Chương 4: Tam giác vàng Gryffindor và giám ngục

Trong khoảng thời gian kế tiếp, Scorpio nhanh chóng tìm ra khoang dành cho tân sinh —- nơi đó trông giống như lời chị gái tóc đen trông rất ôn hòa kia nói, khoang thứ ba, nhưng mà có lẽ do đến hơi sớm, cậu bất an phát hiện xung quanh không có một người nào cỡ tuổi mình cả.

Scorpio tiện tay đặt hành lý vào trong khoang, rồi vỗ vỗ đầu chú chó của cậu: “Hắc tử, ở chỗ này nhìn mọi thứ cũng được phải không?”

“Gâu—-!” Đại cẩu màu đen vung vẩy đuôi với cậu, đã thế còn nỗ lực đứng lên khoát hai chân trước lên vai cậu, Scorpio cười xòa lui về phía sau cự tuyệt: “Không được, mày nặng lắm, hơn nữa móng vuốt của mày cũng rất dơ.” Cậu nói, thuận thế kéo cửa khoang ra rồi lui về phía sau, sau đó đóng lại.

Hắc tử có thể làm cho cậu thoáng không còn khẩn trương nữa. Nhưng hiện tại, cậu cảm thấy mình nên đi dạo trên hành lang một chút. Những đàn anh đàn chị năm lớn thỉnh thoảng đi qua nơi này sẽ khiến cậu an tâm hơn —– dù là họ chỉ đi ngang qua mà thôi.

————

Remus Lupin cho là có thời gian để dành cho mình một khoang tàu trước khi đại đa số học sinh năm nhất đến, thế nhưng sự thực chứng minh, chỉ cần là người thì cũng sẽ có lúc tính sai.

Mà giờ phút này, thầy không thể không cố gắng vuốt lên những mảnh vá trên áo chùng cũ của mình để cho bản thân trông có tinh thần hơn, bởi vì thầy đang đứng trước một tân sinh — hiển nhiên còn bất an hơn thầy nhiều.

Khi Lupin có ý định chào hỏi đứa bé thì lại chán nản phát hiện mình tựa hồ làm nhóc con sợ hãi.

Cậu bé đối diện cao còn chưa tới ngực của thầy, khi cậu bé có khuôn mặt mang theo đôi mắt đen đặc trưng của người phương đông này cảnh giác nhìn mình, điều kì lạ là lại khiến cho ánh mắt mệt mỏi của giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám mới lóe lên một tia ấm áp —- thầy phảng phất như nhìn thấy chính mình hai mươi năm trước, khi đó bởi vì… một số nguyên nhân đặc biệt, thầy cũng bất an như vậy — đứng ở hành lang nhìn ra ngoài cửa sổ, đối với mọi thứ dù là bên trong hay bên ngoài cửa sổ đều cảm thấy khó mà hòa nhập được.

Khi đó chuyện gì xảy ra?

A, đúng rồi. Là James vươn tay hữu nghị với thầy. Mà lúc ấy ở bên cạnh James là cậu trai quý tộc tóc đen đang ngông nghênh đút tay vào túi áo với biểu tình tò mò —– người mà cả nhà đều là Slytherin, cuối cùng chỉ có cậu ta tiến vào Gryffindor, Black.

Khi đó, bọn họ còn trẻ.

Mà James cũng không nghĩ rằng —- Không, dừng lại, dừng lại những suy nghĩ này đi, Remus Lupin, hiện tại mày trở về không phải là để đau buồn cho những người đã mất.

“Buổi trưa tốt lành, cậu bé.” Lupin ôn hòa nói.

Scorpio gần như dùng hết khí lực toàn thân mới có thể giữ cho mình đứng vững tại chỗ mà không lui về phía sau một bước —- đó là một hành vi rất không lễ phép. Cậu nhanh chóng đánh giá người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, đúng vậy, phi thường trẻ tuổi, thế nhưng mái tóc màu nâu đã điểm bạc, người này nhìn qua rất mệt mỏi và dường như có bệnh trong người.

Scorpio lơ đãng liếc nhìn chiếc vali ở trên tay người đàn ông một chút, sau đó, cậu thả lỏng chính mình.

“Buổi trưa tốt lành, giáo sư.” Scorpio nhỏ giọng trả lời.

