Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quý Tộc

Chương 39: Cha con Malfoy cần một cuộc nói chuyện giữa những người đàn ông

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhìn theo ánh mắt mọi người rời đi, Harry tháo xuống áo tàn hình trên đầu ba người, Ron mặt đỏ bừng, làm cái cái biểu tình ghê tởm như muốn nôn mửa: “Trời ạ, nhìn thấy không, Hagrid ôm Malfoy tựa như ôm một đứa trẻ sơ sinh!”

“Bởi vì Malfoy cứu mạng Buckbeak, cho dù đó chỉ là tạm thời.” Harry nói một cách khô khan, “Tốt lắm, không nên rề rà nữa, hiện tại chúng ta nên trở lại lâu đài thôi.”

“A!” Ron vỗ vỗ lưng Harry, không hề tình nguyện mà ấp a ấp úng mà nói, “Harry, tuy rằng tớ không muốn thừa nhận cái này —— “

“Tớ biết cậu muốn nói cái gì, Ron.” Harry khoan dung mà nói với bạn tốt của cậu.

Ron nhìn qua càng quẫn bách , mặt của cậu ta trướng đỏ như tóc: “—— được rồi, cái thằng khốn Malfoy lỗ mũi luôn hếch lên trời kia, cậu thấy động tác bay của nó chứ —— tớ không phải không thừa nhận, nó giống cậu, Harry, tên khốn đó cũng coi người gắn kết với chổi.”

“—— không cảm thấy.”

Ron nghẹn lời, cậu ta quay nhânh trợn mắt hướng cô nàng duy nhất trong ba người, Hermione đang ôm một quyển 《 thảo luận vì sao Muggle cần dùng điện 》, nàng không kiên nhẫn hất mái tóc xù, vô cùng oán giận mà the thé nói, “Tớ cho rằng cậu là giỏi nhất, Harry! —— ít nhất là trong Quidditch!”” vứt lại một câu không đầu không đuôi, cô bé bước nhanh về phía trước, lưu lại bong lưng kiên quyết cho hai chàng trai đang sững sờ đứng chỗ.

“… Cậu ấy rốt cuộc là bị khó chịu chỗ nào vậy!” Ron không thể tin mà trừng lớn hai mắt, môi run rẩy, cậu ta nhìn trợn mắt nhìn lưng Hermione giống như nhìn một con Flobberworm* đang điên cuồng cắn người, “Cậu ấy thậm chí không hề có một chút hứng thú gì đối với Quidditch! —— cậu ấy chỉ muốn phản bác lời tớ thôi!”

Flobberworm: một loài sâu nâu dài mười inch, không có răng, không cắn người, thích ăn thực vật đặc biệt là rau diếp và bắp cải, Flobberworm rán là một món ăn được phục vụ trong bữa ăn ở Hogwarts, nhầy Flobberworm còn là nguyên liệu cho độc dược.

Harry cảm thong mà vỗ vỗ vai Ron đáng thương —— khi ngươi có ý đồ phản bác Hermione, ngươi cuối cùng sẽ phát hiện chung quanh hết thảy đều trở nên phi thường tồi tệ.



Lucius Malfoy cũng không vội vã rời đi, ông dùng một chú ngữ đơn giản cứu tỉnh Salazar, sau đó cho nó mang một tờ giấy đơn giản đến bộ phép thuật, lùi lại hạng mục quyên góp quỹ cho hội đồng. Hiện tại, Lucius Malfoy đang đứng tại bệnh xá của Hogwarts, ông tuyệt đối không tính là thích nơi này —— trong khoản thời gian Lucius đến trường, số lần ông tới đây cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, số lượng không nhiều lắm kia cũng là tới thăm Severus bị thương do quyết đấu với tổ bốn người của Potter.

Một lần trở lại bệnh xá trường học, cũng chính là năm trước —— khi Lucius lần nữa bước vào nơi này, ông đã đánh mất một con gia tinh đáng giận. Mà lúc này đây, Draco Malfoy —— người thừa kế duy nhất của nhà Malfoy, đang nằm trên giường bệnh xá, đang có ý đồ mang cái chân bị cuốn ba tầng vải dày cui treo giữa không trung xuống.

