Chương 129: “Việc anh sẽ cưới Astoria ấy?” “Sẽ không”

Cuối cùng cũng là giáo sư McGonnagal và giáo sư Flitwick cùng nhau tốn ít sức lực mới dời được đám ao lầy kia đi —— thí nghiệm của nhóm George cực kì thành công, Scorpio ngờ rằng cả hai đã sử dụng pháp thuật không gian di động để đưa một bãi ao lầy thật sự từ khu rừng rậm nhiệt đới tới đây —— cũng có lẽ bây giờ nếu một nhà thám hiểm trùng hợp đi ngang qua nơi nào đó trong cánh rừng, sẽ phát hiện ở giữa cái ao có một mảng bị biến thành nền nhà Hogwarts.

Thậm chí cả đám còn thấy một con cóc mang đỏ nhảy phọt ra từ trong nước, phun ra cột nước lật tung cái mũ đỉnh viền hoa giáo sư McGonnagal mang, và dĩ nhiên, giáo sư McGonnagal vốn đã trông vô cùng khó chịu, giờ thật là cả khuôn mặt đều trở nên nghiêm túc dọa người.

“Nhái bén Châu Phi mang đỏ!” Thanh âm hào hứng của Fred vang lên phía sau Scorpio, “Mình lại không nghĩ tới! Trứng của chúng tăng hiệu lực thuốc nhuộn màu tốt lắm đấy —— dinh dưỡng còn phong phú nữa chứ, George, còn nhớ đám ô mai nhào đường chúng ta mới làm không? Chú mày luôn than là nó không được đỏ đấy —— “Quý Tộc - Chương 129: “Việc anh sẽ cưới Astoria ấy?” “Sẽ không”Nhái bén Châu Phi mang đỏ (ảnh minh họa)“…” Scorpio quyết định về sau tuyệt đối không ăn bất cứ thức ăn gì từ trong túi áo của cặp song sinh nữa.
Khi mà đám ao lầy rốt cục trở về với bộ dạng mặt nền Hogwarts vốn dĩ – bước lên cũng không nhũn nhẹo như dẫm trong nước, chuông vào lớp đúng lúc vang lên. Quý bà Umbridge dùng cái giọng cực kì đáng ghét nói lời cảm ơn với nhóm giáo sư McGonnagal —— thú thật, cứ như thể bà ta đang đợi nhóm giáo sư McGonnagal ‘Cảm ơn vì cô đã gọi’ vậy.

Các học sinh năm nhất lao nhao chen vào lớp, cửa phòng học phòng chống nghệ thuật hắc ám đóng sập lại trước mặt tất cả. Scorpio thề là cậu thấy giáo sư McGonnagal hướng về phía cánh cửa đó đảo mắt khinh bỉ, sau đó vụt cái quay phắt lại, dùng ánh mắt đáng sợ đầy cảnh cáo liếc mắt nhìn sang bọn họ, rồi dẫm giày cao gót thùm thụp đi thẳng —— nếu nhớ không lầm, nhóm Ravenclaw cùng Gryffindor năm hai còn đang ở phòng học biến hình chờ bà.

Fred huýt sáo, kiễng chân nhìn theo hướng viện trưởng của mình rời đi, lớn giọng cất tiếng, làm một tư thế buồn cười phẩy phẩy tay về phía bóng lưng của bà: “Chúng em chỉ là đi ngang qua thôi, giáo sư, thật sự chỉ là đi ngang qua thôi mà!”

Có thể là do luôn tự cho là mình không thể nào thông đồng làm bậy với Gryffindor được nên trên mặt nhóm Slytherin đều giữ y nguyên trạng thái mặt không biến sắc, chỉ mình Daphne che miệng cười khẽ, cô vẫn luôn là một cô gái xinh đẹp —— khi cô cười to như một cô gái thực thụ, tuyệt đối có thể chen vào đầu bảng xếp hạng các cô gái trong Hogwarts.

“Cô thấy hắn rất thú vị phải không?” Trên đường trở về, Pansy nói với cô bạn gái của mình bằng vẻ mặt chế nhạo, “Thật tò mò ngài Greengrass có phát điên nếu biết đứa con gái cưng đầu của mình thích con trai nhà Weasley không nữa.”

“Đừng nói bậy, Pansy.” Daphne thoáng nhìn đã thấy là không thích đùa kiểu này – cô nàng thu lại nụ cười, môi khẽ mím trông khá nghiêm túc. Mà ở bên người cô – Astoria lại thoáng nhìn chị gái mình một cái, sau đó quay đầu đi, đặt lực chú ý lên phong cảnh phía ngoài cửa sổ.

Giữa trưa cùng ngày, Daphne nhận được một bức thư Sấm.