Lupin cơ hồ là không nhịn được mà cười lên. Xem ra trước mặt thầy là một tiểu Slytherin tương lai.

Vứt đi sự kì thị đối với các học viên, khi một lần nữa đứng ở Hogwarts với thân phận là một giáo sư, anh kinh ngạc phát hiện kì thực cũng không phải tất cả Slytherin đều xấu xa như vậy.

“Xem ra ở đây còn chưa có ai, trò có muốn ngồi cùng ta không?” Lupin làm bộ nhìn bốn phía, hơi cúi người thân thiết hỏi.

“Nhưng mà đồ đạc của con còn ở bên trong.” Scorpio máy móc dùng tiếng Anh gượng gạo nói. Mà đối tượng nói chuyện của cậu lại bắt đầu mỉm cười, điều này làm cho cậu có chút quẫn bách, cậu nghĩ, có lẽ vị giáo sư đầu tiên mà cậu gặp được này đã đoán ra được gì đó…nói thí dụ như tiếng Anh của cậu hỏng bét.

“Không cần lo lắng, cậu bé à.” Giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám cũng không hỏi cái gì, thầy vui vẻ nói, “Sẽ có những người mang những cái đó về thẳng ký túc xá của trò sau khi trò phân viện.”

“A, là như vậy ạ?” Scorpio cắn môi, “Nhưng mà mẹ con nói là chuyện của bản thân thì phải tự làm.”

Lupin khổ cực khống chế bản thân không cười ra tiếng, bởi vì cậu bé có gia giáo tốt đẹp và đặc biệt này, “Không sao đâu, ở Hogwarts, trò chỉ cần quan tâm đến thành tích học tập là đủ rồi.”

Một giây sau đó, thầy nhạy bén phát hiện ánh mắt nghi hoặc của cậu bé, việc này chứng minh thầy đoán chính xác —- bọn họ có một học sinh có ít nhất một nửa huyết thống đến từ nước ngoài, nơi mà tiếng mẹ đẻ không phải là tiếng Anh. Không có ý định lặp lại lời của bản thân, Lupin chỉ làm một động tác mời, sau đó đi về phía trước.

Kế tiếp, Scorpio có một cuộc nói chuyện vui vẻ. Nội dung nói chuyện đều do từ đơn đơn giản cấu thành, mà giáo sư của cậu thì quan tâm thả chậm ngữ tốc —- đây là lần đầu tiên Scorpio cùng người ngoại quốc nói chuyện có ý nghĩa lâu như thế.

Cảm giác thành tựu ùa đến. —– thẳng đến khi cửa bị kéo mạnh ra cắt ngang cuộc đối thoại của hai người.

Hai người trong khoang đồng thời ngoảnh lại nhìn về phía cửa, một nam sinh cao gầy mặt mày đỏ bừng như màu tóc đứng ngoài cửa. Không biết có chuyện gì mà người phía sau hung hăng đẩy mạnh một cái khiến anh ta lảo đảo hai bước, gần như là ngã nhào vào trong khoang, “A a a không, Hermione! Cậu định dùng hành lý của cậu mưu sát tớ sao!” Chàng ta thấp giọng gào thét.

Scorpio nhướng một bên mày.

Người nam sinh kia đứng vững vàng lại, nhanh chóng nhìn tình huống xung quanh một chút. Trước khi cậu chàng mở miệng nói Lupin đã đứng lên, dùng ngữ điệu bình dị gần gũi trước sau như một tự giới thiệu, “Buổi trưa tốt lành, các cô cậu bé. Thầy là Remus Lupin, giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám tương lai của các trò.”

“A a buổi trưa tốt lành, Ron Weasley —– hả? khoan, thầy nói, giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám á?”

“À, đúng vậy.”

“Merlin, giáo sư…Lu..Lupin, thầy trông cũng không tệ! Vì cái gì muốn —-” Ron gian nan nuốt một ngụm nước bọt, “Ý của con là —–“

“Ron, thu hồi lời nói ngớ ngẩn của cậu lại đi.” Một nữ sinh tóc nâu xù xõa tung từ phía sau Ron chen ra, cô bé kéo hành lý đi tới, thanh âm cao the thé —- hình như chị ấy có sự cuồng nhiệt với các giáo sư, Scorpio có kết luận như vậy bởi vì cô gần như muốn nhào lên.

