Chương 117: Vây xem lớp học của Potter và Draco tuyệt đối là một chuyện vừa vui vẻ vừa tàn nhẫn

Ở nhà cũ Black không thể nói là không thảnh thơi, có bà Weasley, Scorpio cực kì công bằng nhân định bữa nào cũng được ăn ngon, đặc biệt là bữa tối, điểm tâm ngọt luôn cố định hai loại, ba măm bảy bánh quy kèm kem, hai tư sáu pudding ít đường cũng kèm kem, cuối tuần – khi ai nấy đều có mặt – bà Weasley sẽ đặc biệt nướng một chiếc bánh thật ngon, tóm lại ăn đã như ngày nào cũng ăn tết vậy.

Kể từ khi tất cả đồ dùng trong nhà cũ rực rỡ hẳn lên và khôi phục nguyên bản 80% phần trăm vẻ sạch sẽ sang trọng từ đợt tổng vệ sinh, cuối cùng thì biểu cảm của Draco và giáo sư khi bước vào căn nhà cũng không còn cam chịu như trước, và càng không cần phải có người đi dò hỏi xem họ có ở lại ăn cơm tối không, đến giờ ăn, hai người họ sẽ tự động xuất hiện tại bàn —— Sirius vì thay đổi này mà vui vẻ đến mấy ngày.

Scorpio ở chung với nhóm thành viên nhỏ tuổi mỗi ngày, làm bài tập một chút hàn huyên một chút —— cậu phải thừa nhận, thường thì lúc có Hermione cậu chịu khó làm bài tập hơn hẳn, bởi đơn giản rằng cậu chẳng phải moi móc đống sách vở hỗn độn khi có vấn đề gì đó, mà chỉ cần há mồm hỏi là có thể nhận được đáp án tiêu chuẩn. Và trong những lúc cả nhóm làm bài tập, các vị phụ huynh sẽ ở trong căn phòng luôn đóng kín phía chân cầu thang cách đó không xa, thỉnh thoảng cậu sẽ thấy ba ôm cả rương bùa lảo đảo lắc lư đi theo đuôi ông ngoại – ngẩng đầu ưỡn ngực điểm chân đi phía trước, sau đó hai người đều mất dáng sau cánh cửa thần bí ——

“Họ đang học á, ” George ngáp to một cái, chẳng hưng phấn nói, “Liên quan đến đạo thuật Trung Quốc, anh đã thử đi dự thính, nhưng bị cự tuyệt.”

“Sau đó bọn anh thử nghe lén, bất quá ——” Fred nhướng vai, “Tụi này phát hiện nếu không nhìn trực tiếp thì chẳng hiểu được chút gì —— toàn lớp lý luận, giờ chắc tiến độ cũng được sơ sơ rồi nhỉ?”

“A, ‘Đạo thuật Trung Quốc cùng sự khác nhau về bản chất chú ngữ’ đấy.” George trở mình xem thường một cái, “Thật muốn vào nghe quá, ngẫm lại, nếu có thể gia tăng thêm một chút nhân tố Trung Quốc trong Weasleys’ Wizard Wheezes (cửa hàng Phù Thủy Quỉ Quái hai anh em song sinh mở) của chúng ta, sẽ bán đến điên luôn ấy!”

“Cho em xin lỗi, đó là gì?” Scorpio thần tình mờ mịt, “Whe là gì thế?”

“Một cái tên.” George nháy mắt với cậu bé Slytherin.

Fred lập tức bổ sung: “Cái tên sẽ nổi cồn trong tương lai.”

“Mới đầu hè hai tên này đã kiếm được chi phí sách vở cho học kì sắp tới, có khi còn nhiều hơn, ” Ron nom có chút bất mãn, anh ta hừ một tiếng, thả bịch cây bút lông chim trong tay, “Nhưng mà lúc đến Hẻm Xéo, đến một ly kem vị hạch hai anh cũng không chịu mua cho em.”

Scorpio nhướng mày.

