Giờ này, Scorpio và Draco đang sóng vai ngồi cạnh chiếc bàn trà đã thu dọn sạch sẽ, mỗi người đều lần lượt được chia một miếng bánh gatô rừng đen, khi Scorpio đem chút bánh cuối cùng bỏ vào miệng, Draco đang lơ đãng dùng chiếc nĩa bạc có khắc gia huy nhà Black chọc một miếng đào tươi trên bánh ngọt.
Dưới mông nhóm Slytherin là một cái đệm lông sạch sẽ mềm mại —— là đệm lông cừu màu nâu nhạt bình thường, sạch đến mức cơ hồ không dính một hạt bụi ——
“Nơi duy nhất có thể đặt chân trong phòng này” —— đây là lời khen đến từ Draco Malfoy. Thảm sờ rất dày và mềm mại, thực hiển nhiên, nó chính là sản phẩm thắng lợi sau khi Sirius quyết định muốn làm căn nhà không bị các Slytherin ghét bỏ.
“Anh nói nghỉ hè chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại ——” Scorpio buông cái đĩa trong tay, cũng lễ phép cảm ơn bà Weasley nhanh chóng tiến lên nhận lấy cái đĩa (“Không cần khách sáo vậy, đứa nhỏ của bác.” Người sau khẽ mỉm cười nói), một lần nữa quay đầu, một lần nữa đem lực chú ý đặt lên người Draco, “Đây là ‘rất nhanh’ mà anh nói đó hả?”
“Còn chưa đủ nhanh sao?” Draco lười biếng hỏi lại, “Nghỉ hè chỉ vừa mới qua ba tuần.”
“Trong mấy ngày đó anh không thèm viết cho em lấy một lá thư —— mà rõ ràng nhé, anh còn thiếu em rất nhiều lời giải thích, ví dụ như hội Phượng Hoàng, rồi sao anh lại ở đây, và sao em phải ở đây, anh có biết, báo chí ngoài kia đối… ack…” Scorpio bỗng dưng chần chừ.
“Đối với nhà Malfoy đánh giá?” Draco khinh thường gợi lên khóe môi, lộ ra vẻ mặt chẳng-đáng-nhắc-tới, “Tôi có thể tưởng tượng bọn họ nói như thế nào, tôi phải thừa nhận phần lớn nhận xét của họ quả là rất xác thực.”
Scorpio giật giật khóe miệng, đang muốn ca thán Draco quả nhiên đủ bình thản, thình lình có người kế bên cắt ngang bọn họ ——
“—— tôi thật sự không thể tin nổi, tôi cư nhiên chuẩn bị được nghe người nhà Malfoy thú nhận tội lỗi của mình.” Một người ngồi xuống trên chiếc ghế sa lông bẩn đen đối diện.
Tuy rằng người này quần áo cũng không luộm thuộm nỗi nào, nhưng mà cứ vậy ngồi trên chiếc ghế sa lông rất có khả năng chưa hề được quét tước qua – ít nhất mặt ngoài thoạt nhìn thảm kinh khủng, hành động đó khiến Scorpio hơi nhướng mày, nhìn bộ dạng chuẩn bị gia nhập bất cứ lúc nào như đúng rồi của kẻ ngồi phía đối diện, cười gằn một tiếng: “Potter, anh không chuyện gì khác làm sao?”
“Chắc là không.” Harry nhún vai, sau đó anh ta chuyển hướng sang Draco, “Come on Malfoy, tao thật không nghĩ tới chúng ta có thể hòa hoãn ngồi cách bàn nói lấy một câu, chứ không phải nghĩ đủ mọi cách dùng đũa phép sọc chết đối phương thế này.”
“Sửa đúng một chút, ” Draco lạnh lùng nói, “Tao muốn sọc chết mày cũng không cần phải ‘ nghĩ đủ mọi cách ‘ .”
“Xem ra tao vượt qua được bốn năm cũng là do may mắn còn sống, ” Harry thờ ơ, “Mày đến chỗ này làm cái gì?”
Draco lưỡng lự một chút, sau đó nói: “Chỉ đạo mày hoàn thành khóa học.”
Scorpio nở nụ cười.
