“Tôi đã đủ mệt rồi, đừng chọc tôi chửi.” Draco hừ lạnh một tiếng, hiện giờ anh đang tao nhã ngồi ở trên giường, một mặt giơ lên tấm gương lải nhải góp ý, bên ta là thùng thuốc, mà giờ anh đang mắc hướng lên miệng vết thương do vụn gỗ cắt qua trong trận quyết đấu trước đó bôi lên một loại nước thuốc màu tím——
Scorpio đi đi qua nhòm nhòm, phát hiện đúng là huyết thanh hoa ăn thịt ở Châu Phi.
“Bỏ xuống, trong tay cậu là ba trăm Galloen đấy.” Draco hừ một tiếng.
Scorpio thả nước thuốc xuống, ngồi ngay ngắn bên người Draco. Bạch kim quý tộc lười biếng nhấc lên mí mắt, dùng dư quang liếc cậu một cái, động tác trong tay không hề ngừng —— Scorpio thấy rõ, nước thuốc màu tím bị làn da tái nhợt của anh hấp thu, nơi vốn còn sưng đỏ lập tức tiêu giảm, chỉ còn lại vài dấu vết nho nhỏ.
Draco: “Trông cậu như đang muốn nói ra chính kiến nhỉ.”
“Là con trai, trên mặt lưu lại một vết sẹo có thể tăng thêm hương vị đàn ông, anh làm gì phải chăm sóc mặt mình cẩn thận như thế, Draco, đó là chuyện chỉ có Pansy mới làm thôi.” Scorpio nghiêm túc nói.
“Cút đi.” Đối với cái này, Draco trả lời cực kì đơn giản rõ ràng.
Scorpio đương nhiên sẽ không cút thật, chịu thua giơ hai tay: “Được, bỏ qua đề tài này nhé —— kỳ thật điều em thắc mắc chính là, làm sao anh biết giáo sư Moody không phải là giáo sư Moody —— thôi được rồi mà, ” nhận được ánh mắt xem thường từ vương tử Slytherin, Scorpio chun vai, “Ý của em là, làm sao anh biết giáo sư Moody là do Barty Crouch giả mạo?”
“Vấn đề này vẫn như cũ khiến tôi muốn bảo cậu cút đi, làm sao bây giờ?”
“Thôi mà Draco, đừng nhỏ mọn như vậy, hai vấn đề thì ít nhất anh cũng nên trả lời một cái chứ đúng không?”
Draco buông miếng bông trong tay, căn phòng nháy mắt trở nên yên tĩnh trở lại, dường như là đã trải qua một đợt tự hỏi nghiêm túc, Draco lúc này mới kéo dài ngữ điệu, chậm rãi nói ra một từ: “Chồn sương.”
“Cái gì?” Scorpio không hiểu mà hỏi lại, “Chồn sương? Chồn sương gì cơ?”
Draco trầm ngâm một lát, có chút không tình nguyện nói: “Bởi vì Moody không thể nào biết, hình thái Animagus (Phù thủy hóa thú) của nhà Malfoy là chồn sương.”
Scorpio: “… Hình như em mới nghe được một tin tức rất ghê gớm.”
Draco mặt không đổi sắc lừ mắt nhìn cậu: “Bình thường chút đi, đừng ép tôi đánh cậu —— gã ta có thể nghĩ đến dùng chồn sương để sỉ nhục tôi, chứng minh gã là một kẻ biết được đặc điểm này —— mà người biết việc này lại không nhiều, hơn nữa phần lớn bọn họ đều là —— “
Scorpio: “Là gì?”
“Dừng ở đây thôi, muốn nói hết đề tài kế tiếp e rằng trời sẽ sáng bảnh mất.” Draco ngáp dài một cái, tiện tay mang thùng thuốc gác xuống dưới giường, chui vào trong ổ chăn, anh điều chỉnh bản thân nằm thật thoải mái, nhắm mắt lại mệt mỏi nói, “Trong đó còn phải giải thích với cậu rất nhiều thứ dễ gây ra hiểu lầm —— mà tôi khéo sao lại ghét nhất là giải thích.”
“Anh không thể tùy hứng như vậy cả đời được!” Scorpio chỉ trích nhìn người đã nhắm mắt lại tùy thời chuẩn bị ngủ.
“Chỉ cần tôi vui.” Draco hàm hồ lẩm bẩm, “Giờ thì tắt đèn, sau đó đi ngủ, không thì cút ra ngoài.”
Vì thế Scorpio hì hà hì hục bò đi tắt đèn trên đầu giường, chui vào trong ổ chăn theo. Trong chăn đều là mùi hương nhàn nhạt luôn thường trực trên người Draco, tựa hồ là hương thơm đặc biệt của loại hoa khô hoặc thảo dược nào đó ——
“Này, em càng ngửi càng thấy giống anh đó.” Scorpio hít hít mũi nói.