“Ron, cậu nên trưởng thành được rồi đấy.” Hermione khẽ vuốt lông măng trên bụng Crookshanks, con mèo mặt bánh mì trong lòng cô thoải mái kêu ngao ngao, cô bé Gryffindor không kiên nhẫn vén lọn tóc trượt xuống ra sau tai, trông cô khó chịu cực khi tì viết thật mạnh hoàn thành một câu trên tấm da dê, rồi lại rút ra đũa phép dùng chú ngữ xóa bỏ.

“Áo chùng mới của em hết rồi, em trai của anh à.” George đẩy bình mực về hướng Hermione, người sau tựa như có cảm ứng ngẩng đầu thoáng mỉm cười với anh, không kịp đợi George có phản ứng gì, cô đã cúi đầu tiếp tục hoàn thành bài làm của mình, George như đã quen cô như vậy, không hề để bụng nhún vai tiếp tục nói, ” Khai giảng vốn chuẩn bị mua cho em một cái áo chùng mùa đông —— cái loại bên trong có bùa giữ ấm —— “

“—— để phối với cái thứ buồn cười của em (Hermione phát ra thanh âm mơ hồ tựa như lầm bầm kháng nghị), cái huy hiệu huynh trưởng lòe lòe tỏa sáng. Bất quá giờ không còn nữa rồi, cái thằng nhóc vô ơn.” Fred dùng giọng điệu hết sức thích thú nói, “Tốt ghê, có thêm Galloen! Còn em lại mặc cái áo chùng cũ hồi năm ba của mình chờ Malfoy cười rụng răng nhé, tui này sẽ không đồng tình đâu.”

Vì thế – chỉ trong một mùa hè – Scorpio lần thứ hai thấy mặt Ron bừng lên như đít khỉ… Okey, vẫn nên văn nhã chút, đỏ lên như tóc của anh ta, một con chuột đồng lông đỏ sống động.

“—— tôi cười nhạo cái gì?”

Một chất giọng kéo dài truyền đến sau lưng cả nhóm.

Mọi người đồng loạt quay đầu, quả nhiên thấy vương tử Slytherin điện hạ đang dùng một tư thái cao ngạo đứng sau cả bọn. Cằm Draco khẽ giương lên thành một độ cung kiêu ngạo, vẻ mặt có phần lười biếng, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, dưới mắt anh có một quầng xanh nhàn nhạt —— cộng với thói quen của Draco, kia có lẽ vẫn là hiểu quả dùng qua thần chú nét mặt toả sáng.

Bang! – tiếng đóng cửa thật lớn truyền tới, giáo sư Snape ở phía sau bước nhanh đến, có điều thầy chẳng thèm liếc mắt nhìn bọn nhỏ lấy một cái, trực tiếp tiến thẳng về hướng cánh cửa nhỏ bên dưới cầu thang, bên chân của thầy là một con chó đen cỡ bự hí hửng bám sát theo sau một tấc không rời.

Khi viện trưởng nhà Slytherin biến mất sau cánh cửa, Draco đã tìm một chỗ ngồi xuống cạnh Scorpio.

Harry ngẩng đầu tối tăm quét mắt nhìn Draco một cái, sau đó thiếu hứng trí gục đầu xuống tiếp tục viết bài luận văn mà chính cậu chàng cũng không biết mình đang viết cái gì. Khi cái đầu đầy tương hồ của cậu vắn tít lại cố hồi tưởng cách dùng thứ ba của cỏ ánh trăng là gì, thì bỗng cậu nghe thấy có một giọng nói đáng ghét đang kêu tên mình, theo bản năng ngẩng đầu, Harry phát hiện tất cả mọi người đều nhìn mình, mà đứa mới kêu chính là là Malfoy.

“Làm cái gì?”

“Mày cũng nên lên lớp rồi đấy.” Draco lạnh lùng nói, “Từ giờ trở đi, mày chỉ cần lo tập trung tinh lực để chống đỡ thần chú Chiết Tâm Trí Thuật của tao là đủ!.”

“—— khoan, từ từ đã nào? Chiết Tâm Trí Thuật!?” Hermione kinh ngạc trừng Harry, “Harry! Cậu muốn học Bế quan Bí thuật? Sao từ trước tới giờ cậu chưa từng nhắc với bọn tớ lần nào?”