Đổi lại một cái liếc mắt hung tợn của vương tử Slytherin, Draco nén giọng, gầm gừ nói: “Đừng cười, đồ ngốc cậu, tôi nghiêm túc đấy —— Potter, tao hy vọng từ đáy lòng rằng Dumbledore đã nói qua với mày, mùa hè này mày sẽ đặt toàn bộ trọng tâm vào việc học một chú ngữ tên là ‘Bế quan Bí thuật’?”
Scorpio không hiểu hỏi: “Cái gì gọi là Bế quan Bí thuật?”
Draco căng cứng mặt, nhìn bốn phía, cũng may người đến người đi, nhưng cơ bản đều không nhìn đến họ: “… Cậu nhỏ giọng chút được không hả? Merlin! Thật muốn đem cậu nhét vào chậu hoa luôn cho xong.”
“Ồ, được rồi, ” Scorpio chế giễu, “Xem ra em nghe được một bí mật ghê gớm lắm.”
“Trên thực tế ——” Harry hắng giọng một cái, ý đồ đánh gãy đối thoại của bọn họ, thẳng đến khi xác định cả hai Slytherin đều đặt lực chú ý lên người mình, cậu mới đơ mặt nói, “Dumbledore cái gì cũng chưa nói với tôi, nói thật, cụ ấy đã muốn đã không nói chuyện với tôi rất lâu rồi, đúng không nhỉ?”
“Không cần chọc cười đâu, Potter, biểu cảm của mày nhìn như một… hoàng tử bị vứt bỏ?” Slytherin năm lớn nhướng mày, có chút không thể tin được mà châm chọc, thực hiển nhiên, nếu như nói hiện tại mỗi người trong nhà này đều đang săn sóc cho tâm tình cho Harry, vậy thì ít nhất cậu ấm nhà Malfoy cho rằng cậu chỉ cần một chút giáo dục chấn động phái hiện thực, “Thứ tao biết cũng không nhiều, Potter, thậm chí tao không biết vì sao người không có gì quan trọng như mày cũng cần phải học Bế quan Bí thuật —— “
Lời Draco nói tựa hồ gợi cho Harry một ít hồi ức không vui, Gryffindor trầm mặt cắt ngang lời anh: “Tao nhìn thấy mày bịt kín mắt trực tiếp được Snape độn thổ mang đến trong viện.”
Draco hít sâu một hơi, dường như đang cố dằn lại tính tình để mình tỏ ra bình tĩnh nói: “Đúng vậy.”
“Điều này đại biểu cái gì?”
“Đại biểu lập trường gia tộc Malfoy —— nhà tao cũng không hoàn toàn đứng về phía bên mày.” Draco không thèm quan tâm nói.
“Rất thẳng thắn.” Scorpio cảm thán tự đáy lòng, “Đám phóng viên của nhật báo tiên tri mà biết mình bỏ lỡ cái này chắc phát điên quá.”
“Cậu có thể viết thư hỏi xem bọn họ có cần lao động trẻ con không, như vậy là cậu có thể viết cho họ ‘Về cuộc sống nghèo mạt tại hội Phượng Hoàng’, nếu hành văn của cậu không tệ hại như trước khi chấm dứt học kỳ trước (tuy chỉ cách hiện tại có ba tuần), có lẽ bọn họ sẽ nguyện ý lưu lại một góc chuyên mục cho cậu ——” Vương tử Slytherin không khách khí hừ mũi, “Còn có, theo tôi được biết, nhà Grater cũng không hề gia nhập hội Phượng Hoàng —— cũng không hề, nhà cậu ở đây, chỉ là vì Dumbledore đã viết một lá thơ mời bằng tiếng Trung sứt sẹo.”
Người bị hừ mặt đần ra: “Trời ạ! Em còn tưởng rằng con phượng hoàng từ cửa sổ bay vào phòng của ngoại chỉ là lỗi giác của em thôi chứ… hóa ra không phải à.”
“Con chim kia cả ngày chỉ biết rụng lông, tôi thiệt tình mong nó không đem nhà cậu biến thành ổ lông chim —— nó gọi là Fawkes, là ấp ra từ quả trứng phượng hoàng Dumbledore nhặt được ở vùng Địa Trung Hải rất lâu về trước.” Draco hầm hừ, xác định mình sẽ không nói cho bất cứ ai, đã từng có lần khi hắn định sờ con chim đáng ghét đó, nó chỉ mãi miết duỗi cổ nghĩ đủ moi cách để cắn đứt ngón tay của anh.
