Harry không có ý định trò chuyện cùng bà Black gì cả, cậu chỉ như một thằng đần há miệng thở dốc trợn trừng nhìn người phụ nữ xa lạ trong bức họa, nhưng đến cuối cùng cũng không thể nói nên điều gì. Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cọt kẹt của cầu thang, khi tiếng bước chân dừng lại, một cái đầu đỏ chót vói ra khỏi rìa cầu thang, Ron Weasley giật mình nói: “Harry! Sao cậu còn ở đây?”
“Không, không có gì đâu.”
Harry cẩn mực hạ tấm màn xuống, cuối cùng nhìn thoáng qua bức họa đã được che kín kĩ lưỡng, xoay người đi theo một Gryffindor khác về tới phòng của cả hai.
Trong phòng rất lộn xộn, trên giường Ron là một chiếc rương mở bung, bên trong là một đống quần áo mùa đông loạn cào cào bị bùa thu nhỏ rút lại chét vào, trên giường rơi vãi vài chiếc bút lông chim còn chưa sử dụng cùng một lọ mực mới thoạt trông còn chưa được mở ra. Ron mặt đỏ gay, tay hấp tấp gom lại đống đồ của mình trên giường: “George với Fred lại tới nữa, hai ảnh giúp tớ thu nhỏ quần áo mùa đông lại —— vậy mà thế nào cũng không chịu giúp tớ làm luôn một bùa sắp xếp đơn giản.”
“Giống như vầy nè ——” Ron hắng giọng một cái, giơ ngón trỏ của mình lên, quơ quơ, đè giọng thì thầm như có điều kì bí, “Pack (thu thập)!”
Một tấm da dê rơi rụng trên giường ỡm ờ nhích một cm.
Harry nhướng mày.
Mà Ron thì tròn mắt không thể tin: “È, bồ tèo, nó vừa mới động đậy sao! Tấm da dê đó đó?”
“Tớ nghĩ hình như là vậy.” Harry do dự nói.
Ron đần người một chốc, sau đó moi cái đũa phép từ dưới gối đầu của mình dí sát vào dưới mắt Harry: “Nhưng đũa phép của tớ còn ở đây này —— ý tớ là —— cậu có nghĩ tớ vừa mới suýt thành công sử dụng một cái pháp thuật không đũa phép hay không nhỉ ?”
“Ôi thôi đi Ron, ” Harry ngáp dài một cái, mệt mỏi nói, “Cái này chú ngữ đến mấy đứa nhỏ năm nhất có đũa phép cũng có thể làm được, còn cậu khai giảng nữa đã là năm năm rồi.”
“Đây là vấn đề thiên phú, đâu có liên quan đến chú ngữ!” Ron hầm hừ phản bác, cách vách truyền đến tiếng đập tường kháng nghị, có thể là Ginny cũng có khả năng là Hermione, nói chung Ron đã chịu thu liễm lại, cậu chàng lôi cái rương xuống dưới đất, đi đến trên giường sau đó ôm chăn bắt đầu ười ngu, “Tớ muốn đem cái này nói cho má, bà sẽ cao hứng khi nghe nó, cả Percy nữa, ôi… Đến cả người nào đó cũng làm không được việc này.”
“Hưng phấn vừa vừa thôi, ” Harry khô cằn cất tiếng, “Muốn nói vô trượng ma pháp, ngày nào Grater cũng dùng đấy, không phải sao? Lại còn không bị ma pháp bộ theo dõi.”
Nghe được tên của cậu bé Slytherin, nụ cười ngây ngô trên mặt Ron cuối cùng lui lại một ít. Cậu chàng xoay người —— từ tiếng giường cót két rung động có thể nghe được ra động tác của bản thân cậu ta có nhiều mạnh, trong phòng trầm mặc một thoáng, mãi đến lúc Harry lại nhịn không được ngáp thêm một cái, Ron hỏi: “Cậu đêm nay không đúng lắm, người anh em, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có lẽ cậu có thể thử để Malfoy xâm lấn đại não của mình, cậu sẽ biết là xảy ra chuyện gì.” Harry cáu bẳng, “Ngủ nhanh đi, ngày mai không đón kịp xe lửa Hogwarts, bác Weasley sẽ băm chúng ta ra thành bánh nhân thịt.”
