Chương 109: Hiện tượng rộng rãi không tốt ở Slytherin

Bọn họ tiến vào sân Quidditch —— ấy thế mà Scorpio hoàn toàn không thể nhận ra nơi này, tuy rằng bọn Draco chỉ vừa mới đấu một trận Quidditch ở ngay tại đây hai tuần trước… được rồi, Draco bây giờ cưỡng chế mọi người không được nói chuyện này, vậy thì không đề cập tới nữa. Tóm lại, hiện trông sân Quidditch càng giống như là một hoa viên gia tộc phù thủy ngày xưa, rào cây cao hai mươi thước anh(*) sinh trưởng vây kín rìa sân, bên ngoài thậm chí nở đầy hoa tường vi phép.

(*) đơn vị đo độ dài của Anh và Mỹ, 1 thước anh = 12 tấc anh = 0,3048 mét

Ngồi đợi ở trên khán đài, Scorpio bấy giờ mới phát hiện, ngay trước mặt bọn họ – chỗ hàng bức tường chắn – có một lỗ hổng thật lớn, bên trong đen sì, không thấy rõ được gì, có chút rợn người.Quý Tộc - Chương 109: Hiện tượng rộng rãi không tốt ở Slytherin Minh họa cho mn tưởng tượng chút“Đó là cổng vào mê cung.” Thanh âm biếng nhác của Draco từ phía sau truyền đến, Scorpio theo bản năng quay đầu lại nhìn, phát hiện ra Astoria đang đứng ở bên cạnh Draco, giữa lúc hai người nói gì đó, nghe là có thể đoán cô gái nhỏ đang cố đè thấp giọng, thế mà âm lượng của Draco lại không chút nào che dấu.
Trông hai người đó thật thân mật.

Ít nhất nhìn theo những nữ sinh liên tiếp nhíu mày quanh đó là có thể thấy được. Scorpio nhún vai, ngồi vào vị trí của mình, nó kề sát chỗ ngồi của Draco, khi Draco mang theo hương vị nhàn nhạt đặc biệt của anh xoẹt qua vai cậu ngồi xuống, Scorpio hơi nhướng mày: “Em có cần tránh ra không?”

“Cái gì?” Đám người hò hét ầm ỉ , Draco trong lúc nhất thời không nghe được Scorpio nói gì.

Vì thế Scorpio gia tăng âm lượng, ghé vào tai Draco lớn tiếng hét: “EM —— CÓ PHẢI —— CẦN —— CẤP AI ĐÓ —— DỊCH RA MỘT CHỖ KHÔNG? !”

Lúc này Draco nghe thấy được.

Còn nghe được rất rõ là đằng khác.

Vương tử Slytherin lộ ra biểu cảm anh rành nhất – cao cao tại thượng, dùng ánh mắt cực kì xem thường cộng thêm một ít nghi hoặc liếc Scorpio một cái, hừ một tiếng, trong mắt lóe lên ý chỉ trích: “Cậu lại dở chứng gì đấy?”

” SONORUS! —— THƯA CÁC QUÝ BÀ! QUÝ ÔNG!”

Sonorus: âm vang

“SAO, EM KHÔNG CÓ. “

Scorpio không thể không tiếp tục lớn giọng để tránh Bagman dẫn thanh âm của mình đi mất.(dường như có cái gì đó không đúng thì phải)

“NÀY, EM THÌ CÓ THỂ CÓ BỆNH GÌ? EM RẤT KHỎE ĐẤY NHÉ.”

