Giờ ăn tối, Scorpio dọn sạch một bàn bò sốt tiêu đen trước mặt Draco, vương tử Slytherin nhướng mày cúi nhìn động tác nhỏ của cậu bé năm nhất, sau đó ầm thầm xoay đầu nhìn cậu —— đây tuyệt đối là tiến bộ hạng nhất, trên thực tế, Draco cả một ngày hôm nay chưa hề cho Scorpio một ánh mắt nào cả, có lẽ là lòng từ bi của Merlin rốt cục cũng khiến anh tiêu khí, có lẽ là thắng lợi trong trận đấu Quidditch khiến tâm tình của anh tốt hơn một chút, tóm lại, bất kể như thế nào thì vị đại thiếu gia này cũng không còn tức giận như trước.
“Bà Pomfrey bảo chúng em nhìn chằm chằm anh. ” Scorpio quét mắt không để ý đến Draco, thấy vết trầy xước đóng vảy trên mặt anh, lại quẫn bách rũ mắt xuống, “Không thể ăn đồ vật có vị quá nặng, nếu không vết thương của anh sẽ để lại những vết sẹo xấu xí.”
“Cho dù tôi có sẹo thì cũng ít hơn tên đần Potter nhiều —— tôi là nói cái hình tia chớp mà mọi người đều thích nhìn chằm chằm kia! ——” Draco nhìn qua có chút căm tức.
“Dạ, đương nhiên ạ.” Scorpio gật đầu phụ họa, cố gắng tỏ ra vô cùng-vô cùng chân thành, “So với anh ta, anh đương nhiên… anh tuấn vô cùng.”
“Đừng có không tình nguyện như vậy, cỏ mang cá —— ngẫm lại, ” Draco khinh miệt và tha trưởng làn điệu, khuôn mặt xinh đẹp thần khí lộ vẻ ngạo mạn, “Vết sẹo này của tôi là vì cái gì?”
“—— Dừng, Draco, đủ rồi đấy, đừng lặp lại nữa.” Pansy đem một chén màu trắng sữa đựng canh hải sản đặc sệt đẩy tới trước mặt Draco, cô oán giận than thở. Vương tử Slytherin hừ một tiếng, không tình nguyện mà câm miệng . Anh cầm thìa lên, đặt cái đĩa kê lý nước bí đỏ lên bàn, sau đó múc một thìa canh sệt trong chén, thuận tay lấy Bích Thúy ra khỏi túi áo của Scorpio —— từ khi khóa học lịch sử pháp thuật buổi chiều chấm dứt, nó vẫn luôn ở đó, bởi vì chủ nhân chân chính của nó phải tiến hành một trận đấu Quidditch .
“Draco!” Nhìn bạch kim quý tộc tùy tiện đặt Bích Thúy bên cái đĩa, mà chú rùa chết tiệt kia lại chậm rì rì ló đầu ra giống như thật sự ngửi thấy mùi, Scorpio trừng lớn hai mắt, “Hey! Anh không thể cho Bích Thúy nhiều thức ăn hỗn tạp như thế —— “
Draco đầu động cũng không thèm động, chỉ lạnh lùng liếc cậu một cái.
Vì thế Scorpio thức thời mà câm miệng .
“…” Cậu nhún vai một cái, bĩu môi nói, “—— tốt thôi, anh cho đi, chỉ cần anh vui vẻ là được.”
Draco nom cực kì hài lòng đối với sự thỏa hiệp này.
Lúc này, bọn họ chú ý tới dãy bàn Gryffindor bỗng bắt đầu xôn xao.
