Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quý Tộc

Chương 20: Hai nhân vật trở về sớm ngoài dự kiến

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Cầm lấy.” Trước cửa phòng làm việc của giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám, giáo sư độc dược nhét cái cốc đế cao trong tay cho Scorpio đang đứng ở phía sau, thầy xăn tay áo, rút ra đũa phép, mặt không đổi sắc gõ lên cánh cửa đóng chặt ——

“Alohomora(mở ra)!”

Cánh cửa nặng “Rầm” một tiếng mà giật văng ra!

Hai người ngồi cạnh chiếc bàn làm việc bên cửa giật mình kinh ngạc. Trong phòng làm việc tối tăm của giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám, giáo sư Lupin đứng lên từ sau một cái chậu với đủ loại bèo rong tản ra màu xanh lục âm u le lói, thầy nhìn dường như không được khỏe lắm, thần sắc vô cùng mỏi mệt —— thậm chí so với lần trước Scorpio nhìn thấy lại càng có vẻ không ổn.

Giống như đã sớm biết Snape sẽ đến, giáo sư Lupin mỉm cười chào hỏi: “Severus, thầy đã tới rồi.”

“Snape!” Ngồi trước bàn làm việc chính là Harry Potter, hiện tại, vẻ mặt của cậu ta tựa như nhìn thấy thứ gì đó xui xẻo lắm vậy.

“Là giáo sư Snape, Harry.” Giáo sư Lupin ôn hòa mà sửa đúng.

“Chính xác” Snape hướng về phía Harry khinh thường rồi cười âm hiểm, khàn khàn mà nói, “Bởi vì không tôn trọng giáo sư, Potter, Gryffindor trừ 5 điểm.”

Giáo sư Lupin đặt tay trên vai trấn an Harry, Harry hiểu ý đành nuốt hận bất bình mà mím miệng, căm tức nhìn giáo sư độc dược. Lupin dễ dàng chuyển hướng đề tài, thầy vẫy vẫy tay với Scorpio đứng phía sau Snape: “Hóa ra chúng ta còn có một vị khách nhỏ khác, trò Grater à, buổi chiều tốt lành.”

“Buổi chiều tốt lành, giáo sư Lupin.” Scorpio mỉm cười. Nếu cậu sẵn lòng, cậu có thể trở thành đứa trẻ lễ phép khiến người ta yêu thích nhất trong căn phòng này. Vì thế Harry có vẻ càng căm tức , cậu ta thấp giọng lẩm bẩm một câu “Slytherin”, ngược lại viện trưởng Slytherin lại rất vừa lòng với tình huống này.

“Thầy đang cùng trò Potter xem Grindylow, nếu trò thích, cũng có thể lại đây nhìn xem thử, trò Grater. Chương trình học cho năm nhất tạm thời vẫn chưa có chúng nó, ” Lupin nháy mắt, “Dĩ nhiên, hôm nay là trường hợp đặc biệt.”

“Thật là cuộc trò chuyện thú vị đấy, Lupin.” Trước khi Scorpio kịp mở miệng đáp lại, Snape khô khan cắt ngang bọn họ, “Nhưng ta cho rằng tốt hơn hết thầy nên uống sạch thứ này đi đã.”

Scorpio thật cẩn thận đặt cái cốc trong tay lên bàn làm việc của vị giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám. Lupin nở nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy, tôi nghĩ tôi nên nghe lời anh.”

Nói xong, thầy không chút do dự cầm cái cốc lên, hơi hơi nhíu mày uống sạch thuốc bên trong.

Scorpio để ý, cậu chàng Gryffindor đang đứng trước bàn trông như bị kinh hãi, sắc mặt cậu ta trắng bệch nhìn chằm chằm Lupin, như tùy thời có lao đến giật lấy cái cốc đựng ma dược rồi trút cả vào trong nhà WC.

