Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quý Tộc

Chương 107: Bùa chú dẫn đường

« Chương TrướcChương Tiếp »
“—— muốn tôi nói, thì tất cả những người cạnh tranh vị trí tầm thủ giáo đội Hogwarts lúc trước đều nên tìm cái lỗ tự chôn mình xuống.” Draco Malfoy nói, “Sao trước đó bọn họ có thể để mình thua bởi một cái mắt cận! Tất Merlin! Gần như phải đến phút trận đấu chấm dứt tôi mới nhớ tới, trên mũi vị tầm thủ của chúng ta còn có một cái kính mắt.”

Draco Malfoy là đội trưởng đội Quidditch học viện Slytherin Hogwarts đương nhiệm, liền giống như dòng họ khiến ai nấy đều quen thuộc của anh, vị phù thủy quý tộc trẻ tuổi này sớm dành giành được cho mình một chỗ đứng tại Hogwarts. Càng ngày càng có nhiều người nói tìm được bóng dáng của cha anh năm đó ở trên người anh, thế nhưng đương khi Lucius Malfoy tiếp nhận bài phỏng vấn của phóng viên lại tỏ vẻ, ông cho rằng con mình “Trò giỏi hơn thầy, so với tôi càng thêm ưu tú.” —— Trích báo thể thao 《 Nhật báo tiên tri 》.

Trên tờ báo, một cái Draco phiên bản màu đen đang đối diện ống kính nói gì đó, so với hình ảnh các nhân vật chính khác trên trang báo, động tác của anh thật sự ít đáng thương, vẻ mặt cũng gần như là không đổi. Scorpio cẩn thận từng li từng tí gấp lại tờ báo nhét xuống dưới túi, cầm dĩa ăn lên bỏ vào miệng một miếng bánh socola ngọt, nghĩ nghĩ, vẫn cứ cảm thấy không đúng lắm, vì thế cậu chuyển hướng đến vị vương tử Slytherin phiên bản màu sắc rực rỡ bên người: “Nhìn lại thử đi, Draco.”

“Cái gì?”

Cạnh chiếc bàn chất gỗ trong phòng sinh hoạt chung, bên tay đặt một tách trà sữa bốc lên hơi nóng mê người, mà vị chủ nhân lại dường như không hề tính chạm vào nó. Slytherin năm tư một tay chống cằm đẩy chiếc kính viền vàng trên sống mũi, tay phải lật thêm một trang sách, cũng không ngẩng đầu lên hỏi.

Scorpio: “Thế nào mà chính anh cũng mang kính lại còn có thể đúng tình hợp lý ghét bỏ cái mắt cận thị của Potter?”

“Em lại không hiểu rồi đứa nhỏ đáng yêu của chị, kỳ thật dưới đại đa số tình huống, chị cho là bộ dáng mang kính của Draco cực mê li.” Ngồi ở bên người bạch kim quý tộc – Pansy Parkinson ngọt ngào nói, trên đầu gối cô nàng đặt một quyển tạp chí phù thủy thời thượng, hiện bây giờ có ba người đang xem nó —— ví dụ như Astoria, như Daphne, hay như chính cô, trước khi Scorpio nổi lên hứng thú đối với tờ báo, ba cô gái đang vì một phụ kiện lễ phục tranh giành túi bụi mà phía trên có lẽ là dùng ngọc trai hay nơ bướm gì đó.

“Lần này tớ đồng ý với Pansy.” Astoria đem tay thả lại trên váy, thẳng lưng dậy.

“Cũng thế. Lại nói đến bộ lễ phục vừa rồi, phần eo nếu nhiều thêm một hạt ngọc trai quả thực ngu xuẩn.” Daphne ngạo mạn nâng cằm.

“Draco mang theo kính mắt đúng là trông rất nhã nhặn, ” Blaise Zabini thành thật nói, “Ít nhất nhìn qua không cay nghiệt như trước.”

