Chương 118: Thật chướng mắt

Chuyện Harry sắp bị bộ pháp thuật thẩm vấn khiến tất cả trầm mặc. Đến tối, khi Ron hỏi đến vấn đề này trước mặt mọi người trên bàn ăn, vẻ tươi cười trên mặt Sirius biến mất, hắn thả chiếc nĩa trong tay xuống, Snape nhấc mắt, lười biếng nhìn hắn, lại không mang theo cảm xúc mà liếc mắt sang Harry.

“Thẩm vấn vào chủ nhật tuần này.” Ông Weasley vỗ vai Sirius, sau đó chuyển sang Harry, “Không sao đâu, Harry, các bác cam đoan rằng con sẽ không vấn đề gì —— lúc đó chỉ là bất đắc dĩ, hơn nữa con còn cứu mạng một Muggle, không phải sao?” Arthur cố làm cho mình trông hết sức kiên định, nhưng ông thất bại, bởi Hermione đã buông thìa điểm tâm, nhanh chóng cầm lấy khăn ăn bên tay lau khóe mắt, George cách một bàn hướng ánh mắt lo lắng về phía cô bé.

Không khí trên bàn trở nên rất tệ.

Càng tệ hơn nữa là Kreacher dường như lại trộm nhấc lên tầm mành che khuất bức tranh bà Black, giờ bà đang ré lên đủ từ kiểu như “Máu bùn! Cặn bã!”. Moody hớp một ngụm rượu chính trong bình của lão, con mắt phép xoay vun vυ"t, Scorpio có thể cảm nhận, lão đang dùng một ánh mắt soi mói đánh giá Draco, rồi sau đó lại giả như rằng hoàn toàn vô ý, một tay chống cằm, hạ thấp hàng lông mi dày đậm không biết đang nghĩ về gì, Moody nói: “Không chắc sẽ thuận lợi đâu, Arthur. Dạo gần đây phương thức làm việc của bộ pháp thuật càng ngày càng cực đoan, kẻ nào kẻ nấy đều cố tra tận gốc Potter, không nói đến, lần này khó khăn lắm lũ người đó mới bắt được thóp —— “

“Được rồi, chúng ta biết nhiêu đó là đủ rồi, Mad-eye.”Bà Weasley cắt ngang lời nói của Moody, trông bà rất tức giận, “Anh cảm thấy chuyện bọn nhỏ phải lo lắng còn chưa đủ nhiều sao!”

“Xem ra thứ duy nhất đáng để vui vẻ chính là —— Potter còn chưa thành niên.” Bàn ăn bên kia, thanh âm tê tê của viện trưởng Slytherin vang lên, thầy kéo dài âm điệu, giọng nói phi thường mềm nhẹ, “Ít nhất bọn họ không thể ném cậu ta vào Azkaban.”

“Không, thật kinh khủng, Severus.” Mặt bà Weasley tái nhợt, cực kì sợ hãi nói, “Bọn họ không thể làm thế được.”

Scorpio thề là cậu thấy Draco một lần nữa xoay mặt đầy xem thường nhìn mảnh trần nhà quét vôi.

Nhưng thẳng đến khi bữa tối chấm dứt, anh lại chẳng hề nói gì.

Lúc Draco chuẩn bị về, Scorpio mượn cớ tiễn khách đưa anh ra đến tận cửa, ở đó, Draco đề xuất cuối tuần đi Hẻm Xéo một chút, xem thử có thể mua thứ gì học kỳ mới yêu cầu không ——

“Potter bị thẩm tra, còn chúng ta thì đi mua sắm?” Scorpio há hốc mồm, “Người ta có thể cảm thấy đây là cách nhóm Slytherin yên lặng chúc mừng hay không vậy?”

Draco cúi đầu, lạnh lùng đánh giá Scorpio một cách khinh bỉ: “Thứ nhất, Potter dù có bị thẩm tra, thì chuyện đó có can hệ gì đến chúng ta?”

Scorpio: “Nhưng —— “

“Thứ hai, đám Gryffindor vĩnh viễn không đọc nổi pháp luật, điều đó tôi có thể tha thứ, nhưng làm một Slytherin, tôi mong cậu đừng tỏ ra ngu xuẩn vậy nữa, trông nó rất đáng sợ đấy, ” Draco nâng hàm dưới, không kiên nhẫn nói, “Trong tình huống khẩn cấp nhất định, trẻ vị thành niên vẫn được cho phép sử dụng phép thuật ở ngoài trường, nếu Potter lúc ấy không dùng chú ngữ bảo hộ, nó chỉ có một con đường chết, bộ pháp thuật không thể làm gì nó cả, mà cái kia… cha nhóm Weasel lông đỏ nói rất đúng, nó còn cứu mạng một Muggle.”