Sau đó ở dưới chăn, cậu nhận được một đạp của Draco làm câu trả lời.
Vùi vào trong giường mềm mại, Scorpio cảm thấy đặc biệt yên tâm. Nhưng mà khi cả người trầm tĩnh lại, trong đầu liền không tự chủ được quanh quẩn về tất cả những chuyện phát sinh tối hôm nay, hình ảnh nhóm Hufflepuff lao về phía chính giữa sân đấu tựa như thước phim quay chậm, một lần lại một lần tua lại trong đầu cậu —— chầm chậm nhắm mắt, cho dù hết sức mỏi mệt, thế nhưng Scorpio phát hiện mình không thể ngủ được.
Cậu biết Draco không ngủ thật —— đây chính là nguyên nhân tại sao cậu không muốn trở về gian phòng của mình —— trải qua một đêm như vậy, nếu ban đêm chỉ có một mình, đến người nói chuyện cũng không có, thật sự là rất khó mà chịu nổi… Tuy rằng yên lặng, nhưng cậu có thể cảm giác được một người ở ngay bên cạnh mình – cách chỉ chừng một nắm tay, có một người như vậy, một con người chân thực, còn mang theo nhiệt độ cơ thể.
Cả hai trầm mặc ước chừng mười phút, thẳng đến khi thanh âm nhàn nhạt của Draco một lần nữa phá vỡ tĩnh lặng ——
“Sợ?”
Scorpio sửng sốt.
Lập tức thành thực gật đầu, nghĩ nghĩ, lại lắc đầu, trả lời: “Kích động lớn hơn sợ hãi.”
Lúc này, Draco không trả lời cậu, thế nhưng Scorpio biết, câu trả lời của chính mình chiếm được sự đồng tình của anh, thở dài, cậu đem mình vùi sâu hơn vào trong ổ chăn.
Đêm dài quá mức dai giẳng và khó khăn, nhưng tất cả mọi người đều biết, sớm mai chung quy cũng sẽ đến.…
Harry đã cho rằng mình sẽ phải đối mặt với ngờ vực vô căn cứ đến từ tứ phía, cậu thậm chí chuẩn bị sẵn sàng để ứng đối với điều này —— thế nhưng lúc này đây, cậu phát hiện, không hề có.
Ngay cả vợ chồng Diggory, cũng không có bất cứ cảm xúc tiêu cực nào đối với cậu, tương phản, bọn họ còn cảm kích Harry đã mang về toàn vẹn thân thể của Cedric. Hermione nói với Harry, tất cả là nhờ màn hình phép thuật của cụ Dumbledore, tất cả mọi người đều thấy hai người họ hòa bình vươn tay tiến tới nắm chặt chiếc cúp —— mọi người tin tưởng vào hai mắt của mình, họ cũng sẵn lòng tin, Harry và Cedric đã đạt thành thỏa hiệp sau cùng, nguyện ý chia sẻ vinh dự ấy cùng nhau.
“Cho nên sẽ không ai sẽ hiểu lầm rằng con đã thương tổn đồng học vì chiếc Cúp cả, thân mến.” Bà Weasley nói, ngày thứ hai sau khi sự tình phát sinh bà đã chạy ngay đến trường học, dùng sức cho Harry một cái ôm thật chặt.
Mặc dù như thế, thời điểm mọi người đối mặt với Harry, cảm tình vẫn khá vi diệu.
Bởi vì cậu ở trước mặt mọi người tuyên bố Chúa Tể Hắc Ám đã trở lại, mà bộ pháp thuật lại kiên quyết phủ nhận điều này.
Harry biết, hiện tại trong lòng mỗi người đều có ý tưởng riêng của mình —— có người tin tưởng cậu, có người lại cảm thấy cậu đang nói dối để làm ra vẻ. Hermione và Ron đương nhiên là tin cậu, hơn nữa cả hai còn cường điệu lặp đi lặp lại nhiều lần với Harry, bảo cậu “Không cần lo người khác nói gì, Harry, cậu chỉ cần làm cậu thôi.”.
Cứ như vậy, Harry nghênh đón đêm cuối cùng của năm tư.
Hogwarts học kì cuối cũng yên lặng hướng mọi người kể ra bất bình của mình.