Scorpio ngẩng đầu khỏi bữa ăn của mình, vừa lúc thấy viện trưởng của Gryffindor — giáo sư McGonnagal đi về hướng dãy trường bàn lấy màu đỏ và vàng làm chủ đạo —— đây là một vị phù thủy nghiêm túc rập khuôn, nhưng ngay cả các học sinh của Slytherin cũng sẽ không phủ nhận rằng khóa học biến hình bà dạy đến hết sức xuất sắc, đến cả Draco cũng rất ít oán giận bà. Chuyện này đã từng khiến Scorpio rất kinh ngạc, đối với sự kinh ngạc của cậu, bạch kim quý tộc chỉ khinh miệt hừ một tiếng, anh không kiên nhẫn mà giải thích nguyên nhân —— “Có vấn đề gì sao? Bà ấy thậm chí còn là một Animagus (Phù thủy hóa thú).”
Animagus (Phù thủy hóa thú), chính là chỉ từ phù thủy học tập biến hình thành hoàn toàn thú thái cũng lúc này trạng thái hạ tuyệt đại trình độ mà giữ lại thuộc loại phù thủy bản thân chỉ số thông minh, lý trí cùng hành động mục tiêu. Giống như thần chú thần hộ mệnh xuất hiện sẽ khác tùy thuộc vào hình thái của người bảo hộ, căn cứ vào tính cách, hồi ức, sở thích của mỗi một phù thủy mà sẽ có hình thái Animagus (Phù thủy hóa thú) riêng biệt thuộc về mình. Tỷ như giáo sư McGonnagal, một bên mắt của con mèo tabby có một vòng gọng kính giống như bà. Phù thủy có thể thành công học được Animagus (Phù thủy hóa thú) cũng thành công biến hình phi thường phi thường hiếm có —— nó yêu cầu thiên phú, lòng tin cùng dũng khí kết hợp, cũng không cần dùng đến đũa phép. Có nhà nghiên cứu thậm chí đã từng phát biểu luận văn cho rằng Animagus (Phù thủy hóa thú) là một loại vô trượng ma pháp. Thông thường các phù thủy sau khi thành công cần phải đến bộ phép thuật tiến hành đăng ký để thống nhất việc bảo hộ và giám thị.
Giáo sư McGonnagal chính là một Animagus (Phù thủy hóa thú) đã đăng ký.
Giờ phút này, trong tay giáo sư lớp biến hình đang cầm một vật rất dài, vật kia được phủ toàn bộ bằng một tấm vải màu nâu đậm thần thần bí bí. Scorpio thấy, đội trưởng Wood của đội Quidditch nhà Gryffindor nhảy dựng lên khỏi băng ghế, khuỷu tay đυ.ng mạnh vào mặt của Angelina Johnson ngồi bên cạnh anh ta, nữ sinh đáng thương kia kêu đau một tiếng đầy buồn bực, Goyle tại bên cạnh Scorpio cười oang oang vui sướиɠ khi người gặp họa.
Giáo sư McGonnagal mang vẻ mặt nghiêm túc đi đến bên người Harry Potter, đem cái vật dài dài kia giao cho anh ta rồi khẽ nói với anh ta thứ gì đó —— đương nhiên, rất nhanh sau đó toàn khu đều biết đó là gì, bởi vì Ron Weasley hưng phấn la lên “A! Harry! Firebolt! Nó rốt cục cũng trở về!”.
Scorpio hơi nheo hai mắt lại, cậu chú ý tới, vào lúc Weasley rống to lên, giáo sư McGonnagal nhìn qua tuy rằng vẫn diện vô biểu tình như trước nhưng rõ ràng là vị phù thủy đã thả lỏng khóe miệng kín đáo lộ ra ý cười.
Bà gật đầu nói: “Cây chổi đang ở trong trạng thái tốt nhất, đương nhiên, trò Potter —— cô cũng hy vọng năm nay cúp Quidditch có thể đặt tại phòng làm việc của cô, nó ở chỗ giáo sư Snape lâu lắm rồi —— vì thế, hãy cố lên.”
Harry chờ lấy lại Firebolt xong, giống như còn đang trong mộng mà ngơ ngác gật đầu.
