Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quý Tộc

Chương 54: Nếu như có một buổi vũ hội

« Chương TrướcChương Tiếp »
Draco không có hỏi thêm vẫn đề gì khác, so với Goyle và Crabbe, anh tỏ ra vô cùng bình tĩnh… Trên thực tế, có chút bình tĩnh quá mức, bởi vì vội vàng nên chỉ đơn giản thu thập vài thứ liền muốn đi trước, anh còn không soi gương.

Bọn nhỏ khom lưng lặng lẽ đi ra khỏi lều, cách chúng ước chừng khoảng mấy trăm mét, có thể thấy ánh lửa sáng một mảng cùng một đám đông khoác áo choàng sẫm màu trùm mũ và đeo những chiếc mặt nạ đáng sợ, bọn họ đi thành đoàn, đũa phép tại trong tay hướng bốn phía phóng ra tia sáng nguy hiểm, đến mức tiếng khóc la cùng tiếng thét hoảng sợ tràn ngập một mảnh, Scorpio hơi nheo mắt, cậu nhìn thấy ông Roberts – người quản lý khu cắm trại, hiện tại ông bị đám người kia dùng một loại thần chứ tương tự như “Đổi chiều chuông vàng ( Levicorpus )” dốc ngược giữa không trung, cái quần cộc tứ giác rộng thùng thình hoàn toàn bị xốc lên lộ ra cái đùi trắng bóng —— thực hiển nhiên là ông bị tập kích trong lúc còn đang ngủ.

Ông ấy đau khổ giãy dụa, hoảng sợ hét to hơn.

Giống như bị một thùng nước đá trút thẳng từ đỉnh đầu, lúc cái buốt lạnh ăn mòn chạy dọc hết xương sống, chân cậu khựng lại, Scorpio không thể nhịn được nữa, cậu nhíu mày đưa tay vòng ra sau lưng, ngay trước khi cậu kịp rút ra một lá bùa hữu dụng, cổ tay cậu bị những ngón tay dài nhỏ lạnh lẽo giữ chặt lấy!

Người trước cả kinh mãnh liệt ngẩng đầu, vừa vặn lâm vào một đôi mắt màu xám bạc —— giờ phút này, chính là mang theo lạnh lùng bình tĩnh đến đáng sợ nhìn cậu.

“Không được, nghĩ cũng đừng nghĩ, ngoại trừ đi đường, không được làm bất cứ điều gì khác.”

Draco đè thấp thanh âm, lãnh khốc mà tê tê cảnh cáo.

Scorpio ý đồ giãy khỏi tay của Slytherin lớn hơn, chỉ là người sau dường như vô cùng kiên quyết, lực đạo kia tựa như đang cảnh cáo, nếu Scorpio lại có cái động tác kia, anh sẽ không chút do dự bóp nát xương tay cậu.

Trong cả quá trình không có người chú ý tới bọn họ, bọn họ chen lẫn vào đám người đang hoảng sợ rút đi theo hướng chỉ định, ông Grater đi ở cuối cùng nhìn bọn nhỏ để đảm bảo an toàn, Draco và Scorpio kẹp giữa Zabini cùng Goyle và Crabbe —— hiện tại Draco gần như là kéo Scorpio đi về phía trước, hai người đều căng thẳng, khóe môi mím chặt, mãi cho đến khi đảm bảo khoảng cách an toàn với hiện trường sự việc, bạch kim quý tộc rốt cục mới thở phào nhẹ nhõm, thoáng thả lỏng, sau đó buông ra Scorpio.

Draco thở dài một tiếng, sờ mái tóc bởi vì ngủ say mà hơi vểnh lên, than trách “Thật đáng chết” vân vân.

“Đừng có mà sờ cái mái tóc ngu xuẩn của anh nữa —— nó có chỗ nào hơn một mạng người chứ?” Scorpio phẫn nộ gào lên.

Draco xem thường nhìn cậu một cái, ngạo mạn nâng lên chiếc cằm lanh lảnh: “Cái này vô cùng nghiêm trọng, nó hiện tại nhếch lên đến đây, cứ như đuôi Bằng mã —— tôi sẽ thoạt nhìn trông giống như cậu.”

Scorpio giật giật khóe miệng, cuối cùng căm tức rút ra đũa phép màu đỏ hung hăng đánh vào cánh tay của Draco, người sau bị đau than nhẹ một tiếng đồng thời nhanh nhẹn nhảy ra tránh cú công kích tiếp theo —— “Này! Nhóc con! Đũa phép cũng không phải dùng như vậy!”

