Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quý Tộc

Chương 114: Hoan nghênh đến với hội Phượng Hoàng, ngài Scorpio Grater thân mến

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một ngày mùa hạ nóng bức cực kì cuối cùng cũng kết thúc.

Chỉ còn lại ánh tịch dương tựa như màu nước quýt đặc chiếu lên mặt đường nhựa, hơi nóng hầm hập buổi ban trưa rốt cuộc cũng trở nên mát mẻ hơn được đôi chút —— nhưng cũng chỉ có đôi chút mà thôi, Scorpio lau mồ hôi trên mặt, lắc lắc cổ của mình, ý đồ điều chỉnh phương hướng để cho một tia gió – kỳ thật không tồn tại – thổi vào cổ của mình một chút.

Hiện tại cậu lôi cái rương của mình, đứng ở trên một mảnh đất trống với mặt cỏ khô vàng.

Khối đất trống này thật kỳ lạ, nó kẹp giữa hai tòa nhà ở phổ thông, có vẻ đặc biệt đột ngột, từ trên lầu một tòa nhà gần nhất truyền đến âm thanh phập phập rõ ràng —— nghe như có ai đó đang dùng cây gỗ phũ chăn bông, Scorpio nhìn nhìn, nhưng không phát hiện nơi tiếng động phát ra —— đương nhiên, âm thanh rõ rệt nhất không phải tiếng càm ràm của ngoại ở sau lưng ——

Sự thực là, từ lúc xuống máy bay đến giờ ông cụ vẫn càm ràm mãi, thắt lưng thì đau, chân thì sưng phù bởi lên cao —— mà giờ, ông đã bắt đầu kêu la cần đổi giờ chênh lệch.

“Ta thật sự không hiểu nổi, sao nước Anh có thể nóng như vậy!” Ông cụ than thở.

“Năm nay gặp nạn hạn hán, ba à.” Ông Grater mềm mỏng nói, ông đem một tay đặt lên vai Scorpio, tay kia thì lấy chiếc đồng hồ quả quýt cổ từ trong túi áo ra nhìn, “Con nghĩ họ cũng sắp tới rồi.”

Scorpio đứng tại chỗ, nâng lên chân trái thả lỏng xuống của mình —— trên thực tế, cậu cũng không biết “họ” mà ba nói rốt cuộc là ai, một tuần trước khi nghỉ hè còn chưa bắt đầu được bao lâu, không có bất cứ dấu hiệu nào, cậu bị bắt phải sắp xếp hành lý của mình trước thời hạn, rồi một tuần sau đó, cậu ngồi trên máy bay từ nước mình đi đến Anh quốc, hạ máy bay liền ngựa không ngừng vó mà chạy tới mảnh đất trống này, Merlin chứng giám chứ, cậu đến một ngụm nước cũng chưa kịp uống, cơm máy bay thì khó ăn quá đáng luôn.

Đối với người sắp nhìn thấy, cậu có một dự cảm không hề tốt —— ít nhất từ điều kiện địa điểm hẹn gặp mà xem, người cậu phải gặp tuyệt đối không phải bất cứ một Slytherin nào cậu quen thuộc… Đương nhiên, cậu quen thuộc còn có một đống ——

Bang ——

“Ôi Merlin! Ron thân mến! Con dẫm áo choàng của cô!”

“Ấy, xin lỗi cô Tonks!”

“Đứng im giùm cái, Nymphadora!”

“Lần này không phải lỗi tôi, Lupin —— còn có, không cần kêu cái tên gớm chết đó!”

Vâng, Scorpio lãnh tĩnh nghĩ, một đống lớn Gryffindor.

Một phù thủy có mái tóc hồng nhạt đứng trước mặt Scorpio, cô túm cái áo chùng trên mặt đất của mình lên, chật vật rút ra đũa phép từ trong túi quần, sau đó thấp giọng niệm một thần chú vệ sinh, phía sau cô, đang bắt tay với ba mình là Lupin…giáo sư tiền nhiệm, phía sau Lupin, cũng chính là ở chót nhất cố hết sức che dấu cảm giác tồn tại của mình, là mặt cùng mông khỉ một dạng… quên đi, muốn văn nhã à, là mặt cùng tóc đỏ một dạng – con trai út nhà Weasley, Ron Weasley.

