quá hiện tại hiển nhiên đã quá muộn, vì thế Draco đành phải chờ cô bé ở trong đại sảnh coi như bồi thường. Chờ đến khi đoàn người vội vàng bước vào lễ đường, trên mỗi bàn của từng Nhà ở trông cũng đã ngồi không ít người.
Đại đa số đều đang oán giận Peeves vừa rồi cùng cơn mưa chết tiệt. Giống y như Scorpio đã chứng kiến vào năm ngoái, giáo sư McGonnagal hắng giọng một cái để lễ đường yên tĩnh trở lại, sau đó đưa đến một chiếc ghế mà đặt trên đó là chiếc nón phân loại cũ kĩ, tiếp đó, đương nhiên, nón phân viện xướng lên một bài ca mới mà nó đã biên soạn trọn một năm, cuối cùng là nghi thức phân Nhà.
Nín nhịn nhìn tân sinh cuối cùng phân đến Slytherin, không yên tâm vỗ vỗ tay, Scorpio không kiên nhẫn ngọ nguậy mông trên băng ghế, sau khi bị Draco đá một cước cảnh cáo ở dưới bàn mới bỉu môi, thành thật mà an tĩnh lại.
Chuyện phát sinh kế tiếp chứng minh, cho dù là đối với học sinh năm bảy của năm này mà nói, Dumbledore cũng chưa từng khiến người ta chán ghét như vậy ——
Câu nói đầu tiên của cụ đương nhiên là: “Hoan nghênh trở về, bọn nhỏ, buổi tối tốt lành.”
Nó hoàn toàn không có vấn đề gì.
Chính là câu nói thứ hai, vấn đề đã tới rồi.
Cụ cười tủm tỉm mà đối mỗi một đôi mắt tràn ngập mong chờ đang dính chặt vào mình nói: “Thầy phi thường tiếc nuối phải thông báo cho tất cả, năm nay sẽ không tổ chức Cup Quidditch Liên-Nhà.”
“Cái gì!” Draco thở phì phò khó nhọc, “Lão già này điên rồi? Không có Quidditch tôi còn đến trường học để làm chi? —— “
“A, Draco, nghe cậu bây giờ thật đáng yêu.” Pansy khúc khích cười, Draco mãnh liệt xoay đầu trừng mắt nhìn cô nàng trong chốc lát.
Thanh âm xa xa của Dumbledore từ dãy bàn giáo sư bay tới —— “Nhưng mà năm nay chúng ta sẽ nghênh đón một sự kiện lớn bắt đầu diễn ra từ tháng mười và kéo dài cho đến cuối năm học, sự kiện này sẽ chiếm mất nhiều thì giờ và sức lực của các giáo sư, nhưng mà thầy biết, các trò sẽ tận sức tham gia, và sẽ thu được niềm vui thú cực đại cùng… tình hữu nghị trân quý. Thầy rất vui mừng thông báo rằng năm nay tại Hogwarts —— “
Cùng với một đạo tiếng sấm vang rền, cánh cửa đại sảnh đường mở bung ra .
[1] một người đàn ông đứng ở ngay ngưỡng cửa, tì người vào một cây gậy dài, toàn thân liệm kín trong tấn áo trùm lữ hành màu đen. Mọi người trong đại sảnh đường đều giật nảy mình quay đầu về phía vị khách xa lạ. Thình lình, một ánh chớp nhoáng lên trên trần nhà, soi rọi người khách lạ —— ông ta kéo nón tùm xuống, giũ ra một bộ tóc xám dài, bắt đầu bước tới bàn dành cho các giáo sư. Mỗi bước đi đều phát ra tiếng “Độp” “Độp” trống rỗng vọng khắp đại sảnh đường, ông ta đi có chút khó khăn, nhưng vẫn kiên trì đi về phía Dumbledore, lại một ánh chớp nữa xẹt qua, đại đa số học sinh đều không chút che dấu nào mà hít một hơi khí lạnh ——
Khuôn mặt phủ kín những vết thương khiến mỗi học sinh kinh hãi, miệng mở ra giống như một vết cắt méo xệch, cùng cái mũi bị lẹm đi một mảnh to. Nơi bình thường vốn nên có một con mắt của ông ta bị một viên thủy tinh màu xanh sáng mù thay thế, hạt màu lam ấy đảo loạn không ngừng từ trên xuống dưới, phát ra âm thanh “Lộc cộc” đáng sợ.
