“Bích hoa, chớ làm cháu của ta sợ, nếu tên ma đầu Tây kia dám bước một bước vào lãnh thổ Hoa Hạ của ta, lão phu chắc chắn sẽ khiến hắn hối hận vì đã có cái quyết định đó —— “
Cửa lớn bị đẩy mạnh ra, một lão nhân đạo cốt tiên phong đi đến, đạo bào trên thân ông cũ kĩ với những vết vá không biết đã có từ bao giờ, hai tay chắp sau lưng, dáng người gầy gò, duy độc đôi mắt màu đen là cực kỳ hữu thần. Từ tư thái bước đi của ông liền có thể đoán rằng ông xuất thân từ gia đình nhà võ —— người tới đúng là ông ngoại của Scorpio, năm nay bảy mươi có hai, chưởng môn của hệ Mao sơn đạo gia – Ôn Tử Ông.
“Ngoại!” Scorpio hai mắt sáng ngời, cậu vụt dậy khỏi ghế sa lông, và lao về phía ông cụ, Cụ ông linh hoạt né ra, cười hì hì nói: “Lão này lớn tuổi rồi, đứng còn không vững, không chịu được cháu bổ nhào vào như vậy đâu nha!”
Scorpio nhào hụt nhưng cũng không giận dỗi, Cậu ngồi dậy, nhìn ông cụ nhu thuận hỏi: “Ngoại, con sắp quay về trường rồi mà sao giờ ngoại mới về?”
“Lão phu phải đi bảo vệ chính nghĩa cho thế giới.” Cụ cười đến thật là vui vẻ, đùa ghẹo cháu trai.
“Ba ba, chuyện thế nào rồi?” Ông Grater từ trên ghế sa lông đứng lên, quan tâm hỏi.
Ôn Tử Ông thu lại nụ cười, như đau răng mà liếc qua xem xét con rể Tây của mình một lượt, lập tức không tình nguyện mà rầm rì: “Ừ, cũng không sai biệt lắm.”
Ông Grater nhất thời lộ ra một nụ cười tao nhã, ông nhìn về phía bà xã của mình, trêu tức mà nói: “A, thân mến, anh nghĩ anh nên bắt đầu suy xét xem có thể kiếm được lợi ích gì từ bộ pháp thuật mới được.”
Ông cụ đi vòng qua sô pha rồi ngồi xuống bên người Scorpio, nhận lấy ly trà nóng từ cháu trai. Cụ uống hai hớp sau đó chậc lưỡi nheo mắt tự hỏi nói: “Không cần nói lời cảm ơn , ta vừa nhìn thấy da trắng lông vàng thì nào liền đau, nhưng lợi ích thì không thể thiếu được, không thiếu được. Không nói gì khác, hỏi cái… cái bộ gì của anh ấy, nhớ hiếu kính lão phu ít đôla để lão phu tu sửa đạo quán —— còn có, đạo quán ở dưới chân nuối của bác Dận cũng phải làm một con đường —— để ta nghĩ đã, aiz, Bích hoa, cha con đây cả đời không bước ra khỏi biên giới nữa bước, con bảo, ngoài tiền ra thì quỷ dương còn có đặc sản gì nữa?”
Ôn Bích Hoa không nói gì nhìn chồng, ông Grater lại chỉ nhún nhún vai.
Scorpio sấn sát sang bên người ông ngoại, cười tủm tỉm lấy lòng hỏi: “Ngoại à, ngoại đang làm chuyện gì đó?”
Ôn Tử Ông sờ cái đầu xù xù của cháu trai một cách hiền từ, tràn ngập sủng nịch mà nói ——
“Không nói cho con biết.”
“… …”
Cụ xoay đi vuốt vuốt tóc: “Trách thì trách cái bộ gì đó của ba con đi, bọn họ không cho nói, nói thì liền không trả thù lao .”
“… …”
“Nhưng mà ngoại có mang Đại sư huynh Văn Tín của con đi, ai nha, Văn Tín dùng bùa trói thú rất điêu luyện đó —— không sao đâu, cháu yêu, con xem con kìa, bỉu môi phụng phịu hả, bỉu môi phụng phịu thì ông cũng không nói cho con biết đâu —— nhưng mà ngoại cam đoan sang năm con sẽ biết, trễ nhất là vào mùa hè! Kiên nhẫn từ từ đi… Chuyện tốt dù sao cũng phải từ từ mới hấp dẫn ——” lão nhân cố ý rành rành nói.
Scorpio mặt không đổi sắc mà đứng lên.
Cậu cương mặt đem đặt mạnh ly trà lên bàn, bịch bịch chạy lên lầu, mở cửa, “Rầm Cạch” một tiếng đóng cửa lại, khóa trái.