“Phải không? Tớ ngược lại cảm thấy dáng vẻ Draco không mang kính nhìn rất tốt.” Goyle hàm hồ nói hết, trong miệng của gã còn nhồi đầy bánh quy nhỏ.

“Vụn bánh quy của cậu phun ra đến đây đấy, ngu xuẩn.” Crabbe nói, “Bất quá tớ cũng cảm thấy dáng vẻ Draco không mang kính mắt rất tốt.”

Zabini lộ ra một biểu tình trào phúng: “Tôi có thể thẳng thắn nói không, đó là bởi vì khiếu thẩm mĩ hai cậu bị giáo sư Black gặm rồi, cám ơn.”

Scorpio: “… … … … … … Từ từ, hình như mọi người lầm trọng điểm rồi.”

“Tôi đương nhiên có thể.” Rốt cục sau khi tất cả mọi người tại đây đều phát biểu ý kiến của mình, Draco bộp một tiếng khép lại quyển sách trên tay, nét mặt bình tĩnh nói, “Đó là bởi vì thân là một ‘phù thủy’ bị cận thị, ít nhất tôi có tự giác học cách dùng bùa chú tùy thời có thể điều chỉnh thị lực —— hơn nữa còn dùng nó một cách thỏa đáng trong trường hợp cần thiết.”

“Ví dụ như?” Scorpio nhướng mày.

“Ví dụ như khi ở trên sân Quidditch, gió quá lớn sẽ đánh lệch kính mắt, lại ví như trong vũ hội, tôi không ách nào chịu được dáng vẻ đã mặc lễ phục còn mang kính mắt, ” Draco xem thường mà nói, “Nó rất ngu.”

Scorpio à một tiếng, nói: “Vì sao không làm một chú ngữ có tính điều chỉnh thị lực vĩnh cửu?”

“Bởi vì không hề tồn tại loại chú ngữ này.” Draco rút ra đũa phép, gõ lên ly trà sữa đã lạnh ngắt, trà sữa lập tức biến mất ở trên mặt bàn, ngay sau đó, một tách trà sữa nóng hầm khác lại lần nữa xuất hiện, Draco vừa lòng thu hồi đũa phép, bưng lên đến nhấp môi, lúc này mới chậm rãi tiếp tục nói, “Này phải ngược dòng đến bản chất ma pháp —— ma pháp tồn tại dựa vào ma lực, chúng nó có thể phá hủy, lại không thể thay đổi. Tỷ như, tôi có thể khiến máu trong cơ thể cậu sôi trào, cho cậu chết đi trong thống khổ, nhưng không thể khiến cho dòng máu của cậu biến thành hư không —— Chú ngữ điều chỉnh lực cũng như vậy, chỉ dưới tình huống ma lực của chú ngữ này còn tồn tại, nó mới có thể duy trì thị lực tạm thời được điều chỉnh —— nhưng mà trên thực tế, cậu vẫn là một người cận thị.”

“Vậy khóa học biến hình thì nói như thế nào?” Astoria tựa hồ khơi dậy hứng thú, lập tức hỏi.

“Chẳng hạn như bọ cánh cứng biến thành cúc áo —— chúng ta chỉ cải biến nó bên ngoài, mà trên bản chất vẫn sẽ không thay đổi, nó vẫn là một con bọ cánh cứng, luôn luôn là như vậy, nó sẽ bất an sống trên quần áo của các ngươi.” Draco dừng một chút, “Thời gian duy trì trạng thái sẽ được định ra căn cứ vào ma lực của người thi chú, có lẽ sẽ có bậc thầy biến hình có thể khiến cho bọ cánh cứng duy trì trạng thái cúc áo cả đời, thế nhưng không hơn —— cho dù là chú ngữ gì cũng không khả năng duy trì vĩnh viễn, thậm chí dù tất cả không thể tin được, nhưng nếu theo lý luận mà nói, chúng nó hẳn đều có phương thức phá giải tương ứng.”

“Tôi luôn cảm thấy cậu như muốn nói cái gì đó, Draco.” Zabini trầm ngâm nói.