Anh giãy dụa làm cho bà Pomfrey nhìn thấy, bà không vui mà quơ quơ đũa phép, hiện tại, Draco chân giơ càng cao, bạch kim quý tộc phát ra một tiếng thống khổ rêи ɾỉ. Khuôn mặt tái nhợt của anh bây giờ đã xuất hiện lên một vệt đỏ ửng, nhìn qua quả thực bi phẫn muốn chết.

Bà Pomfrey nhanh gọn đem đũa phép của mình nhằm thẳng mặt vào của anh, quan sát trai phải: “Ân —— có chút trầy da, nhưng không có vấn đề gì lớn, đừng lo lắng, chàng trai, trò sẽ không bởi vậy mà bị hủy dung.”

Đũa phép trước mặt bà toát ra một tầng sang xanh nhè nhẹ, Draco có thể cảm giác được nơi nguyên bản nóng bỏng đau đớn trên hai má trở nên mát lạnh xen lẫn một chút ngứa, những vụn bùn cát nhỏ vụn trên miệng vết thương được rửa sạch, theo mặt của anh chảy xuống gối đầu trắng tinh. Vị phù thủy nhìn qua thực vừa lòng, bà gật gật đầu, đang muốn làm tiếp một chú ngữ để miệng vết thương hoàn toàn khép lại ——

“Để nó ở lại đó, bà Pomfrey.” Vẫn đứng ở đầu giường Draco mà không nói lời nào — Lucius Malfoy lười biếng mà tha trưởng cường điệu.

Tốt lắm, Draco buồn bực mà nghĩ, mình biết sẽ như vậy mà, từ nhỏ đến lớn ——

Bà Pomfrey trách cứ nhìn về phía Lucius: “Ngài Malfoy, ta không nghĩ làm như vậy thì có chỗ tốt gì —— “

“Nó nên nhận một bài học xứng đáng, nếu Draco cảm thấy vết sẹo như vậy ở trên mặt là xấu xí, như vậy nó nên học được lần tới chớ nên chơi Quidditch trên ruộng bí đỏ.” Lucius ngạo mạn nói, mái tóc dài màu bạch kim mềm mại phủ trên vai, khuôn mặt có vẻ quá mức anh tuấn trẻ trung không đúng tuổi giờ phút này vẫn duy trì bộ dáng lạnh lùng vẻ, “Con có lời gì để nói? Draco.”

“A, con thật sự rất xin lỗi, cha.” Draco cắn răng nói, “Con chỉ là vì cứu một con rùa chết tiệt —— a Merlin ta thế nhưng thiếu chút nữa quên ——” anh lúc này mới nhớ ra cái cái gì đó, từ trong túi tiền lấy ra chú rùa ba chân kia, cầm lên để sát trước mắt để nhìn vào bên trong thông qua cái lỗ bên mai rùa, mặt của anh trở nên tái nhợt một ít.

“Bà Pomfrey——” Draco có chút mờ mịt mà quay đầu nhìn về vị phù thủy đang mím môi nghiêm khắc nhìn anh, “Có thể cho tôi một chút nước sạch không, con rùa này nhìn như sắp chết khát .”

Lucius tao nhã mà nhướng cao mày: “Một con rùa tàn tật, con trai, ta không cho là —— “

“Không, cha! Nó không phải!” Draco nhìn qua có điểm tức giận, trên thực tế anh đã rất nhiều lần giải thích với người khác vấn đề này. Cho dù đối mặt với người cha mà anh tôn kính nhất, cũng khó tránh khỏi sẽ không kiên nhẫn như thế —— “Nó đến từ Trung Quốc, có công hiệu trị bách bệnh, có lẽ còn có thể tiêu sưng gì đó —— “

“Xem ra nó có một công năng kỳ lạ đáng giá để con vì nó mà té gảy cổ.” Lucius bình tĩnh mà nói.