“Nói cũng đúng.”
Ron than thở lui vào trong chăn, thuận tay tắt đi ngọn đèn bàn hôn ám, trong phòng lập tức tối đen. Harry cảm thấy cả người rã rượi, thế nhưng tiếc rằng đại não lại phi thường thanh tỉnh, cặp mắt lạnh lùng cao ngạo của bà Black cứ mãi tua đi tua lại trong đầu cậu, Harry trở người, thăm dò gọi một tiếng: “Ron?”
“Làm gì?” Phía giường đối diện truyền đến thanh âm ngái ngủ.
“Cậu cảm thấy khả năng bà Black không phải là người điên được bao nhiêu?”
“Zero.” Ron chép miệng, “Mụ đó rõ là điên mà.”
“Được rồi, nói sao thì là vậy đi.” Harry trề môi, quyết định không nghĩ đến chuyện này nữa, ngược lại hết sức chú tâm nghĩ biện pháp làm cho bản thân tiến vào giấc ngủ thật nhanh.
…
Đây tuyệt đối là một buổi tối tệ hại. Tối đến, cánh cửa kia lại xuất hiện, lúc này đây, cậu còn mơ thấy có người đi tới đi lui bên cánh cửa, có vẻ người kia đang tuần tra, nhưng không biết vì đâu, Harry chỉ có thể nhìn thấy phần eo của người đó trở xuống, thật giống như từ đầu tới cuối cậu đều quỳ rạp trên mặt đất. Sau đó cậu nghe thấy được tiếng một người đàn ông hoảng sợ hét lên, còn có tiếng bác Weasley khóc ——
Giấc mơ đến đây liền chấm dứt.
Harry mở mắt, bên tai là tiếng quát tràn ngập sức sống của bác Weasley —— mà không phải khóc, trên thực tế, từ trước đến nay Harry chưa từng nghĩ tiếng gào thét nghe lên lại có thể tuyệt vời như vậy.
“—— hai đứa có thể sẽ đυ.ng con bé bị thương nặng! Hai đứa đúng là hai quả cầu khốn khϊếp không hiểu chuyện —— “
“Dậy lẹ lên, Harry.” Cửa phòng được mở ra, đứng ở cửa chính là Ron đã ăn mặc gọn gẽ, cậu đi tới, lại bắt đầu lung tung mà đem tất cả thứ gì bên tay nhét hết vào trong rương, “George cùng Fred dùng rương hành lý đánh bay Ginny từ cầu thang lầu hai xuống, chọc má tớ tức điên, bà hiện tại đang bận gào thét với mỗi người một, Kreacher không biết như thế nào lại lôi tuột tấm màn che mụ Black xuống, lúc tớ tình cờ đi ngang qua, bả còn không chút khách khí yêu cầu tớ nhét áo sơmi vào trong quần —— “
Ron làm cái mặt quỷ: “Sau đó bảo tớ chạy trở về trong nước đi.”
“Cái gì?” Động tác mang kính của Harry khựng lại, “Chạy trở về đâu?”
“Trong nước.” Ron trở mình xem thường, “Hình như bả thấy tớ là một bá vương tóc đỏ gì đó.”
Harry không nói, gắt gao nhìn chằm chằm vào Ron. Ron bị nhìn có điểm sợ hãi, cậu chàng đóng rương của mình cái bộp, dùng giọng điệu nghiêm túc nói: “Nghe này Harry, vào năm bảy tuổi tớ đã từng thấy qua một cái gương nhỏ buồn cười ‘Có thể đoán trước hình thái Animagus (Phù thủy hóa thú)’, trong cái gương đó, tớ không phát hiện bá vương tóc đỏ nào cả.”
Harry: “… Vậy cậu nhìn thấy cái gì?”
