Scorpio cảm tạ Dumbledore ít nhất cũng công bằng đối với mỗi học trò —— chứ không phải thấy cậu là học sinh năm hai tuổi nhỏ liền bỏ mặc, mặc dù đang ở trong cảnh hỗn loạn không tài nào rút ra được, lão hiệu trưởng vẫn ngồi xổm xuống kiên nhẫn cho trường hợp đặc biệt trước mặt —— cũng là một cái Slytherin duy nhất ở đây mượn tạm lỗ tai của mình.
Sau này Dumbledore lén nói cho Scorpio biết, cụ rất cảm kích Merlin vì đã nhượng cụ làm như vậy.
Khi Scorpio 囧 nói ra cái từ cổ quái như ám hiệu nọ bên tai lão hiệu trưởng, không có không kiên nhẫn trọng dự liệu, cậu tinh tường nhận thấy, trong cặp mắt lam nhạt của lão hiệu trưởng nhanh chóng lướt qua một tia kinh ngạc, sau đó chính Scorpio cũng kinh ngạc ——
Một già một trẻ trầm mặc trong phút chốc như vậy, ngạc nhiên mắt đối mắt nhìn nhau.
Rất nhanh Dumbledore liền từ trong ánh mắt kinh ngạc Scorpio biết được, bé con Slytherin trước mặt này không hề biết lời cậu nói ra đến tột cùng có ý nghĩa như thế nào hết, cụ trợn trắng mắt, mang Scorpio tách ra khỏi đám người —— không ai chú ý tới họ, mà giờ, cụ hiệu trưởng quyết định tàm thời dành toàn bộ thời gian của mình cho cậu.
“Nói như vậy, là cậu Malfoy bảo trò đến tìm ta, phải không?” Dumbledore hòa ái nói.
“Đây không phải là trọng điểm, ” Scorpio thần tình buồn bực, “Trọng điểm là ảnh mong ngài chạy nhanh đến phòng làm việc của giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám.”
“Đó cũng là một trong những trọng điểm, trò Grater nhỏ ạ.” Trên mặt cụ Dumbledore chợt lóe qua kinh hỉ —— Scorpio xém cho là mình hoa mắt, khi cậu định thần nhìn rõ lại, cũng xác định chính mình hoa mắt, bởi vì hiện tại cụ Dumbledore lại khôi phục vẻ mỏi mệt già nua của cụ trước đó, “Có lẽ trò không rõ, ” Cụ chậm rãi nói, “Nhưng nó có ý nghĩa cực kì to lớn đối với chúng ta.”
Scorpio không biết “Chúng ta” trong lời hiệu trưởng là ai.
Nhưng khẳng định không phải chỉ cậu và chính bản nhân Dumbledore.
“—— thầy chân thành mong trò có thể hướng thầy cam đoan, trước thời cơ làm người ta vui sướиɠ mà thầy đã chờ mong một thời gian dài đã đến, đừng bao giờ nhắc tới từ trò vừa mới nói với kẻ thứ 3.” Dumbledore nháy mắt, “Có thể làm được không?”
“Có thể ạ, chỉ cần ngài nhanh chóng đến phòng làm việc của vị giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám kia.” Scorpio vẻ mặt bất đắc dĩ, Dumbledore đến tột cùng là đang nói gì – cậu một chữ cũng nghe không hiểu, buộc lòng phải không ngừng nhấn mạnh chủ đề chính, “Giáo sư Dumbledore —— cho phép con nhấn mạnh một lần nữa: giáo sư Moody ở cùng một chỗ với Potter, Draco thoạt nhìn rất sốt ruột.”
Những lời này không chỉ mang ý nghĩa cực lớn mà còn có rất nhiều loại phương thức lý giải —— nhưng mà chen ngang vào trường hợp cực kì nghiêm túc bây giờ, chúng ta hãy tạm thời bỏ qua không cần phân tích nó quá mức.