“Đừng có ngu ngốc như vậy, Potter.” Scorpio nhíu mày, nhịn không được nói, “Chúng ta thừa biết giáo sư Snape sẽ không hạ độc vào bên trong.”

Harry mãnh liệt quay đầu, giống như muốn vặn gãy cổ của bản thân, gắt gao nhìn chằm chằm nhóc Slytherin năm nhất, chán ghét hừ một tiếng: “Xem ra cậu cũng biết tôi đang lo lắng cái gì.”

“Muốn đoán được ý tưởng của Gryffindor kì thực không hề khó, phải không?” Scorpio cười tủm tỉm mà đốp lại.

“—— chính xác, trò Grater. Nhưng mà ta không thể một lần nữa nhắc nhở trò, nếu các trò muốn cãi nhau, thì lăn khỏi đây ngay.” Snape cứng ngắc mà khoanh tay đứng sau hai cậu nhóc đang giương cung bạt kiếm, “Ta có chuyện phải bàn với giáo sư phòng-chống-nghệ-thuật-hắc-ám của các trò.”

Scorpio nhún nhún vai, mỉm cười lui về trong góc phòng.

“Aha, đây mới là trọng điểm, có phải không! Giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám —— ông vẫn luôn muốn cái này!” Snape vừa dứt lời, Harry liền bốc đồng mà kêu lên, chính là xem vẻ mặt của cậu ta, ít nhất vừa nói xong thì đã hối hận ngay lập tức.

Trong nháy mắt, nhiệt độ trong căn phòng cơ hồ rớt xuống đến điểm đóng băng. Scorpio thu lại nụ cười, không thể tin mà trừng tên Gryffindor kia, nghiêng người không hề dám gật bừa hỏi: “Nè, anh không có não đấy à?”

Sắc mặt Snape trở nên rất khó coi, đồng tử màu đen vì phẫn nộ mà co rút lại, ánh mắt ‘ngỗn ngang trăm mối’ nhìn chằm chằm Harry, xem ra có ý đồ dùng ánh mắt xé cậu chàng thành mảnh nhỏ. Giáo sư Lupin cũng không đồng ý mà lắc đầu, dùng ngữ khí trách cứ mà nhắc nhở, “Harry, trò vẫn nên ra về cùng trò Grater đi.”

Trong tay giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám vẫn còn cầm cái cốc kia, chiếc cốc thủy tinh trống không giờ phút này bốc lên một làn hơi mù, thế mà vừa rồi thầy ấy không ngã xuống tử vong ngay tại chỗ vì độc tính phát tán, cũng không có xuất hiện bất kỳ triệu chứng kỳ quái nào, hết thảy đều bình thường —— trên thực tế, thầy nhìn qua có vẻ tốt hơn nhiều so với vừa rồi.

Harry cảm thấy dạ dày của mình như tuột thẳng xuống dưới chân.

“Được rồi, con nghĩ.” Gryffindor khô khốc, gian nan mà tìm về thanh âm của mình, “…thật xin lỗi…giáo sư Snape.”

“Đồng ngôn vô kỵ (童言无忌) đã không còn thích hợp để dùng cho trò rồi, Potter, giờ thì đi ra!”



Cánh cửa sau lưng hai cậu học trò “Rầm” một tiếng mà đóng sập lại, lửa giận bừng bừng cơ hồ còn liếʍ qua lưng bọn họ. Bị cưỡng chế đuổi khỏi văn phòng của giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám — hai cậu nhóc liếc nhau.”Xuy” Scorpio nhướng một bên mi, nhìn cứu thế chủ ‘đại danh đỉnh đỉnh’ không nói gì mà chỉ trừng mình, cậu trào phúng nói, “Tôi nghĩ không ra bất cứ cái lý do gì để muốn liên lụy với anh rồi bị viện trưởng quở trách cả.”