Harry hằm hằm nhìn Draco: “Tớ cũng không biết! Mãi tận tuần trước tớ mới nhận được thông báo bằng miệng còn tùy tiện hơn so với câu ‘tối nay ăn gì’.”

Draco nhìn qua rất đắc ý.

Ron cũng giật mày: “Tớ cũng không biết nên kinh ngạc với ai hơn đây —— Hermione, sao cậu khẳng định đó là Bế quan Bí thuật?”

“Đừng có ngớ ngẩn Ron, mấy bộ sách chú ngữ cao cấp trong thư viện đều có đề cập tới nó, ngắn thì một hai câu, nhiều thì có khi hết cả hai mục lục ——Chiết Tâm Trí Thuật và Bế quan Bí thuật, chú ngữ song sinh trời sinh.” Hermione khẽ nhíu mày, “Nhưng Harry này, tại sao cậu lại muốn học nó? Cậu có biết, chỉ có một ít gia tộc phù thủy từ xưa mới có thể học tập —— á!” Cô bỗng hét lên một tiếng, giật mình nhìn cả nhóm Weasley chung quanh, mãi đến khi tất cả mọi người đều gật đầu chứng minh ý tưởng vừa rồi của cô ( “Nhà Weasley cũng có thể có bí mật chứ.” Fred cười hì hì nói ), nom hiện giờ Hermione vừa hưng phấn lại thất vọng, đương nhiên còn có chút căm tức nữa —— cô chẳng bao giờ chịu được việc người khác nắm giữ nhiều tri thức hơn mình cả.

Ginny thì trông rất do dự, lúc mà mọi người đều vì sự thật này mà xao động không thôi, cô lại nhẹ giọng nhắc: “Nhưng Chiết Tâm Trí Thuật là một phép thuật vô cùng khó nhằn, nếu làm không tốt, Harry có thể sẽ biến thành ngu ngốc.” Nói xong, cô bé thật cẩn thận liếc nhìn Draco.

Hermione phát hiện Ginny có chút không thích hợp, hơi ngẩn ra một chốc, biểu cảm trên mặt cô nàng bỗng trở nên vi diệu.

Scorpio ngồi xếp bằng một chỗ, vươn tay cầm lấy một miếng bánh quy trên bàn bỏ vào miệng, dửng dưng liếc mắt nhìn Ginny, không quá lễ phép nói: “Lo lắng thừa, Draco vì việc này mà đã chuẩn bị ít nhất một tuần đấy.”

Ginny: “Ừm, em biết mà, chị không có ý này —— “

Hệt như hoàn toàn không nghe thấy Ginny nói, Scorpio cảm thấy ăn xong bánh quy thì hơi khô, kéo cốc nước quýt đặt ở trên bàn uống một hớp, quệt miệng ợ to thật đã: “Chị xem cái vành đen đen dưới mắt Draco ý —— che dấu bằng chú ngữ nét mặt toả sáng bản cũ đấy.”

“Nín, cảm ơn.” Draco bình tĩnh nói, “Còn nữa, chú ý lễ nghi của cậu, quệt miệng thử nữa coi, tôi ném cậu ra khỏi đây liền.”

Scorpio đơ mặt buông cái cốc, làm lơ tiếp tục nói: “Đấy, nhìn thấy không, ảnh xấu hổ kia kìa.”

Harry đứng lên, cào cào mái tóc lộn xộn: “Tao đi tìm phòng trống.”

Draco lúc này đã thả lỏng, sau đó hơi ghé lại, cực kì tùy tiện nói: “Tao cảm thấy ở đây cũng không tồi, náo nhiệt nhiều người, Gryffindor tụi bay không phải thích cái này sao? Nó sẽ giúp mày nâng cao tinh thần lắm đấy, Potter.”

… Ảnh cố ý, chắc luôn. Scorpio giật giật khóe miệng, vờn quanh bốn phía một vòng, lập tức thập phần đồng tình phát hiện lúc này đây dường như ai nấy đều đồng ý với quan điểm của Draco.

… …

Vây xem lớp học của Potter và Draco tuyệt đối là một chuyện vừa vui vẻ vừa tàn nhẫn.

Vừa mới bắt đầu, dùng cách nói của Draco thì, Harry quả thực đối với ảnh —— ax, mở rộng cửa lòng.

