Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quý Tộc

Chương 33: Quy tắc của Slytherin

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thời gian trôi qua rất nhanh, cũng đã sắp đến bữa tối, Scorpio đứng dậy tạm biệt Hermione Granger vẫn đang vùi đầu tìm kiếm tư liệu.

“Cám ơn cậu, Grater.” Hermione ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt nâu lòe lòe tỏa sáng, cô chân thành nói, “Tiến độ công việc rất nhanh —— tóm lại, cám ơn.”

“Đừng khách khí.” Scorpio nở nụ cười thân thiện với cô sau đó xoay người rời đi.

Lại đi dạo quanh một vòng, cậu cuối cùng cũng không thể tìm được Pansy, nhưng cô gái đã tự động xuất hiện vào giờ ăn tối, ngang ngược ngồi bên người Draco.

Lúc này vương tử Slytherin đang bận vùi đầu say mê xem một quyển sách về thảo dược học —— hình minh họa trong sách không những màu sắc rực rỡ sinh động mà còn miêu tả kỹ càng tỉ mỉ từng quá trình xử lý. Anh liếc nhanh Pansy qua chiếc kính gọng vàng rồi lại đem lực chú ý thả về quyển sách, “—— ‘Thần chú khuôn mặt rạng nời’ quá mức.” Anh thấp giọng đánh giá.

Pansy cứng đờ mặt, nhưng cô rất nhanh lấy lại sự trầm tĩnh, ngạo mạn mà hừ một tiếng: “Câm miệng đi, con mọt sách.”

“Sách vở có thể làm cho tôi nhiều thứ ngoài khuôn mặt hoàn mĩ ( Pansy dùng sức trở mình xem thường )——” Draco nghiêm túc mà nói, “Pansy, cậu rốt cuộc đã dùng bao nhiêu thần chú mỹ dung thế? Bây giờ nhìn cậu ‘Lòe lòe tỏa sáng’ đấy.”

Anh buông sách ra, dùng đũa phép gõ trên mặt sách và thấp giọng đọc thần chú ghi đánh dấu ghi nhớ trang sach để lần sau anh có thể lập tức tìm thấy nơi mà anh đã đọc lúc trước —— sau đó Draco nhét sách vào trong túi, rồi lại như có điều suy nghĩ mà hơi hơi nhăn mày.

Scorpio cũng đang vui vẻ cùng Astoria và một cô bé năm nhất khác tên Martina (nghe nói là họ hàng của Nott) đi vào đại sảnh. Cậu bé tóc đen nhẹ nhàng đặt túi sách xuống bên cạnh Pansy: “Hi, Pansy, chị đến từ khi nào vậy? Em cùng Zabini tìm chị hết cả một buổi chiều.”

“Tôi là người vô hình à?” Draco ngồi bên cạnh Pansy không vui mà châm chọc.

“Được rồi, chào anh, Draco.” Scorpio bất đắc dĩ nói, Draco có vẻ không vừa lòng gì cho cam, may là anh cũng không có tiếp tục gây khó dễ mà chỉ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Pansy.

Pansy bất an mà dịch mông, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của Scorpio: “Chị chỉ đi dạo một chút để giải sầu thôi, các chàng trai, đừng có nhàn rỗi đến mức đi phỏng đoán tâm tư của các quý cô, được chứ?”

“Cậu thậm chí còn không đi xem trận đấu Quidditch!” Draco khó tin mà thấp giọng kêu, đũa phép của anh bị nắm trong tay. Giờ phút này, đối diện khuôn mặt tỉ mĩ của Pansy, anh muốn bóc trần cái thứ dưới lớp thần chú ‘Thần chú khuôn mặt rạng nời’ quá mức kia.

“Đừng ngạc nhiên như vậy chứ, Draco!” Pansy hoàn toàn không quan tâm hành động tựa như bị rối loạn ám ánh cưởng chế của bạch kim quý tộc khi luôn theo đuổi những thứ hoàn mỹ, cô chỉ thản nhiên mà nó: “Trò đó thì có gì hay đâu, cưỡi chổi bay tới bay lui trên trời, ngốc nghếch cùng đuổi theo mấy quả bóng, lại còn phải đi tìm cái thứ còn nhỏ hơn cả quả hạch đào —— “

“Golden Snitch.” Draco khô cằn mà nói.