Nghĩ đến trận chung kết Quidditch ba ngày sau cùng Gryffindor, tất cả mọi thành viên trong bỗng chốc đều chẳng có khẩu vị ——thế nhưng bao gồm cả Goyle và Crabbe, bọn họ sau đó đều kín đáo lấy miếng Black Forest hai người vừa ăn xuống và để lên đĩa.
Draco càng thêm không xong, hiện tại, sắc mặt của anh đã tái nhợt đến đáng sợ.
“Tốc độ của chổi không quan trọng, Draco, cậu cũng biết mà .” Khi mọi người bắt đầu rời khỏi lễ đường, Zabini cố gắng an ủi anh.
Draco chậm rãi gật gật đầu, anh trầm mặc mà tiếp nhận Bích Thúy từ tay Scorpio, tâm phiền ý loạn, thô lỗ mà nhét vào túi áo của mình —— chú rùa đáng thương còn chưa thu lại cái cổ mềm mại, phải biết là dưới tình huống bình thường, vương tử Slytherin luôn tỏ ra vô cùng kiên nhẫn đối với sủng vật của mình. Anh sẽ quý phái gập đầu ngón tay lại gõ nhẹ lên mai chú rùa, giống như đã thõa thuẫn tốt, mỗi khi Draco làm như vậy, rùa ta sẽ nhanh chóng thụt đầu và chân lại, chuẩn bị tốt để được đặt trong một vài nơi.
“Cha tôi vốn là đáp ứng sẽ cho tôi một cây ‘cầu thủ Hà Lan’ .” Draco khẽ nhếch môi, âm trầm mà nói với Zabini.
“Đó là cái gì?” Nott chạy từ đằng sau lên, “Sao tớ chưa từng nghe thấy qua bao giờ?”
“Cái chổi.” Draco giải thích nhanh gọn, “Loại mới nhất, tháng mười hai năm tới mới đưa ra thị trường.”
“Merlin, nguyên một năm luôn đấy! ——” Scorpio tặc lưỡi, Astoria vẫn luôn đi ở bên cạnh làm mặt quỷ, lặng lẽ kéo ống tay áo của cậu.
Đáng tiếc đã chậm.
Những lời này bị Draco tiếp vừa vặn, giờ phút này, bạch kim quý tộc đã quay ngoắt lại, ghét bỏ mà trên dưới đánh giá Scorpio một vòng, dùng khẩu khí chỉ dành cho ‘dân nhà quê’ khàn khàn nói: “Tôi, là, một —— Malfoy!”
Scorpio: “… …”
Blaise Zabini đồng tình mà vỗ vai Scorpio, cười khúc khích, “A, Draco, chúng ta đương nhiên biết, cậu luôn luôn có cách lấy được một vài sản phẩm đặc biệt trước tiên —— như vậy, cái chổi thế nào rồi?”
“Vốn là tôi có thể có được nó trước khai giảng” Draco trông không hề tình nguyện khi phải nhắc tới chuyện này, anh một bên nhanh chóng đi về phía trước, một bên chỉ nhanh vào con Bích Thúy gồ lên bên túi áo, còn có vết sẹo trên mặt mình, “Đây, vì thế —— cùng cái này, hiện tại, cái chổi không còn… Đúng vậy, Nott, đừng có trừng tôi, cha tôi tịch thu nó —— ông ấy luôn thích như vậy tỷ như nhìn tôi nổi điên gì đấy —— nói thật ra nếu sớm biết rằng như vậy thì tôi thà tình nguyện cưỡi Bằng mã đuổi theo Salazar chứ không leo lên cái chổi kia —— thậm chí còn rơi xuống ngay trước mặt cha tôi và thiếu chút nữa vặn gãy cổ của chính mình!”
Pansy nhỏ giọng kêu một tiếng, làm bộ kinh ngạc, hai mắt cô nàng tràn ngập cưng chiều: “Đứa nhỏ đáng thương của ta!”