… … … Nhìn xem rương hành lý bên tay, lại nhìn tên Ron Weasley luộm thuộm hiển nhiên là vừa mới từ một địa phương gọi là phòng ngủ đi ra, Scorpio bèn cảm thấy dạ dày của mình rơi đến tận gót chân.

“Đây là để làm gì?” Scorpio giật giật khóe miệng, ở phía sau hung hăng kéo đại quần của ông ba, dùng tiếng Trung hạ giọng nói, “Ba bảo con buông tha kì nghỉ hè vội vội vàng vàng đóng gói, chân không chạm đất một đường chạy về Anh quốc, chính là vì để con cùng một cái Weasley —— Ở-Chung?”

“Ấy ấy, không thể nói như vậy được —— trên thực tế, ừm —— con trai, lấy cái này đã.” Ông Grater xấu hổ mà cười cười, đem một tờ giấy bị nắm đến dính lây một ít mồ hôi nhét vào trong tay Scorpio, Scorpio không hiểu gì mở ra nhìn, chỉ nhìn thấy trên tờ giấy viết một địa chỉ:

Tổng hành dinh của hội Phượng Hoàng nằm ở số 12 quảng trường Grimmauld, Luân Đôn.

Lại là hội Phượng Hoàng.

“Chú biết con có điều muốn hỏi, đứa nhỏ, nhưng cũng không phải là bây giờ.” Giáo sư Lupin mỉm cười, trông thầy hiện tại không tồi, mặc dù là sắp đến ngày trăng tròn, nhưng thầy cũng không có mệt mỏi như trong tưởng tượng của Scorpio, người sói nhẹ nhàng lấy đi tờ giấy trong tay cậu, rút ra đũa phép đốt nó. Lúc thầy làm như vậy, Scorpio nghe thấy cha của mình dùng tiếng Trung đáp lời cùng ông ngoại ở một bên.

Lúc này, bên tay trái Scorpio truyền đến một giọng nữ khoan khoái, thực hiển nhiên, Scorpio nhướng một bên mi, bọn họ có một vị phù thủy thành niên hoạt bát, giờ phút này, phù thủy trẻ trung có mái tóc hồng đang dùng lực vỗ mạnh vào lưng Ron, nghe cứ như là đánh trống vậy, cô cười hì hì nói với Ron: “Mục đích con tới đây đâu phải là đứng ở chỗ này nhìn đâu, chàng trai, dũng cảm lên, như vậy không thể nào theo đuổi được một Slytherin cái mũi trời sinh đã hướng lên trời được.”

Scorpio: “…”

Lupin e hèm một cái, Scorpio không xác định thầy có nghe được cái gì không, tóm lại vẻ mặt của thầy thoắt biến sau đó lại thoắt cái mà khôi phục như ban đầu: “Nghĩ đến địa chỉ con vừa thấy.”

Scorpio cố gắng tập trung tư tưởng, rất nhanh sau, một tòa nhà với cánh cửa xập xệ hiện ra trên mảnh đất trống giữa hai tòa nhà kia, giống như bọt biển hút nước bỗng chốc phồng lên đẩy hai căn ở hai bên ra, cửa sổ tòa nhà mở toang, một phù thủy có dáng người hơi béo, sắc mặt thân thiện đứng bên cửa sổ lầu hai vỗ vỗ một cái thảm cũ mèm nơi nơi tro bụi màu xanh lục —— thực hiển nhiên, tiếng phập phập lúc trước nghe thấy chính là phát ra từ chỗ bà.

“Hoan nghênh đến hội Phượng Hoàng.” Tonks vui vẻ nói.

Khi Scorpio đang chần chừ nâng gót đi theo giáo sư Lupin, cậu bị ông Grater túm lấy từ phía sau, tiếng ba ba nhà ta nghe nghiêm trọng cực luôn, ba ba nói: “Lời Nymphadora nói là có ý gì?”

