Rất nhanh, màn đêm đã chính thức buông xuống. So với ban ngày, bên ngoài khu trại càng trở nên náo nhiệt, đếm không hết những người bán hàng rong không biết ào ra từ góc nào, bọn họ đẩy xe cút kít, thét bán những vật may mắn đủ loại kiểu dáng, ví như chiếc nón rơm được vây kín bởi một loại thảo thực vật tươi tốt, bề mặt thực vật được thi phép thuật, chúng xoay tròn thật nhanh trong đêm mang theo ánh xanh bạc giống như đom đóm lửa. Hoặc giả họ sẽ đeo lên cái mũi chỉ biết thét loạn xạ những lời ngu ngốc như “Đội Iceland muôn năm” “Krum cố lên” mà chúng ta biết rõ là mũi giả, Draco mua một cái từ mấy người lập dị* đó, anh cười bằng cái vẻ cực kì xấu xa và nói đó là quà cho Pansy, lý do là bởi vì cô nàng ngớ ngẩn này mê Krum đến phát rồ.
*
纳特 => nutter => người điên hoặc lập dị
“Anh đánh đố là cậu ấy mua cho chính mình.”
Thời điểm thiếu gia nhà Malfoy bỏ chiếc mũi đỏ kia vào túi rồi nghênh ngang rời đi, Zabini đã ghé vào trên vai Scorpio và nhỏ giọng tố giác như vậy, Scorpio bật cười, cậu cho rằng lời Zabini nói phi thường có khả năng. Đi vòng qua đám người đang lớn tiếng ồn ào cùng vô số chiếc xe cút kít nhỏ, bọn họ xuôi theo con đường đèn l*иg rọi sáng lên bóng cây đi vào rừng cây. Họ dừng lại ngay cửa vào của khu rừng, phía trước là một đội ngũ thật dài.
“Vì sao chúng ta không thể đi đường dành cho nhân viên? Con không muốn đứng đây xếp hàng!” Nhìn cảnh tượng náo nhiệt lóc nhóc đầy dầu là đầu trước mắt, Draco bĩu môi tùy hứng nói, anh không kiên nhẫn hất hòn đá dưới chân. Lucius xoay người, nét mặt cũng coi như khá ôn hòa giải thích: “Bởi lối kia cách khán đài danh dự quá xa, con trai, hơn nữa nó đôi khi sẽ được sắp xếp cho gia tinh vào trước tiên —— ta nhớ rõ Barty Crouch hay làm như thế.” Nhắc tới cái tên này, Lucius biểu hiện không quá thích thú, đôi môi ông hơi mím chặt.
“A, con không thể chung đường với lũ gia tinh được.” Draco hơi cau mày, kháng cự nói.
“Vậy thành thật ở đây xếp hàng.” Lucius nói xong không thì để ý đến anh nữa, ông xuay người tiếp tục đề tài nói chuyện vừa mới bị cắt ngang với ba Scorpio. Lúc này, dãy hàng cuối cùng cũng dịch chuyển một chút, bọn Draco thì dịch đến bên một gian hàng rong.
“Ống nhòm toàn cảnh đây!” Tay phù thủy bán hàng rong kia nhiệt tính giới thiệu hàng hóa của mình, “Có thể phóng to hình ảnh, có thể tua chậm diễn biến —— giúp mọi người học tập được kỹ xảo của các cầu thủ quốc tế, có tên cùng phân tích của 475 động tác mới nhất, cũng có thể nhá lên từng cảnh một nếu cần —— mười Galloen một cái, mua đi các chàng trai!”
Các cậu nhỏ đều có chút động tâm —— trên thực tế, tay bán hàng rong kia thật sự là kẻ có sinh ý tốt nhất trong tất cả, những đứa nhỏ đến từ những quốc gia khác nhau vây kín lấy gã, có mấy nhóc trông có vẻ nhỏ tuổi hơn hẳn thì giữ góc áo choàng cha của mình tỏ vẻ không mua thì nhất định sẽ không động đậy nửa bước. Draco vỗ vỗ túi áo phát hiện bên trong chỉ còn vài đồng Sickle bạc, anh đè thấp thanh âm oán hận nói: “Hừ, là ai đề nghị đánh cược? Chết tiệt —— toàn bộ tiền tiêu vặt của tôi đều dùng cho thứ đó cả”
“Cậu chỉ có thể ngắm bằng mắt thôi, Draco.” Blaise cười tủm tỉm nói.