Bà Grater rốt cục cũng có cơ hội lên tiếng, bà thu hồi ánh mắt khỏi cầu thang, bất đắc dĩ mà lắc đầu: “Ba, ba có thể đừng trêu chọc nó nữa hay không?”
Cụ ông không hề áy náy mà nói: “Không được, lão phu nhịn không được, cháu trai của ta quá đáng yêu đi —— lúc giận dỗi lại càng đáng yêu —— À mà, ba một chút không có nói láo, không tin thì con cứ hỏi chồng con.” Cụ hất hất cằm chĩa về phía ông Grater “Có phải đám người kia không cho nói hay không?”
“Là… … Được rồi, quả thật là có cái quy định này.” Ông Grater đau đầu mà day day huyệt Thái Dương, bởi vì bây giờ ông không thể không chính diện trả lời vấn đề này, “Đó là một trận đấu giữa các học sinh —— gọi là ‘Cuộc thi Tam phép thuật’, đã ngừng rất nhiều năm —— bởi vì mỗi lần cử hành đều có học sinh tử vong. Nhưng bộ phép thuật của nước Anh, nước Đức cùng nước Pháp quyết định qua mùa hè sang năm sẽ khôi phục lại nó, địa điểm tổ chức là ở Hogwarts, bộ phép thuật của nước Anh dự định thông qua anh để mượn dùng một sinh vật đến từ Trung Quốc trong trận đấu —— có lẽ đây chẳng qua là một phần nhỏ trong cuộc thi thôi.”
“Rồng?” Bà Grater mặt không đổi sắc hỏi.
“Rồng.”Ông Grater gian nan mà gật đầu, “Bọn họ muốn một con rồng lửa Trung Quốc.”
“Rồng lửa Trung Quốc? Trò đùa gì thế? … … Cái tên đầy,sáng,ý là ai đặt ra vậy?” Ngồi xếp bằng trên ghế sa lông, ông cụ trừng lớn mắt, “Sao không gọi là siêu thằn lằn phun lửa Trung Quốc đi? !”
Ông Grater: “…”
Bà Grater không nhịn được nữa, che miệng phì cười.
Ông Grater nghiêm túc nói: “Không được cười, anh thật sự muốn rời nhà ra đi —— Ấy! Đừng nhìn anh như vậy! Tên này không hề có tí liên quan gì đến anh!” Bà Grater ôn nhu vỗ vỗ vai chồng, mà nhạc phụ đại nhân hiển nhiên không có ý định buông tha cho ông nhanh như vậy, miệng còn không ngừng than thở những từ vụn vặt linh tinh như “Quả thực là sáng ý”, “Mù”, “Không văn hóa”.
…
Những ngày nghĩ cuối cùng của lễ Giáng sinh, Scorpio rốt cục cũng đồng ý tha thứ cho ông ngoại của cậu. Cậu mang theo vali đựng hành lý rất nặng, gian nan lắm mới ôm được cổ của ông ngoại hôn cái “bẹp” trên khuôn mặt già nua của cụ, biểu tình của cụ tựa như thấy được tia nắng sớm đầu tiên trong mùa đông.
“Ngoại không nên lấy Văn Tín ra để khích con.” Trước khi đi, Scorpio còn không quên phẫn hận mà chỉ trích, “Anh ấy ỷ lớn ăn hϊếp nhỏ, kỳ thật anh ấy mới không thông minh bằng con đâu!”
Tạm biệt người nhà, mang theo tràn ngập oán niệm, Scorpio bước lên xe lửa trở về trường.
Đại đa số học sinh đều trở về nhà vào dịp nghĩ giáng sinh, lúc này ga chín ba phần tư ồn ào náo nhiệt, mỗi người đều vội vàng hôn tạm biệt cha mẹ của họ hoặc là nắm bắt thời gian cuối cùng để nói chuyện với nhau, lần sau gặp mặt chính là vào kì nghỉ h, Scorpio quyến luyến quay đầu lại nhìn ba mẹ ——
“A, mẹ, con còn nghĩ tối nay mới đi cơ.”
“Tàu sắp chạy rồi, con trai.”
“Vì sao trông ba cứ như muốn khẩn cấp tống cổ con đi vậy!”
“Đừng ngốc thế, con trai, ba hận không thể cho con xin nghĩ học ngay lập tức.” Bà Grater thuận miệng nói rằng, ông Grater lập tức quay ngoắt lại khẩn trương mà nhìn bà. Bà liếc mắt nhìn chồng một cái, thấp giọng nói, “Tốt lắm, hiện tại anh đã chứng minh được anh ngốc y hệt con trai của mình.”
Ông Grater làm ra vẻ không có việc gì mà chạm vào trang sức trên người bà xã, bình tĩnh nói: “Anh chỉ muốn nhắc nhở em, trâm gài tóc của em bị lệch rồi.”