“Hoan nghênh ghé thăm.” Scorpio không yên lòng mà hừ một tiếng, “Ba à, tiếng Anh của ba từ khi nào mà còn tệ hại hơn cả con vậy?”

“Con biết ba không phải nói cái này —— nói cho ba biết, là ba suy nghĩ nhiều!”

Biểu tình trên mặt Scorpio cứng đờ, lập tức phát ra tiếng từ mũi: “Đừng hỏi con, con cái gì cũng không biết hết á.”

“Con còn trẻ —— hơn nữa, con có biết, một Gryffindor! Đó là không thích hợp!” Mặt ngài Grater đổi đổi, trách móc kêu lên, “Ba sẽ tố cáo với mẹ con !”

“Đi nào, phải không, ối chà.” Scorpio kéo cái rương của mình một phen, lướt qua ông ba đi thẳng vào cánh cửa nọ ——

Một loạt đèn dầu kiểu cũ trên tường sáng lên, hệt như biết có người tiến vào căn phòng này vậy, dưới ánh lửa mờ nhạt chao đảo không chân thật, trên tường là giấy dán tường in hoa màu trắng bong tróc từng mảng —— à đương nhiên, chúng nó chỉ đã từng là màu trắng thôi… giờ thì nơi nơi đều lốm đốm vết đen. Sát vách phòng bên tay trái có một cái thảm treo trên tường —— Scorpio đã không muốn hỏi vì sao có người lại đem thảm treo trên tường, cậu chỉ muốn biết vì sao trên thảm lại có đám mạng nhện diện tích lớn đến thế – cái kiểu mà hiển nhiên là chồng chất vô số năm mới có ấy.

Trên tường, là những bức tranh treo tích đầy tro bụi trong cái khung cong cong vẹo vẹo màu xanh bạc (này thật khiến người kinh ngạc), cạnh bên mỗi bức tranh đều có hai cái đèn uốn éo như rắn, đáng tiếc chúng nó đã không còn sáng nữa. Scorpio nhìn chung quanh mình một vòng, bỗng nhiên sinh ra một cảm giác “đây cũng đã từng thuộc về một vị Slytherin” thật không chân thật.

Trên cầu thang truyền đến tiếng rầm rập rầm rập, ngay sau đó, không đợi Scorpio kịp nhìn rõ, một phù thủy có mái tóc nâu xù đã nhào vào ngực cậu, cho cậu một cái ôm ấm áp mạnh bạo, Scorpio có chút kinh ngạc mà hơi hé miệng, sau đó cảm thấy mình trở nên ổn hơn nhiều, cậu đáp lại bằng một ôm: “Hermione, nhìn thấy chị thật sự là quá tốt!”

“Scorpio, mọi người nói cho chị biết em sẽ đến.” Hermione Granger không nhịn được hất sợi tóc dính lên mặt, “Vậy nên bọn chị đang làm tổng vệ sinh, hy vọng có thể thu dọn ra một một gian cho giống cái phòng để bên em sử dụng —— trời biết, từ lúc tới đây ở, chưa có người nào nghĩ bọn chị cần một buổi tổng vệ sinh.”

Hermione nói thật nhanh, giống như chuyện này đã làm cho cô nghẹn lâu lắm rồi.

“Chào cậu, Grater.”

Phía sau Hermione truyền đến một tiếng nghe thì khá niềm nở nhưng thật sự lại có vẻ thập phần giả dối miễn cưỡng.

Scorpio từ khoảng trống bên vai Hermione nhìn lại, quả nhiên trông thấy Harry Potter.

“Nhìn thấy tôi không cần miễn cưỡng bản thân dùng kiểu niềm nở khuôn mẫu quá vậy đâu, Potter.” Scorpio buông Hermione ra, thần tình trào phúng, “Chúng ta còn chưa có thân thuộc đến mức này.”