Zabini sờ sờ cằm: “Nói đến Bằng mã, cái con chim ngốc Buckbeak kia đã chết rồi sao?”
“Không có.” Draco sắc mặt hơi biến, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ lạnh lùng, “Nhưng là sẽ … ừm, có lẽ.”
“Tớ còn tưởng rằng nó rất thích cậu.” Pansy nhún nhún vai, không hề gì mà nói một câu. Draco nghe vậy, quay đầu ý vị sâu xa nhìn cô một cái còn cô nàng Slytherin tóc đen thì mờ mịt mà nháy mắt mấy cái, “Có vấn đề gì sao? Honey.”
“—— không, ” Draco xoay mặt, thoáng có vẻ phiền chán, “Cái gì cũng không có.”
“Em còn tưởng rằng Buckbeak bị hành hình vào hôm qua chứ.” Scorpio như có điều suy nghĩ mà nói, “Lúc em ở thư viện giúp Granger tìm kiếm tư liệu, theo lí thuyết nếu phán tử hình, vậy thì sẽ chấp hành ba ngày sau khi thẩm án, tính ra thì hẳn phải là ngày hôm qua —— “
“Cậu giúp con nhỏ máu bùn kia tìm tư liệu?” Nott cao giọng.
“Tiện đường thôi, lúc ấy em đang tìm Pansy.” Scorpio bình tĩnh nói, Pansy đáp lại bằng một nụ cười ngọt ngào.
Zabini gật đầu: “Cô nàng Gryffindor đó thực thông minh, ít nhất còn có não hơn Potter cùng Weasley, tớ cho rằng nếu cô nàng vào Ravenclaw, tớ thậm chí sẽ theo đuổi cô ấy.”
“A! Blaise!” Pansy nhìn qua hoàn toàn bị làm cho ghê tởm.
Kỳ quái chính là, từ đầu đến cuối, Draco đều không tham dự vào trong cuộc nói chuyện mà thường ngày anh thích nhất. Anh đi một mình ở đầu đội ngũ, nghiêm mặt trầm ngâm nghĩ gì về điều gì đó.
Phía sau bọn họ truyền đến cao điệu reo hò chỉ thuộc về Gryffindor. Xem ra là cặp song sinh Weasley đang cao giọng chúc mừng gì đó, bọn họ vừa tách đoàn người ở trước mặt ra, một đường thẳng tiến vừa ôm lấy cậu bé vàng của cùng chiếc Firebolt vĩ đại. Lúc cùng nhóm Slytherin đi lướt qua nhau, nụ cười tươi rói của Potter nhạt đi một ít, cậu gắt gao nắm chặt Firebolt trong tay, đôi mắt xanh biếc cảnh giác nhìn Draco, đáng tiếc vào lúc này, người sau chỉ mãi đắm chìm trong tâm tư của chính mình, căn bản không giương mắt nhìn cậu một chút.
Nhưng Gryffindor thích khiêu chiến vĩnh viễn không thiếu cái thứ sinh vật gọi là “Chim đầu đàn”——
Thời điểm khi bọn họ vui sướиɠ, cho dù là biểu đạt tư tưởng thiện ý nào đó, bọn họ cũng có thể khiến chình mình trở nên phi thường đáng ghét ——
Ron Weasley mặt đỏ bừng, cố gắng duỗi thẳng cái cổ vốn đã rất cao của mình, cao giọng ồn ào: “Malfoy! Yo ho! —— “
Hermione Granger ở bên cạnh cậu ta phát ra một tiếng cười lạnh, kiêu mạn miết miết tóc rồi xoay mặt qua cửa sổ để nhìn ra ngoài tòa lâu đài.
Pansy không thể tin mà trừng cậu ta, tựa như nhìn một thằng đần: “Ai muốn nói ‘Yo ho’ với mày? Cái đồ Weasel lông đỏ!”