“Đấy không gọi quở trách, ” Harry nhún nhún vai, thờ ơ mà nói, “Ông ta chính là nếu không dùng phương thức này sẽ không mở miệng nói chuyện.”

“Anh ngược lại có vẻ vô cùng hiểu về viện trưởng đó nhỉ, tôi còn tưởng anh là một Gryffindor cơ đấy.” Trên đường cùng trở về, Scorpio mặt nghiêm túc, trêu chọc mà liếc chiếc cà vạt đỏ sọc vàng rối loạn đang tròng quanh cổ áo Harry.

Harry nghẹn họng, sau đó cậu vò mái tóc vốn dĩ đã loạn xạ —— vì thế hiện tại chúng nó càng trở nên tệ hơn, “Đó là điệu bộ của Slytherin sao, hả? Các cậu luôn không thể nói lý như vậy sao? Cậu bây giờ nhìn không khác gì Malfoy.”

“A, anh ấy là dạng gì?”

Harry nghĩ nghĩ, lập tức khinh thường hếch mũi mà bình phẩm: “Một tên ngu ngốc– từ đầu đến chân – chỉ thích châm chích người khác.”

Nói xong, cậu ta làm cái mặt quỷ, xem thì biết là rất vừa lòng với miêu tả của mình.

“Chúng ta vì anh mà vừa mới bị từ giáo sư Lupin đuổi ra khỏi văn phòng đấy, Potter.” Scorpio dừng bước chân, không thể tin mà nói, “Anh thế mà lại còn dám đánh giá người khác là một kẻ ngốc?”

“Đó là ngoài ý muốn!” Harry quẫn bách mà hắng giọng một cái, xoay người vuốt vuốt tóc ý đồ làm mình trông có vẻ đúng tình hợp lý hơn một chút, đáng tiếc, không thế nào thành công, “… Nhìn xem vốn từ ngữ phong phú của cậu, Grater, tôi còn tưởng rằng tiếng Anh của cậu không tốt đấy…” Harry than thở .

“A, cám ơn khích lệ.” Scorpio khô khan trả lời, cậu dừng một chút, sau đó lập tức lộ ra một tia giả cười, “Như anh mong muốn, đó cũng là học từ anh Malfoy.”

—— “Lẽ nào tôi đã quên dạy cho cậu, phải cách cứu thế chủ Gryffindor lúc nào cũng lòe lòe tỏa sáng ra xa một chút?”

Thanh âm không vui lẫn theo chút ý tứ chế giễu từ cuối hành lang truyền đến.

Harry hôm nay lần thứ hai bị kinh hách, hai người đang trong cuộc nói chuyện đều ngẩn ra mà nhìn nhau, không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn về hướng âm thanh phát ra.

Draco Malfoy khoanh tay đứng ở cuối hành lang, cằm nâng lên một góc độ quen thuộc đầy ngạo mạn.

Cho dù cách rất xa, Harry cũng có thể cảm nhận được ánh mắt khinh thường đó.

“Malfoy.” Harry không thoải mái thấp giọng nói.

Châm biếm trên khóe miệng Draco càng trở nên rõ ràng: “Potter.”

“Anh Malfoy!”

Scorpio hai mắt sáng ngời, vươn tay vẫy vẫy về phía Draco Malfoy đồng thời chạy đến cuối hành lang…A, như vậy quả thực giống như Buckbeak được thoát khỏi xiềng xích. Harry buồn bực phát hiện, nhóc Slytherin năm nhất này thế nhưng cũng có điểm đáng yêu, chẳng qua là chỉ ở trước mặt tên Malfoy chết tiệt.

Hiện tại cậu bắt đầu có thể lý giải Ron, thật sự.

Draco Malfoy vẫn có điệu bộ như trước. Trên vai anh còn có vài bông tuyết chưa tan hết, bên mép giày da sáng bóng cũng dính ít tuyết cùng bùn đất, tuy thế, nhưng áo choàng màu xanh thẫm chỉnh tề mặc trên người lại không hề có một nếp nhăn, điều này làm cho anh vẫn cứ toát ra vẻ ung dung.

