Chương 126: Tôi chỉ là muốn nhắc nhở cậu, cách xa đàn ông gia tộc này ra một chút

Đến lớp tiên tri đầu tiên khiến người ta muốn đần ra, mãi khi bước ra khỏi phòng học tiên tri lượn lờ sương khói, Scorpio mới thấy mình như được trở về đến nhân gian, tiếp đó, cậu khoan khoái phát hiện thời khoá biểu để trống cho cậu khoảng thời gian kế tiếp —— mà khi cậu trở lại phòng sinh hoạt chung Slytherin, đã có nhiều người ở đó.

Draco ngồi ở tại ví trí anh thích nhất trên ghế sa lông, cúi đầu đọc một quyển sách rất dày, bìa đen. Pansy thoạt nhìn lại có chút buồn bực mà lật bừa một quyển tạp chí thời thượng, còn có Astoria ngồi ở bên cạnh, bên người cô đặt một sấp giấy da thật dày, và cô gái tóc vàng thì đang cặm cụi viết từng chữ một vào từng mặt giấy.

“Chào buổi sáng, Astoria.” Scorpio hơi cúi người, ôm lấy Bụi Cầu béo tròn đang muốn mò lên người mình, cậu đi đến ngồi xuống bên sô pha, “Hôm nay không thấy cậu ở lớp tiên tri đấy.”

“Chào buổi sáng, Scorpio.” Astoria dịch chân, nhìn trông có vẻ càng kề sát sang bên Draco hơn, cô mỉm cười nói, “Sáng nay tớ phải sao chép một vài quy định Fritz mới về các loại hàng cấm, giáo sư Umbridge yêu cầu phải dán nó lên hành lang mình đi trước buổi chiều.”

Draco vẫn thủy chung không nói gì, giống như anh thật sự đang hết sức chú tâm xem quyển sách chết tiệt kia —— ngoại trừ động tác xoay người của anh cơ hồ mạnh gấp đôi so với bình thường.

“Được rồi đấy, Draco, có ai bắt cậu phải đọc quyển sách ngu ngốc đó đâu.” Pansy ngẩng đầu, ôn hòa nói.

“Sách gì vậy chị?” Scorpio hỏi.

Pansy miết miết tóc, bình tĩnh nói: “《Lý luận phòng ngự ma pháp 》.”

“Sách giáo khoa năm nhất mà, tan học hôm nay em vừa thấy Leijer nhét nó vào trong túi sách xong.” Scorpio nhướng mày, “Từ khi nào mà đến sách giáo khoa năm nhất anh cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú vậy, Draco?”

“Nó cũng là sách giáo khoa của bọn chị.” Vẻ mặt Pansy châm chọc, cho dù không phải là một cô gái chăm học, nhưng có vẻ như nó cũng chẳng ảnh hưởng gì tới việc cô nói bằng chất giọng như ở trên cao nhìn xuống, “Chị tin các em cũng sắp được có một quyển rồi đó —— mụ già đó phát chúng ngay trên lớp, chị nghĩ mụ tuyệt đối mang đủ cho cả trường này mỗi người một quyển!”

“Woww.” Scorpio không hề mảy may dao động.

“Nhà xuất bản phù thủy.” Draco cuối cùng cũng lên tiếng, vẻ mặt anh đen thui, giọng nói nghe đầy bực dọc, đến đây, vương tử Slytherin mới bộp một tiếng khép lại quyển sách to bự bằng cục gạch trong tay, lơ đãng dùng tay vuốt sau gáy sách, “Tôi vừa rồi chỉ là muốn biết nếu quyển sách này có thể được xuất bản từ nhà sách chính quy thì có khi nào cũng có vài thứ đáng xem hay không thôi.”

Pansy cười tươi roi rói: “Giờ thì sao?”

Draco ném quyển sách trong tay sang một bên: “Nhận ra chúng quả thật là rác rưởi —— Merlin biết, tôi chỉ cần một kẻ bình thường có thể liên nhiệm chức giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám một năm trở lên thôi, chỉ có từng ấy yêu cầu mà sao cứ phải khó như vậy nhỉ?”

“Mụ già đó làm tớ nổi da gà, tớ rất muốn nói cho mụ ta biết là cái giọng mụ cất lên tuyệt đối chính là chướng ngại lớn nhất làm cho mụ mãi không gả được.” Pansy cau có.