Dưới sự thúc giục với mọi kiểu, Scorpio rốt cục không tình nguyện mà lên tàu, trong vali của cậu nhét đầy quà giáng sinh trễ hẹn cho đám Draco, nó vừa to vừa nặng. Cậu tìm qua đúng hai khoang tàu mới thành công tìm được Pansy. Cô nàng Slytherin tóc đen ngồi một mình và chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Khi cánh cửa bị mở ra cô thậm chí còn không giật mình mà chỉ chậm rãi xoay mặt lại, thản nhiên cười: “Chào em, Scorpio.”
“Chào chị, Pansy.” Scorpio cúi người kéo vali của mình vào, cậu thuận miệng hỏi, “Ngày nghỉ thế nào?”
“Rất tốt.” Pansy thản nhiên nói, “Chị đi Đức.”
“…” Scorpio tưởng tìm một chỗ không người vả miệng mình một cái.
Pansy chẳng hề để ý mà nói: “Alpha biết ta cùng Draco rất thân, anh ta nói anh ta không quan tâm, chỉ cần bọn chị đừng lăn lên giường —— a, con gấu ngốc đó, anh ta hôn chị sau đó nói với chị là anh ta không chịu được chuyện chị cùng người con trai khác trên giường.”
“Vấn đề này có vẻ quá kí©h thí©ɧ rồi.” Scorpio cười khan, “Bỏ qua cũng được.”
“Chị cũng thấy thế.” Pansy nhún nhún vai, xoay người và xòe tay ra trước mặt Scorpio, “Quà giáng sinh trễ, cậu Grater.”
“A! Đúng rồi!” Scorpio vội vàng xoay người lục lọi tìm kiếm trong túi áo, cuối cùng, cậu lấy ra một cái trâm cài tóc có chút cổ đặt vào tay Pansy, bĩu bĩu môi.”Nha, Trâm phượng nhé —— thứ tốt đó” Cậu hưng phấn mà giải thích, “Thấy hạt ngọc trai cong phương ngậm trong miệng chứ? Nó thiệt lớn nhỉ, nó được lấy từ trong đám san hô giữa biển Đông Hải đấy, cái này ở Anh cũng hiếm lắm —— Cây trâm này có ít nhất một trăm năm lịch sử! Trừ tà, chắn họa, tăng hoa đào nè —— “
Pansy nheo mắt lại giơ chiếc trâm cài với phong cách cổ xưa lên, viên ngọc trai trơn nhẵn cho dù không ở dưới ánh mặt trời nó cũng mang theo một tầng vầng sáng tự nhiên. Cô vừa lòng mà gật đầu: “Đẹp lắm, cám ơn bé Scorpio, Draco đã hiểu lầm em rồi, kỳ thật gu thẫm mĩ của em cũng không tệ hại đến thế —— có lẽ chị sẽ bắt đầu vi nuôi tóc vì nó đấy ——tiện thể, em nói nnghe như một tên thầy bói lừa đảo vậy.”
“A, cả nhà của em đều làm nghề ấy —— nó rất thích hợp với tóc đen phải không?” Scorpio cũng mê muội mà nhìn chằm chằm cây cây trâm, “Em lấy thứ tốt này từ tay một bà dì đó.”
—— “Vật trang sức này không tồi.”
Ngữ điệu bình tĩnh vang lên ở ngoài cửa.
Draco Malfoy khoanh tay đứng ở nơi đó, mái tóc bạch kim mềm mại chỉnh tề mà buông sau tai. Tinh thần anh đặc biệt sáng láng, giờ này khắc này anh đang híp đôi mắt màu xám bạc đặc biệt của nhà Malfoy và đánh giá trâm cài tóc trong tay Pansy, “Mẹ tôi đã từng đặc biệt đi Trung Quốc để đặt làm cái này, giá cả cũng rất đắt nhưng cái chính là nguyên liệu không tốt bằng cái này —— ít nhất ngọc trai không lớn như vậy.” Anh tiến vào khoang, thả lỏng ngồi phía đối diện Scorpio, thoạt nhìn như là thở phào một hơi.
“Được rồi, để bọn tôi xem thử, ” Draco tha trưởng cường điệu, lười biếng mà nói, “Lễ vật mà cậu Grater nói ‘Tuyệt đối sẽ khiến tôi thích’ là cái gì đi —— cho dù lễ Giáng Sinh đã qua trọn năm ngày .”
“Nó ở trong vali, em không tiện mang theo nó.” Scorpio nhún vai, cậu lôi cái thùng ở dưới chân ra.
Draco tổng cảm thấy vi diệu mà nói: “Tôi có loại dự cảm không tốt lắm.”
“A, ai để ý, nếu cậu bình thường đừng quá hung dữ với Scorpio.” Pansy vừa lòng mỉm cười, cô bỏ trâm cài tóc vào hộp trang sức tinh xảo của bản thân lại gõ đũa phép, xuất ra thần chú khóa chặt.