“Không,” Draco dẩu môi, giống như không quá cao hứng mà kiên quyết nói, “Tôi nhất định phải có nó.”
Zabini rùng mình một cái, không chịu nổi nói: “Merlin, vương tử điện hạ, đừng có ấu trĩ như vậy được không? Cậu hướng tớ làm nũng thì có ích gì chứ.” Draco đáp lại bằng một cú đá mạnh vào cẳng chân Zabini, anh chàng nhảy phóc sang bên phải cao giọng kháng nghị: “Đừng như vậy nha! Thiếu gia Malfoy! Cậu học theo bộ dáng Scorpio từ khi nào thế!”
“Em không tùy tiện đá người.” Scorpio thấp giọng cảnh cáo.
“—— các cậu bé, ta cho rằng mấy đứa hẳn là nên có chút tư thái quý tộc.”
Giọng nói bình lặng tao nhã truyền đến từ phía sau các cậu nhóc đang ồn ào nhốn nháo, Lucius Malfoy không biết đã kết thúc cuộc nói chuyện của những người trưởng thành từ khi nào, giờ phút này, ông đang nhướng một bên mi vừa nhìn các cậu bé từ trên cao. Mà cha của mỗi người cùng vài vị khác cũng đứng ở cách đó không xa mỉm cười nhìn về bên này, hiển nhiên, yêu cầu của họ với con trai mình không cao như Lucius, nhưng họ cũng không phản đối việc thỉnh thoảng điều chỉnh cũng như hạn chế lại hành vi của các cậu.
Draco kịp phản ứng đầu tiên, anh nhanh chóng thoát ly chiến trường, sửa sang lại đầu tóc, một lần nữa bày ra cái thần thái ngạo mạn ta đây: “Là Blaise, thưa cha, cậu ta nói con ấu trĩ.”
“Ta cho rằng cậu Zabini nói không hề sai ——” Lucius trầm giọng nói, ông mặt không đổi sắc lướt nhìn các cậu bé hiện đã hoàn toàn tách ra, cuối cùng, biểu tình thoáng trở nên hiền lành hơn một ít, “Như vậy, hiện tại, ta có thể biết lý do gì khiến mấy đứa tranh cãi chứ?”
“A, là cái kia ——” Draco thuận tay chỉ ra.
Lucius theo ngón tay con trai nhìn sang, vừa lúc thấy dáng vẻ chảy nước miếng của bọn nhỏ nhà Weasley vây ở phía trước quầy hàng, ông có chút ngoài ý muốn mà nhíu mày.
“A —— không phải thứ đó, ai lại đi lo lắng vì bọn Weasel chứ.” Draco thu tay lại căm tức nói, “Là chiếc ống nhòm, ống nhòm ấy ạ.”
“Ta cho rằng trước khi rời nhà, mẹ con đã trộm đưa cho con ít nhất là năm mươi đồng Galloen để tiêu vặt.”
Scorpio sặc đến phải ho khan vài tiếng, Draco đạp cậu một cước, Zabini cùng Goyle và Crabbe thì vui sướиɠ trộm khúc khích cười không ngừng.
Cực kỳ chính xác đến hàng đơn vị. Vương tử Slytherin chột dạ mà hướng cha mình lộ ra một tia giả cười tiêu chuẩn: “Con cho rằng khoảng tiền đó có thể sử dụng để đầu tư lớn hơn nữa, thưa cha.”
Lucius đánh giá con mình, thẳng đến khi người sau bắt đầu mất tự nhiên, suy sụp mà hạ nụ cười, lúc này ông mới kéo dài âm điệu trầm bổng đầy lôi cuốn nói: “Nếu con đã kiên trì —— ta sẽ trả số tiền kia cho con.” Khi Draco kinh hỉ mà trừng lớn cặp mắt màu xám bạc, Lucius dừng một chút, cuối cùng nói, “Nhưng ta sẽ không đi xếp hang hộ con, con phải tự mình đi.”