Cách đó không xa các thần sáng đã độn thổ xuất hiện chung quanh nhóm Tử Thần Thực Tử, trận chiến kịch liệt bắt đầu, mà đám người đó lại bắt đầu rút lui theo trật tự. Draco hoàn toàn thả lỏng xuống, nhưng một bàn tay vẫn cầm lấy đũa phép của bản thân, nhàn nhã khoanh tay tựa vào dưới một gốc cây đại thụ, đôi mắt màu xám bạc lóe sáng trong bóng đêm.

“Cậu không được làm bất cứ thứ gì ——” anh thu hồi ánh mắt, giọng điệu trêu chọc cũng thu lại, anh thấp giọng nói, “Những người đó đáng sợ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cậu, đứa nhóc ngu xuẩn, trừ bỏ bại lộ vị trí của chúng ta ra ngoài thì cậu chả làm được gì cả.”

“Chúng ta ở cách cả mấy trăm mét!”

“Đúng, chúng ta đang ở đây. Nhưng cậu hãy thử nhìn chung quanh mình xem.” Vương tử Slytherin lười biếng nhún vai, “Đại đa số đều là vị thành niên, còn có thứ vừa mắt với những kẻ đó nhất, ví dụ như…’Máu bùn’ —— Hi, chào buổi tối, Granger.”

Scorpio quay mạnh đầu lại, liếc mắt một cái liền thấy đứng sau cậu có một phù thủy với mái tóc nâu xù, hiện tại, cô bé đang căm tức nhìn chằm chằm Draco, nếu không phải có Potter giữ chặt cô bé than thở nói “Đừng” “Bình tĩnh đi” thì giữa hai người sẽ bùng nổ chiến tranh bất cứ lúc nào. Cứu thế chủ có vẻ không tốt lắm, mái tóc tên vốn đã rối tung của cậu ta hiện tại đã loạn đến đáng sợ, đẩy cặp kính trên mũi, đôi mắt xanh biếc nhìn thẳng vào Draco, thở hồng hộc nói: “Chú ý cách dùng từ của mày! Malfoy! Hermione là một phù thủy!”

Draco không chút quan tâm mà nhún vai, bĩu môi nói: “Vậy mày cứ đứng ở đây chờ đi, trong chốc lát những kẻ đó sẽ hướng đến bên này, để bọn họ giám định cô ta một chút ——” nói đến đây anh hơi dừng lại, lộ ra một nụ ác ý giả cười, “Sau đó chúng ta có thể cười to một hồi .”

“A được, Draco, đừng như vậy.” Scorpio nhịn không được ngăn cản Draco, bởi vì Potter nhìn qua sắp giận điên lên… Ách, còn có Weasley, cậu ta đã muốn săn tay áo lên để làm một trận rồi —— bất quá cậu ta rất nhanh đánh mất suy nghĩ của mình, bởi vì động tác của Goyle cùng Crabbe còn nhanh hơn cậu ta, đã giống như môn thần che ở trước mặt Draco, căng ra cơ bắp rắn chắc của mình.

“Kệ đi Harry, đừng để ý đến cậu ta, chúng ta đi mau đi.” Hermione dùng ánh mắt chán ghét liếc Draco, khi ánh nhìn xẹt qua Scorpio, cô dịu đi một chút, dẫm chân Ron đang định kéo tay mặc dù cô đã bỏ qua, Hermione nhanh chóng khôi phục giọng điệu bình thường nói, “Thật vui khi em không sao cả, Scorpio —— ý chị là, ừm, gặp lại ở trường nhé?”

“—— ngậm miệng lại Granger, Scorpio ở cùng một chỗ với tôi thì có thể có chuyện gì?” Draco không kiên nhẫn đồng thời còn có chút thô thô lỗ cắt ngang đoạn đối thoại thân thiết của hai người.

Zabini phì cười, anh chàng khoát tay áo giống như muốn đuổi thứ gì đó đáng ghét: “Thật có lỗi , quý cô, chính là du͙© vọиɠ chiếm hữu của thiếu gia Malfoy lại phát tác.”

“Cậu cũng câm miệng, Blaise!”

“Được, được, tớ cũng câm miệng, chỉ ngậm miệng thôi mà.” Zabini từ tốn nói.