“Con là Hermione Granger, buổi trưa tốt lành, giáo sư Lupin.” Cô thân thiện mà cùng tân nhiệm giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám nhanh chóng bắt tay, sau đó bổ nhào vào trong vali tìm kiếm cái gì đó “Để con xem thử sách phòng chống nghệ thuật hắc ám có ở đây không đã, sách năm thứ ba thiệt thú vị —- thầy biết không, con đã sớm đọc xong nó để chuẩn bị bài, nhưng vẫn có riêng mấy vấn đề không rõ —-“

Rất hiển nhiên, đây là một bà chị mọt sách. Ngay trong khi Hermione lôi những quyển sách ra từ trong hành trang của mình thì Scorpio đã có kết luận mới.

“A, đừng Hermione, đừng bắt đầu.” Chàng trai tóc đen cuối cùng vào khoang liếc mắt nhìn một cái. Anh ta có một đôi mắt xanh biếc như nước hồ hay là ngọc bích linh tinh gì đó, mái tóc khó chải chuốt vểnh lên đủ hướng. Lúc này, đôi mắt xanh biếc của anh ta vì được ở cùng bạn bè của mình mà lấp đầy niềm vui.

“Buổi trưa tốt lành, giáo sư Lupin, con là Harry Potter.”

“Chào con, Harry.”

Lupin đứng lên, thanh âm của thầy có vẻ nôn nóng quá mức. Scorpio chú ý thấy giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám trực tiếp sử dụng tên riêng của học sinh ngay lần đầu tiên gặp mặt, bất quá, Harry Potter xem ra cũng không ngại như vậy…. Việc này hoàn toàn không liên quan đến cậu, cậu thực thích vị giáo sư này nên không hề muốn dùng bất cứ lí do nào để bắt bẻ thầy cả.

Cậu khom người nhặt lên một quyển bút kí bị rơi trên mặt đất, lặng lẽ đưa cho chị nữ sinh đang có xu hướng phát cuồng mà lật tung cái vali cả mình lên và tùy thời có thể ném bay nó ra ngoài cửa sổ, “Chị đang tìm cái này sao?”

Sổ tay của Muggle, bên trên viết “Phòng chống nghệ thuật hắc ám.”

“Cảm ơn —- á, cậu!” Hermione tựa hồ rất ngạc nhiên khi phát hiện trong phòng còn có một ‘sinh vật khác’.

Scorpio không quá để ý mà nhún nhún vai: “Chào chị, em là Scorpio, năm nay năm nhất.”

Ron đang muốn ngồi xuống bên cạnh Hermione bỗng cứng đờ động tác, nhanh chóng xoay qua liếc nhìn cậu bé, sau đó vội thu hồi ánh mắt, lẩm bẩm ‘Slytherin’. Hành động này đã chọc giận bạn của cậu ta. Hermione ‘Bộp’ một cái đem quyển sổ ném lại vào trong rương, sau đó hung hăng đẩy rương xuống gầm ghế: “Ronald Weasley! Nếu cậu còn cứ không lễ phép như vậy —–“

Ron khıêυ khí©h nhướng mày:”Cậu sẽ trừ điểm tớ à?”

“Harry! Cậu mau lại đây!” Hermione hét lên.

“…Không, tớ không muốn tham dự chuyện này đâu.” Harry khẳng định lắc đầu, ra chiều phải nín cười bày ra một bộ nghiêm túc, “Hai người cứ tiếp tục đi, chỉ giữa hai người thôi nhé.”

“…thật náo nhiệt, không phải sao?” Lupin chuyển hướng sang Scorpio, thầy thoạt nhìn có tinh thần hơn trước một ít.

Trên thực tế, có chút náo nhiệt quá rồi. Scorpio lễ phép cười một cái.

Trong cái không khí ‘có chút náo nhiệt quá mức’ này, tàu tốc hành đến Hogwarts chậm rãi lăn bánh. Thời gian kế tiếp, Scorpio ngoan ngoãn lui lại trong góc, cũng thỉnh thoảng nhận lấy những viên kẹo mới lạ từ Harry đưa tới rồi thấp giọng nói cảm ơn, trong đó bao gồm một viên socola ếch — bỏ vào miệng rồi mà vẫn còn nhảy nhót. Hermione quả nhiên bổ nhào vào bên cạnh giáo sư Lupin, bắt đầu “vài ba vấn đề’ của chị ta, mà Ron, ừm, anh ta không quá thích cậu, rõ ràng.