“Thật có lỗi, Albus, tôi gặp phải chuyện phiền toái trên đường tới đây.” Ông ta đi tới bên người Dumbledore rồi ngồi xuống. Trong đôi mắt màu lam đằng sau cặp kính hình bán nguyệt của hiệu trưởng mang theo ý cười ấm áp, cụ nói: “Không vấn đề gì, Moody… giáo sư.” Dumbledore một lần nữa quay mặt về hướng các học sinh, lớn tiếng tuyên bố —— “Tất cả! Trước khi tiếp tục tuyên bố tin tức làm người khác chấn động, thầy giới thiệu với các trò —— mới tới đây là giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám, giáo sư Moody.”
Không có tiếng đáp lại của bao người —— đó cũng không phải do mọi người không đủ lễ phép, chỉ là, đại đa số đều chưa kịp tỉnh lại từ trong cơn khϊếp sợ.
Giáo sư McGonnagal hắng giọng một cái: “Dumbledore, tiếp tục, tiếp tục.”
“A, thật có lỗi, Minerva.” Dumbledore vui tươi hớn hở gật đầu, “Được rồi, bọn nhỏ, chúng ta tiếp tục nói về đề tài vừ nãy —— cuộc thi Tam phép thuật!”
Có được nhiều phù thủy từ những gia tộc xa xưa nhất – dãy bàn Slytherin bạo phát một trận thảo luận xôn xao, bên dãy bàn Gryffindor, Ron Weasley đánh ngã ly nước bí đỏ trước mặt —— đại đa số bọn nhỏ đến từ gia đình Muggle thì mê mang nhìn phía bốn phía xung quanh.
“Đương nhiên, đương nhiên, thầy sẽ giải thích về trận đấu này —— đây là một hạng mục tranh bá đã bị gián đoạn hơn trăm năm, trước đây, vào mỗi năm, nó sẽ lần lượt được tổ chức ở ba trường phù thủy lớn nhất, nhưng bởi vì số người tử vong quá nhiều, hoạt động truyền thống từ xưa này đã bị bắt phải chấm dứt ——” Dumbledore dừng một chút, “Nhưng hội Liên Hợp Phép Thuật Quốc Tế cho rằng, năm nay, thời cơ để làm sống dậy hoạt động long trọng này đã đến một lần nữa —— năm nay, thầy thật vinh hạnh khi được thông báo rằng sẽ có một dũng sĩ đại diện Hogwarts, cùng các dũng sĩ đến từ Beauxbatons, Dumstrang cùng tranh đoạt vật tượng trưng cho vinh dự cao nhất – Cúp Tam Cường—— cá nhân dũng sĩ thắng trận cũng sẽ được hội Liên Hợp Phép Thuật Quốc Tế thưởng một ngàn Galloens —— “
“Đây là con số đáng sợ cái gì sao? ! Phí cho người ngâm thơ đầu đường?” Draco hạ giọng khinh thường nói.
“Trông anh rõ ràng là rất muốn tham gia đấy.” Scorpio tốt bụng nhắc nhở.
Draco co rút khóe miệng: “Này, im miệng đi, cỏ mang cá!”
Scorpio hoàn toàn không chịu uy hϊếp, cậu bình tĩnh rót cho bản thân một ly nước bí đỏ.
“—— đồng thời, thầy vô cùng tiếc nuối không thể không thận trọng nhắc nhở tất cả, vì an toàn của trận đấu, hội Liên Hợp Phép Thuật Quốc Tế nhất trí quyết định, chỉ có phù thủy mười bảy tuổi ở lên mới được cho phép tham gia trận đấu này —— “
Lời Dumbledore còn chưa dứt, trong đại sảnh đã vang ầm lên tiếng kêu kháng nghị ——
“Cái gì! Ông ấy không thể như làm vậy!” Draco phẫn nộ quát.
Dumbledore quay đầu hướng về dãy bàn Slytherin, đôi mắt màu lam lòe lòe tỏa sáng, cụ hiền lành nói: “Tuy rằng thật đáng tiếc, nhưng thầy phải nói, thầy đương nhiên có thể, trò Malfoy —— “
“Phốc ——” Scorpio sặc nước bí đỏ vào trong lỗ mũi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: [1]: = = bởi vì tác giả nhàn hạ lười tổ chức ngôn ngữ một lần nữa nên một đoạn miêu tả này cơ bản dọn ra từ nguyên tác, thỉnh giơ cao đánh khẽ.