“Chắc thế, được thôi.” Harry có vẻ không hăng hái lắm mà nhún vai, lễ phép mà lạnh lùng cùng ông Grater và ông ngoại của Scorpio chào hỏi, xoay người lên lầu.

“Harry hôm qua mới tới, ” mang theo Scorpio đi lên lầu, Hermione một bên giải thích, “Nhưng em cũng nhìn thấy đấy, cậu ấy đối với tình trạng hiện giờ có chút bất mãn —— tỷ như chúng ta đã tới đây từ sớm, mà không phải giống cậu ấy, sau khi kì nghỉ hè bắt đầu một tháng, cũng chính là ngày hôm qua, cậu ấy mới được nhóm cô Tonks đưa qua đây, ” Hermione hít sâu một hơi, tựa hồ nói ra câu tiếp theo cần phải tiêu phí rất nhiều dũng khí của cô, “… Cậu ấy cho là mình không được giáo sư Dumbledore tín nhiệm.”

Hermione nói một cách nghiêm túc, tiện tay nhặt một con yêu nhí(*) chạy trốn lên, vung tay thô bạo ném ra ngoài cửa sổ.

(*)Yêu nhí (Doxy): thường bị ngộ nhận là tiên nữ, nhưng thật ra nó là một loại sinh vật hoàn toàn khác với tiên nữ. Giống tiên nữ ở chỗ, nó có hình dạng con người, nhưng nhỏ vô cùng. Toàn thân nó bao phủ bởi lớp lông đen dày, nhưng lại có hơn hai tay và hai chân. Cánh của yêu nhí rất dày, uốn thành hình cung, lấp lánh như cánh của bọ cánh cứng. Yêu nhí mang hàm răng sắc bén có độc, nếu bị chúng cắn phải dùng thuốc giải độc. Chúng nó sinh sôi rất nhiều trong phòng, đều sống ở trong vải. Nếu muốn loại bỏ chúng nó cần phải dùng lượng lớn thuốc phun diệt yêu nhí. (Trích Baike.com)
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
“Không quan hệ, anh ta chỉ đang phát bệnh tuổi dậy thì thôi(*).” Scorpio đối với cái trần đen thui trở mình xem thường.

(*) Bệnh trung nhị (中二) là tục ngữ của người Nhật Bản (còn gọi là chứng mồng hai) – chỉ sơ trung năm hai (tương đương với lớp 8 bên mình), khi thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt trong lời nói và hành động, tự coi mình là trung tâm. Có thể gọi là “bệnh tuổi dậy thì”.

Nghe thấy Scorpio nói, Hermione lộ ra một nụ cười nghịch ngợm: “Nè Scorpio, chị không thể không nói cái cách nói chuyện này không khác gì Malfoy đâu nhé.”

Scorpio khựng chân: “Câu hỏi của em càng ngày càng nhiều —— đây là đâu? Hội Phượng Hoàng là cái gì? Draco đã tới nơi này sao?”

“Nơi này là nhà chính của gia tộc Black, hội Phượng Hoàng là một tổ chức bí mật do cụ Dumbledore lãnh đạo chống lại Chúa Tể Hắc Ám, Malfoy đôi lúc sẽ đến —— đi theo giáo sư Snape, nhưng không thường xuyên lắm, cậu ta nói nơi này tràn ngập bầu không khí ẩm mốc ở lại lâu một chút cũng có thể khiến cậu ta hít thở không thông.” Hermione một hơi nói xong, “Câu hỏi đều có thể giải quyết, nhưng mà nghe này, em có muốn tham gia tổng vệ sinh cùng bọn chị không? Bọn chị đã quét tước phòng bếp với nhà ăn xong rồi —— có lẽ bước tiếp theo chính là thu dọn cho em một căn phòng —— “

“Không cần đâu, Hermione.” Xúc cảm lông mao sượt qua cái chân nhỏ của Scorpio, một con chó lớn lướt qua họ đi tới phía cuối cầu thang, sau đó biến thành một người đàn ông trưởng thành cao lớn, Sirius Black đứng ở trên cầu thang quan sát hai đứa nhỏ, trong đôi mắt màu đen lóe lên tia sáng vui vẻ, “Cậu ấy có thể ở tại phòng của Regulus —— hoan nghênh ghé thăm nhà cũ Black, Scorpio thân mến.”