Khi cửa khoang lại bị kéo ra lần nữa, Scorpio cảm thấy đau đầu.

Cũng may người đứng ngoài cửa không tiếp tục dùng phương thức ‘Ngã nhào’ xông tới, trên thực tế, anh ta căn bản không có ý định tiến vào. Scorpio mạnh dạn cắn cái đầu của socola ếch trên tay mình, nó rốt cuộc cũng ngừng giãy dụa và yên tĩnh lại.

Mái tóc bạch kim khiến người khác khó mà quên được. Đứng ở cửa chính là người mà Scorpio nói chuyện đầu tiên ở trên tàu (kia miễn cưỡng cũng xem như là ‘Nói chuyện’ đi, Scorpio đơn phương nhận định) anh ta hất chiếc cằm nhọn — dường như chả bao giờ thấp xuống dù chỉ một chút, đằng sau lưng là hai người to con đứng một trái một phải như là vệ sĩ. Scorpio theo bản năng đoán được có chuyện gì đó không hay sẽ tới ngay.

… … Cậu chắc chắn rằng, vị bạch kim quý tộc này nhìn qua tính khí so với bất cứ người nào trong khoang đều không hợp, bọn họ sẽ không phải là bạn bè chứ, đúng không? Ánh mắt cậu dừng lại trên mặt Hermione, bạn trai?…Không, không ai lại đối với bạn trai mình lộ ra vẻ chán ghét thế này, mà biểu tình trên mặt Ron cùng Harry lại càng thêm thê thiết. Ánh mắt dời đi, chỉ cần lướt qua vẻ mặt của bạch kim quý tộc —- cậu bé có nửa dòng máu phương Đông trêu tức mà nhếch khóe môi, cậu đã có được đáp án.

Trên mặt anh chàng chỉ kém khắc lên bốn chữ to —- “Tao tới kiếm chuyện”

“Hey, nhìn xem ai đây.” Draco Malfoy kéo dài giọng điệu, lười biếng nói, “Cứu thế chủ vĩ đại!”

Hai ‘vệ sĩ’ bự con phía sau anh ta bắt đầu phụ họa —- có chút ngu ngốc, trông như hai con lừa ấy. Scorpio thông cảm nghĩ.

“Lăn xa một chút, Malfoy.” Harry tràn ngập khıêυ khí©h đứng lên.

“Nhìn kĩ đi, Malfoy. Nơi này có một giáo sư!” Hermione nói với Malfoy, nhưng kỳ thật là nhắc nhở mỗi người ở đây.

Để thể hiện sự tồn tại của mình, Lupin nheo hai mắt, nhanh chóng phát ra giọng mũi. Mà những lời này dường như thật sự có hiệu quả, bạch kim quý tộc ở cửa thoáng nhìn về phía Lupin, khi xác nhận trong khoang thực sư có một vị giáo sư thì cũng thu liễm hơn một chút. Anh đem ánh mắt mình liếc về phía Scorpio ở tận trong góc, sau đó chán ghét nói như thể thấy thứ đồ gì không tệ hại lắm: “Pansy ít nhất là dùng ba lượt nói cho tôi biết, cậu là một Slytherin.”

“Chị ấy nói đúng mà…em nghĩ vậy.” Scorpio rầu rĩ trả lời.

“Nhưng cậu đang ở trong khoang của Gryffindor!” Draco tức giận nói, giống như đã bị cái gì mạo phạm, “Trên người của cậu sẽ thối đến mức cửa hầm gắt gao đóng chặt cửa lại không cho cậu vào —- cho dù cậu có khẩu lệnh chính xác —-“

“Vậy cậu ấy sẽ là Gryffinđor!—–” Ron bén nhọn hét lên tức giận.

Scorpio thề, vị Gryffindor tóc đỏ này một chút cũng không muốn để cậu gia nhập, cậu ta nói như vậy chỉ vì muốn phản bác lại Draco Mafoy, ách, đây gọi là thầm mến đó.