“—— THƯA CÁC QUÝ BÀ, QUÝ ÔNG! BUỔI TỐI TỐT LÀNH! HẠNG MỤC CUỐI CÙNG CỦA CUỘC THI TAM PHÁP THUẬT PHẢI BẮT ĐẦU RỒI! VẬY TẠI ĐÂY TÔI XIN PHÉP, TUYÊN BỐ ĐIỂM SỐ TRẬN ĐẤU HIỆN NAY! NGƯỜI DẪN ĐẦU LÀ DŨNG SĨ ĐẾN TỪ DUMSTRANG, VICTOR KRUM —— 85 ĐIỂM! CÁI TÊN THỨ HAI, HARRY POTTER VÀ CEDRIC DIGGORY CỦA HOGWARTS —— 80 ĐIỂM! ( “Người đàn ông nhảy như điên ở chỗ ngồi danh dự là ai vậy?” Zabini buồn cười hỏi, “Cha của Hufflepuff kia.” Draco bình tĩnh trả lời) CÁI TÊN THỨ BA ĐẾN TỪ BEAUXBATONS, CHÚNG TA HÃY HOAN HÔ VÌ CÔ GÁI DUY NHẤT NÀY —— FLEUR DELACOUR!”

Trong tiếng reo hò đinh tai nhức óc, Draco lười biếng vỗ tay, lúc này, anh chỉ cho Scorpio một khóe mắt, dài giọng ngạo mạn nói: “Trước khi cậu học được cách nói chuyện bình thường, đừng nói chuyện với tôi.”

Ném một câu vậy rồi, Draco xoay người sang chỗ khác cùng Zabini nói chuyện. Lại còn cố ý đưa lưng mình về phía Slytherin năm hai, nghĩ ghét bỏ người khác kết quả lại bị người ghét bỏ – Scorpio trợn mắt há hốc mồm gườm gườm nhìn bóng lưng cao quý của bạch kim quý tộc một chặp, sau đó ngẫm lại, bỗng nhiên cảm thấy hình như Draco nói rất đúng —— mình đây là mắc chứng gì vậy?

Rút ra cây đũa phép đỏ rực của bản thân dùng sức chọc chọc thật mạnh vào sống lưng của Draco, sau đó mỹ mãn thu về, xem trận đấu.

Lần này Scorpio không thể dùng động vật nhỏ để tiến hành phát sóng trực tiếp nữa —— lão hiệu trưởng giống như phát hiện ra việc làm của cậu, ngay trước khi tiếp cận mê cung, con hạc Scorpio dùng lá bùa tím – vòi được từ chỗ ông ngoại – cẩn thận tỉ mỉ lắm mới xếp ra biến thành một đống giấy vụn xụi lơ trên mặt đất —— “Một trăm nhân dân tệ!” Slytherin vừa kinh hoảng vừa đau lòng nói, “Cứ như vậy mà hư mất rồi! Sư huynh khốn nạn!”

“Ấy, giáo sư Văn Tín làm gì cưng vậy?” Pansy đồng tình hỏi.

“Nhất định là ảnh mật báo!” Scorpio cây ngay không sợ chết đứng nói, “Nhất định!”

Pansy thương cảm vỗ vỗ vai Scorpio, đem đầu của mình rụt trở về. Mà đúng lúc này, đám người ồn ào chen chúc bỗng nhiên tách ra, Scorpio không tập trung nhấc mắt lên nhìn thử, vừa nhìn đã sợ mất mật, từ trong đám người lách tới là một người nam sinh mặc giáo phục Dumstrang ——

Raynold Dirgebrist.

Hạc giữa bầy gà, vô luận là khí thế hay vóc dáng, muốn xem nhẹ anh ta rất khó. Anh ta đứng trước mặt Scorpio, dưới con mắt nhìn trừng trừng của bao người mời cậu đến vị trí danh dự của Dumstrang ngồi, chỗ đó tầm nhìn trống trải, còn có gió đêm thổi tới.

Draco thôi cười nói với Zabini, hơi nheo lại mắt, xoay đầu, Scorpio có thể cảm giác được ánh nhìn quan sát của bạch kim quý tộc xoẹt lên người mình. Scorpio ngửa đầu trừng cái gã giống y một cái cửa đứng trước mặt mình, đến lúc cổ cũng đã âm ỉ, cũng không phun ra được câu nào.