Harry: “Vì sao lại là mày dạy tao cái đó, bế quan… ờ, cái gì đấy?”
“Bởi vì giáo sư Snape là bậc thầy về mặt này, mà tao đã được ông dạy chú ngữ này từ khi bắt đầu biết chữ —— “
Scorpio kinh ngạc nói: “… Chuyện anh làm từ khi mới bắt đầu biết chữ cũng nhiều thiệt ha.”
Harry lộ ra một nụ cười thật dạ đầu tiên trong ngày, nhưng đồng thời nó cũng biến mất thật nhanh chóng.
Bàn tay còn đang đặt trên bàn của Draco giật giật, cuối cùng vẫn kềm chế xúc động muốn lôi Scorpio ném ra ngoài cửa sổ, dừng một chút, mới tiếp tục nói: ” ‘Bế quan Bí thuật’ là một hạng mục bắt buộc phải học trước tuổi đến trường theo truyền thống của các gia tộc phù thủy, phần lớn Slytherin đều vậy —— bởi vì bọn tao không muốn người khác biết bí mật gia tộc mình, nhưng chúng không thông thạo như tao —— ví như tao có thể dễ dàng biết được Goyle và Crabbe thích cô gái nào.”
Scorpio: “Ai á!”
Draco: “Đáng tiếc đây không phải là trọng điểm của chúng ta hôm nay, cho nên bỏ qua nó. Được rồi Potter đần, mày còn muốn hỏi gì nữa? Trước khi bữa tối bắt đầu, tâm tình của tao coi như không tệ.”
Harry do dự một lát, hỏi: “Vì sao lại là mấy người?”
“Please, cho hỏi mấy thứ tao vừa nói đều là vô nghĩa sao?”
“… À, tao không có ý này, ” Harry nhướng mày, “Ý tao là, vì sao lại là mày? Snape thì sao?”
“Mày thế mà lại chờ mong giáo sư Snape?” Lúc này chuyển sang Draco kinh ngạc, “Hay là phải nói bình thường ấn tượng tao cho mày còn hỏng hơn cả giáo sư Snape? —— được rồi mày không cần trả lời vấn đề này đâu Potter, tạm thời cứ cho là thế đi, để tao giữ lại thành quả thắng lợi này, như vậy tâm tình tốt đẹp của tao có thể duy trì liên tục đến khi rời giường sáng mai.”
Môi Harry mím chặt thành một đường chỉ.
Draco nhìn qua rất vừa lòng với bản thân mình, anh đứng lên, sửa sang lại áo, mỹ mãn đi đến cuối hành lang nói chuyện phiếm với bức chân dung của người phụ nữ điên kia —— sau khi mọi người phát hiện ra, anh là người duy nhất không bị xoi mói không bị gào thét lúc xốc lên tấm vải phủ thì chẳng ai thèm quản anh muốn làm gì nữa.
“—— dĩ nhiên, tôi chỉ nói chuyện thời tiết với bà ngoại Black thôi.” Thời điểm Scorpio hỏi về chuyện này, Draco xem thường quét mắt nhìn cậu một cái, làm ra cái vẻ đương nhiên nói, “Sao bà lại muốn gào lên với tôi được?”
Scorpio trầm mặc, cậu không thể không biết ý nói, bởi vì bà ấy gào lên hết với hầu hết mọi người trong nhà này.
Đến đêm, Draco và giáo sư Snape rốt cục cũng đồng ý ở lại ăn tối, Sirius trông vui lắm, sau bữa tối thịnh soạn, ổng còn ân cần chia cho mọi người bánh pudding đường tiêu cơm —— Scorpio chú ý tới bên trong phần của viện trưởng Slytherin của chúng ta còn có thêm nhân hoa quả tuy không nhìn rõ là gì lắm, sau đó còn có kem hương thảo, lúc đang ăn kem, một đoàn cú mèo từ bên ngoài xông vào cái cửa sổ chưa bao giờ đóng.
Ginny hét lên một tiếng ngã ngửa ra sau, Sirius ngồi ở bên cạnh cô bé nhanh tay đỡ được —— khung cảnh một mảnh hỗn loạn. Có một con rớt xuống, đập cánh một đường theo quán tính hất đổ vô số chén đĩa, cuối cùng lúc nó soẹt qua trước mũi Draco, bạch kim quý tộc tốt bụng vươn tay giữ chắc lấy nó, con cú mèo nhú ra cái đầu từ lòng bàn tay của anh, dùng mỏ thân mật mổ nhẹ vào ngón tay anh.