“A, đúng vậy, chính là Golden Snitch.” Pansy cả vênh mặt và nheo lại mắt, cô nàng vén vén mái tóc ngắn màu đen, “Tớ nghĩ tớ đã biết nguyên nhân cậu đeo kính rồi, Draco —— csi thứ nhỏ như vậy cho dù mắt tinh cỡ nào cũng tìm không ra.”

Phi thường đồng ý. Scorpio cười ngốc nghếch với chiếc đĩa trước mặt, rất nhanh cái ót của cậu bị trả thù —— “Ui da! Draco!” Cậu bé Slytherin năm nhất nheo lại đôi mắt màu đen, phẫn nộ xoay ngoắt lại gầm nhẹ với quý tộc cao khí ngang ngược, đối phương hơi nghiêng người về phía sau lười biếng trả cho cậu một điệu cười giả.

“Được rồi, kỳ thật là nó có thể tìm được ——” Zabini không biết đã xông ra từ khi nào, anh chàng đứng phía sau ba người, kéo dại âm điệu và dùng cái ngữ khí khiến người khác chán ghét nói, “Trận đấu hôm nay chỉ mất hai mươi phút thì Potter đã tìm ra nó ——còn phải trừ ra thời gian cậu dùng để cho Goyle và Crabbe một thần chú hú thần hộ mệnh.”

“Cậu nói gì —— không có khả năng!’Expecto Patronum( hú hồn thần hộ mệnh )’ là một thần chú cao cấp, Potter cùng chúng ta chỉ mới là học sinh năm ba thôi!” Pansy mẫn cảm xoay người, khó có thể tin mà nhướng cao đôi mày đã được chỉnh sữa tỉ mỉ, “Có phải có chỗ nào nhầm lẫn không? Cậu ta không thể nào biết được thứ đó.”

“Đó không phải là một thần chú hú hồn thần hộ mệnh đầy đủ —— nó còn chưa biến thành thực thể.” Mặt Draco âm trầm, không hề vui vẻ thay Zabini đưa ra câu trả lời, “Nhưng nó đủ mạnh để khiến Goyle cùng Crabbe nằm bẹp ở bệnh xá nguyên một buổi tối.”

“Merlin!” Pansy kinh ngạc mà thấp giọng kinh hô, cô có vẻ vừa lo lắng lại vừa cáu kỉnh, “Tớ thực sự không muốn nghĩ đến cái bản mặt đắc ý dào dạt của thằng Weasley!”

Draco nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lập tức cũng lộ ra một cái biểu tình bị ghê tởm đến không nhẹ.

“A? Khoan khoan… Liên quan gì đến Weasley vậy?” Scorpio mê mang hỏi.

“…” Pansy hắng giọng một cái lộ ra sự lúng túng, nhưng ngay sau đó cô đã thay bằng giọng đương nhiên, “Mỗi khi nghĩ đến tụi Gryffindor thô lỗ bốc đồng không não, tên đó chính là người đại diện.”

Draco phát ra một tiếng trào phúng cười lạnh tỏ vẻ đồng ý, Zabini cũng nghiêm túc gật đầu, nghĩ một lát, anh chàng lần thứ hai bổ sung, “Tuy rằng tớ cảm thấy cặp song sinh nhà Weasley cũng khá có ý tứ —— ý tớ là, những phát minh luôn khiến Filch phải điên cuồng của bọn họ… … Ác, Merlin, cách nói này hình như quá phóng túng rồi?” Zabini chịu không nổi mà lắc đầu.

Draco đã muốn cười đến ngã vật lên vai Pansy.

Scorpio bình tĩnh lấy khoai tây nướng mới xuất hiện trong đĩa cho vào miệng, cậu quyết định sẽ không phát biểu bất cứ thứ gì về việc này nữa.