“Các cậu bé, dừng lại —-” Lupin nói, thanh âm lại trở nên mỏi mệt, “Các trò không thể —-“

“Này, mọi người có cảm thấy có chút lạnh không?” Harry bỗng nhiên xen vào.

“Cậu cảm thấy…cái gì?” Ron mãnh liệt quay đầu, như muốn vặn gãy cổ mình.

“Lạnh thì mặc nhiều quần áo của mày vào đi, Potter.” Draco tuyệt đối ác ý nói, “Nhà mày cũng đâu nghèo như vậy đâu, không phải sao.”

Ron dường như cảm thấy bị xúc phạm, bởi vì mặt anh ta lần thứ hai đỏ lên.

“Cậu ấy nói đúng đó.” Hermione nói, trước khi Ron tức giận đến run người, “Có chút không đúng, Ron.”

“Suỵt, yên lặng —-“

Không biết là ai nói.

Lupin tựa hồ cảm giác được cái gì đó sẽ đến, mặt thầy tái nhợt đối nhanh chóng nói với Draco, “Bất luận như thế nào thì trước hết trò nên vào trong, thầy phải đi ra ngoài xem xét —- không, bọn họ không thể để cái thứ kia tiến vào, cụ Dumbledore sẽ không cho phép —-“

Nhưng hết thảy đã không còn kịp nữa.

Scorpio kinh ngạc phát hiện, cửa sổ ngay bên tay cậu đang nhanh chóng đóng băng. Trong khoang ánh đèn lập lòe dao động rồi không tiếng động vụt tắt, mọi thứ trở nên lặng thin trong bóng tối đen kịt, chỉ có thể nghe được tiếng hô hấp khẩn trương của từng người, cùng lúc đó, độ ấm chợt giảm xuống nhanh tới mức có thể cảm nhận được tốc độ của nó.

“Lumos.” (Tỏa sáng!)

“Lumos.” (Tỏa sáng!)

Tiếng nói gần như là vang lên cùng một lúc, theo mũi nhọn của hai cây đũa phép tỏa sáng, Scorpio lại có thể nhìn thấy tình huống trong khoang tàu lúc này, sắc mặt từng người đều không tốt, hai vị ‘vệ sĩ’ kia thì lui vào góc cạnh cửa, còn Draco Mafoy cùng Lupin thì đang thắp sáng đũa phép của họ.

Giáo sư Lupin run rẩy vươn đũa phép, với một nguồn sáng ít ỏi được duy trì, bọn họ thấy ở cửa khoang có một thân ảnh mặc áo choàng đang đứng, vô cùng cao lớn, hầu như che khuất toàn bộ cửa. Scorpio cảm thấy dạ dày của bản thân loạn thành một đoàn, không khí cũng bắt đầu ngưng đọng lại, mà bên cạnh cậu, Harry tựa hồ dị thường khó chịu, anh ta phát ra một tiếng nức nở ngắn ngủi.

Run rẩy ngón tay, Scorpio không nghĩ ngợi gì nhiều mà nhanh chóng bịt miệng Harry lại.

Ngay sau đó một tiếng kêu sợ hãi vang lên, một nguồn sáng biến mất —- là Draco hoảng sợ đến mức đánh rơi cả đũa phép của mình.

—–“Expecto Patronum!”(Hú hồn thần hộ mệnh!)

Phía trước đũa phép của giáo sư Lupin nhanh chóng phụt ra một luồng sáng bạc mạnh mẽ.

Scorpio co mình trong góc, cậu cảm thấy không tốt lắm, chỉ có thể nheo mắt lại miễn cưỡng thấy được con quái vật mang áo choàng kia khϊếp đảm lui về phía sau —- nó bị đánh bại rồi, lập tức, cậu an tâm nghĩ.

Cậu rất muốn cuộn tròn mình lại, nhưng không được, bởi vì một tay của cậu đang che miệng Harry – để anh ta không phát ra âm thanh chật vật và nức nở lạ lùng, lòng bàn tay kia đã thấm ướt mồ hôi lạnh, chính vì cậu theo bản năng mà gắt gao nắm chặt đũa phép của mình —-

Mặc dù thực sự là cậu đến một câu thần chú cũng không biết.