Nếu như có thể sở hữa 1 chiếc ống nhòm, việc đó tuyệt đối không tính là gì cả.“Dĩ nhiên, thưa cha.” Chiếm được đồ vật mình muốn, Draco hiện tại trông có vẻ vô cùng vừa lòng, thậm chí còn hơi hướng cha mình cúi đầu —— về khía cạnh làm nũng như thế này, thiếu gia Draco Malfoy có thể nói hạng nhất. Scorpio đứng nhìn ở một bên liên tục tắc lưỡi đầy tự ti, cuối cùng, ngài Malfoy cấp cho mỗi người số đồng vàng Galleon vừa đủ như nhau.
Bất quá khi mua đồ về, trong tay của bọn họ vẫn còn dư lại mười đồng.
“—— là do Sirius Black nhất quyết muốn mua cho Scorpio.” Lúc đem số Galloen còn lại trả cho cha mình, Draco thở dài giải thích, “Thật là đáng sợ, cứ như nếu Scorpio cự tuyệt hắn hoặc làm ra bất cứ điều gì khác thì hắn sẽ gào khóc ngay tại chỗ vậy.”
Scorpio ở một bên thích thú loay hoay xem chiếc “ống nhòm toàn cảnh” trong tay, chơi đùa với mỗi một thứ cậu có thể chơi ở bên ngoài bề mặt, đến mí mắt cũng lười nâng giống như không hề nghe thấy những lời oán giận của Draco.
“—— a, cám ơn cháu đã nhắc nhở, Draco… Bác thiếu chút nữa quên mất cái này!” Ông Grater rút ra đũa phép và điểm điểm trong lòng bàn tay, một cái hộp lớn màu trắng xuất hiện trên tay ông.
Cái ống nhòm trên tay Scorpio rơi bịch xuống đất.
“Ba ba ——!” Cậu xấu hổ thét to.
Lucius Malfoy càng không chút khách khí mà lui hẳn về phía sau một bước dài, trong mắt lóe lên tia phức tạp, không dám gật bừa nói: “Được rồi, Asrand, tôi nghĩ cậu có thể nói cho tôi biết cái thứ đáng sợ này là gì chứ —— “
Draco vui sướиɠ khi người gặp họa, anh cười toe toét: “Ai nha, cha à, cái này con biết —— là quà, một món quà dành cho Black —— nơ bướm bên trên là con buộc đấy, hiển nhiên nó không tuyệt bằng cái trước đó, trang viên Malfoy không có cái kia —— cái gì nhỉ, giấy à?”
“Giấy cuộn.” Ông Grater khoái trá nháy mắt với Draco, “Làm tốt lắm, chàng trai.” Hiện tại, trên cái “hộp giày” đáng sợ kia chính là một cái nơ xiêu vẹo từ khăn xấu khủng khϊếp hơn cái cũ gấp bội —— những cái khăn vải được thi thần chú dán dính sơ cấp để bện lại cho đủ chiều dài của một cái nơ, trông ghê tởm muốn chết, thực hiển nhiên, đó cũng là kiệt tác của Draco.
“Con có thể làm tốt hơn, con ta.” Lucius tao nhã nhướng mày, đánh giá mà từ chối cho ý kiến.
“A, thực có lỗi, thưa cha.” Draco không hề có thành ý nói, nụ cười trên môi càng trở nên rõ rệt.
Đội ngũ vẫn thẳng tiến về phía trước, Scorpio khẩn trương đến mức cảm thấy bản thân không thể thở nổi, cậu thực sự khó có thể tưởng tượng —— miễn là họ muốn, ba ba của cậu, Draco ——những người đó! Đều có thể ấu trĩ đến đáng sợ như nhau!