“Chào thầy, giáo sư Black.” Scorpio lễ phép nói.

Sirius nhìn qua đối với “giáo sư Black” mà không phải là “Sirius” cảm thấy hơi thất vọng, nhưng nghĩ kĩ thì lại thoải mái hơn chút chút, Slytherin không phải đều dùng cái giọng này sao? Không thể cưỡng cầu, không thể cưỡng cầu ——

“Chú muốn đi đâu vậy, Sirius?” Hermione điềm đạm hỏi.

“Đi đặt hàng một ít đồ gia dụng, nồi niêu chén bát muôi vá bồn thau bàn ghế khăn trải bàn gì đó, chỉ mong đồng vàng ở Gringotts của chú đủ trả hết cho mấy thứ đó.” Sirius hài hước căng to mắt, Hermione cũng cười theo, làm người thừa kế hợp pháp duy nhất của nhà Black, Galloen trong Gringotts đủ để chú ăn nằm ba đời.

Sirius lại cùng Scorpio nói mấy câu, mãi đến khi Scorpio rốt cuộc chịu đem câu nói mở rộng đến hơn năm từ đơn trở lên, mới vui vẻ phấn chấn xoay người rời đi. Harry Potter khoanh tay đứng ở trước cửa một căn phòng nằm giữa hành lang, nhìn bóng dáng rời đi của cha đỡ đầu mình: “Sirius đây là làm sao vậy? Trước kia có nghĩ đến việc muốn mua thêm một ít… ách, đồ gia dụng đâu?”

“Có lẽ là vì Slytherin trong nhà càng ngày càng nhiều chăng?” Scorpio làm ra vẻ mặt giễu cợt.

“Giáo sư Snape bởi vì điều kiện vệ sinh mà chưa bao giờ bằng lòng dùng bữa tối ở đây cả.” Hermione nhanh chóng bổ sung.

Scorpio bừng tỉnh đại ngộ: “Cho nên đây mới là nguyên nhân chính.”

“Được rồi, ” Harry than thở, nhìn qua u ám cực kì, “Tôi vĩnh viễn cũng không tiếp thu được sự thật này —— ý tôi là, hai người bọn họ ở cùng một chỗ.” Nói xong, cậu ta xoay người, rầm một tiếng đóng cửa.

Scorpio và Hermione không hẹn mà cùng nhướng mày thật cao.

Scorpio nói: “… Được rồi, xem ra chúng ta có một vị cứu thế chủ chính thức bước vào thời kỳ trưởng thành đồng thời mắc bệnh hoàng tử chán ghét xã hội sâu sắc.”

“… Này đã không tệ rồi, Scorpio, chị còn cảm thấy kinh hỉ nữa là.” Hermione bình tĩnh nói, “Trên thực tế, cả một ngày câu Harry nói với bọn chị chẳng bao giờ vượt qua năm từ đơn —— chỉ có một loại một, ‘Đúng’ hoặc ‘Không’ . Ron cũng xém bị cậu ấy bức điên, Ginny khóc nhiều lắm, bác Weasley cũng lo lắng cực kỳ, giáo sư Black cả ngày đều luôn duy trì trạng thái Animagus (Phù thủy hóa thú) để tùy thời tùy chỗ làm trò đùa giỡn để cho cậu ấy vui vui vẻ vẻ…”

“Em có thể nói lời thật lòng không?” Scorpio không thể tin mà cảm thán, “Người sống trong nhà này cũng thực mệt đi!”

“Hoan nghênh đến với hội Phượng Hoàng, ngài Scorpio Grater thân mến ạ.” Vuốt lại mái tóc dày rối bù, Hermione đơ mặt nói, “Đến đây nào, chúng ta còn có một căn phòng khách cần phải quét dọn nữa.”
« Chương TrướcChương Tiếp »