“Câm miệng, Parkinson, tôi không nói chuyện với cô.” Ron nhún vai, “Malfoy, không thể tưởng được đời này mày còn có thể làm một chuyện tốt ——! Thật tuyệt vời đó, phải không? !”
“A, đừng, Ron.” Harry thấp giọng cảnh cáo, “Đừng đi trêu chọc nó, được không?”
Đáng tiếc Ron sẽ không.
“Mày không thể đoán được, Malfoy —— nhờ mày thiếu chút nữa gãy cổ —— cạp một miệng bùn, Buckbeak không cần phải chết!” Ron cười ngớ ngẩn, để lộ hàm răng trắng vếu.
Scorpio ở sau đám người đảo mắt xem thường, len lén nhìn về phía Draco, người sau đang nhếch môi dị thường khoan dung mà nhìn tên Gryffindor tóc đỏ đang hướng về phía anh nổi điên trên hành lang.
“Ron!” Harry đề cao thanh âm, kéo bạn tốt của mình lại, “Cậu có nhìn không đấy, ở đây có một đoàn Slytherin —— đây không phải thời điểm tốt để tìm cảm giác tồn tại đâu! OK chứ! Người anh em? !”
“Sợ cái gì, Harry! Chúng ta cũng có một đoàn Gryffindor!” Ron ưỡn ngực, Harry nhìn qua hận không thể đáng cho cậu ta tỉnh ra.
Zabini xem thường mà đánh giá Ron từ trên xuống dưới, chậm rãi nói: “Uống bia bơ nhiều quá sao? Weasley.”
“—— cái trò đùa kia có thể khiến người khác say sao Fred?.” Một trong cặp song sinh Weasley đang túm lấy Harry nói.
“—— đương nhiên là không! George.” Fred bá lấy anh em sinh đôi của mình, “Nói đến tên, chúng ta cũng là Weasley, chính là chúng ta không ngu như vậy —— vơ đũa cả nắm là không đúng, Zabini.”
“…”
Một hồi giằng co được sau đối thoại.
—— “Tránh ra.”
Đứng ở ngoài cùng nhóm Slytherin, người ở cách bọn họ xa nhất cuối cùng cũng mở miệng —— Draco lười biếng mà nâng cằm, đôi mắt màu xám bạc cực kỳ lãnh đạm.
“Muốn nổi điên thì cút sang một bên, Weasley.” Anh chán ghét nhăn mày.
Ron nhún vai thờ ơ và không tránh ra: “Mày không thể tưởng tượng Hagrid vui vẻ đến cỡ nào đâu.”
“Vậy thì có gì khác chứ? Con Bằng mã kia vẫn sẽ chết.” Draco nói, “Chỉ cần tao yêu cầu —— “
“Cậu ta nói đúng đấy, Harry.” Hermione bình tĩnh cắt ngang lời Draco, cho dù hiện tại ai cũng có thể nhận ra cô bé đang tức giận vô cùng. Hermione không nhìn Ron, chỉ nói với Harry, người sau câm lặng đứng tại chỗ, “Tuy rằng tớ cho rằng sự tình có thể xoay chuyển, nhưng hiện tại chúng ta phải —— “
“Không. Chỉ cần tao muốn, thì một chút cơ hội cũng chẳng còn đâu, Potter.” Draco cao ngạo mà trào phúng, “Giáo sư Hagrid đáng thương của bọn mày vẫn sẽ vừa khóc sướt mướt vừa lau nước mắt, làm một kẻ đáng khinh —— “
Hermione đã hoàn toàn bị mạo phạm .
Cô bé xoay mạnh về hướng Draco, túi sách nặng trịch cứng như đá đánh vào người George, đập cậu ta dính lên tường.
“Sao mày dám gọi bác ấy là kẻ đáng khinh! Malfoy!” Hermione cao giọng, phẫn nộ nói, “Bác ấy là một —— giáo sư —— vô cùng tốt!”