Khi Draco rút ra đũa phép lần thứ ba, hướng về phía Harry niệm “Legilimency!” (Chiết Tâm Trí Thuật) trước khi mọi người kịp phản ứng một cách nhanh-chuẩn-độc, cao trào tới.

Anh kiên nhẫn chờ Harry đứng lên từ dưới bàn, sau đó ném một quả đã nhai đi nhai lại ——

“Potter, mày thích nhỏ tầm thủ nhà Ravenclaw thật đấy hả?”

George và Fred cười ngã lên ngã xuống chẳng tém lại chút nào, mặt Ron đỏ bừng, phụt một tiếng.

“Tao phải nhắc nhở mày một chuyện, bí mật này tốt nhất là đừng cho người ở nhật báo tiên tri biết, nếu không lũ người đó sẽ có rất nhiều ý tưởng mới lạ chờ chực công bố giùm mày đấy.” Draco mặt không đổi sắc nói, “Có giật phúc lợi của lão bộ trưởng bộ pháp thuật cũng vô dụng, thanh danh mày giờ chẳng tốt lành gì đâu. Tao không nói đùa, mày biết tao có ý gì.”

Harry trầm mặt xuống, đúng vậy, cậu đương nhiên biết Malfoy có ý gì ——

Cho Chang đã từng là bạn gái của Cedric, thẳng đến khi anh ta ra đi, cô vẫn vậy.

Mà cậu, Harry Potter, là kẻ mở to mắt chứng kiến cái chết của Cedric và mang thi thể của anh ta về – kẻ duy nhất.

“Tao nghĩ đây là lý do Bế quan Bí thuật tồn tại.” Harry tự trào phúng chính mình, cậu thở mạnh, một lần nữa đến bên ghế sa lông ngồi xuống, hít sâu một hơi rồi mới nói, “Tốt lắm, đến đây đi.”

Draco lần thứ hai giơ lên đũa phép, mà Harry ngồi ở tại chỗ, gắt gao bấu lên ống quần mình, cố gắng tập trung tinh thần —— nhưng cậu vẫn không làm được, nhìn Malfoy giơ đũa phép với mình, mà cậu chỉ có thể ngồi ở đây, không làm gì cả, loại cảm giác này rất tệ … đủ loại cảm xúc hỗn loạn kêu gào trong đầu cậu, cuối cùng biến thành Dudley ——

Dudley? !

Dudley té nhào, và cả giám ngục, đó là chuyện đã xảy ra đầu kì nghỉ hè năm nay, Harry nhớ rõ ngày đó thậm chí vừa đúng là ngày sinh nhật của cậu ——

“Potter!”

“Harry? Harry ——tỉnh dậy đi!”

“Có cần gọi người đến không!?”

Harry gian nan mở mắt, tầm nhìn mờ đặc, cậu sờ lên mặt, phát hiện kính của mình bị lệch sang bên, mà giờ, cả người cậu đều nằm trên chiếc thảm mềm mại, ánh sáng chung quanh đều bị chặn kín, nhìn thì có vẻ là tất cả mọi người đều đổ lại chỗ này, lo lắng nhìn cậu.

George và Ron một trái một phải kéo cậu lên khỏi thảm, ấn lên ghế sa lông. Không đợi Harry kịp nói một tiếng cảm ơn với bọn họ, trên chiếc ghế bành đối diện, Slytherin cao niên cấp đang một tay tựa cằm đã khẽ nhíu mày, dùng giọng điệu kì lạ hỏi: “Mày dùng chú ngữ thần hộ vệ trước mặt một Muggle? Potter, nói cho tao biết, mày không ngu như vậy.”

Harry cảm thấy tim mình đã tuột xuống đến gót chân, lúc này cậu mới phát hiện, đây là lần duy nhất từ hơn một tuần lễ trước tới nay, cậu bị bắt phải mặt đối với vấn đề đó.

“Đúng vậy, kỳ thật tao còn nhận được thư báo của bộ pháp thuật, ” Harry mệt mỏi nói, “Nếu thưa kiện thất bại, bọn họ sẽ khai trừ tao ra khỏi trường.”