Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quý Tộc

Chương 122: “Rất hiển nhiên, cái nón này —— làm một cái nón, nó biết cũng nhiều lắm.”

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lên xe, Astoria đi tìm nhóm bạn học của mình, thẳng đến khi tàu tốc hành Hogwarts lái đi, cô bé mới nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ngăn khoang của nhóm Draco. Dưới ánh mắt ngờ vực của Pansy, cô bé đưa một miếng huy hiệu huynh trưởng khác cho Draco, cũng nhắc anh đi tuần tra cùng. Draco không biểu tình chuyển mắt nhìn quý ngài Grater – đang quay mặt ra phía ngoài hệt như cảm thấy phi thường hứng thú đối với hoa hoa cỏ cỏ ngoài đó, sau đó anh hơi chuyển đầu, tâm tình bất mình mà nhìn Astoria một lát, cuối cùng yên lặng gật đầu, đứng lên cùng cô bé rời khỏi khoang.

“Bầu không khí bất thường.” Pansy chống cằm, dùng một loại ngữ khí như phiền chán nói, “Ba của chị nói cho chị biết, nhà Greengrass mới quyên cho Hogwarts một cái đài thiên văn mới, hiện tại chị lại biết được hướng đi của đài thiên văn ngày trước rồi.”

Zabini lật tiếp quyển sách cầm trong tay, không ngẩng đầu lên nói: “Con gái thứ hai nhà Greengrass thành tích ưu tú, tiếp qua hai năm nữa, huynh trường sớm muộn gì cũng là cô bé.”

“Ai để ý cái này chứ.” Pansy khinh miệt nói, “Làm như tớ không biết chủ đính gia tộc Greengrass đánh đến là gì ấy —— mà nhắc mới nhớ, Blaise, trong nhà cậu thế mà vẫn chưa tính cho cậu đính hôn gì sao?”

“Nghỉ hè năm nay có đề cập tới rồi, ” Zabini cười tủm tỉm trả lời, “Bất quá tớ có nói với mẹ mình là nếu muốn cùng nhà Grasse đính hôn, tớ đề suất là bản thân càng thích con trai nhỏ nhà Grater hơn.”

Scorpio quăng cho anh một cái xem thường “muốn chết à”.

“—— mẹ tôi trả lời tôi, nghe đồn nhà Grater gia đã nhận được thư hôn ước từ gia tộc Dirgebrist từ sớm rồi, nếu như không quá cần thiết, bà tạm thời không muốn khiến cho cha khó xử, chẳng hạn như đối nghịch với bộ thần sáng nước Đức—— “

“Mình quả thực yêu trao đổi tin tức trên xe lửa trước khai giảng quá đi, ” Pansy mặt mày háo hức, sau đó cô nàng thoắt cái chuyển hướng sang Scorpio, dùng giọng điệu trách cứ nói, “Dirgebrist đấy, ôi! Scorpio, chị thật sự khó có thể tưởng tượng, em thế mà chẳng nói cho bọn chị biết!”

Scorpio xấu hổ chết, có chút bất an mà xê dịch mông: “Chuyện này có gì hay ho mà nói chứ.”

Cậu dừng lại một chút rồi lại bổ sung: “Dù sao cũng không thành, ừm, không đáp ứng.”

“Đối với em mà nói quả thật có hơi sớm quá, ” Pansy nhướng mày, “Có điều Dirgebrist tuyệt đối là lựa chọn tốt, nghe thật làm cho người động tâm.”

“Có lẽ thế.” Scorpio than thở, rụt về trong ghế dựa.

Cuộc nói chuyện ngắn ngủi chấm dứt, ai nấy đều các làm việc của mình. Pansy vẫn lật xem tạp chí phù thủy thời thượng của cô, trang nào cũng sẽ xem thật lâu, đồng thời thi thoảng còn xé ra một miếng giấy từ tấm giấy da bên cạnh ghi chú ở phía trên một con số, khi Draco trở về, cô đã bắt đầu sử dụng một tấm giấy da mới —— mà lúc ấy, màn đêm cũng đã dần buông, khoảng cách tới Hogwarts vẫn còn không đến hai mươi phút nữa.

Draco trông có vẻ cực kì thỏa mãn.

“Potter làm khoang của cậu ta tối toang, cái mùi đó..” ngồi xuống bên người Scorpio, bạch kim quý tộc lắc đầu, “…người bình thường không tài nào tưởng tượng nổi, cả đám ấy như trời sinh đã thích chơi trò đạn phân lỏng, vương đầy mặt, đầu và cổ, còn cái đứa Longbottom thì ngơ ngẩn cầm trong tay một cái cây xương rồng, còn cả cô nàng điên nhà Ravenclaw —— Merlin, giờ tôi mới sực nhớ, xem ra những nhân vật tối kinh điển của Hogwarts đều ở trong cái khoang đó hết.”