Mà vị đội trưởng giáo đội Quidditch có thân hình cao lớn của Dumstrang này có vẻ rất có phong độ quý ông, anh ta cũng đứng ở đó, không có lấy một chút mất kiên nhẫn. Ánh mắt của số đông người xung quanh từ trên tấm màn phép thuật của Dumbledore thu về, đầy hào hứng nhìn sang bên này —— thật giống như vây xem bát quái còn thú vị hơn so với xem Harry Potter thoát khỏi lũ Quái Tôm Đuôi Nổ của giáo sư Hagrid thế nào vậy.

Scorpio nghẹn đỏ mặt, tưởng nói cho tất cả những ai có thể nghe thấy được cậu nói, cậu muốn đi tiểu, vậy có thể đi trước một bước hay không?

“—— ghế dựa thật vất vả mới ngồi nóng, vì cái gì phải đi?”

Tiếng nói quen thuộc vang lên ngay bên tai.

Scorpio hơi ngẩn ra, mãnh liệt đem đầu bẻ ngoặt sang bên cạnh —— lực đạo kia lớn đến nỗi, cậu thậm chí nghe thấy cổ mình “răng rắc” một tiếng như bị vặn gãy, sau đó, cậu kinh tủng nhìn đến người mang vẻ mặt đạm nhiên, thần tình lạnh lùng bên phải – thiếu gia Malfoy. Ánh mắt của anh khóa trên tấm màn phép thuật của Dumbledore, hệt như người mới vừa nói không phải là ảnh.

Gặp quỷ mới không phải là ảnh! Trừ phi tai mình bị bệnh! Scorpio kinh ngạc nghĩ, đã có người cho cậu bậc thang để xuống, thế thì cậu liền vui vẻ thuận cột ma đi thôi, vội vàng không thông qua đại não mà gật đầu theo, nói: “Ừm, đúng vậy, nơi này tầm nhìn rất tốt rồi, đủ náo nhiệt —— anh biết đấy, người dân nước tôi đều thích góp vui —— Í không đúng, là, ý tôi là ——” cậu ấp a ấp úng nửa ngày, cuối cùng thận trọng gật nhẹ đầu, “Ghế nóng ngồi rất thoải mái, ấm áp, cám ơn lời mời của anh, tôi ở đây là được rồi.”

Thế là mọi người có một hồi trầm mặc nho nhỏ.

“Được, như em muốn.” Raynold Dirgebrist khoan dung cười cười, không chút nào dây dưa, xoay người rời đi.

“Chỉ số thông minh của hai người các ngươi đều rớt xuống số âm hết rồi, ” nhìn bóng lưng Dumstrang cao lớn, Pansy lắc đầu, chậc chậc hai tiếng nói, “Bây giờ là mùa hè, ghế dựa ấm áp? Phơi nắng một ngày dưới ánh mặt trời, cái ghế nào cũng ấm được hết ấy.”

Draco: “Potter đang dùng bùa chỉ đường kìa.”

Pansy cười gằn: “Chuyển chủ đề cũng vô dụng, Draco thân mến à.”

Draco: “Cái cầu thần chú đấy vẫn là do tôi nhắc hắn —— trong một tình huống ngoài ý muốn bây giờ chẳng muốn nhớ lại chút nào.”

Pansy: “Cái gì, lại là cậu! Giỏi ghê ha, nói cho tớ biết thử Draco, cậu có đem địa chỉ cụ thể của trang viên Malfoy nói cho hắn không đấy, để hắn đem Cúp Tam pháp thuật cúp gửi đến phòng ngủ của cậu luôn!”

Cho nêm mới nói… cố chuyển đề tài vẫn hữu dụng vậy đó. Hiện tại chỗ ngồi của nhóm Slytherin lại một lần nữa náo nhiệt hẳn lên, mọi người tranh luận trong giữa vấn đề “Nếu muốn gửi Cúp Tam pháp thuật qua bưu điện, địa chỉ có cần cặn kẽ chỉ đến phòng ngủ Draco hay không”. Trong lúc bọn họ nói chuyện phiếm, trên không trung đã xuất hiện tín hiệu cầu cứu đầu tiên, Pansy với Goyle cá cược một trăm đồng vàng, đó là Fleur Delacour.