“Nó thật sự rất xấu hổ, ba ba, thu nó lại đi —— tất cả mọi người đang nhìn ba ba đấy!” Cậu dùng khóe miệng nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Ông Grater nhún bình thản nói: “Khi ba đưa nó cho Black, ba thậm chí mong có ánh đèn loang loáng —— nếu anh đồng ý tìm vài phóng viên tờ 《 phù thủy bát quái 》 cho tôi, Lucius.”
Đôi mắt màu xám bạc của Lucius hiện lên tia ác ý, ông gật gật đầu hứa hẹn: “Bọn họ sẽ ở khán đài danh dự chờ anh, Asrand.”
Nhìn trên mặt mỗi người bên cạnh đều viết “Ta thực chờ mong”, Scorpio trầm mặc , hiện tại, cậu chỉ mong Black không có đủ đẳng cấp để có thể lấy được vị trí ở khán đài danh dự.
Sự thật chứng minh, cậu lại sai.
Hiển nhiên, tại Bộ thể thao ở Anh quốc có không ít người tranh nhau an bài hết thảy cho vị tân anh hùng Sirius Black cùng số Galloen phong phú của hắn —— bất quá những người đó hiển nhiên không mang theo đầu óc, nếu không bọn họ sẽ không chọn đúng cho Black cái vị trí kề bên chỗ ngồi của nhà Malfoy trong rất nhiều ghế hạng nhất như thế.
Khi cái “hộp giày” chết tiệt đó cứ như vậy, đưa tới tay Sirius Black ăn diện chỉnh chu trước mắt bao người, Scorpio thực sự cảm thấy ác mộng đã bắt đầu.
Arthur Weasley —— khó có thể tưởng tượng người giàu nhiệt huyết cùng sức sống như thế đã là cha bảy đứa con. Vào lúc Sirius chán nản tiếp nhận cái hộp cũng ghé qua dùng ánh mắt xem xét Scorpio, ông ta bổng nhảy dựng lên, đánh về phía ngài Malfoy ở gần nhất, ngài Malfoy nhanh nhẹn tránh thoát công kích lên thân thể mình, giây tiếp theo, đũa phép đầu rắn hoa lệ đã thẳng tắp chỉ hướng Arthur Weasley.
Trừ bỏ ánh đèn nháy đến hưng phấn ở chung quanh, hết thảy đều không xong đến đóng băng.
Scorpio một phen giật phắt lại cái hộp trong tay Sirius ném thẳng ra ngoài lan can của khu ghế hạng nhất ( “Em sẽ nện trúng người, đứa nhỏ.” Zabini ôn hòa nhắc nhở ). Cậu xoay người, nhìn ba ba mình: “Nhìn chuyện tốt ba làm đi!”
Asrand Grater vô tội giơ hai tay lên: “Ba không thể tùy ý để người khác khi dễ con mình được.”
“Tôi không hề khi dễ cậu ấy!” Sirius phẫn giận đỏ mắt, xúc động gào lên với ông Grater, Harry Potter xấu hổ đến tái mặt sống chết kéo chú lại, Ron Weasley cũng giúp một tay, kéo giữ ba cậu mình để tránh ông làm ra hành động nào kinh người hơn, cú tấn công vừa rồi thật sự là khiến những đứa nhỏ tóc đỏ hoảng sợ.
Scorpio hít sâu một hơi, gật gật đầu chậm rãi nói: “Chú ta không hề khi dễ con.”
Sirius yên tĩnh trở lại, có chút kinh hỉ quay đầu nhìn phía cậu bé nhà Slytherin—— trên thực tế, tất cả mọi người đều nhìn cậu, bao quát vô số ống kính của các tuần san tạp chí cùng báo chí ——
“Nếu con không nguyện ý, ai cũng không thể khi dễ con.”
Scorpio gằn từng chữ nói.
Dứt lời, cậu tự tìm vị trí của chính mình, đặt mông ngồi xuống, sau đó không nói thêm nửa từ. Thứ cậu dùng chính là tiếng Anh, âm điệu có thể không được tự nhiên lắm, nhưng cũng không quan hệ, ở đây nơi nơi đều là người ngoại quốc —— chỉ cần mọi người có thể nghe hiểu thì không thành vấn đề.