“Không, cậu nghĩ nhiều rồi, Blaise.” Draco thản nhiên nói.



Tháng năm vừa hết, trung tuần tháng sáu dường như cũng trở nên không xa. Năm nay bởi do có cuộc thi Tam pháp thuật, các môn thi cuối kì lấy phương thức vụn vặt lục tục triển khai chứ không tập trung hẳn vào một ngày nào đó, này đẫn đến việc một bộ phận học sinh trong một đoạn thời gian chỉ nhìn một môn học, sau khi cuộc thi kết thúc, môn học đó liền hoàn toàn bị ném ra sau đầu.

May mắn rằng môn thi thứ nhất của Scorpio là lịch sử pháp thuật, bởi vì cậu không thể xác định mình có thể nhớ cụ thể năm yêu tinh khởi nghĩa đến cuối kỳ hay không.

Nhưng mà so với cuộc thi môn biến hình, kì thi lịch sử pháp thuật trông tốt hơn rất nhiều ——

“Tớ hiện tại chỉ hận không thể tẩy não.” Dưới ánh mắt trêu chọc của Astoria, Scorpio than thở lấy đũa phép chọc chọc cái cúc áo sống chết cũng chẳng có cách nào thu chân nhỏ của mình vào trước mặt, “Bây giờ trong đầu tớ đều tràn ngập cái lý luận thần kì kia của Draco, nó không ngừng nhắc nhở tớ rằng, bản chất cái cúc áo này vốn là bọ cánh cứng —— “

“Sau đó nó lòi ra chân? Tốt rồi Scorpio, trí giả quá mức sáng suốt dường như đều không có sở trường trong khoảng biến hình.” Astoria ôn hòa nói, hiện ở trước mặt cô là một hạt cúc xinh đẹp mày hồng, cũng có ánh kim loại.

Có Astoria an ủi cũng không giúp cảm giác của Scorpio tốt hơn chút nào, bởi vì khi giáo sư McGonnagal lướt qua chỗ cúc áo cậu, cái cúc chết tiệt kia đã nhanh thoắn thoắt bò sang cái bàn bên cạnh, Scorpio không thể không nhào lên chụp lại cúc áo, vị viện trưởng Gryffindor vốn nghiêm khắc nhướng mày, sau đó cho hắn một cái good, nhìn bóng dáng giáo sư McGonnagal giẫm giày cao gót rời đi, Scorpio co rút khóe miệng, buồn bực nói: “Lý luận của cậu không thành lập, Astoria, đánh chết tớ cũng không tin, giáo sư McGonnagal già hồ đồ.”

Cái duy nhất đáng để an ủi chính là, tại giữa trưa cùng ngày thi biến hình, tất cả mọi người trong trường đều biết một hạng mục cuối cùng của cuộc thi Tam pháp thuật đã được chờ đợi đã lâu ở trên bàn cơm, các dũng sĩ cần phải đi qua một mê cung, sau đó tìm ra chiếc Cup của cuộc thi Tam pháp thuật tại nơi sâu nhất trong mê cung đó —— thứ tự điểm số hai trận đấu trước sẽ quyết định trình tự tiến vào mê cung của các dũng sĩ.

Cho nên đây chính là nguyên nhân trước đó Harry được báo rằng “đã chiếm được tiên cơ”.

Giống như trước khi bắt đầu mỗi hạng mục trước, tam giác vàng Gryffindor lại bắt đầu ra vào thư viện thường xuyên —— đối với Draco mà nói, đây không phải là chuyện tốt đẹp gì, bởi vì tất thảy những chuyện trước mắt đều có vẻ làm người ta quen thuộc ghê gớm, mà lần này Draco xác định, quyết không để lịch sử tái diễn.

