Sau khi Dumbledore mang theo một vài giáo sư và nhân viên công tác rời đi, trên sân thi đấu nổi lên một trận hỗn loạn. Đoàn người xì xào trò chuyện với nhau, thỉnh thoảng sẽ có hai ba âm thanh lớn tiếng đột ngột cất lên – đoán rằng đây là sự an bài đặc biệt của cụ Dumbledore, những gì cụ Dumbledore tỏ ra mới rồi chỉ là bởi cụ đang diễn kịch, nhưng không mấy ai để ý đến đám người nọ: bởi vì kẻ ngốc cũng biết —— Cúp là khóa cảng —— đây tuyệt đối là một sự kiện ngoài ý muốn mà không ai có thể ngờ tới.
Dumbledore mặc dù là một lão già buồn nôn không ngừng, nhưng đến cả nhóm Slytherin cũng biết, lão hiệu trưởng Hogwarts chưa bao giờ đùa giỡn ở phương diện này.
Chỗ ngồi danh dự truyền đến một trận rối loạn, Scorpio có chút ngạc nhiên duỗi cổ nhìn sang, chỉ thấy vẻ mặt kinh hoảng từ cha Cedric Diggory, túm lấy mỗi một người bên cạnh ông lớn tiếng lặp đi lặp lại hỏi “Con tôi đâu rồi!” “Có ai thấy con tôi!” “Nói cho tôi biết nó vẫn an toàn đi!” một cách bất an … Giờ phút này, Bagman đang mang biểu cảm lúng túng cố đem tay áo chùng rút ra khỏi cánh tay của người đàn ông trung niên tội nghiệp, mà cà vạt của ông đã gần như bị kéo lệch toàn bộ, tương xứng với vẻ mặt của ông ta, thoạt trông thực buồn cười, thế nhưng không ai xung quanh cười nổi.
Nỗi lo lắng của ông Diggory tựa hồ truyền nhiễm rất nhiều người.
Trên sân thi đấu trật tự dần trở nên không ổn định, mà Dumbledore lại không có ở đây.
Vài thần sáng mặc thường phục không thể không rút ra đũa phép của mình, thể hiện tố chất nghề nghiệp tốt đẹp của họ đồng thời phải chuẩn bị ứng phó vụ tăng ca bất thình lình hôm nay với vẻ bất đắc dĩ.
“—— nhìn kìa!”
Chỗ ngồi của Ravenclaw vang lên tiếng thét của nữ sinh, Scorpio theo nguồn âm nhìn lại, phát hiện đó là một cô gái đại khái học năm năm, đang mang vẻ mặt hoảng sợ, ngón tay run run chỉ về hướng sân thi đấu —— theo hướng tay cô chỉ, Scorpio thấy, bức tường chắn bằng thực vật cao ngất đang từ từ, chậm rãi, từng chút một khép lại, tia sáng phát ra từ pháp thuật mà cụ Dumbledore sử dụng cũng đang dần yếu đi, rất nhanh, tia sáng đã hoàn toàn biến mất bởi vì ma lực tiêu tán, tại trước mắt bao người, mê cung trận đấu khôi phục lại vẻ nguyên trạng, cổng vào đen sì biến về kích cỡ vốn dĩ.
Trong mê cung trước mặt, cái gì cũng không nhìn thấy.
Tất cả mọi người chỉ có thể thấy được một cánh cổng, nhưng hướng vào trong lại không nhìn rõ vật thể trong vòng năm thước.
Điều này đem đến cho tất cả một loại cảm giác bất an mãnh liệt.
Thẳng đến khi lực chú của mọi người chuyển sang những thứ khác, bọn họ bắt đầu nói ra vài chuyện gì đó để dời đi cảm xúc bất an của chính mình —— dù sao cũng chưa ai nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cả, có lẽ, sự thật cũng không tệ như bọn họ tưởng tượng, không phải sao? Họ thầm tự an ủi trong lòng, mà đồng thời, họ cũng nhìn thấy vẻ bất an nôn nóng của mình trong mắt nhau, từng người khẽ chớp mắt, khóe mắt lại không tự chủ được mà liếc đến trên cánh cổng tối đen kia.
Giống hệt như từ trong bóng đêm đưa tay ra năm ngón không thấy rõ ấy, bất cứ lúc nào cũng có thể đi ra một thứ khủng khϊếp.
Hai người họ đã đi lâu lắm rồi.