Sau đó đẩy ra ngoài quả nhiên là Fleur Delacour đã hôn mê, mái tóc xinh đẹp của cô nàng lộn xộn hết cả, nom nhìn chắc đã phải chịu tội một lúc lâu.

“Rõ ràng quá rồi, điều kiện vẻ ngoài cũng nằm trong phạm vi suy sét của Chiếc Cốc Lửa.” Pansy vừa lòng nói.

Scorpio kinh ngạc nhướng mày: “Pansy nè, lời này thật không tốt đâu.”

Draco cười nhạo: “Điều đó không có khả năng, Pansy, nếu là như vậy, Potter sẽ thành tuyển thủ thứ hai có thể được chọn của Hogwarts, từ dưới đếm lên.”

Scorpio: “Vậy đếm ngược đầu tiên là ai?”

Vương tử Slytherin gợi lên khóe môi: “Neville Longbottom.” (chê vợ bạn là không tốt nha Draco)

Scorpio: “… Nhìn xem hiện tượng không tốt phổ biến ở Slytherin này.”

Tươi cười trên môi Draco càng trở nên rõ ràng, đang chuẩn bị nói gì đó, bỗng tiếng hét lớn của một học sinh đột ngột vang lên nơi khu vực sân đấu.

“À, Gryffindor.” Draco than thở, mắt nhìn màn hình lớn, sau đó anh không nói nữa, đôi mắt màu xám bạc gắt gao nhìn chằm chằm lên màn hình, bởi vì ma lực dao động nên hình ảnh trên màn hình phép thuật thỉnh thoảng sẽ bị mờ một chút, Harry Potter dường như đang cùng Cedric Diggory nói gì đó, sau đó hai người đồng thời đưa tay hướng về chiếc Cúp Vàng tỏa ánh vàng kim.

“Krum muốn tấn công cả hai, kết quả bị liên thủ chế phục.” Astoria từ đầu đến cuối vẫn không nói lời nào thấp giọng nhắc, “Trông anh ấy không tốt lắm, giống như là vướng phải bùa chú kì lạ —— anh ấy còn muốn dùng Crucio với Diggory.”

Scorpio cực kì kinh ngạc hỏi: “Sao bạn biết?”

“Nhìn khẩu hình miệng.” Astoria bình thản nói, đẩy mái tóc vàng ra sau vai.

Cũng chính trong khoảng thời gian này, Harry Potter cùng Cedric Diggory đồng thời biến mất trong mắt mọi người.

“Khóa cảng?” Draco khẽ nhíu mày, tựa hồ nhìn ra chút gì đấy không thích hợp, “Cúp là một khóa cảng ư?”

Đây không phải là do Dumbledore sắp xếp.

Bởi vì cụ lập tức bật đậy từ chỗ ngồi của ban giám khảo, vẻ mặt nghiêm trọng, khác hẳn bộ dáng hiền lành suốt ngày cười ha hả thường ngày. Cụ giơ lên chiếc đũa phép khô như nhánh cây trong tay, một luồn sáng đỏ bắn về phía rào cây cao ngất sau đó lỗ hổng lấy tốc độ nhanh chóng hướng ra ngoài khuếch tán, bụi cây giống hệt như có sinh mệnh, tự động tách về hai phía, mở ra một con đường rộng lớn sáng ngời.

Tất cả người xem đều nhìn thấy, ở nơi cuối con đường – trung tâm mê cung, có một bục đá.

Chiếc Cúp tượng trưng cho vinh quang và chiến thắng của cuộc thi Tam pháp thuật vốn được đặt ở nơi đó, nhưng hiện tại, lại trống trải không có lấy một thứ.