Màu đen rũ xuống phủ kín toàn bộ lễ đường, chẳng phải là màu sắc của Nhà chiến thắng được đổi mới hoàn toàn —— không ai có bất cứ dị nghị gì với nó, mặc kệ đồng hồ cát khổng lồ ở cuối hành lang đều nói cho tất cả, ít nhất trước lúc bước vào lễ đường một khắc, bảo thạch trong đồng hồ cát của Slytherin là nhiều nhất —— đứng sau chính là Gryffindor, Scorpio cho rằng, việc “Trợ giúp đồng học tránh khỏi một trong ba lời nguyền không thể tha thứ” cuối cùng của Draco là nguyên nhân chủ yếu giúp Slytherin lật ngược tình thế.
Không khí buổi tiệc tối cuối học kì cũng không tốt hơn được bao nhiêu.
Trong khoảng thời gian này, tâm tình của các Hufflepuff đều rất sa sút. Khi Dumbledore từ chỗ ngồi của mình đứng lên, bọn họ mê mang ngẩng đầu, nhìn hiệu trưởng của chính họ.
“Lại một năm nữa kết thúc.” Dumbledore quét mắt nhìn những đứa nhỏ đang ngước mắt lên nhìn bên dưới, bình tĩnh nói, “Thế nhưng năm nay, thầy muốn nói vài lời khác —— “
“Trong một năm này, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, đoàn kết thân ái, chúng ta trợ giúp bạn bè của chúng ta vượt qua mỗi một cửa ải khó khăn, vì họ vỗ tay, vì họ reo hò —— “
Lại có nữ sinh bắt đầu nhỏ giọng nức nở.
“Đêm nay, chúng ta hãy vì các dũng sĩ của Hogwarts nâng ly kính chào —— tới Harry Potter, ” Dumbledore giơ lên ly rượu của chính mình, “Và còn người bạn vĩnh viễn của chúng ta, Cedric Diggory.”
Mọi người ào ào đứng dậy, toàn trường vang lên tiếng ghế dựa ma sát trên mặt đất, mọi người giơ lên chiếc ly trong tay mình, dùng thanh âm hùng hậu trầm thấp đồng thời cất tiếng: “Cedric Diggory.”
Khác mọi người kinh ngạc, sau đó, Dumbledore bình tĩnh tuyên bố tin tức Voldemort trở lại.
“Các trò có quyền được biết sự thật, là ai đã gϊếŧ chết người bạn yêu quý nhất của chúng ta.” Dumbledore đứng ở trung ương bàn giáo sư, từ khi bắt đầu tới giờ vẫn không hề ngồi xuống, “Là Voldemort.”
Cái tên này mang đi rất nhiều rung động trong lễ đường.
Gần như là ngay lập tức, lễ đường nháy mắt trở nên lặng ngắt —— đến hô hấp cũng ngưng trệ đi. Sau đó là tràn ngập tiếng xì xào trò chuyện, tất cả mọi người cùng trao đổi ánh mắt kinh sợ, giáo sư McGonnagal trông cực kì nghiêm túc, giáo sư Snape vẫn không biểu tình như trước, còn giáo sư Moody —— giáo sư Moody thật sự, con mắt phép vẫn thủy chung nhìn chằm chằm Dumbledore như có điều suy nghĩ.
Lời cụ Dumbledore nói đã định trước làm cho buổi tiệc tối trông phong phú này trở nên nhạt nhẻo vô vị.
Hầu như tất cả đều đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, bọn họ đang lựa chọn một lập trường: là Dumbledore, hay là bộ pháp thuật?
“—— ai tôi cũng sẽ không tin tưởng.”
Đêm đó, Draco tựa vào đầu giường, lười biếng nói: “Nhà Malfoy cho tới bây giờ luôn không phải là một người giỏi theo đuổi, đối với ai nói cũng vậy.”
Scorpio nhướng mày, có chút kinh ngạc Draco khi thẳng thắn nói trắng ra khuyết điểm của nhà Malfoy như vậy.
“Đây là một ưu điểm, đứa ngốc.” Giống như nhìn thấu ý nghĩ của Scorpio, Draco khinh thường nói, “Nó đã đảm bảo cho gia tộc Malfoy bền vững không suy ở giới phù thủy hơn trăm năm qua.”
“Anh thật nhiều chuyện.” Scorpio bĩu môi, nhấc lên một góc chăn.
Sau đó bị Draco nhanh tay lẹ mắt đè trở lại, đôi đồng tử màu xám bạc của vương tử Slytherin giờ phút này chính là đang cảnh giác theo dõi cậu: “Cái gường trong phòng ngủ của cậu hư rồi sao?”
“Không có, nhưng lời Dumbledore nói đêm nay làm cho em ăn không ngon ngủ không yên.” Scorpio chớp chớp mắt.