“Tớ thấy chính mình.” Ron nhún nhún vai, “Sau đó phù thủy bán cái gương đó nói cho tớ biết, tớ đây đến chết cũng sẽ không học được hình thái Animagus (Phù thủy hóa thú) —— tớ nhớ rõ nó, vì ngày đó tớ đã buồn bực đến độ không ăn nổi bữa tối.”
Ron hết sức khó hiểu với biểu tình vừa nghi hoặc lại như thở phào phức tạp của Harry, thế nhưng cậu chàng cũng không truy đến cùng, mà là hăm hở xách rương vội đi xuống lầu.
Lần nữa trên đường đi đến nhà ga, Harry chào hỏi Sirius, nhưng mà khiến cậu thất vọng là học kì này Sirius sẽ không trở thành giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám của bọn họ giống như kì vọng của tất cả ——
“Cũng không phải vị đạo sĩ trẻ tuổi Trung Quốc kia.” Sirius hơi cau mày, ngón tay khẽ nhịp trên đầu gối, “Là người bộ pháp thuật điều đến, khả năng thủ đoạn sẽ rất độc ác, Harry, chú không thể không nhắc con phải cẩn thận —— “
“Nhưng mà con để ý thấy chú cũng thu xếp hành lý.” Harry ôm một tia hy vọng, chờ đợi hỏi, “Này chứng tỏ chú vẫn sẽ đứng ở Hogwarts, phải không ạ?”
“Là như thế này, chú sẽ chứ, làm trợ giáo lớp độc dược ấy.”
“Cái gì —— từ từ?” Harry cảm thấy lỗ tai của mình xảy ra vấn đề, “Một cái gì trợ giáo?”
“Độc dược.” Nhướng mày, Sirius cười híp mắt nói, “Kỳ thật độc dược vẫn rất thú vị, không phải sao nè?”
“Trong cuộc thi N.E.W.Ts của mình, cái duy nhất cậu không ưu tú chính là độc dược đấy, Sirius thân mến.” Ông Weasley ngồi ở phía trước lái xe nói, “Severus trong buổi họp đêm qua có vẻ bất mãn đối với việc Dumbledore tiếp nhận lời đề nghị của cậu lắm đấy, nếu để tôi nói, vậy cũng xem như nổi trận lôi đình rồi.”
“Tôi cũng không hoàn toàn là vì lý do cá nhân.” Sirius bày mặt chính trực nói, “Hội Phượng Hoàng còn có nhiều chuyện quan trọng cần tôi phải làm, mà nó nhượng tôi không thể không có chức vị này.”
Về phần “chuyện quan trọng” rốt cuộc chỉ gì Sirius đương nhiên không nói, và đương nhiên, cũng không ai cho là thật.
Tại cổng nhà ga King’s Cross, bọn Harry nhìn thấy nhóm Slytherin ——
“Nhà Grater sáng sớm đã tới trang viên Malfoy.”
Ron tâm tình tối tăm hừ một tiếng, ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi nhóm Slytherin. Bọn họ dường như luôn có thói quen thay giáo phục từ sớm, áo sơmi màu trắng hợp với chiếc cà vạt xanh bạc đan xen. Draco mặt không biểu tình đi tuốt ở đàng trước, phía sau đi theo người đẩy một chồng hành lý – trông có vẻ là nhân vật đại loại như người hầu, mà người lắc lư theo sát ngay sau Draco chính là Scorpio —— bởi vì vẫn là mùa hè, tay áo của Scorpio được sắn cao lên, cà vạt cũng cong cong vẹo vẹo. Cậu thật cẩn thận mà ôm một cái túi, bên trong không biết dựng cái gì, dính sát bên chân chính là Bụi Cầu dựng thẳng đuôi diễu võ dương oai —— hiện tại nó đã bự hơn cả Crookshanks, tựa như con báo con màu xám, lông xù, mặt bị ô tô nghiền.