Khi Dumbledore tìm được Sirius, chú đang cùng Snape ở chung một chỗ, giữa cả hai nồng nặc mùi thuốc súng, dường như đã xảy ra cãi vã —— nhưng mà khi Dumbledore thuật lại mục đích đến đây, Sirius sửng sốt ——
“Moody nói là cụ bảo ông ta mang Harry đi, ” Giáo sư Black thần tình mê mang, “Như thế nào? Không phải sao?”
Lúc này đây, đến cụ Dumbledore cũng dần nhăn mày lại: “Thật đáng tiếc, Sirius, trên thực tế ta chưa từng bảo anh ta làm vậy.”
Trả lời Dumbledore chính giáo sư cẩu gầm gừ nhảy thốc lên, dạt ra bốn chân chạy về lâu đài.
Giống như ý thức được còn có sai lầm nào đó, giáo sư Snape, hiệu trưởng Dumbledore cùng với giáo sư McGonnagal mang theo một Slytherin năm hai vội vã rời tạm khỏi sân thi đấu —— nơi đây vẫn hỗn loạn như trước, nhưng ngoại trừ vợ chồng Diggory, phần lớn mọi người đều đã tạm bình ổn cảm xúc của mình xuống, nhóm Hufflepuff vẫn quây quanh bên cạnh người ngày xưa đã từng là đồng học của họ không rời, cũng không có vị thần sáng nào tiến lên xua đuổi bọn họ.
Hầu như không ai chú ý rằng hiệu trưởng đã rời đi.
…
Khi bọn họ lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới cửa phòng làm việc của giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám, bên trong đã trở thành một đống hỗn độn.
Cửa lớn bị ai đó thô bạo dùng ma chú tạc hủy một nửa —— cộng với việc giáo sư Black chỉ vừa mới đến, cho nên dùng ngón chân cũng có thể đoán được đây là chuyện tốt do Draco làm.
“Phá hư tài sản công cộng trường học, đủ để trừ Slytherin hai mươi điểm.” Giáo sư Snape càm ràm, đương nhiên, thầy không thật sự làm vậy —— nói thầy bất công là có nguyên do, thầy hầu như chưa bao giờ trừ điểm của Slytherin cả, nguyên một học kỳ mà nhiều nhất chỉ có một hai lần tượng trưng, hơn nữa mỗi lần đều chỉ là một hai điểm chẳng đủ để đau lòng, Scorpio tin tưởng, nếu có thể, nếu có chuyện tự trừ điểm học viện mình, vị giáo sư luôn trừ Gryffindor đến hào phóng sẽ nguyện ý chia đôi ra trừ.
Trong phòng làm việc không ngừng truyền đến tiếng nổ mạnh.
Còn có tiếng Draco phẫn nộ trào phúng ——
“Nếu mi chỉ biết sử dụng cái mơ màng ngã xuống đất chết tiệt đó —— tên Potter đần độn! Thì lập tức cút sang chỗ khác, gọi người mà có thể sử dụng chú ngữ khác đến đây hỗ trợ ——Colloportus (Niêm phong!) !”
“Gặp quỷ ngươi đi! Malfoy!”
Kèm theo tiếng chửi của Potter trong âm nổ kịch liệt nơi phòng làm việc, Scorpio xấu hổ liếc mắt nhìn sang giáo sư McGonnagal.
“Làm người ta cảm động.” Giáo sư Snape oán giận rút ra đũa phép của mình, một cước đá văng cánh cửa nửa treo nửa dính trên vách, giơ đũa phép vọt vào, Sirius đi sát theo sau thầy, Scorpio do dự một lát, từ bên hông lấy ra một lá bùa theo bước vào văn phòng —— mấy cái bàn trong phòng đều lật ngửa một bên, có cái còn bị nổ tan xương nát thịt, mảnh thủy tinh văng đầy sàn, mấy cuốn sách nguyên bản an ổn kê trên giá sách cũng rơi rụng tản mát khắp nơi.