Pansy vừa thu lại đũa phép thì Scorpio cũng móc ra một chiếc bình thủy tinh từ trong thùng, cậu giơ chiếc bình thủy tinh như hiến vật quý đưa đến trước mặt Draco: “Anh nhìn xem! Đây là cái gì!”
Draco: “… …”
Scorpio thúc giục: “Nói đi!”
Vương tử Slytherin không tình nguyện mà nhướng mắt, khô khan trả lời: “Một con rùa.”
Scorpio có vẻ đối cái đáp án này không mấy vừa lòng, cậu dí sát cái bình thêm một ít: “Anh nhìn kỹ nhìn chưa?”
Draco nheo lại mắt cẩn thận đánh giá, khi mở miệng lần nữa, ngữ khí đã xen lẫn điểm nguy hiểm: “Được lắm, một con rùa bị què.”
“Không biết nhìn hàng.” Scorpio nhét cái bình vào trong tay Draco. Cậu ngồi trở lại trên băng ghế của mình, dầu của con rùa trong bình nhô ra, chậm chạm liếc nhìn bạch kim quý tộc bên canh nó sau đó lại rụt đầu lại.
“A, Merlin!”Pansy khanh khách cười ngây ngô, “Phải nói rằng, Draco, nó thật đáng yêu .”
“Đây là quà của cậu? Cậu tặng cho Pansy một cây trâm quý giá sau đó cho ta một con rùa bị què?” Draco huơ huơ cái bình, khuôn mặt đẹp đẽ tràn vẻ đầy ghét nói, “Nó có khả năng gì cơ chứ? Cổ vũ tôi về sau cho dù có thể bất ngờ bị mất một chân cũng phải dũng cảm mà sống tiếp?”
“A, đừng lắc nó ——” Scorpio nhanh chóng ngăn cản hành vi thô bạo của anh, “Nè! Dừng lại! Đây không phải là con rùa thông thường —— cũng không phải là bị què! Nó trời sinh đã như vậy! Nó rất khó có được đó!”
“À, đúng vậy.” Draco cay nghiệt mà cười nhạo, “Con rùa bốn chân cũng khó tìm?”
“Thôi đi Draco!” Scorpio trở mình xem thường, “Đây là rùa ba chân, chỉ có chỗ em mới có, ách… Truyền thuyết nói rằng nếu ăn nó, cả đời này cũng sẽ không ốm đau, còn có thể… Tiêu sưng.”
Vương tử Slytherin hoài nghi mà xem xét, anh liếc mắt một cái: “… Tôi giả thiết tiếng Anh của cậu không có vấn đề…”
“Không có.” Scorpio cương mặt nói.
“Cậu bảo tôi ăn nó? ! Scorpio Grater! Cậucó bị bệnh không đấy —— nó nhỏ như vậy!”
“Hâm à! Anh có thể không ăn, nuôi nó —— ý em là nói… Trên thực tế em cũng không định để anh ăn nó! Xem nó như một lời chúc tốt đẹp, tỷ như lời chúc cả đời khỏe mạnh!”
Draco rốt cục đồng ý ngậm miệng .
Thực hiển nhiên, một câu của Scorpio đã thành công lấy lòng anh, hiện tại anh nom đã vừa lòng hơn một ít.
“Cách nói này nghe cũng không tệ lắm —— tựa như lời chúc phúc đến từ tinh linh gì đó.” Anh khô cằn mà nói, rút ra đũa phép đối với cái bình trong tay niệm một thần chú chắc chắn, sau đó đặt trong cái túi da màu tím, nơi đựng cái l*иg sắt nhốt chú chim ưng, “… Được rồi, đừng trừng tôi, tôi sẽ nuôi nó, nó ăn cái gì?”
“Bèo rong, hoặc là thịt.” Scorpio chớp mắt mấy cái, “Anh nên đổi một cái bình lớn hơn, cái bình vừa rồi quá nhỏ, lâu lâu để nó đi ra ngoài phơi nắng…”
Draco nhìn cậu nhóc Slytherin năm nhất giống như nhìn kẻ điên: “Hầm Slytherin thì lấy đâu ra mặt trời?”
“Ôm nó đi dạo quanh hồ Đen.”
“… Tôi sợ tôi sẽ không được nhịn mà phóng sinh cho nó.” Draco giả cười, “Cậu có biết, một Malfoy luôn thói quen làm việc thiện.” (DN: Khụ Khụ…)
“A thôi đi.” Scorpio vô lực mà nói, “Để con mực khổng lồ ăn nó thì anh cũng chẳng sống lâu trăm tuổi đâu, tha cho nó đi, nó vẫn là một đứa trẻ.”