Vẻ mặt của hai Slytherin trông không tốt lắm, thực có thể là trước khi xuất phát lại ầm ĩ một trận hay sao đó.
Khác nhóm Gryffindor kinh ngạc chính là, sau Scorpio và Draco còn có một cô bé đi theo.
Mái tóc quăn dài màu vàng, từng sợi nảy lên theo đường đi, bộ giáo phục váy ngắn mùa hè nhỏ nhỏ ở Hogwarts mà các cô bé yêu thích mặc trên người cô có vẻ phi thường đáng yêu.
“Ai vậy?” Ron hỏi.
“Astoria Greengrass.” Hermione ôm Crookshanks vượt qua đám đàn ông, “Là em gái nhỏ của Daphne Greengrass, à, thuận tiện nói luôn, nghe nói quan hệ hai chị em đó không được tốt lắm.”
“Tớ chú ý tới trước ngực cô nhỏ hình như là huy hiệu huynh trưởng.” Ron dùng ngữ khí mù mờ nói, “Trông cô bé nhiều nhất chỉ có năm hai năm thôi mà?”
“Khai giảng nữa là năm ba, cùng một cấp với Scorpio.” Hermione trở mình xem thường, sờ sờ đầu Crookshanks, nhẹ giọng dỗ, “Giờ không thể đi qua, Crookshanks, ở đây nơi nơi đều là người, mày sẽ đi lạc đấy.”
“Bụi Cầu nhà người ta căn bản không liếc mắt quay đầu lại nhìn một cái, ” Ron vui sướиɠ khi người gặp họa nói, “Thật đáng thương.”
“Scorpio cũng không liếc mắt nhìn cậu cái nào.” Hermione háy Gryffindor tóc đỏ, khẽ bâng quơ nói, “Thật đáng thương.”
Harry không chút khách khí bật cười.
Không khí của nhóm Slytherin bên này lại cứng ngắc tới cực điểm.
“Tôi thật sự không thể nào tán thành việc cậu mang chậu thực vật không biết tên này lên xe lửa, cậu nhỏ à.” Draco dường bước tại trước sân ga, xoay người lại dùng giọng điệu nhẫn nại hết sức nói, “Dirgebrist không chắc là có ý tốt gì.”
“Đây chỉ là một loại cây chống dị ứng thôi.” Scorpio vẻ mặt phớt tỉnh hẩy vai, ôm chặt cái túi trong tay vào lòng, “Em chỉ ngẫu nhiền đề cập tới trong thư là mình có chút mẫn cảm với lông tơ của thú cánh đôi —— được rồi mà Astoria, mình đương nhiên là không nói cậu, đừng khẩn trương vậy.”
Astoria xấu hổ gật đầu, do dự một lát, cuối cùng vẫn đem con thú cánh đôi trên vai bắt đến thả lại vào trong l*иg sắt, mà Scorpio thì ở một bên dùng giọng điệu thoải mái thì thầm “Không sao mà, bây giờ không phải đã có chậu cây này rồi sao, cậu không cầm phải bắt nhóc con đáng thương về trong”.
Draco u ám liếc mắt nhìn Scorpio một cái, cuối cùng cũng chẳng nói nữa, nổi giận đùng đùng xoay người lên tàu tốc hành Hogwarts.
“Làm phiền ai đó nhắc nhở ảnh cái, ảnh còn chưa đeo huy hiệu huynh trưởng lên kia.” Scorpio đảo mắt xem thường, lười biếng nói. Lại mò mò trong túi quần của mình, sau đó đem một huy hiệu gài màu xanh lục nhét vào trong tay Astoria, “Này, cho cậu.”
Astoria nhìn huy hiệu huynh trưởng trong lòng bàn tay, trông muốn nói lại thôi.
Scorpio cười cười: “Nhờ cậu đó, gặp lại sau.”
Nói xong, thuận tay vơ lấy Bụi Cầu nặng điếng người từ trên mặt đất, trong tiếng kêu meo méo kháng nghị của chú mèo Chinchilla, đi theo người trước chen chúc lên tàu Hogwarts.