Rất nhanh đã đến lễ Giáng Sinh, ở Hogwarts vào dịp này hàng năm đều dành cho học sinh một kì nghỉ không ngắn không dài để họ có thể về thăm nhà.

Scorpio gần đây luôn bị vây trong trạng thái thất thần. Món miền hầm thịt heo và khoai tây cùng bát cơm trắng dẻo ngon do mẹ làm khiến nước bọt cậu không ngừng tiết ra. Sự thật là cậu đã chán ngấy các loại khoai tây nướng cùng bánh nhân thịt —— nó thiệt là một điều tồi tệ. Scorpio buồn bực mà tự kiểm điểm, đặc biệt nghĩ tới bản thân còn phải chống chịu ở đây thêm 6 năm nữa, cậu liền không đến không ép mình quen với đó.

Ngay trước ngày nghỉ chính thức một ngày, Hogwarts được trang trí bởi những khởi con nơ bướm thật to, chuông đồng thật to và cây tầm gửi tùy ý cũng có thể thấy. Nơi nơi trong hành lang đều tràn ngập tiếng cười đùa hân hoan khi ngày lễ đến. Trên khuôn mặt mỗi người đều mang theo nụ cười thoải mái. Chính tai Scorpio còn nghe được Ron Weasley lớn tiếng tuyên bố “Ngay cả tóc Snape cũng không đầy dầu mỡ như thế!” trên khóa học, chẳng qua những lời này vừa vặn lọt hết vào lỗ tai của giáo sư độc dược đang rảo bước tiến vào cửa phòng học, vì thế Gryffindor với lí do “Xúc phạm giáo sư” bị trừ ngót năm điểm.

Nhưng việc này cũng không thể ngăn cản mỗi một Gryffindor tưng bừng hớn hở nha.

Chờ đợi là hạnh phúc, cho nên những ngày chờ lễ luôn mê người hơn cả chính ngày lễ.

Sau khi giải quyết xong toàn bộ khóa học của ngày cuối, trừ bỏ những đứa trẻ đăng ký lưu lại thì tất cả mọi người đều khí thế ngất trời mà thu thập những bộ quần áo mùa thu không còn dùng được để đóng gói mang về nhà. Bọn họ cần phải tạo thêm nhiều khoảng không cho- tủ quần áo để có thể chứa nhiều quần áo cho mùa đông, dù sao thì ngày đông giá rét cũng sắp tới gần, thời tiết càng ngày càng lạnh khiến người ta không thể chịu nổi —— mà ngay cả mặt hồ lớn bên tòa lâu đài cũng đã kết thành một tầng băng dày. Scorpio phảng phất nhớ rằng trước đó không lâu cậu vẫn còn miễn cưỡng thấy được bóng xúc tu của con mực khổng lồ di động dưới tầng băng mỏng. Còn hiện tại, bởi vì tầng băng trắng đυ.c thật dày kia mà cái gì cũng không thấy .

Phòng sinh hoạt của Slytherin ở ngay đáy hồ ngược lại lại không kết băng mà ngẫu nhiên còn có thể thấy giao nhân với vẻ mặt dữ tợn bơi lại khi bị ánh sáng le lói của phòng nghỉ hấp dẫn, khi có người nào đó tới gần chúng nó sẽ nhanh chóng xoay người trốn đi. Millicent còn tuyên bố cô đã từng bắt gặp một nhân ngư diện mạo tuấn mĩ bên ô cửa sổ, đương nhiên, cũng không có bao nhiêu người để ý tới chuyện của cô.

“Thứ kia chỉ có trong những cậu chuyện cổ tích nực cười của Muggle mới có thôi, cô nương.” Draco chiếm cứ chiếc sô pha gần với lò sưởi nhất, đầu kê trên một chiếc đệm mềm mại mang màu xanh của Slytherin. Anh rùng mình một cái, tỏ ra khinh thường mà nói, “Kéo màn lại, Millicent —— khí lạnh từ hồ đen xuyên qua cửa sổ phả vào trong này hết rồi.”