Bộ ba Gryffindor đã rời đi khá xa , cho dù như vậy, Scorpio vẫn là có thể nghe thấy tiếng cả ba tranh luận, ách, giọng Weasley đặc biệt nổi bật —— “Cha của nó hẳn là đeo mặt nạ ở trong đó! Nó đương nhiên sẽ nói vậy! ——” “Chúng ta tốt nhất nên cầu nguyện ông ta bị thần sáng nhóm…” “A đừng dẫm lên chân tớ Ron! …” “Harry, Sirius ở đâu? —— “

Sau khi bóng dáng của ba người hoàn toàn biến mất lẫn vào trong đám rối ren không bao lâu, ông Grater đã cầm theo khóa cảng không biết có từ đâu trở lại, trông ông rất khẩn trương, nhét khóa cảng vào trong tay Zabini: “Đây, cầm chắc cậu bé, năm phút sau bảo đảm tay của tất cả đều đặt trên cái này, nó sẽ mang mấy đứa về trang viên Malfoy —— sau đó, ở nơi đó chờ người lớn, không được rời đi, cũng không được đi lung tung, phu nhân Malfoy sẽ chiếu cố mấy đứa —— “

“Mấy đứa? Vậy là có ý gì —— ba ba, ba định đi đâu?” Scorpio hỏi.

“Ba còn có chuyện cần phải làm —— ba cam đoan nó rất an toàn, con trai.” Ông Grater hơi nhíu mày, đẩy Scorpio về hướng Draco, thoáng nghiêm túc nói, “Draco, chàng trai trẻ, ta nghĩ ta không thể không nhờ cháu trong đoạn thời gian ngắn tiếp theo thay ta chăm sóc tốt cho đứa nhóc này —— nó không thể để ta càng thêm lo lắng .”

Draco ngẩn người, chậm rãi rời khỏi thân cây, đoạn thẳng lưng chậm rãi gật gật đầu trịnh trọng nói: “Đó là vinh hạnh của tôi, ngài Grater, tôi đảm bảo với ngài.”

Đạt được câu trả lời vừa lòng, ông Grater cười nhẹ với bạch kim quý tộc nhỏ tuổi.

Năm phút nhanh chóng trôi, cái lon cũ nát trong tay lôi lấy mắt rốn của cậu kéo cậu vào một không gian khác, Scorpio chỉ kịp thấy, trong màn đêm đen đằng sau lóe lên một thứ được tạo thành bới sáu điểm sang giống như đồ án —— một cái đầu lâu thật lớn há ra cái miệng đen ngòm như chính nó, một con mãng xà chui ra khỏi nơi đó, tựa như đầu lưỡi.

Rất nhiều người phát hiện ra nó, bọn họ hét lên đầy hoảng loạn sau đó chạy đi, cái dấu hiệu kia càng lúc càng lên cao, cuối cùng giống như là một chòm sao mới trụ giữa trời đêm.



Mặc kệ hỗn loạn ở Bộ pháp thuật, ở trên tàu tốc hành Hogwarts trước khai giảng, không khí nô nức cũng không có gì khác với năm trước.

Scorpio kéo hành lý của mình chỉnh chỉnh từ đầu xe đến đuôi xe, rốt cục tìm thấy được mái tóc bạch kim quen thuộc ở khoang ngồi cuối cùng, cậu hạ vai đẩy cửa ra, ngồi mạnh xuống bên người bạch kim quý tộc, mệt mỏi bới bới mái tóc đen mềm mại, nói: “Hi, anh khỏe chứ, Draco —— “

“Không thể tốt hơn.” Draco lẩm nhẩm đồng thời lật qua một trang báo, anh đang bận chôn mình ở sau mặt báo mới nhất của 《Nhật báo tiên tri 》, cái tiêu đề viết thật to chữ “Cảnh tượng khủng bố ở Quidditch World Cup”, đồ đằng mà đêm đó cậu thấy được in ở trêm mặt báo trắng đen, mơ hồ lóe ra quang mang.

Scorpio không thoải mái mân môi, lườm bạch kim quý tộc một cái rồi xoay người bắt đầu chào hỏi những người còn lại trong khoang: “Pansy, cây trâm kia quả nhiên rất hợp với chị —— còn có, chào buổi sáng, Goyle, Crabbe, Blaise.”