Vì thế bà Diggory đã bắt đầu khóc nấc trong lòng ông Diggory, mà ông Diggory cũng đã không còn làm ầm ĩ nữa, ông chỉ ngồi ở đó, đầu tóc lộn xộn, trông như thất hồn lạc phách, miệng lẩm bẩm điều mà trừ ông ra thì không ai có thể nghe hiểu được.
Bên cạnh vợ chồng Diggory chính là giáo sư Snape, đúng vậy, làm người ta phải kinh ngạc, viện trưởng học viện Slytherin ở nơi đó, thầy ở trên khán đài, chắp tay sau người đi qua đi lại, trên sắc mặt gần đây đã khởi sắc tốt hơn thấy rõ và không còn vàng như nến lộ ra vẻ mệt mỏi. Bên chân thầy là một đại cẩu Scorpio quen thuộc hơn ai hết, giờ phút này, con chó đen kia buông rũ tai và đuôi, ghé lên trên lan can, gắt gao nhìn chằm chằm vào cổng mê cung.
Nửa giờ, lại dài như một thế kỷ.
Trên sân xuất hiện tiếng nổ suýt, tượng tự với tiếng “Bùm” khi ai đó vụng về thi triển ảo ảnh di hình mới có.
Mọi người không hẹn mà cùng đứng lên khỏi khán đài.
“—— ôi Merlin, bọn họ trở lại rồi, Draco, nhìn kìa, họ còn mang theo cái Cúp mẻ của anh đó —— a, cảm phiền Dumbledore đâu rồi?” Scorpio thở phào một hơi, kích động hết nhìn đông lại nhìn tây.
Đó là Harry Potter cùng Cedric Diggory, bọn họ đồng thời trở lại, mang theo Cúp!
Mọi người reo hò, điên cuồng nhảy nhót chúc mừng Hogwarts thắng lợi. Tiếng la hét cơ hồ muốn phá vỡ bầu trời đêm Hogwarts, những dãi ruy băng màu bụp bụp bắn lên bầu trời yên tĩnh, Scorpio nghe thấy, anh em sonh sinh Weasley đang dùng làn điệu loạn thất bát tao vui vẻ hát luôn miệng “Bọn họ đã về rồi! Bọn họ thắng lợi rồi đấy!”, đồng thời giang tay, vụng về xoay vòng.
Khẽ cong môi, đang định hỏi xem Draco có phải đã chuẩn bị tốt địa chỉ phòng ngủ của mình hay không, nghiêng đầu sang chỗ khác, lại phát hiện bạch kim quý tộc đang nhíu chặt mày, trên mặt là vẻ nghiêm trọng hoàn toàn bất đồng với mọi người xung quanh, đôi đồng tử màu xám bạc xinh đẹp của anh bởi vì một loại cảm xúc không biết tên nào đó, gần như đã đông đặc lại thành một điểm ——
Scorpio chưa từng thấy Draco lộ ra biểu tình kì lạ như vậy bao giờ.
“Sao vậy?” Cậu đẩy vương tử Slytherin một cái, “Kết cục đại đoàn viên trên lý thuyết, tốt xấu gì cũng cười một cái chứ?”
Draco không có biểu tình lắc đầu, thanh âm lạnh lùng chạm tới điểm băng: “Kết cục đại đoàn viên cái gì, trợn to mắt của cậu nhìn cho rõ, đã xảy ra chuyện.”
Scorpio sửng sốt, theo bản năng kéo chặt ống tay áo của Draco, giống như muốn nghiệm chứng lời Draco nói, giữa sân đấu truyền đến một tiếng gào bi thương thảm thiết, đó là Cho Chang, cô vốn là người đầu tiên lao về phía hai dũng sĩ , nhưng mà giờ đây, cô chỉ quỳ gối bên hai người, lớn tiếng gào tên Cedric, mà Harry Potter, thì quỳ gối bên thân thể của anh ta, bên tay là chiếc Cúp của cuộc thi Tam pháp thuật, còn Cedric, lại chỉ nằm ở đó.
Không hề nhúc nhích.
Tiếng hoan hô dần dần đình chỉ.
Mọi người rốt cục phát hiện ra sự bất thường, ngừng lại lời chúc mừng, lời chúc mà đối với mỗi một người biết rõ chân tướng, đều vô cùng tàn nhẫn.