Trên chiếc sô pha mà Draco đang nằm, Astoria ngồi phía cuối. Cả người cô bé lui sâu vào trong góc trông rất đáng thương, hết sức chăm chú đọc quyển 《Độc dược học trung cấp 》lần trước, lần duy nhất lên tiếng cũng chỉ là nhỏ giọng hỏi Draco vài vần đề phức tạp. Sau khi Draco suy ngẫm một lúc rồi nói đáp án, cô thỏa mãn gật đầu, một lần nữa đắm chìm vào trong sách.

Bên chân Draco là một bàn trà nhỏ, Zabini thì đang kiên nhẫn dạy Scorpio chơi cờ phù thủy. Pansy tựa trên ghế sa lông, cô kéo một chiếc ghế tựa lùn đến trước mặt, đặt lên một chồng sách giáo khoa, trên sách giáo khoa lại đặt một tấm da dê, có lẽ cô định viết thư cho ai đó. Chỉ là hiện tại hứng thú của cô đã cạn, cô không viết thư nữa mà hậm hực lại vừa ủ rũ nhìn họ hứng trí bừng bừng dùng thứ cô đã chơi mười mấy năm để chơi.

“Đi con Giáo chủ sang bên trái bốn ô vuông —— sau đó là kỵ sĩ ——” trên bàn cờ, kỵ sĩ Đen bên phe Zabini bị quân cờ màu trắng đánh nghiêng trên mặt đất, sau đó bị Hoàng hậu cờ trắng thô lỗ lôi ra khỏi bàn cờ. Sắc mặt Scorpio có chút trắng bệch, nhưng Zabini cũng không cười nhạo cậu mà chỉ ôn hòa mà trấn an, “Không sao đâu, đó cũng không phải là hang phổ thông tùy tiện, sau khi hết thảy chấm dứt chúng nó sẽ tự động phục hồi nguyên vẹn như cũ.”

“A, được rồi.” Scorpio than thở, “Tiếp tục.”

Draco ngáp một cái.

Lực chú ý của hai cô gái bị anh hấp dẫn. Astoria vội vàng ngẩng đầu lên rồi nghiêng đầu nhìn về phía anh, Pansy phát ra một tiếng hừ không kiên nhẫn, sau đó quay đầu nhìn về phía vương tử Slytherin: “Có vấn đề gì sao? Draco thân mến.”

“Không có bất cứ vấn đề gì cả.” Draco thản nhiên mà nói “Cậu định viết thư cho ai?”

Astoria hơi hơi nhíu mày, nhìn về phía Pansy, người sau có vẻ chẳng hề để ý, chỉ nhíu mày: “A, cậu có quên đấy —— là Alpha.”

” Gia tộc Barut —— cái thằng quý tộc nước Đức khi nói chuyện luôn mang theo giọng mũi.” Draco ghét bỏ mà nói.

“Đúng, anh ta đang học năm thứ bảy tại Dumstrang.” Pansy nhẹ nhàng trả lời, trên mặt không có một tia tình cảm dao động, “Vị hôn phu của tớ đấy —— “

Scorpio mãnh liệt ngẩng đầu nhìn Pansy ——

“—— Tướng.” Zabini nhẹ giọng nói.

Trên bàn cờ, quân Quốc vương màu đen đi chuển về phía trước ba bước, đầu của Hoàng hậu màu trắng cùng vương miện bị chặt xuống, ném tới dưới chân Quốc vương màu đen.

“Scorpio, chơi cờ cần phải nghiêm túc.” Zabini khẽ mỉm cười ôn nhu nói.

“Thật có lỗi, Blaise ——” Scorpio mờ mịt chớp mắt mấy cái, “Pansy?”

“Chuyện gì?” Cô nàng Slytherin bình tĩnh mà xoay mặt nhìn phía cậu.

Scorpio càng thêm nghi hoặc, cậu hoài nghi rằng tai mình có vấn đề rồi —— “Chị nói, vị hôn phu ư?”