Trên dãy bàn Slytherin, đây quả là thứ hiếm thấy, khi một con cú mèo tối đen không rõ chủng loại mang theo phong thư đỏ đậm tao nhã đáp xuống dãy bàn Slytherin, Scorpio thật sự không thể tin vào hai mắt của mình: “Thư Sấm của ai vậy?” Cậu giơ tay, giải cứu Bích Thúy dưới móng vuốt của con cú màu đen —— bé rùa ba chân đáng thương, hình như con chim nào đi ngang qua cũng đặc biệt hứng thú đối với nó cả.

Scorpio bỏ Bích Thúy vào trong túi áo chùng của Draco, ngẩng đầu mới phát hiện trên bàn Slytherin phút chốc yên lặng đến đáng sợ, mỗi người đều trừng trừng nhìn con chim xa lạ —— đến tận khi Daphne mặt trắng bệt từ bên người Pansy đứng lên cất tiếng nói: “Từ nhà của tôi.”

Bà Greengrass dùng âm giọng cao ngất sắc lẻm – theo cách nhìn của cậu thì là vậy – quở trách Daphne từ đầu đến chân một lần —— cũng chẳng phải tại bà thét chói tai, có điều do dùng phép phóng đại âm thanh quá liều nên toàn bộ sảnh đường đều có thể nghe rõ ràng những gì bà nói, và mãi đến khi bà Greengrass dùng ngữ điệu bình tĩnh tao nhã và rành mạch đó nói đoạn “Nếu con muốn biến họ mình thành ‘Weasley’, nhà Greengrass sẽ xóa tên con vĩnh viễn.”, đến tiếng cười trộm bên dãy bàn Gryffindor cũng im bặt.

Toàn bộ sảnh đường cùng dãy bàn Slytherin đồng loạt lặng ngắt.

“Quái quỷ, năm nay bị sao vậy?” Pansy thấp giọng càu nhàu, một tay kéo Daphne vào lòng, thô lỗ vỗ lưng cô, “Gryffindor với Slytherin không cần có đôi có cặp mới vui vẻ đâu, phải không? — ai được rồi Daphne đừng khóc đừng khóc, cái cà vạt tôi mới thay sẽ bị cậu làm hư mất —— “

Nhìn Pansy ngồi ở kia bối rối câu được câu chăng an ủi cô bạn thân, Draco nhăn chặt mày, sau một chốc, anh bình tĩnh nói: “Trước hết đưa Danphne ra khỏi đây đã, Pansy.” Pansy ngẩng đầu, nom như là muốn phản bác. Có điều sau khi thoáng nhìn Draco thì chỉ do dự một lát, sau đó khẽ gật rồi cố sức dìu Daphne đi ra ngoài trước mắt mọi người.

Khi cánh cửa lớn đóng lại phía sau hai cô gái Slytherin, trong đại sảnh đường thoạt như nổ tung.

Đặc biệt là dãy bàn Gryffindor.

“—— tớ thật sự không biết cậu đang đỏ mặt cái gì, Ron à?” Hermione bỏ một hạt đậu Hà Lan vào miệng, nhai nhóp nhép, buông dĩa ăn khinh bỉ, “Trên cái bàn này tổng cộng có bốn Weasley.”

“Ôi, làm ơn, Hermione —— đừng tính em.” Ngồi đối diện Harry – Ginny lập tức giơ hai tay lên, “Giới tính nữ, thích con trai nhé.”

“Được, không tính em.” Hermione liếc cô bé một cái, Ginny năm nay năm tư cũng đã dần trở thành một cô gái xinh đẹp rồi, Hermione cười cười, “Chị biết em thích ai, Ginny.”

“Không, chị chẳng biết.” Ginny chắc nịch.

“Chị biết, em dấu không kĩ lắm đâu, cưng à.” Hermione điềm đạm nói, tiếp đến lại chuyển hướng Ron, “Được rồi, có Merlin chứng giám, cậu mà đỏ mặt nữa là tớ hết muốn ăn luôn đó Ron! Trên bàn này còn có hai Weasley là George và Fred đấy, tớ nghĩ Greengrass —— “

“Ai mà thích hai chả chứ!” Ron có vẻ có chút kích động, cậu chàng đυ.ng đổ cái đĩa, vài vệt sốt cà chua liền vẩy lên cái mặt còn đang đỏ rực, “Cho dù là một người bình thường cũng sẽ không thích Fred! Hay George!”

Hermione nhướng một bên lông mày: “Không ngờ tớ trong mắt cậu lại là một đứa không bình thường đấy.”

“—— Anh cảm thấy kiêu ngạo vì em, Hermione, nếu người bình thường mà như Ron thì chúng ta nguyện không làm người bình thường nhỉ.” George cười hì hì vói lên từ phía sau, khoát tay lên mái tóc trông có chút rối đang phủ trên vai cô nàng Gryffindor vạn sự thông, Hermione hít sâu một hơi, không kiên nhẫn đập tay anh xuống.

“Nhưng chúng tôi cùng tuổi!” Ron kịch liệt phản bác.