Scorpio ngáp một cái, ngồi lâu quá nên thấy eo có chút tê, vì thế cắt ngang đoạn lải nhải của Draco, ủ rũ hỏi: “Anh trừ điểm bọn họ rồi?”

Draco sửng sốt, sau đó giống như thật sự cảm thấy có chút tiếc nuối mà nói: “Không phải, tuy rằng tôi muốn làm như vậy, thế nhưng Huynh trưởng trường tạm thời vẫn chưa có quyền trừ điểm Nhà khác.”

“—— nếu không thế, chẳng lẽ điểm của Gryffindor với Slytherin cuối kỳ hàng năm đều để phải số âm hết à.” Zabini bật cười chế giễu.

Scorpio a một tiếng, tròng mắt chuyển một vòng: “Anh cấm túc bọn họ hả?”

“Không có.” Draco nhướng mày, nom cảm xúc sảng khoái đã bị đả động chút ít, “Lại thế nào nữa?”

“… Vậy cái bộ dạng cao hứng phấn chấn của anh là sao?” Scorpio chớp chớp mắt, có chút không thể lý giải, “Chỉ là vì nhìn thấy bộ dạng Potter chật vật cực kì sao?”

Vẻ mặt của Draco như là rất rất muốn phản bác sự thật này, nhưng mà đến cùng anh vẫn im ru.

“Draco, ” Scorpio vẻ mặt “tiếc chết đi được”, “Đừng nói là anh yêu Potter đấy nhé? …”

Pansy phát ra tiếng cười bật ngửa – chẳng có chút quý tộc. Zabini tán thành vỗ vỗ vai Scorpio, lặng lẽ tán dương. Mà Goyle cùng Crabbe liếc nhau, nhìn qua có điểm khổ khốn, nhưng là bọn họ vẫn miễn cưỡng bám trụ biểu tình trấn định, mà Goyle còn thành công hơn nữa, làm vẻ ngăn cản Scorpio cho có, bảo cậu “Đừng như vậy” .

“Kỳ duyên có một không hai của Slytherin cùng Gryffindor, là kẻ thù trong quá khứ, hay là người tình trong tương lai?” (Bản tin thời sự Hogwarts đưa tin =)))))

“Câm miệng đi, c-ậ-u G-r-a-t-er.”

“… Astoria thật đáng thương.”

“Tôi nói là im đi!”

“…”

Năm nay tiếp đón cả nhóm ở nhà ga vẫn là xe không vật kéo, trông phía trước trụi lủi cũng khá dễ xem thú. Scorpio ôm Bụi Cầu, cậu phát hiện ánh mắt của Chinchilla chẳng hề chớp mà cứ ngó lăm lăm vào khoảng trống không một vật lạ phía trước xe ngựa, một bộ hết sức cảnh giác —— Bụi Cầu hiếm lắm mới đứng đắn lại làm cho Scorpio cảm thấy có chút lo lắng, đi theo đoàn người đi phía trước, không cẩn thận lại đυ.ng phải bả vai một người.

“Ấy.” Harry Potter kẽ rên nhẹ một tiếng, “Cẩn thận chút.”

“Nếu như anh không giống một con Chinchilla nhìn chằm chằm khoảng không phía trước xe ngựa ngẩn người.” Scorpio không chút nể mặt nói.

Harry hơi sửng sốt: “Nói như thế là cậu nhìn không thấy à?”

“Thứ gì?” Scorpio nhíu mày, “Ý anh là thứ kéo xe? … Quả nhiên có cái gì đó đang kéo xe sao? Tôi đã từng cảm nhận được hơi thở của chúng nó, nhưng chẳng hề nhìn thấy.”

“Tôi đã từng cho rằng chúng nó không tồn tại, nhưng hiện tại tôi đã rõ, không nhìn thấy không có nghĩa là không tồn tại.” Harry hơi có ý ám chỉ nói.

Scorpio nhún vai, lại như có điều suy nghĩ khẽ vuốt phần lông mềm mại trên lưng Bụi Cầu: “Tôi chỉ tin tưởng hai mắt của mình, làm phiền, nhường đường.”

Thời điểm cậu leo lên, xe ngựa đã mở rộng, Draco duỗi tay ra, Scorpio thuận tay đẩy Bụi Cầu qua, sau đó tự mình dùng cách nhào lên xe ngựa, bạch kim quý tộc trông có chút không vui, nhưng vẫn ôm lấy con vật màu xám nặng trình trịch.

“Cậu nói gì với Potter thế?” Draco có vẻ không quá quan tâm hỏi.