Pansy cười nhẹ, cô sờ lên món quà giáng sinh mà cậu nhóc đưa cho mình để làm trang sức, trải qua một kì nghỉ hè khá dài, tóc của cô rốt cục cũng dủ dài để dùng tới nó: “Cám ơn Scorpio, à, đã xảy ra chuyện gì sao? Hôm nay em hơi chậm đấy.”

“Em giúp một tân sinh tìm khoang tàu cần đến.” Scorpio dùng vẻ mặt như nghĩ lại cũng đủ hãi nói, “Nhưng mà trông cậu ta sợ hãi lắm, em không biết rốt cuộc vì cái gì mà cậu ta run ghê vậy nữa.”

“Nếu cậu có thể thay bộ giáo phục đầy nhiệt tình của lũ Gryffindor, ” Draco ở sau mặt báo nhất thời phát ra một tiếng cười trào phúng, “Tôi cam đoan tên đó sẽ ôm đùi cậu kêu anh —— mặc giáo phục Slytherin mà đi giúp đỡ tân sinh, tôi đánh cuộc cậu trường hợp trăm năm hiếm gặp đấy.”

“Lúc trước cũng là Pansy giúp em!” Scorpio hừ một tiếng nhăn mặt lại, hiển nhiên đã nhớ lại một màn không vui vẻ gì, “… Mà anh chỉ bảo em cút ngay, không được cản đường.”

Draco “xoạt” buông tờ báo lộ ra khuôn mặt của mình, lúc này anh chọn mi như phải kinh ngạc lắm: “Phải không? Tôi thế mà lại cư xử lễ độ như vậy ư?”

Các cậu bé ngồi đối diện bắt đầu cười không chút khách khí, Pansy trách cứ vỗ bép vào đùi Draco, nhìn như vậy trông có vẻ… rất là e thẹn. Scorpio bắt đầu đảo tới đảo lui tầm mắt dò xét, cuối cùng cậu đem ánh mắt chú mục vào một vật thật dài được bọc đặt dưới chân Draco, nhướng mày: “Đó là cái gì?”

“Như nhóc thấy, cái chổi.” Draco hừ một tiếng, nhìn qua có chút đắc ý.

“Á, hình dạng của nó trông có vẻ hơi khác với Nimbus nhỉ?” Scorpio thuận tay ghé người lại sờ sờ, cái bọc có lẽ bởi vì mới được mở ra trước đó không lâu nên hiện tại cậu chỉ tùy tiện vén một liền có thể để lộ ra cái chuôi, Scorpio kinh ngạc kêu lên một tiếng, Draco nghiêng đầu sang nhìn cậu, nom có chút chờ mong mà nhướng mày.

“Nó thiệt lả lơi —— ao! Làm gì mà đánh em?” Scorpio ôm đầu căm tức gầm gè với Draco.

Nếu không phải vì phong độ quý tộc, có lẽ vương tử Slytherin sẽ hướng Scorrpio nhe răng, anh phẫn hận phát ra âm mũi: “Nếu nhóc dám dùng cái từ kỳ quái đấy để hình dung cây chổi của tôi lần nữa, tôi sẽ đem nhóc nhét vào lỗ mũi của con mực khổng lồ từ cửa sổ phòng nghỉ Slytherin!”

“Ác, cái này thực ghê tởm! Draco!” Pansy oán giận rêи ɾỉ một tiếng đầy trách móc.

“Được rồi, được rồi.” Scorpio nhăn tít mày thỏa hiệp , cậu nhìn cái chổi trong tay, nó thật sự kỳ lạ vô cùng —— khác với những cây chỗi hiện có, cây chổi này nhìn qua như đang hô hấp… Đúng vậy, tựa như ý tứ trên mặt chữ —— “Nó thoạt nhìn như là sống.” Nhìn chằm chằm phần chuôi cây chổi xuất ra một chồi non rõ ràng là còn sống hẳn hoi, Scorpio không thể tin được nói.

“Đây là ‘Cầu thủ Hà Lan’ .” Draco kiêu ngạo nói.

“Nói như vậy, anh vẫn có thể chiếm được nó từ bác Malfoy.”

“Đúng vậy.” Draco hắng giọng một cái, có chút không được tự nhiên mà vặn vẹo khuôn mặt đẹp đẽ, “Chỉ cần một chút… ừm, nhóc biết đấy, thủ đoạn đặc biệt.”

Từ biểu tình hiện tại của Scorpio mà xem, cậu nhìn qua thực muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng biểu tình Draco cũng phi thường rõ ràng: chỉ cần cậu dám nhiều lời một chữ, tôi sẽ bóp chết cậu không do dự.