Đầu tiên là Sirius, hắn nhảy xuống từ lan can, ngay giây phút rơi xuống đất liền biến trở về thành giáo sư Black của họ, sau đó hắn vọt tới bên người Harry, ý đồ dùng sức kéo anh ta từ trên mặt đất đứng lên, thế nhưng Harry lại gắt gao giữ chặt lấy Cedric nằm trên mặt đất, tiếp đó là vợ chồng Diggory, Scorpio lại nghe thấy được giọng nói đã gào đến khàn đi của ông Diggory bằng một cách khác, ông không ngừng chen vào đoàn người, kêu: “Đó là con trai của tôi —— để tôi đi qua —— để tôi nhìn con tôi —— “
Càng ngày càng có nhiều nhân viên công tác rời khỏi khán đài, bọn họ tập trung tại giữa sân đấu. Các học sinh ngơ ngác nhìn nhau, đứng trên khán đài không biết làm sao.
“Cậu ấy chết rồi!”
Không biết là ai thét chói tai, thanh âm kia cơ hồ xé toạc chân trời, đâm rách màng nhĩ mỗi một người ở đây.
“Cậu ấy đã chết! Cedric —— Merlin! Dumbledore ——” người kia thét chói tai , “Người mau đến! … Cậu ấy đã chết!”
Scorpio mãnh liệt buông ra ống tay áo Draco.
Cậu cảm giác máu toàn thân máu đều chảy ngược, hơn nữa còn từ từ mất đi độ ấm nên có trên thân thể. Hệt như có ai đó cầm một thùng nước trộn lẫn băng tuyết từ trên đầu cậu ụp xuống, hết thảy những thứ trước mắt bỗng biến thành một loạt hình ảnh vụn vặt lộn xộn, cậu nhìn thấy Crouch, còn nhìn thấy một người, hắn ta mặc giáo phục Dumstrang, hắn ta rút ra đũa phép, sau đó là…
Pháp thuật hắc ám.
“Cậu làm sao vậy?”
Một cánh tay ấm áp hữu lực bỗng nhiên kéo lấy cậu, hết thảy trước mắt lại bỗng nhiên biến mất, người trên khán đài đều náo loạn, ở hàng ghế đầu tiên, chỉ còn lại hai người là Scorpio và Draco, mà lúc này người sau đang khẽ cúi đầu, nhíu mày cẩn thận quan sát cậu.
“Không, không có gì.” Scorpio nhu nhu huyệt thái dương, cảm thấy hiện tại không phải lúc nói việc nọ.
Draco tiện tay an bài cậu ở một chỗ ngồi, chính mình lại một lần nữa đi tới sát bên lan can, Scorpio nhấc mắt, thấy thân ảnh cao gầy của Draco dựa vào chiếc lan can, đang hơi nghiêng đầu, như có điều suy nghĩ mà nhìn về sân thi đấu phía dưới.
Giống như qua thật lâu, anh nhàn nhạt nói: “Hufflepuff.”
Chỉ là một cái tên vô cùng đơn giản của một học viện.
Scorpio không rõ nội tình, đành phải đứng lên, ghé theo lên trên lan can ——
Sau đó cậu nhìn thấy một màn cả đời này cũng không thể nào quên.
Vô số Hufflepuff điên cuồng trào về hướng trung ương sân đấu, bọn họ gào to tên “Cedric Diggory”, còn có nữ sinh lớn tiếng khóc, tất cả đều giống như phát điên, bọn họ khua mạnh lá cờ Hufflepuff có chú chồn nằm chính giữa một cách điên cuồng ——
Một học viện lấy trung thành thiện lương làm đại biểu, một học viện luôn quen bị mọi người quên lãng, một học viện ở bất cứ trận đấu nào cũng muôn đời đứng chót, thời điểm mọi người cười nhạo bọn họ, bọn họ chỉ biết nhún vai, mỉm cười nói: “Ôi, ai bảo chúng ta ngốc chứ.”
Nhưng mà đêm nay, bọn họ không còn mỉm cười nữa.
Scorpio bỗng nhiên ý thức được, đêm nay, cậu mới chân chính nhận thức được Hufflepuff.
Một học viện xứng với danh hiệu trung thành, thiện lương.Bọn họ vẫn luôn ở đây.Bọn họ lấy phương thức lặng lẽ mã bọn họ quen thuộc, đem phẩm chất tốt đẹp của chính học viện, trăm năm qua, bảo lưu thật tốt.