Scorpio: “Vậy khai trừ —— “

“Đây là điều thứ ba, ” Draco hơi nhấc tay lên, giờ trông anh giống bác Lucius Malfoy hết sức, có lẽ là do mùa hè này ảnh lại cao thêm chăng? Hình như tóc cũng dài ra nữa… Không hề phát hiện người nghe duy nhất đã bắt đầu thất thần, Draco chỉ khẽ nhíu mày, tiếp tục nói, “Ở Hogwarts, nhận và đuổi học sinh là quyền hạn của riêng mình hiệu trưởng —— chỉ cần lão khùng Dumbledore không bị rớt đài, Potter hoàn toàn không cần lo bị đuổi… Được rồi, tuy rằng tôi ngược lại rất mong có thể không nhìn thấy nó trong ba năm tới.”

Nói xong, anh giống như đắm chìm trong ảo tưởng tốt đẹp “về sau không có Potter” thỏa mãn quay sang phía Scorpio, lúc này mới phát hiện vẻ mặt người sau không thích hợp chút nào.

Bạch kim quý tộc giật mình, lập tức có chút không vui hỏi: “Cậu sao đấy?”

Scorpio giật mình hồi thần, ho khan hai cái, nói ngay tắp lự không thèm thông qua não: “Tóc anh hình như dài ra một chút rồi.”

Khó hiểu nhướng mày, Draco dùng ánh mắt kì quái nhìn nhóc Slytherin – lùn hơn mình hẳn một cái đầu – từ trên xuống dưới, cuối cùng có lệ nói: “Chắc thế.”



Chủ nhật rất nhanh đã tới.

Ngày này tuyệt đối là thời tiết tốt, nắng mai tươi sáng, mây trải dằm dặm. Trước khi Harry ra khỏi nhà, bà Weasley cho anh ta một cái ôm thật chặt, đồng thời “chúc con may mắn”, Scorpio không nỡ nhẫn tâm nhắc nhở vị phù thủy trung niên hiện lành nọ, rằng sau lời chúc của bà, tâm tình Potter hình như còn tồi tệ hơn.

Harry chân trước mới vừa đi, trong phòng cũng chỉ còn lại có Tonks, bà Weasley và lũ trẻ.

Scorpio và anh em song sinh Weasley bắt tay thu thập vài thứ vật lặt vặt, chuẩn bị đi đến Hẻm Xéo một chuyến.

“Có nhớ cái tiệm đối diện Gringotts không?” George nháy mắt với Scorpio.

“Anh nói cái tiệm… mũ lông phép thuật phù thủy thần kì hả?” Scorpio nghĩ nghĩ, cảm thấy mình dường như chỉ có thể nhớ tới đống mũ đủ mọi màu sắc đủ mọi kiểu dáng đáng sợ tuyệt đối không thể đội được trong đó cùng với mắt nhìn…độc đáo của cô chủ tiệm, cách ăn mặc của vị phù thủy trẻ tuổi đó thật khiến người ta không có cách nào tiếp thu được… Trong trí nhớ của Scorpio, cả năm năm tiệm đó chỉ có một mình người chủ, cho dù là khoảng thời gian nhộn nhíp nhất trước kì khai giảng, tiệm nào tiệm này đồng nghẹt thì nơi đó cũng thanh lãnh cứ phải gọi là chua lòng.

“Bingo, chính nó.” Fred vui vẻ nói, “Giờ nó rốt cuộc cũng đóng cửa rồi, tụi anh quyết bàn giao lại cửa tiệm đó —— “

“Vị trí tuyệt hảo, dịp buôn cũng tốt.” George toét miệng cười nói, “Tụi này sẽ có rất nhiều Galloen —— “

“Mẹ thật sự không hiểu nổi nổi hai đứa! Fred! George! Cả hai đứa luôn!” Bà Weasley ló đầu ra khỏi bếp, gắt lên nói, “Harry còn đang chịu tội, dựa vào đâu mà hai đứa vẫn có thể vui vẻ như vậy —— còn nữa ! Hai đứa làm xong bài tập hè chưa đấy hả!”

Anh em song sinh liếc nhau, sau đó lập tức rụt lại nụ cười, trăm miệng một lời nói: “Đương nhiên rồi má! Tụi con đang định đi Hẻm Xéo mua một quyển thảo dược học/số học bói toán đây nè!”

Bà Weasley phẫn nộ lui về phòng bếp.