Ginny phun thẳng ngụm bí đỏ về trong cốc ——

“Aii cám ơn, Neville ——” Cô bé tóc đỏ nhận lấy khăn ăn qua loa lau miệng, “Merlin của tôi ơi, Ron, anh là người từ thế kỷ trước xuyên về sao? Giờ ai còn muốn nói chuyện yêu đương với bạn cũng lứa nữa chứ—— “

“Không… thật ra cùng tuổi nói chuyện yêu đương không hẳn không được —— nhưng mà Ron này, không phải là cậu thích Grater sao?” Harry cũng lên tiếng phì cười —— đây là lần đầu tiên từ khi khai giảng tới nay cậu thật tình tìm được chuyện có thể làm mình cười thế này.

“Ừm, tớ thích em ấy —— không, không đúng, ai nói tớ thích tên nhóc kia hả!” Ron giật phắt dậy, “Mà chuyện này cũng không giống, tớ là người có trách nhiệm, tớ cảm thấy mình nên cùng nói rõ với Greengrass —— “

Dứt lời, không đợi những thành viên Gryffindor khác phản ứng, Ron đã chạy biến ra ngoài —— ngay cả túi sách cũng không thèm mang.

“Ron Weasley? Sao lại là anh ta? Chẳng nhẽ là người phát ngôn nhà Weasley sao? ——” tầm mắt đuổi theo bóng dáng mất hút ngoài cửa, Scorpio thiếu chút nữa tự vặn gãy cổ của mình, cậu đặt câu hỏi mà vẫn chẳng thể tin, “Khoan đã, bọn họ có hiểu lầm gì không vậy?”

“Cứ để cậu ta đi.” Draco lười biếng mà ngáp một cái, “Vừa nghĩ tới Pansy cùng với Daphne đang tức giận sẽ xử lý cậu ta thế nào tôi đã không nhịn được cảm thông cho cậu ta rồi.”

Scorpio rướn cổ lên, mắt nhìn Astoria ngồi ở phía cuối trường bàn lúc này đang kiên nhẫn giảng giải kiến thức trong sách giáo khoa cho một cô bé năm nhất, có chút không thoải mái bĩu môi: “Em cảm thấy Astoria làm việc này không chính đáng lắm.”

“Không cái gì?”

“Là không chính đáng.”

Draco trầm mặc một hồi, thả đồ ăn trên tay xuống —— điểm tâm ngọt trong đĩa của anh chẳng được đυ.ng lấy một chút, ngay cả trên bơ cũng không thấy dấu vết hụt đi: “Trên thực tế, chuyện này cô ta không làm sai.”

Scorpio nhướng một bên mày: “Ồ Draco, anh đang nói giúp cậu ấy à?”

“Đương nhiên là không, cái đồ ngốc này.” Draco khinh bỉ lườm cậu một cái, “Là một quý tộc xưa, lịch sử nhà Greengrass hiển nhiên đã rất lâu đời, đối tượng thông gia cũng nhiều không đếm xuể, nhưng vài năm gần đây thực lực gia tộc bọn họ suy sụp nên cần một gia tộc có gia thế lớn mạnh để chèo chống cho sự phồn thịnh của chính mình, duới tình huống như thế đương nhiên họ sẽ không cho phép nhà Weasley, một gia đình mà chẳng có lấy nửa đồng Gallon trong Gringotts có rây mơ rễ má gì với mình.”

Scorpio: “Cái gọi là tự do yêu đương đâu mất rồi?”

“Ít nhất trong giới quý tộc, nó chưa bao giờ tồn tại.” Câu trả lời chắc nịch.

“Cho nên lời đồn là thật à?”

“Lời đồn gì?”

“Việc anh sẽ cưới Astoria ấy?”

“Sẽ không.”

“Cái gì?”

Scorpio nhìn quả anh đào bị nĩa ăn chọc ra một lỗ nhỏ, nước nhân đỏ mọng ứa ra, một ít dính lên khăn trải bàn: “Anh vừa nói gì?”

“… Có lẽ sẽ không.” Draco chỉ lưỡng lự chốc lát, “Nhà Malfoy đã phồn vinh cả trăm năm, không cần gia tộc của cô ta trợ giúp bất cứ thứ gì —— đương nhiên, nếu có, thì cũng là dệt hoa trên gấm, nếu như không có, cũng không cần phải tự gò ép…”

Đôi đồng tử màu xám bạc trong mắt bạch kim quý tộc khẽ giật, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua gò má cậu bé Slytherin tóc đen đang cúi đầu chuyên tâm dùng đũa phép khử vết ố trên khăn trải bàn, rồi sau đó, ngay khi đối phương ngẩng đầu tò mò ngoái về phía mình, anh lại khôi phục cách nói lạnh lùng, kéo dài âm điệu biếng nhác nói: “Đương nhiên, ít nhất tôi cũng sẽ đưa một thuần huyết về nhà, nếu không cha của tôi có khi sẽ phát điên mất.”