“Được rồi, con cam đoan lần tới sẽ không, thưa cha.” Draco uể oải mà ngáp một cái, có điểm tùy hứng nói, “Salazar giống như đột nhiên phát điên —— lần tới nó còn như vậy, con thề là sẽ nấu nó với con rùa kia thành súp —— bà Pomfrey, có thể hạ chân tôi xuống một chút không, tôi muốn rút gân …”

“A, lớn như vậy còn làm nũng không phải là ý hay đâu, trò Malfoy.” Biểu tình của bà Pomfrey trở nên nhu hòa một ít, bà quơ quơ đũa phép, thả chân của Draco xuống dưới. Làm bộ không phát hiện mặt của vương tử Slytherin đỏ ửng, bà nhanh chóng mà phân phó, “Tôi sẽ nói cho phòng bếp, đêm nay trò chỉ có thể ăn một chút đồ vật trong danh sách, sốt tiêu đen thì tuyệt đối không thể, trừ phi trò muốn vết sẹo kia vĩnh viễn lưu lại trên mặt trò —— tốt lắm, cứ nằm như thế, tôi cam đoan ngày mai trò sẽ không bị lỡ bất kì một buổi học nào —— “

“—— cùng trận đấu Quidditch với Ravenclaw vào ngày mai.” Draco khẩn trương nói.

“Cùng trận đấu Quidditch với Ravenclaw vào ngày mai.” Bà Pomfrey gật gật đầu, dọn đồ và rời khỏi phòng bệnh.

Draco nhẹ nhàng thở ra, lui lại vào chăn, Lucius chống xà trượng nhìn con trai mình vùi đầu vào trong chăn, chỉ lộ ra một nhúm tóc vàng mềm mại bên ngoài chăn —— “Hiện tại chỉ còn lại hai người chúng ta, con trai.”

“Chúng ta yêu cầu một cuộc nói chuyện giữa những người đàn ông, thưa cha.” Draco tại chăn trong cứng rắn mà trào phúng, “Con đã mười bốn tuổi, nếu người còn muốn đánh mông ta gì đó, con liền chết —— tuyệt đối không phải là nói giỡn.”

“Tuyệt đối đàn ông, con sẽ thích, con trai.” Malfoy lớn tuổi cười khoan dung, ông bình tĩnh mà chậm rãi nói, “Ta vốn là vì con đặt trước một cái chổi ‘cầu thủ Hà Lan’ kiểu mới cho lễ Giáng Sinh sang năm —— “

Draco mãnh liệt xốc lên chăn ngồi dậy.

“Không thể không nói, nó đắt không thua gì Firebolt, bọn người làm cái chổi kia đúng là đám gian thương —— bất quá sau khi ta bỏ thêm năm trăm Galleon, bọn họ vẫn đáp ứng sẽ đem sản phẩm đưa đến Malfoy trang viên tám tháng trước khai giảng ——” Lucius Malfoy hướng con của ông dối trá mà giả cười.

“Không không không —— cha! Người không thể như vậy!” Draco hiện tại nhìn qua liền muốn nổi điên, anh gắt gao nắm chặt gối đầu, nhìn qua chuẩn bị dùng gối đầu ép chết chính mình.

“—— nhưng là không có, ta thật đáng tiếc phải tuyên bố rằng có lẽ con không thể không dùng chiếc Nimbus 2001 thậm chí Weasley cũng có thể mua thoải mái cho đến lễ Giáng Sinh sang năm.” Lucius ấn Draco trở lại giường, “Chú ý phép tao nhã của con, cậu Malfoy.”

Chú rùa ba chan màu xanh lục đang rúc sâu nhàn nhã mà ló đầu ra, thổi lên vài cái bong bóng trên cái đĩa cạn đựng đầy nước đặt tại đầu giường.

“—— Weasley đến mua một Sao xoẹt cũng phải ăn một tháng rau xà lách, bọn họ mua không nổi cái trong hệ Nimbus.” Draco nằm ở trên giường, lầu bầu oán giận, “Nhưng là Potter có một cây Firebolt —— tuy rằng nó hiện tại tạm thời bị mất .”

“Đây không phải là lý do khiến Potter bắt được Golden Snitch ngay trước mũi con.”