Sát bên vai ngồi xuống một người, Scorpio ủ rũ nâng mắt lên nhìn, một tia vàng nhạt nhảy vào trong mắt, trừ bỏ thiếu gia Malfoy thì còn có thể là ai?
Hiện tại, vị bạch kim quý tộc này nhìn qua quả thực có thể dùng tinh thần sảng khoái để hình dung.
“—— làm đến không tồi, tôi đoán con chó ngu xuẩn kia hiện chắc phải bụm mặt chạy đi tìm nơi khóc lớn .” Trên mặt anh hiện lên nụ cười thật sự, hết sức hài lòng nói.
“A, ” Scorpio hơi hơi nhíu mày, nghiêm túc nói, “Không, em không nghĩ như vậy.”
“Ít nhất câu nói kia nghe có lực sát thương cực kì lớn, cực kì.” Draco vỗ vai cậu khen ngợi, khoái trá nói, “Hiện tại Potter khẳng định hận cậu thấu xương.”
Scorpio không thể tin mà trừng Draco: “… Anh ta hận em tốt đến mức đáng để anh vui vẻ vậy hả?”
Draco xoay mặt, lộ ra một nụ cười giả dối với cậu nhóc còn đang kinh ngạc, thỏa mãn nói: “Không biết, nhưng tôi chính là rất vui.”
“… Được lắm, đồ khốn.” Scorpio khô cằn nói, sau đó thống khổ xoay mặt đi.
…
Ngay trước khi trận đấu sắp bắt đầu, Sirius Black rốt cục cũng về tới chỗ ngồi của mình, Harry ngồi ở bên cạnh không ngừng nhỏ giọng nói gì đó với hắn —— có lẽ là đang cố gắng chọc cười hắn.
Ludo Bagman xông vô khan đài danh dự, sử dụng một cái “Sonorus(thanh âm vang dội)” với bản thân, khi ông bắt đầu giới thiệu vật biểu tượng của đội Bulgaria, không biết Harry đã nói gì đó, Sirius cuối cùng cũng nở nụ cười.
Scorpio thoáng bắt gặp thấy điều đó, lòng cậu ủ ê rối rắm, ngay sau đó, cậu thật sự bắt đầu hoài nghi bản thân có phải là bị bệnh hay không.
Linh vật của đội tuyển Bulgaria là Veela.
Hàng trăm cô nàng xinh đẹp kỳ diệu lướt ra sân cỏ, họ có làn da nhìn như ánh trăng chiếu sáng mượt mà, mái tóc màu bạch kim bay phất phơ đằng sau họ mặc dù không có chút gió nào —— trời ạ, mái tóc bạch kim!
Scorpio quay ngoắt lại ngó Draco.
Người sau đang híp đôi mắt màu xám bạc, nhìn chằm chằm những cô gái xinh đẹp đầy mê muội, hoàn toàn không phát hiện Scorpio đang trừng mắt nhìn mình, thẳng đến người sau không thể nhịn được nữa mà chọc vào thắt lưng anh.
“Việc gì!” Giống như bỗng nhiên bừng tỉnh khỏi một giấc mơ ngọt cảnh, Draco ngẩn ra một lúc mới phục hồi lại tinh thần, tròng mắt bởi vì kinh sợ mà hơi co rút lại, anh cáu kỉnh rống giận với Scorpio, “—— đáng chết! Cậu làm tôi giật cả mình!”
“Anh sắp chảy nước miếng ra ấy!” Scorpio trách móc.
“Tôi còn lâu mới chảy nước miếng! Đó là Veela —— ai cũng sẽ như vậy cả ——” Draco dùng sức phất tay chỉ ra phía sau cậu, là Goyle và Crabbe —— hai anh chàng bự con tội nghiệp, nước miếng bọn họ còn tích cả lên cổ áo, Scorpio sửng sốt, lúc này mới phát hiện ánh mắt của mọi người xung quanh đều có chút không thích hợp.