Sau đó vươn chân của nó về phía anh.
Giống như được nó dẫn dắt, bao nhiêu con cú mèo đều sôi nổi bay đến trước mặt từng đứa nhỏ còn đi học ở đây, sau đó từng con vươn ra chân của mình ——
Thứ chúng nó mang theo một phần là thư cho học kỳ mới, còn một phần là thành tích cuối học kì yêu cầu phụ huynh phải tự mình ký tên, còn có một vài cái vụn vặt là báo cáo thông lệ gì đó ——
Scorpio bóc xong cái của mình liền quay đầu nhìn Draco, vậy nên cậu mở mắt trừng trừng nhìn bạch kim quý tộc mặt không đổi sắc dốc hết thứ trong phong thư của mình ra, sau đó, một cái huy hiệu xanh bạc giao nhau —— chế tác tinh xảo nhưng trông hơi cũ xuất hiện trong lòng bàn tay của anh.
Huy hiệu có dạng hình khiên, chính giữa là một con rắn đang khè lưỡi, viền khiên dùng hoa chạm khắc bằng bạc để trang trí. Khác với những huy hiệu làm trang sức bán trên thị trường với giá rẻ, hình vẽ trên cái huy hiệu này không động đậy, nhưng mỗi một chỗ đều được chế tác rất tinh tế, ngay cả vết tích thời gian do qua nhiều năm cũng phác lên nó một hương vị khác hẳn.
“Chúc mừng trò, chàng trai, Lucius sẽ cảm thấy kiêu ngạo vì trò.” Snape buông đồ ăn, giống như giọng điệu ngày thường của thầy, hết sức bình tĩnh nói.
“Huynh trưởng, ôi Merlin,” bởi vì phiếu điểm của mình, Ron trông không mấy nhiệt tình, anh ta vừa rề rà cầm lá thư của mình, vừa dùng khóe mắt liếc Draco, “Còn là một đội trưởng đội Quidditch nhà, học kỳ tới, cái cửa của chồn sương sẽ bị đám con gái điên cuồng san bằng sạch —— “
“Ron Weasley!” Bà Weasley không thể không lớn tiếng, “Con nên học cách lễ phép, không lấy biệt hiệu cho bạn học của mình, người ta là một huynh trưởng, mà con là cái gì —— “
“… một huynh trưởng.” Ron không thể tin được mà giơ lên chiếc huy hiệu đỏ vàng giao nhau, sau đó mặt mày kinh ngạc lật thư mình lại lên xem, xác định mặt trên viết là “Ron Weasley” chứ không phải là ai khác, lại điên điên nhìn vô trong bì thư, sau đó anh ta cứng mặt, hiển nhiên là bị kí©h thí©ɧ quá độ mà chuyển hướng mẹ của mình, “Má ơi, con được huy hiệu huynh trưởng nè.”
Bà Weasley lao lên, cho anh ta một cái hôn nồng nhiệt nhất từ lúc chào đời tới giờ. Ông Weasley cũng thoáng trút đi mệt mỏi trước đó, bàn tay to bồm bộp vỗ vai con trai út của mình, kích động một chữ cũng nói không nên lời.
Harry rờ rẫm lá thư bằng phẳng rộng rãi không hề có bất cứ cái gì nhô ra, thầm nhủ mình có thể miễn cưỡng cười so với khóc còn khó coi hơn không.
Cậu xoay qua phía Hermione, sau đó xác định bản thân hẳn không phải là người không ổn nhất —— bởi vì Hermione thật sự khóc, mặc dù là vui quá mà khóc, vì cô cũng nhận được huy hiệu huynh trưởng.
Scorpio cùng George, Fred và Ginny trao đổi với nhau một ánh mắt, đồng thời nhìn thấy cảm xúc vi diệu trong mắt đối phương ——
Đây là cái xác suất gì? Trên một bàn ăn lại có thể có đến ba huynh trưởng.
Xem ra mình sinh hoạt trong một quần thể ưu tú mà không hề tự biết, Scorpio thần tình trào phúng nghĩ, bài tập hè cậu còn chưa đυ.ng một chữ kìa, lấy cái này so sánh cũng thật là rực rỡ quá.