“Thảo luận một chút về vấn đề triết học.” Scorpio thần tình trào phúng, “Cực kì thâm ảo, tràn ngập ý nghĩa.”

“Cậu cư nhiên có thể thừa lời nói nhảm với cậu ta nhiều vậy.”

“Em đã cùng anh ta thừa lời nói nhảm suốt cả kì nghỉ hè chết tiệt rồi.” Scorpio nghiêm mặt, “Nói thật, em đã muốn hỏi chuyện này từ sớm, thứ kéo cái xe này rốt cuộc là gì vậy?”

“Vong mã.”
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
“Vong mã?” Scorpio ngớ ra, “Đó là gì?”

“Chỉ có người chứng kiến cái chết mới có thể nhìn thấy chúng.” Draco nhướng vai, “Potter nhìn thấy, đúng không? Đó là bởi vì học kỳ trước —— “

Nói tới đây, anh bỗng im lặng hẳn. Bên trong xe ngựa lập tức trở nên trầm mặc. Pansy hơi bất an nghịch nghịch cổ áo chùng của mình, cuối cùng, cô khẽ vỗ lên tay Draco, nhẹ giọng nói: “Đều đã qua rồi, Draco, đây đã là học kỳ mới, tớ nghĩ chúng ta cần một khởi đầu tốt.”



Khoảng chừng ba mươi phút sau, mọi người đều ngồi ở trong đại sảnh đường ôn ào chen chúc. Nón phân viện đã được đặt trên chiếc ghế trước bàn giáo viên, điều đó biểu thị chỉ cần sau một bài hát, nghi thức phân viện sẽ chính thức bắt đầu —— sau đó…

Sau đó trên mặt mỗi người từ hưng phấn ban đầu đều biến đi vì bứt rứt, tiếp đó lại từ bứt rứt biến thành mờ mịt, cuối cùng trở thành chết lặng.

Draco một tay chống cằm, vẻ mặt châm chọc: “Tôi không xác định được đây có đúng là khởi đầu tốt mà cậu nói hay không, Pansy à.”

“Hình như năm nay cái mũ nát này có mơ ước đặc biệt muốn kể, ” Scorpio nhìn nhìn đồng hồ trong tay, không thể tin mà nói, “Nó đã hát nửa giờ rồi, ai có thể làm nó câm miệng không? Em đói bụng, hơn nữa cũng chưa cho Bụi Cầu ăn, Bích Thúy đâu? Được rồi, từ vẻ mặt của anh em biết là nó cũng đang đói bụng lắm rồi.”

“Nghe cậu nói cứ như ai cũng cần được chiếu cố ấy.” Draco không kiên nhẫn đổi một tư thế mới.

“—— bên trong chúng ta phải chặt chẽ đoàn kết, chẳng phải mọi thứ đều thường tan rã từ trong nội bộ sao. Ta đã nói thẳng với các ngươi, ta đã kéo cho các ngươi một hồi cảnh báo…”

Theo một nốt ngân cuối, nón phân viện rốt cuộc cũng ngậm miệng.

Nhờ vậy mà nó đạt nhận được tràn pháo tay nhiệt liệt gấp trăm lần so với năm trước.

“Năm nay không giống với năm ngoái lắm, mặc dù có chút lạc đề.” Zabini nghĩ nghĩ, lại cất tiếng, “Từ trước tới này tớ chưa từng nghe nói nón phân viện sẽ cảnh cáo hoặc là trực tiếp cho một ý kiến khi hát, nói thật ra, chuyện này… rất kinh người.”

“Ồ Blaise, tôi cảm thấy việc cậu cư nhiên thật sự nghiêm túc nghe hết lời nó lải nhải lại còn nhớ rõ năm trước nó lải nhải cái gì kinh người hơn nhiều.” Draco không khách khí mà nói, “Thực hiển nhiên, cái nón này —— làm một cái nón, nó biết cũng nhiều lắm.”

“… Nhưng không ai có thể diệt khẩu nó cả.” Scorpio hướng về phía cái đĩa của mình cười hì hì, “Nó treo trên giá áo của cụ Dumbledore, an toàn lắm đó.”

“Cái ghế dựa dưới mông Dumbledore cũng sắp không xong rồi.” Vương tử Slytherin phun hơi lên thở âm trầm, “Thấy đám hồng lòe loẹt không thể xem nhẹ trên bàn giáo viên không? Đúng, chính là cái mụ trông như con cóc ấy, bà ta là người bộ pháp thuật cử tới đây, tôi cảm thấy nếu có một ngày bà ta có thể tiến vào phòng làm việc của hiệu trưởng, chuyện đầu tiên phải làm chính là đốt nón phân viện.”
« Chương TrướcChương Tiếp »