Đó là Scorpio lần đầu tiên chính mắt thấy giáo sư Snape gọn gàng lưu loát sử dụng “Levicorpus (đổi chiều chuông vàng)”, thầy cứ thế dễ dàng treo ngược Moody lên giữa không trung, sau đó bình rượu luôn mang theo bên mình trong áo chùng của gã rơi xuống đất, phát ra âm thanh trầm đυ.c, Dumbledore mặt mày âm trầm, dùng một bùa hôn mê giải quyết gã triệt để.
Sau khi xác định Harry bình yên vô sự, Sirius bắt đầu lải nhải oán giận với giáo sư độc dược rằng chú ghét thầy sử dụng cầu thần chú này thế nào.
Giáo sư Snape trông có vẻ không tính để ý đến gã, hiện giờ, giáo sư độc dược đang bận giáo dục đứa con đỡ đầu của mình —— “Thô bỉ! Lỗ mãng! Dám tự cho là đúng tự tiện hành động —— ta sẽ báo lại cho cha trò – không thiếu một chữ ! Draco! Sao trò dám —— “
Draco lười biếng búng búng vệt bụi trên tay áo, đứng thẳng nói: “Lúc con tiến vào, Moody đang chuẩn bị cho Potter một bùa Crucio.”
Snape im lặng trong chốc lát, sau đó nói: “Slytherin thêm năm mươi điểm, bởi vì trợ giúp đồng học tránh khỏi một trong ba lời nguyền không thể tha thứ.”
Scorpio: “… … …” Thầy ấy vừa mới nói cái gì vậy ta.
“Cho dù đêm nay chúng ta càng hiểu rõ thêm về quan hệ giữa các Nhà trong Hogwarts —— nhưng mà trên thực tế, trò Potter à, thầy cho rằng con hẳn nên nói một lời cảm ơn với trò Malfoy cho phải phép chứ.” Lúc trói cứng Moody trên ghế, Dumbledore ôn tồn nói, “Bất kể có như thế nào, thì trò ấy quả thật đã giúp con.”
Cho nên khi giáo sư Snape bận trút chân dược vào mồm Moody, Harry nhỏ giọng, nhanh chóng nói tiếng “Cám ơn” với Draco.
Còn trông Draco thì chẳng quan tâm gì đến nó.
“Học kỳ này ta đã nghe mi nói từ này đến phát ngấy rồi, Potter.” Anh chán ghét nói, “Phiền mi học kỳ tới không cần kiếm thêm bất cứ cơ hội nào để nói với ta câu này nữa.”
Scorpio muốn nhắc nhở Draco, hôm nay Potter đã có một buổi tối rất tồi tệ —— kỳ thật anh không cần tỏ ra cây nghiệt như vậy, nhưng thử tưởng tượng một chút, muốn Draco thông cảm với tâm tình của Potter, dù trời có sập xuống chuyện này cũng không thể nào xảy ra được —— vì thế sau một hồi rối rắm, cậu thư thái, sau đó quyết định ngậm miệng.
Tiếp đó cậu trợn mắt há hốc mồm vây xem âm mưu đã khởi nguồn từ ngày đầu tiên bắt đầu năm học ——
Giáo sư Moody không phải là giáo sư Moody.
Trên thực tế, Scorpio chỉ gặp qua giáo sư Moody chân chính tại tiệc tối khai giảng ngày đầu tiên —— chỉ có một lần đó thôi. Từ đầu đến cuối, đều là Bartemius Crouch —— một Tử Thần Thực Tử, gã sử dụng thuốc đa dịch —— ngay trong bình rượu Moody luôn mang theo bên mình, sau đó ngụy trang thành Moody, gã ta đem vị giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám thật sự nhét vào trong một cái rương dưới tầng hầm, thỉnh thoảng cho ông một bùa vệ sinh —— do gã cần phải lấy tóc hoặc vài thứ gì khác trên người ông để làm nguyên liệu cho đơn thuốc đa dịch.