“Ôi ôi, sao em lại không nghĩ đến điều này chứ? —— viên quang mị thuật.” Scorpio vỗ tay, nương túi da rồng từ phía sau lấy ra một tờ giấy vàng, gấp lại sau đó nhét vào túi áo trước ngực Draco, tiếp đó dụng lực vỗ vỗ ở mặt trên, “Xong! Có tốt hơn không?”
Draco hoài nghi mà nhìn cậu, cuối cùng do dự dời ánh mắt về phía các cô gái đang khiêu vũ trên sân cỏ, trên mặt thoáng vẻ kinh ngạc , “Họ giống như không đẹp bằng lúc trước.”
Scorpio có chút đắc ý khịt mũi một tiếng, lại bỗng như nghĩ tới điều gì mà nghi hoặc đánh giá Draco, có chút chần chờ, cậu chậm rãi nói: “… Anh có biết, trông anh cùng họ có nhiều điểm chung lắm đấy.”
Draco sắc mặt cứng đờ, khô cằn nói: “Cậu là đang ám chỉ gia tộc Malfoy có huyết thống Veela?”
Đúng vậy. Scorpio cười làm lành: “Không có, sao có thể chứ.”
Draco hừ một tiếng, trên khuôn mặt xinh đẹp không vui lộ vẻ là lạ, than thở nói: “Dù sao cậu cũng không đúng.”
Scorpio cười khan một tiếng, vẫn không nhịn được nghiêng tai qua cẩn thận hỏi: “Vậy rốt cuộc là có hay không?”
“Không–có!” Draco trừng Scorpio, “Gia tộc Malfoy chưa từng có huyết thống Veela! Một giọt cũng không! Gia tộc tôi thậm chí gần trăm năm sau đó không hề có lẫn huyết thống sinh vật huyền bí khác!”
“… Sinh vật huyền bí? Giống như Bằng mã sao?”
“Đó là động vật huyền bí, không phải là sinh vật huyền bí*! Cậu đúng là ngu ngốc!” Draco không thể chịu được mà thấp giọng quát, hiện tại, anh cùng Scorpio cơ hồ là hai người duy nhất trong cả khán đài Quidditch không đem lực chú ý đặt lên người các Veela.
*
Sẽ có bạn thắc mắc tại sao mấy chương trước tác giả đều gọi chung là sinh vật huyền bí, mình xin mạn phép suy diễn là vì truyện đc kể theo góc nhìn của Scor (mặc dù sử dụng ngôi thứ ba) mà Scor không biết => nội dung cũng không đề cập đến. Nếu không có cách hiểu nào thì tạm hiểu như thế cũng được ha “Ý anh là, gia tộc Malfoy cũng đã từng có huyết thống sinh vật huyền bí?” Scorpio hơi hơi nheo đôi mắt đen láy, thứ cậu thành thạo đầu tiên chính là giỏi nắm bắt được mấu chốt vấn đề cùng truy hỏi.
Draco nghẹn họng, anh yên lặng trừng tên nhóc cứ như bách khoa toàn thư thích moi móc vấn đề.
Sau một lúc lâu, Draco bật ra một từ đơn qua khẽ răng: “Đúng.”
“Đó là cái gì?” Scorpio cực kì hào hứng hỏi lại.
“Đó là bí mật gia tộc.” Draco trả lời bâng quơ, đoạn anh thu mắt tiếp tục nhìn các Veela khiêu vũ trên sân, hiện sự ảnh hưởng của họ với anh không lớn, anh có thể ổn thỏa xem hết các điệu cổ động.
Scorpio bĩu môi, cuối cùng cũng chịu yên lặng tiếp tục xem màn biểu diễn.
Một lát sau, cậu nghe thấy Draco ở bên giống như đang tự nhủ mà nói: “Không ai có thể biết được bí mật này, trừ bỏ…” Thanh âm trở nên vô cùng nhẹ, Scorpio nghiêng qua một ít, phi thường bát quái (là nhiều chuyện ấy) hỏi: “Trừ gì?”
Draco xoay mặt lại hướng cậu lộ ra một tia giả cười, mười phần xấu xa nói: “Trừ phi cậu sửa thành họ Malfoy.”