“Tao chỉ vừa mới, chứ hoàn toàn không cho là như vậy.” Draco hướng cô giả cười.
“Malfoy! Mày là cái đồ này đê tiện —— thô bỉ —— “
“Ron! Giữ chặt cậu ấy!” Harry kêu lên, đáng tiếc đã quá muộn , tại trước khi Ron kịp phản ứng, Hermione đã giơ cao tay lên ——
Khi cô bé muốn vung tay xuống, một bàn tay bỗng nhiên vươn ra bắt trụ khửu tay cô.
“Bình tĩnh, Granger.”
Hermione sửng sốt, sau đó rút mạnh tay về và thu lại.
Scorpio cũng thuận thế buông ra, suy nghĩ một chút, kéo cái túi mà Draco cho cậu từ sau thắt lưng ( “Da rồng !” Ron thấp giọng kinh hô ), lại rút ra một sấp lá bùa nhỏ đưa cho cô nàng Gryffindor, “Này, lễ vật giáng sinh.”
Hermione: “…”
Ron: “…”
Harry: “…”
Draco tỏ ra ghê tởm mà bỉu môi: “Đầu cậu bị úng nước, hử? Grater —— cậu ngàn chọn vạn tuyển rốt cục quyết định trao đổi cái lễ vật giáng sinh chết tiệt đó bây giờ đó hả?”
Mà Hermione Granger thì lần đầu tiên trong đời lộ ra vẻ mặt trì độn như thế, cô bé chớp nhanh đôi mắt màu nâu sẫm, sau đó lúng túng mím môi, nhìn qua có chút không biết làm sao: “A —— Grater? —— được rồi, ý chị là, cám ơn —— về lá bùa thần kì này, chị muốn có nó từ lâu rồi, nhưng em biết đấy, chị chính là không biết nên mở lời với em như thế nào ——!”
“Ý tưởng của Draco đó.” Scorpio không chút do dự nói, cậu lui về trong đội ngũ, Hermione ngẩng mạnh đầu nhìn Draco, người sau mất tự nhiên đút tay vào trong túi quần đồng phục, nỗ lực làm cho mình nom tự nhiên hơn một ít, tuy rằng vệt đỏ ửng trên mặt đã bán đứng anh ——
Anh hung tợn trừng cái tên nhóc năm nhất không biết sống chết này, tê tê mà thấp giọng cả giận nói: “Grater! Cái tên ngốc này! Tôi chỉ tùy tiện đề nghị một chút như vậy! —— “
Scorpio bĩu môi, huých Draco: “Nhưng mà em tưởng thật, Granger cũng rất thích —— anh đã làm một chuyện tốt, Draco.” Cậu hướng bạch kim quý tộc giả cười, “… Được rồi, đi nhanh thôi, đừng đánh nhau ở hành lang —— trong túi áo anh còn chứa Bích Thúy đấy!”
“Hoh, khoan đã nào.” Zabini tặc lưỡi, “Lời này sao mà nghe được không được tự nhiên thế nhỉ?”
Sau đó anh chàng chiếm được đáp án, sự thật từ chính Draco.
Draco phẫn nộ đến mức muốn biến Scorpio thành một cái gốc cây ngay lập tức sau đó chôn nó vào bùn, hoặc có lẽ ——
“Câm miệng! Grater! Câm miệng! Đây chẳng qua chỉ là một con rùa ngu xuẩn! Đừng có mà dùng ngữ khí dành cho phụ nữ có thai mà nói chuyện với tôi! —— tôi thật sự sẽ đem cậu thành biến một con Dovetail, cho cậu cùng con chó ngu xuẩn của cậu song túc song phi! —— “
“A, nhìn kìa, Blaise!” Pansy nhìn bóng dáng vương tử Slytherin cứng ngắc và bước nhanh rời đi, đồng tình nói, “Cục cưng Draco đáng thương của ta, cậu ấy nói năng lộn xộn hết cả !”