“Cậu lại rước lấy phiền phức? Grater.” Draco lười biếng đánh giá nhóc năm nhất trước mặt, tâm tình không tồi mà hỏi.

A, nghe đi, Malfoy, mày làm như là mẹ của cậu ấy vậy. Harry ở trong lòng không tốt mà cười nhạo, cậu tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân có một chút ghen tị, không, nửa điểm cũng không.

“Em không có đi tìm phiền toái, em cùng giáo sư Snape tới gặp giáo sư Lupin.” Scorpio chắp tay sau mông, mỉm cười mà trả lời, “Sau đó Potter là rước lấy phiền toái, giáo sư Snape đuổi bọn em ra.”

“A, đây đúng là chuyện ngu xuẩn mà Potter sẽ làm —— đừng có mà cười ngây ngô với tôi, cỏ mang cá.” Draco không kiên nhẫn mà chỉnh lại sợi tóc che khuất tầm mắt, hiện tại anh đã không còn thích thú với việc sử dụng keo xịt tóc giống như năm nhất, mái tóc bạch kim mềm mại tự nhiên mà rủ xuống, mỗi một sợi luôn nằm ở vị trí nên có của nó.

Cách hai Slytherin không xa, Harry căm tức mà rút ra đũa phép của mình nhằm thẳng vào Draco.

“Thu lại nó, Potter.” Draco cho cậu ta một cái nhìn xem thường lại không mất đi vẻ tao nhã, “Hôm nay tao không rảnh để dạy dỗ mày, tao còn có chuyện khác phải làm —— đi theo tôi, Grater, có thứ này cho cậu.”

Anh xoay người, lưu lại một cái bóng lưng cho Harry, đồng thời cảnh cáo: “Đừng có hành động thiếu suy nghĩ, Potter, tao sẽ biết —— chúng ta đi, Grater.”

Ngón tay tái nhợt cuốn lấy áo choàng, Draco ngẩng đầu chuyển hướng đi về phía hầm Slytherin.

Harry vẫn không nhúc nhích mà đứng tại chỗ, thật lâu sau, cậu mới nhét đũa phép của mình lại vào trong quần bò, xa xa là một lớn một nhỏ Slytherin đang thấp giọng nói chuyện, nội dung mơ hồ bay vào tai cậu ——

“Đến ngay cả Zabini cũng gọi em là ‘Scorpio’, anh Malfoy.”

“A, thế thì sao?”

“… nhưng anh vẫn kiên trì gọi là Grater! —— “

“Thực hiển nhiên, đó là bởi vì tôi không chắc rằng mình muốn nghe cậu gọi tôi là ‘Draco’ —— chú ý bậc thang dưới chân, đúng là một tên nhóc không lúc nào yên! —— Cậu vì sao không bị phân đến Gryffindor đi?”

“…”

“Ân? Hoặc là Hufflepuff? —— “

… … … … … … … …

Thanh âm từ từ nhỏ dần, thẳng đến khi Harry rốt cuộc không còn nghe được tiếng động gì nữa, chung quanh lại khôi phục an tĩnh.



“Harry? —— bồ tèo, cậu đứng ở đó làm gì vậy?”

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, Harry nghe thấy tiếng bạn tốt của mình vang lên sau lưng.

“Ngắm phong cảnh.” Harry khô khốc mà trả lời.

Xoay người nhìn cậu bạn tóc đỏ, sao đó cậu nhạy bén phát hiện mặt đối phương tựa hồ lại có thêm một ít tàn nhang, phát hiện này thế nhưng quỷ quái lại kiến Harry càng trở nên uể oải ——

“Đi cùng đi Ron, cậu sẽ chịu nói cho tớ biết chứ, lí do cậu lại trở về sớm ấy, đúng không?”
« Chương TrướcChương Tiếp »