“So sánh thử xem, ngay cả Bartemius Crouch học kỳ trước cũng còn có thể giúp tôi sôi trào nhiệt huyết.” Draco không quá nhiệt tình mà bổ sung, “Ít nhất gã ta có gan dùng ba lời nguyền không thể tha thứ, mà con cóc bự này mới chỉ nghe chúng đã khoa trương run rẩy ba lượt —— tôi chưa từng nghe chuyện học sinh bị cấm túc chỉ vì nhắc đến ba lời nguyền không thể tha thứ trong lớp cả.”

“Hả, ai bị cấm túc vậy anh?” Đây mới là ngày đầu tiên khai giảng thôi, thực mới mẻ. Scorpio hứng thú hỏi, lúc này, ngay cả Astoria cũng dừng cây bút lông chim trong tay.

“Potter.” Draco lộ biểu tình chán ghét, “Tuy rằng đó là do chính cậu ta ngu, cậu ta đứng lên ngay trong lớp phòng chống nghệ thuật hắc ám tuyên bố với tất cả mọi người rằng Chúa Tể Hắc Ám đã trở lại —— hành động này rõ là có tiềm chất bị thần kinh, đúng không? Nếu tôi mà là giáo sư, có lẽ tôi sẽ đề nghị cậu ta xin phép đến khoa thần kinh St.Mungo xem thử thay vì cấm túc.”

“Hơn nữa nhìn vẻ mặt của đám Gryffindor kia thì có vẻ bọn nó đang nhìn một con chó địa ngục chứ chẳng phải là nhìn Potter.” Daphne Greengrass vẫn luôn trầm mặc đặt tách cà phê còn tỏa hơi nóng trong tay xuống, dưới mắt cô cũng có một quầng thâm nhàn nhạt như không được nghỉ ngơi đủ, tiếp đó, cô gái năm năm xinh đẹp lộ ra biểu tình trào phúng, “Potter nhất định không muốn biết, phần lớn đều miễn cưỡng tin rằng bản thân cậu ta kỳ thật đến từ Slytherin.”

Một câu tựa hồ lôi không khí vào trong một cảnh giới vi diệu.

Mọi người trong phòng nghỉ bất chợt trầm mặc.

Nott hừ một tiếng, đứng lên rời khỏi nhóm. Goyle cùng Crabbe trao đổi một ánh mắt bất an, Pansy cười lạnh ra tiếng. Còn Draco, từ đầu đến cuối vẫn trầm ngâm đùa nghịch quân cờ phù thủy trong tay như có điều suy nghĩ, tiếng hét phẫn nộ vị nữ hoàng trong tay anh lúc này trở thành thanh âm duy nhất trong cả căn phòng sinh hoạt.

Vừa lúc Leijer đi đến, muốn tìm Scorpio nói cho mình biết làm sao cậu có thể cố định Peeves trên hành lang như vừa rồi.

Scorpio ấp úng nửa ngày không nói rõ được, cậu đã hết kiên nhẫn nổi khi phải hết lần này tới lần khác giải thích sự khác nhau giữa đạo thuật và pháp thuật —— bình thường khi ai đó thắc mắc thì chuyện này rất nhanh sẽ biến thành vấn đề bản chất pháp thuật —— mà trùng hợp đó lại là thứ Scorpio không kiên nhẫn nhất. Vì thế khi bị hỏi đến khó ở, cậu đành tiện tay lấy ra hai lá bùa trong túi da rồng nhét vào tay Slytherin năm nhất, miệng làu bàu: “Đấy, tự cầm chơi đi, dùng lời chú ngọn lửa đốt nó, sau đó tìm đại một hồn ma nào đó ném vào thử —— à, Nam Tước Đẫm Máu không được đâu nhé, ông ấy sẽ giận, ‘Nick-Suýt-Mất-Đầu’ bên Gryffindor có thể sẽ chịu thử cùng cậu đấy.”

… … … Giờ không bàn đến việc chỉ dạy của Scorpio có lệ và vô trách nhiệm cỡ nào, sau khi Leijer cất bước, Draco nửa nằm nửa ngồi trên ghế sa lông, lười biếng nói: “Tổ bảo hộ ngắn hạn chỉ là một tổ bảo hộ quy mô nhỏ, tôi có nên nhắc nhở cậu rằng chẳng ai bảo cậu làm bảo mẫu đâu không nhỉ.”