“Cái đồ chết tiệt cậu.” Draco một chút quý tộc cũng không có mà nói, “Cậu ở trong này mới thật là làm cho tôi ăn không ngon ngủ không yên —— tướng ngủ của cũng rất tệ —— “
“Được rồi, ngủ ngon.” Scorpio nói xong, ngang nhiên nhấc chăn chui vào ——
“Này! —— chết tiệt, cậu tắm chưa!” Draco càu nhàu.
“Tắm giặt sạch sẽ mới tới đó, tóc vẫn còn ướt nè.” Scorpio cười híp mắt nói.
“… Lau khô rồi mới đυ.ng vào gối của tôi.”
“Lúc này chẳng lẽ không phải là anh nên nói lau khô rồi mới không bị cảm sao?”
“Chuyện đó có liên quan gì tới tôi đâu?” Draco cay cú hỏi, “Đầu sinh trưởng ở trên cổ cậu, gối đầu mới là của tôi mà.”
“Xì, đồ khốn anh.” Scorpio thấp giọng mắng, thuận tay tắt đèn trên đầu giường, phòng ngủ lập tức tối mù.
“Tôi còn chưa thay áo ngủ!”
“Ngủ ngon, Draco.”
“Sắp tới cậu đừng mơ bước vào ký túc xá của tôi một bước nào nữa! Thật sự!”
“Ấy nè, em phải nhắc nhở anh, học kỳ này đã muốn kết thúc rồi —— ngày mai chúng ta phải lên tàu tốc hành Hogwarts —— anh đây là đang mời em học kỳ sau tiếp tục đến chia sẻ gường với anh à?”
“…”
Ngày hôm sau, bởi vì giấc ngủ không đủ tâm tình phiền táo, trước khi xuống tàu, cùng Goyle và Crabbe, Draco chạm trán một trận với Harry trên xe lửa —— anh em song sinh Weasley cũng tham dự trong đó, nhưng xen lẫn với việc hiện tại họ có quan hệ không tồi với Draco, cho nên bọn họ cũng giống như Zabini, thuộc loại nửa vời chuyên nghiệp —— thế nhưng nếu không có bọn họ, tình huống khẳng định còn thảm hơn so với hiện tại.
Nhìn xem bây giờ đi, chẳng qua cũng là cổ áo của Draco bị giật rớt mấy cái nút, Potter để lại chút máu mũi mà thôi.
Hung tợn quăng một tờ giấy cho Harry, sau khi xe lửa dừng lại, Draco bực dọc kéo kéo áo, xách rương của mình không them quay đầu đi thẳng hướng xuống xe lửa.
“Trên đó viết gì vậy?” Scorpio tò mò thò đầu qua.
“Na ná như, địa chỉ trang viên Malfoy.” Harry chần chờ nói.
Sau đó Ron đập nát cái ly trong tay ——
“Ron!” Hermione trách cứ nói, cầm lấy áo chùng của mình nhảy ra chỗ khác sợ bị nước bí đỏ trong cái ly bắn trúng. Sirius cũng đầy hứng thú thò đầu lại, quét hai mắt, cuối cùng cho một cái đánh giá khá là kì lạ ——
“Xem ra lần này tên đại khổng tước Lucius Malfoy thật sự tỉnh ngủ .”
Scorpio chẳng hiểu gì, cuối cùng liếc nhìn nhóm Gryffindor đã loạn thành một đoàn, cậu đuổi theo bóng dáng của bạch kim quý tộc, trước khi Draco sắp xuống xe lửa, đưa tay níu anh lại, người sau xoay đầu, nhướng mày.
“Viết thư.” Scorpio nói ngắn gọn.
“Không cần thiết, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, không đến nửa kì nghỉ hè chúng ta có thể gặp lại.” Draco giật lại tay áo của mình, nhíu mày, “Hy vọng đến lúc đó cậu có thể thay đổi cái tật thích giật tay áo của người khác —— lần trước áo chùng của tôi còn bị cậu kéo rớt một cái khuy, nhớ không?”
“Anh cứ phải không ngừng quở trách em ngay trước khi rời đi sao?”
“… Đối mặt với cậu, trừ bỏ quở trách tôi nhận ra mình không tài nào tìm ra chuyện thứ hai có thể làm.” Draco chân thành trả lời.
Dưới ánh mắt chỉ trích của Slytherin năm hai, Draco kéo rương đi về hướng cha mình – đang đứng đợi trước chiếc xe con sang trọng dừng cách đó không xa.
Tất cả rồi sẽ đến.Sau khi ngồi vào xe, Draco yên lặng nghĩ,
chỉ cần lựa chọn đúng lập trường, điều hắn cần phải làm, chính là lẳng lặng chờ đợi ——Mà lần này, hắn tin tưởng, hắn đúng.