Dưới tác dụng của chân dược (thuốc nói sự thật), gã thừa nhận tất cả, thuận tiện lên giọng tuyên bố lòng trung thành của gã ta đối với Chúa Tể Hắc Ám. Khi Dumbledore bình tĩnh nói cho gã biết cha của gã đang ở St.Mungo, đã hoàn toàn điên loạn, gã ngẩn người, sau đó lập tức điên cuồng cười ha hả, tất cả mọi người ở đó đều khẽ cau mày.
“Ta không phải con của ông ta —— đã sớm không phải là.”
Trong khoảng thời gian kế tiếp, Bartemius Crouch luôn lặp lại những lời này, mà tại thời điểm đó, hiệu quả của chân dược đã qua, không ai biết điều gã nói rốt cuộc có thật tâm hay không, điều đó, chỉ có trong lòng chính bản thân gã mới rõ ràng.
“Đây là một đêm mang lượng tin tức khổng lồ.” Khi ngắn gọn thuật lại ký ức của mình cho Dumbledore, Scorpio đau đầu nói, “Tiếc rằng con không thể nhớ rõ hình dáng kẻ đó, con nhớ trước đó cả hai từng có một đoạn hội thoại rất dài, nhưng —— “
“Dấu tích ma pháp quá mức sâu sắc, nhớ không rõ cũng là điều dễ hiểu.” Trong phòng làm việc của hiệu trưởng, không thấy chú phượng hoàng Fawkes, thay vào đó, là một cái đầu chim non dúm dó lảo đảo ló ra từ trong đống tro tàn. Mà vị hiệu trưởng Hogwarts thì đang ngồi ở sau bàn làm việc của cụ, hai tay đan vào nhau, bình tĩnh nói với cậu bé Slytherin mà sau khi miêu tả xong hết tất cả lại như vẫn còn nghi hoặc, “Thầy thậm chí không thể nghi ngờ, trò có thể nhớ lại này tất cả cũng nằm trong dự liệu của kẻ đó, hoặc là nói, hắn cố ý làm như vậy .”
“Là một Dumstrang.” Scorpio nhắc nhở.
“Đúng vậy, là một Dumstrang —— nhưng trước khi trí nhớ của trò khôi phục hoàn toàn đồng thời nắm giữ được căn cứ xác thực nhất, thầy rất tiếc rằng ngày mai chúng ta chỉ có thể bất lực nhìn Dumstrang rời đi —— dù Karkaroff đã chạy trốn, tuyên bố ông ta đứng ở bên kia. Nhưng Dumstrang lại không, họ rời khỏi Hogwarts dưới sự chỉ đạo của Krum và Dirgebrist.”
Scorpio cười gượng hai tiếng, rất muốn nói cho Dumbledore biết, cậu cảm thấy tên Raynold Dirgebrist kia là kẻ tình nghi lớn nhất, không có thứ hai.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn không nói gì, rời khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng.
…
Khi đêm đến, Scorpio không trở lại ký túc xá của mình, mà chạy đến phòng của Draco Malfoy ở ké cả đêm. Draco tỏ vẻ bất mãn ra mặt đối với một thằng nhóc đương không lòi ra tranh giường với mình ——
Đối mặt với sự ghét bỏ của bạch kim quý tộc, Slytherin năm hai lại tỏ ra cực kì đúng tình hợp lý.
“Đến đây đi!” Scorpio đã tắm rửa sạch sẽ trần chân trườn lên cái giường mềm mại của vương tử Slytherin, “Anh như vậy là không được, sau này cưới vợ về, anh cũng không thể phân phòng ngủ với người ta —— giường của anh sớm muộn gì cũng phải nhường ra phân nửa thôi, đây là em tập quen cho anh trước đó.”