“Vậy em nên làm cái gì bây giờ, huynh trường đại nhân?” Scorpio đớp lại một cách mỉa mai.

“Nó rất bám cậu.” Draco hơi nhíu mày, “Đây không phải là chuyện tốt gì.”

“Merlin chứng dám, ” Scorpio mạc danh kỳ diệu nói, “Ngày hôm nay chỉ vừa mới bắt đầu thôi đấy, chuyện anh biết có thể nhiều thêm nữa không!”

“Tôi chỉ là muốn nhắc nhở cậu, cách xa đàn ông gia tộc này ra một chút.” Vương tử Slytherin có vẻ có chút nóng nảy, “Còn nhớ học kỳ trước cậu bị kẻ nào đó đánh gục ngay bên cạnh Rừng Cấm, bên cạnh lão Barty Crouch điên điên khùng khùng cả người đầy máu không hả, chuyện này còn chưa đủ để nhắc nhở cậu phải tự chú ý đến những điểm lạ xung quanh mình một chút sao?”

Pansy: “Thôi mà, Draco, chúng ta cũng không thể xác định —— “

Scorpio: “Lúc em nói không thể đảm đương nổi cái vị trí người trông nom chết tiệt này ngày hôm qua, là anh với giáo sư Snape kiên quyết đẩy thằng bé cho em.”

Pansy: “… Được rồi, chị không cho là ở trong phòng sinh hoạt chung Slytherin nói xấu giáo sư Snape là một chuyện sáng suốt đâu —— “

Draco thoạt trông đã cáu lên rồi, cặp mắt xám bạc giống như giăng kín một tầng sương, anh khẽ nheo lại hai mắt: “Tôi khi nào thì đem thằng nhóc năm nhất kia đẩy cho cậu?”

Pansy: “Ngày hôm qua, tớ cũng nhìn thấy.”

Draco: “Pansy, không liên quan đến cậu.”

Vì thế Pansy không thục nữ hướng trần nhà hoa lệ đảo mắt khinh bỉ một cái, rồi ngậm miệng hẳn.

Draco một lần nữa chuyển hướng Scorpio, người sau nhún nhún vai: “Pansy nói chị ấy cũng nhìn thấy đấy, không đúng sao? Hơn nữa, em để ý thấy anh với Eileen Frania ở chung không phải cũng rất vui đó sao, sáng nay còn cầm túi sách giùm con bé nữa mà.”

“Đó là do dây giày của con bé bị lỏng, tôi thuận tay nhận lấy —— chờ cô nhỏ chỉnh xong giày của mình, chẳng lẽ tôi có thể quăng túi sách lại hay sao?” Draco không thể tin mà nói, “Cậu ngày nào cũng chú ý những thứ kỳ quái như thế đó hả?”

Scorpio bị nói có chút ngượng. Cậu hắng giọng một cái: “Em chỉ vô ý thấy —— giờ cũng thuận miệng nói vậy thôi, ai đặc biệt đi chú ý chứ, chẳng lẽ em còn cả ngày nhìn chằm chằm anh sao?”

Pansy đứng lên, sửa sang lại nếp váy của mình, nhìn qua có chút buồn bực: “Các chàng trai, tôi đã có chút không hiểu phương hướng các người cãi nhau rồi, nếu bây giờ một trong hai vị có người đổi thành một cô gái, tôi sẽ nghĩ là hai người đang tán tỉnh nhau đấy.”

“Tán tỉnh? À, thứ cho tôi vô lễ, thưởng thức của tôi chỉ sợ không độc đáo được vậy đâu, Pansy.” Draco biếng nhác quét mắt sang Scorpio, tiếp theo cũng đứng dậy từ trên ghế sa lông, “Giờ sau là gì?”

“Tiết chăm sóc sinh vật huyền bí.”

“Lại là Gryffindor.” Draco chán chường bảo, “Thật giống như nếu người sắp xếp thời khoá biểu không nhìn thấy chúng ta cùng Gryffindor ném ác chú vào nhau ngay ngày đầu khai giảng thì chẳng qua nổi cái học kỳ này vậy.”