“A kia đương nhiên là không phải, con sẽ thắng nó.” Draco nhếch khóe miệng, hơi nghiêng về trước nói, “Nhưng nếu con có cây chổi nhanh hơn cả Firebolt, nói không chừng con có thể đạt tới tới một cái 150 – 0 —— “

“Ta không nghi ngờ điều này, về phần cái chổi, con vẫn sẽ nhận được nó —— ngay cả khi thời gian có chút thay đổi, nhưng dù sao thì ta đã vì nó mà đặt cọc một món tiền lớn.” Lucius lấy ra một chiếc đồng hồ quả quýt cổ từ trong túi áo, liếc nhìn, so với thần chú báo giờ, anh càng nguyện ý mang theo một chiếc đồng hồ quả quýt khá lỗi thời nhưng sang quý thế này, “Ta còn có một hội nghị —— viết thư kể cho mẹ con biết chuyện ngu xuẩn ngày hôm nay của con đi, bởi vì ta cảm thấy khó có thể mở miệng.”

Nói xong, ông cũng không quay đầu lại mà ly khai, bóng dáng nhìn qua kiên quyết đến muốn chết.



Ngày hôm sau, dưới ánh mắt thất vọng của Ron, Draco ngẩng đầu ưỡn ngực mà tiến vào lớp học độc dược, bởi vì chân còn chưa lành hăn, hiện tại anh đi đường không tiện lắm, nhưng có thể nhìn ra, anh vẫn đang tại cực lực che dấu cái này. Giáo sư Snape đang say mê vung trượng giảng giải phải nghiền nát thú hai sừng như thế nào tựa như không hề thấy Draco đi trễ, hoàn toàn không dừng lại bài giảng —— thậm chí trong lúc đó còn tìm lý do để trừ điểm Longbottom.

“Malfoy đến muộn —— nhưng ông ta lại trừ điểm Gryffindor! Ron hạ giọng rống giận với Harry.

Kinh tủng mà phát hiện mình bắt đầu quen với việc này, Harry đành phải bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Xoay mặt lại nhanh đi, Ron! Nếu không lão dơi già đầy dầu mỡ kia sẽ khoái trá trừ thêm Gryffindor —— “

—— “Weasley, Potter! Cấm không được thì thầm to nhỏ, Gryffindor trừ hai điểm.”

“… Điểm.” Harry bình tĩnh mà bổ sung hết lời của mình.

Phía sau bọn họ, Draco lấy một cái vạc từ trong túi đặt ra trước —— anh chỉ tới kịp vệ sinh ở phòng bệnh, bảo gia tính lấy áo choàng mới từ ký túc xá của mình, còn chưa kịp trở lại ký túc xá một chuyến.

Scorpio ngồi bên Zabini, bên tay vừa vặn chính là cái vạc kia, anh chàng khẩn trương mà từ nồi nấu quặng trong nắm lên kia chỉ lui thành một cái xác rùa: “Bích Thúy đáng thương của ta! —— nó nhất định là rất sợ hãi!”

“Cậu có tật xấu gì? Grater!” Draco mới vừa ngồi vững, nghe vậy lập tức xoay mặt lại không thể tin mà thấp giọng khàn khàn nói, đôi mắc màu xám bạc đặc biệt của bạch kim quý tộc trừng Scorpio rồi khiển trách, “Tôi thiếu chút nữa thì bị đứt cổ, còn ném luôn cả quyền sử dụng một cây chổi mới nhất —— mà cậu cũng chỉ nghĩ đến con rùa này —— còn có, Bích Thúy là ai? !”

“Tên của nó.” Scorpio đem chú rùa rốt cục cũng có một tên vừa lòng bỏ vào trong ngăn kéo, lúc này cậu mới rảnh rỗi chuyển hướng nhìn về phía vương tử Slytherin đang thần tình phẫn hận, “Pansy đặt, em cho rằng nó rất thích hợp —— được rồi, Draco, nghe nói ngày hôm qua anh gây phiền toái, có điều bà Pomfrey cự tuyệt để chúng ta thăm anh —— anh có khỏe không?”

Lúc này, Draco đã cầm lấy bút lông chim của mình, nghiêm túc ghi chép vở học độc dược —— xem ra hoàn toàn không muốn để ý đến Scorpio, đến một chữ cũng không.



Đối với tầm thủ ChoChang của Ravenclaw mà nói buổi chiều quả thực như một cơn ác mộng, Draco lại một lần nữa chộp lấy Golden Snitch ngay trước mũi cô bé.

Slytherin thuận lợi tiến vào trận chung kết, cùng Gryffindor tranh đoạt cúp Quidditch.
« Chương TrướcChương Tiếp »