“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?” Pansy nhướng mày, “Chị đã gặp anh ta hai lần rồi, nhìn rất anh tuấn, ngũ quan góc cạnh, thân hình cao lớn —— được rồi, nói thật ra , nom anh ta giống gấu.”

Draco phát ra một tiếng cười nhạo ngắn ngủi, xem vào đó là cảm giác về sự ưu việt hơn người.

“Gặp qua hai lần liền đính hôn á?” Scorpio trợn mắt há hốc mồm, lúc này, Draco từ trên ghế sa lông ngồi dậy, nghênh đón ánh mắt đồng tình của Scorpio. Vương tử Slytherin lại phát ra một tiếng cười nhạo, “Merlin, đừng nói với tôi là cậu cho rằng tôi bị Pansy đá, nhé?”

“Em nghĩ rằng hai người là một đôi.” Scorpio khô cằn mà nói.

Pansy cùng Draco liếc nhìn đối phương, sau đó Draco xoay mặt lại: “À, cậu nói đúng đó, theo một khái niệm nào đó là như vậy.”

“Vậy —— anh —— chị —— “

“Tôi cùng Pansy yêu nhau —— ông trời, có thể đổi từ khác được hay không? Giữa tôi và Pansy có quan hệ vượt tình bạn —— nhưng tôi sẽ cùng người khác kết hôn —— như vậy thì có vấn đề gì?” Draco tỏ vẻ đương nhiên mà nói. Một lát sau anh mới nhớ tới gì đó mà quay sang Astoria vẫn luôn không nói lời nào chăm chú nghe bọn họ nói chuyện, “Astoria?” (DN: “Draco ơi Draco..cậu sẽ phải hối hận vì câu nói này đấy” Người nào đó: “Im đi!!” Sor: “Anh nói đúng mà _” Người nào đó: “…”)

“Đúng vậy.” Cô bé tóc vàng buông sách, khép nó lại đặt trên đầu gối, nhu hòa mà nói, “Ít nhất ở trường học, mỗi người đều tự do .”

Draco nhún nhún vai, sau đó ngã mạnh vào trong sô pha.

Cửa phòng sinh hoạt chung của Slytherin nhẹ nhàng mở ra, một anh chàng cao niên cấp về muộn đang duỗi lưng tiến vào, thấy đã khuya mà phòng sinh hoạt chung còn có người nhiều như khiến anh ta khá kinh ngạc, có điều anh lại nghĩ ra ngày mai là ngày về nhà nên cũng bình tĩnh lại

“Bé Grater, anh nhặt được con chó của em ở bên ngoài.” Anh lớp lớn nói với Scorpio tiếp đó anh ta cởϊ áσ choàng, phủi nhẹ lớp tuyết còn bám tren bề mặt.

“A, cám ơn, anh Canorinci —— hắc tử, mày đã đi đâu đấy? Đến đây đi ——” Scorpio ngồi dưới đất, giang hai tay ra ôm lấy chú chó cưng đang vui vẻ chạy về phía cậu —— hiện tại cậu đã có độ cao thuận lợi để làm động tác này.

Zabini nhìn chằm chằm Scorpio ôm cẩu ngẩn người và không nói được một lời, như có điều suy nghĩ mà sờ sờ cằm nói: “A thật đáng thương —— cậu dọa nhóc ấy sợ cháng váng luôn rồi kìa, Draco.”

“Sách, thôi đi Blaise, từ lúc năm tuổi tôi đã biết cái này rồi.” Draco trở mình, mặt hướng vào trong sô pha.

“Là một quý tộc, thận trọng lựa chọn người yêu của mình, biết rõ ràng bạn đời cùng nguời yêu khác nhau là một loại nghĩa vụ.” Pansy nói xong, lạnh lùng đứng lên, đem lá thư viết dở nhét vào trong túi, sau đó đeo túi sách và không quay đầu lại đi thẳng lên cầu thang ký túc xá nữ.
« Chương TrướcChương Tiếp »