“Nè, George, tối hôm qua đã thống nhất là thảo dược học rồi mà.” Fred híp mắt cười nói.

“Không, trước khi lăn ra ngủ mi đã quyết định đổi thành số học bói toán, khốn thật.” George trở mình xem thường với anh em sinh đôi của mình.

Bọn họ nghe thấy từ phòng bếp truyền đến một tiếng nấc nghẹn ngào rõ mồn một.

Fred chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ: “Thỉnh thoảng thật mong má có thể đọc sách về pháp luật nhiều hơn một chút, rồi bà sẽ phát hiện, Harry tuyệt đối có thể bình an trở về, sau đó bình an chờ đến khai giảng —— cụ Dumbledore còn ở đây mà.”

Scorpio kinh ngạc : “Anh đọc sách luôn?”

“Thật không lịch sự, tụi này đương nhiên sẽ đọc sách.”George đang mắc lấy thật nhiều galloen từ cái hòm đựng ở dưới giường bỏ vào trong túi phép, “Trên thực tế, cậu bạn nhỏ của anh à, không có ai thông thuộc mỗi một điều lệ trong nội quy Hogwarts hơn tụi anh đâu —— thường khi mà muốn đánh bại một thứ gì đó, thì phải hiểu rõ về nó trước đã.”

“Hiện tại nghiệp vụ của tụi này mở rộng ra ngoài trường rồi, ” Fred tiếp lời, “Cho nên tụi này bắt đầu đọc các hạng mục pháp luật —— đặc biệt là phần trẻ vị thành niên sử dụng pháp thuật ngoài trường, tụi này phải đảm bảo mặt hàng của mình có thể làm cho bọn nhỏ có được một kì nghỉ hè vừa hồi hộp kí©h thí©ɧ lại vừa không đυ.ng luật.”

“Rồi, buổi giảng dừng ở đây. Chúng ta nên xuất phát thôi —— Fred, bột Floo đâu?”

“Đây này, George, chỉ mong là nó chưa quá hạn ——” Fred lôi ra một cái hòm đầy bụi đen thùi từ dưới đáy giường, mở ra ngửi ngửi, sau đó làm vẻ mặt buồn nôn, “Mùi thuốc giệt chuột.”

George nhận lấy ngó thử: “Nhìn vầy chắc không vấn đề gì. Hiện tại chúng ta có thể đi rồi.” Anh tiến một bước tới trước bức tường, sau đó dùng lực xốc tấm thảm ở trên lên, Scorpio kinh ngạc phát hiện phía sau tấm thảm lông cư nhiên là một cái lò sưởi âm tường, George nháy mắt ra hiệu vừa làm cái mặt quỷ: “Mấy hôm trước phát hiện, đừng nói cho má anh, cũng đừng nói cho Hermione nhá —— Hẻm Xéo!”

Người đầu tiên trong hai anh em song sinh biến mất ở trong lò sưởi âm tường.

Sau đó là Fred.

Đem bột Floo bốc mùi ném vào trong lò sưởi âm tường, sau một trận quay cuồng một chân chấm đất, Scorpio lần nữa xác định mình ghét dùng bột Floo vô cùng —— cậu tình nguyện ngồi tàu ngầm còn hơn.

George và Fred đã chờ ở ngoài, bọn họ ba chân bốn cẳng kéo Scorpio lên khỏi đất. Scorpio nhận ra họ xuất hiện ở lò sưởi cộng cộng số 1 trong Hẻm Xéo, bên ngoài người đến người đi, trong tay mỗi người đều là bao lớn bao nhỏ, lúc này mới nhớ ra là do cuối tuần đặc biệt nhộn nhịp. Xem ra cái bột Floo này không có vấn đề, ngửi ngửi bàn tay bốc nhúm bột Floo, Slytherin hơi nhíu mày, bị ám mùi thuốc giệt chuột rồi.

Cùng anh em song sinh tóc đỏ hẹn tốt thời gian, cả nhóm mỗi người một ngả.

Scorpio đi mua một ly kem, sau đó mới nhàn nhã lững thửng đến nơi đã hẹn trước với Draco, đó là một cửa hàng bán động vật pháp thuật loại nhỏ —— bên trong toàn con gái, Scorpio chẳng thế nào hiểu được vì đâu Draco lại muốn gặp nhau ở đây.

Trong tủ kính của tiệm nuôi một đám xù xù, bề ngoài thì giống như thỏ, nhưng có vài điểm lại không quá giống, mỗi một con trong chúng nó đều có thêm một cặp cánh nho nhỏ, đứa nào đứa nấy cũng mum múp, chụm lại một chỗ, dưới chân là mùn gỗ khô ráo sạch sẽ, chủ tiệm là một phù thủy trung niên thân thiện, trông bà có vẻ rất bận rộn, thường thường sẽ mở ra một khe nhỏ sau tủ kính, sau đó vói tay vào lấy ra một bé động vật nhỏ loại đó.