Goyle cùng Crabbe đối với Quidditch có tình cảm càng thêm mãnh liệt nhiệt tình, nhân cơ hội này, bọn họ càng thêm sung sướиɠ, cẩn thận nghiên cứu cái chổi mới còn chưa kịp đưa ra thị trường, cũng gấp gáp đề nghị Draco tới trường liền bay cho cả hai chiêm ngưỡng —— giống như đó là đại mỹ nhân tuyệt mỹ nhất thế giới không bằng. Thẳng đến khi vị phù thủy đẩy xe bán đồ ăn vặt gõ khoang của bọn họ, hia người mới lưu luyến đem lực chú ý còn bám lên cấy chổi xinh đẹp thu về.

Bỏ một chiếc socola ếch vào trong miệng, cảm thụ cảm giác khoái trá khi chú ếch cố gắng nhảy nhót giãy dụa trong miệng, Scorpio vừa ầm ừ điệu hát dân gian vừa đánh giá xung quanh ——phát hiện mới vĩnh viễn là tìm được ở chỗ Draco, lực chú ý của cậu một lần nữa tập trung lên một cái vali bằng gỗ tinh xảo.

“Cậu phải đem hành lý của tôi móc ra toàn bộ nhìn một lần mới được à.” Draco than thở, dưới yêu cầu nồng nhiệt của cậu lôi cái vali tứ dưới chân ra, “Có cái gì xinh đẹp , đây bất quá chính là một bộ lễ phục đặc biệt định chế ở Italy thôi —— “

“Lễ phục? Chúng ta cần gì cái này chứ?” Nhìn chăm chú bộ lễ phục nhung Slytherin màu lục viền bạc trong vali, Scorpio hàm hồ hỏi.

“Chú ý nước bọt của cậu, còn có socola ——” Draco nhăn mày kéo cái vali lại, chán ghét cảnh cáo nói.

“Chị nghĩ học kì này chúng ta sẽ có vũ hội.” Pansy nhướng mày, “Vì một món đều hoa lệ vẻ vang —— áp đảo hai phần ba lễ phục của các nữ sinh Slytherin, mẹ chị mang chị chạy quanh bốn quốc gia, đương nhiên, bà cực kì hài long với trâm gài tóc của chị, cho nên lễ phục cuối cùng cũng đặt tại Trung Quốc.”

“Chị đã đến Trung Quốc sao?” Scorpio nhìn qua cực kì vui vẻ, “Cảm giác thế nào?”

Pansy khanh khách cười, nhỏ giọng nói: “Nó thật sự là không tồi, đáng tiếc thời gian dừng chân không đủ nhiều, lần sau chị sẽ đi tiếp —— a, lại nói, nếu có vũ hội, Blaise, cậu sẽ mời tớ chứ?”

—— lúc Pansy nói ra những lời này, cả người còn hoàn toàn dựa lệch qua trên người Draco.

Zabini nhìn qua không hề có một chút kinh ngạc khi có lời mời như vậy, trên thực tế, ngay cả Draco cũng không kinh ngạc, vương tử Slytherin thậm chí cũng không ngẩng đầu lên mà bình tĩnh lật tiếp một tờ báo, hết thảy bình thường giống như Pansy chỉ vừa nói là “Tối hôm nay có rau xà lách sao” vậy.

Zabini hướng cô nàng tóc đen mỉm cười: “Đương nhiên, nếu cậu nguyện ý, tớ liền mời cậu, công chúa Pansy thân mến.”

Pansy nhìn qua đối với cái này trả lời phi thường vừa lòng, thậm chí còn cọ cọ trên cánh tay Draco.

“… Em xuyên qua sao?” Scorpio khô cằn hỏi, “Pansy, từ khi nào mà chị có hậu cung của mình thế?”

“Không, ” Pansy hiện tại bỗng hứng thú vô to lớn với ngón tay của mình, “Nhưng mà Draco không thể mời chị, cậu ấy có người khác cần phải mời —— à, Draco,theo lời của cậu là thế nào nhỉ?”

“Tôi thì có thể nói cái gì?” Draco ở mặt sau tờ báo thản nhiên hỏi lại, “Tôi phải chừa mặt mũi cho cô nhóc ấy chứ Pansy, cho tiểu Greengrass.”
« Chương TrướcChương Tiếp »