[ THÚ CÁNH ĐÔI LƯU HÀNH NHẤT NĂM NAY, KHÔNG BỊ XẾP VÀO ĐIỆN THÚ CƯNG, CÓ THỂ MANG VỀ HOGWARTS! ]

Scorpio nhẩm đọc tấm biển quảng cáo treo trong tủ, lại liếc mắt nhìn đám động vật nhỏ lao nhao chụm lại một chỗ.

“Scorpio —— đây này, buổi chiều tốt lành!”

Một giọng nữ nhẹ nhàng truyền đến từ sau lưng.

Scorpio xoay người, thấy cô bé tóc vàng mặc váy, mái tóc quăn dài dày buông xuống đến thắt lưng, trên đầu kẹp một chiếc nơ màu hồng nhạt vừa đáng yêu lại không quá khoa trương, Astoria Greengrass đang đứng ở ngay cửa tiệm, vui vẻ nhìn cậu.

Trên tay cô nâng chiếc l*иg nhỏ đáng yêu, bên trong là một con thú cánh đôi màu trắng.

“Chào, Astoria.” Scorpio cười cười.

Theo tiếng chuông đinh đang, cửa tiệm lại bị đẩy ra từ bên trong lần nữa.

Lúc này, người đi ra chính là Draco.

Scorpio nhướng mày.

Astoria lúc này mới như ngộ ra mà cười một tiếng, quay đầu ngọt ngào nhìn Draco: “Xem ra anh với cậu ấy cũng hẹn nhau ở đây nhỉ, đúng không Draco?”

“Đúng.” Draco trả lời ngắn gọn, trông có chụt lạnh lùng.

Astoria một lần nữa chuyển hướng Scorpio, cô vẫn cười tươi rói như cũ, khẽ hướng Scorpio quơ quơ chiếc l*иg trong tay: “Ừm, mình đi trước nhé, mẹ mình với Daphne đã nói sẽ ở tiệm sách chờ —— thật hy vọng chủ tiệm có thể cho phép mình đem tên nhóc đáng yêu này vào trong cửa hàng —— “

“A, được mà, bye bye, Astoria.” Scorpio hơi nheo lại hai mắt, gợi lên khóe môi.

“Cám ơn quà anh tặng em, Draco.” Astoria xoay người, ngay trước khi mọi người kịp phản ứng, kiễng chân nhẹ nhàng hôn lên cằm Draco, sau đó gần như là nhảy chân áo rời đi.

Hai người đứng bên tủ kính, nhìn theo bóng dáng cô rời đi.

Thật lâu sau, Scorpio mới đánh vỡ trầm mặc, hết sức bình tĩnh nói: “Trọng điểm nhiều quá, làm em không biết bắt đầu từ đâu đây .”

Draco tức giận nói: “Vậy câm miệng một chữ cũng đừng nói. Tôi phải mua mấy cây bút lông chim, đi thôi.”

Nhưng mà Scorpio hiển nhiên không định để đề tài này bị bỏ qua nhanh vậy: ” Sinh nhật của Astoria là vào tháng mười một, giờ anh tặng quà gì vậy?”

Bước chân xoay người rời đi của Draco hơi khựng lại: “Cô nhỏ giành được vị trí cấp trưởng, cho nên… mẹ tôi bảo tôi mang nhỏ đến đây, tặng một món quà khích lệ.”

“Khai giảng cậu ấy mới năm ba!” Scorpio trợn tròn mắt, “Đùa kiểu gì vậy!”

“Có lẽ nhà Greengrass quyên cho lão Dumbledore một cái nhà kính mới chăng?” Draco không quá quan tâm nhún vai, “Ai biết được, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên.”

Scorpio đứng tại chỗ xoay người xem thường.

“Cậu có đi không?” Lại bước về phía trước vài bước – Draco quay đầu lần nữa, có chút không kiên nhẫn hỏi.

“À, đến đây.” Scorpio đáp lại, quay đầu thoáng nhìn mấy con thú lông xù chun chút lần cuối.

Trong góc tủ, giữa hai động vật nhỏ màu đen lòi ra một con màu trắng, nó uốn éo người, ra sức muốn chen vào giữa hai con màu đen kia.

“Thật chướng mắt.”

Scorpio lẩm bẩm, đuổi kịp bước chân Slytherin có mái tóc bạch kim đằng trước.