Cho nên bất kể Scorpio nhắc đến bất cứ chuyện gì liên quan tới “Mê cung”, Draco đều bày ra một bộ không thể trả lời, nhìn dáng vẻ nôn nóng không hề tiến bộ của bọn Potter, thái độ của bạch kim quý tộc chỉ có thể dùng bốn chữ có thể hình dung: tâm thân vui sướиɠ.

Hôm nay là một ngày cuối tuần bình thường, sáng sớm, cửa phòng kí túc xá của Draco đã bị đập đến rung trời. Ngáp dài một cái từ trên giường đứng lên, tùy ý để bên ngoài tiếp tục phá cửa, vương tử Slytherin đến ở trên giường phát ngốc một hồi lâu, mới lười biếng động mông, chậm rãi đi mở cửa.

Quý ngài Scorpio Grater ôm một chồng sách liên quan đến độc dược, hai mắt lóe sáng đứng ở ngoài cửa.

“Cho dù cậu đem hai mắt của mình lóe mù, tôi cũng sẽ không trộm nói với cậu đề thi môn độc dược ngày mai của giáo sư Snape.” Draco than thở xoay người về phòng tắm, ném Scorpio một mình một người ở chỗ đó.

“Không mời em vào sao?” Scorpio cười cười cái mắt cong cong nói.

“Cậu có tay có chân, còn có một cái tâm tự giác hơn bất cứ ai.”

Thời điểm Draco thần tình trào phúng mà nói ra những lời này, Scorpio đang bận bò lên chiếc sô pha mềm mại còn hơn giường ở kí túc xá của cậu, nghe anh nói, Slytherinnăm hai phát ra tiếng cười “hì hì”.

Đem quyển sách độc dược thật dày đặt trên ghế sa lông, Scorpio nhảy xuống, đi một vòng quanh phòng, trong phòng Draco nơi nơi đều là đủ loại sách ảnh, còn có một ít thứ đồ chơi nhỏ đáng ngạc nhiên, Bích Thúy được đặt ở trong một cái bể thủy tinh để trên bàn học, lúc Scorpio ghé sát vào nhìn nó, rùa ta thực khách khí ói về phía cậu một quả bóng nước.

“Bọn Pansy đi Hogsmeade rồi.” Nghe được tiếng cửa phòng tắm mở ra, Scorpio đang bận ghé vào trên bàn trà đùa Bích Thúy, cũng không quay đầu lại mà nói.

“Ừ, sau đó thì sao.” Thanh âm Draco tại bên tai truyền đến.

Scorpio hoảng sợ, quay đầu, chóp mũi đối diện một mảnh da thịt trắng bóc, bọt nước còn đang theo đường vân cơ bắp trượt xuống, lưu lại một vệt nước —— mùi vị bình thường như có như không trên người Draco được phóng ra vô hạn, giống như cho đủ số xâm nhập vào từng lỗ chân lông.

Scorpio mặt đỏ bừng, mãnh liệt lui về phía sau một bước trách móc: “Chú ý hình tượng!”

Bạch kim quý tộc chỉ nhíu mày tượng trưng một cái, sau đó không kiên nhẫn khép lại áo choàng tắm đang rộng mở: “Như vậy được chưa?”

“Được, tốt, đương nhiên… Được rồi Draco, nói trở về, anh cũng thật trắng đấy.”

“Tôi muốn hướng cậu thi ác nguyền rủa rồi đấy, nhóc con.” Draco xoay người mở ra tủ quần áo, lười biếng mà nói.

Sau đó dưới sự kiên trì của Scorpio, bọn họ đi thư viện là lẽ đương nhiên, tiếp đó lại một lần nữa đương nhiên gặp phải tổ ba người Gryffindor, bọn họ đang ghé đầu vào nhau, thì thầm thảo luận gì đó, nghe thấy được có tiếng bước chân, Hermione ngẩng đầu lên trước tiên, thấy người tới thì cười tủm tỉm ra lời chào với họ —— bởi trận đấu Quidditch phát triển ra mối quan hệ không được tự nhiên, hiện tại quan hệ của Slytherin và Gryffindor cũng không tính là quá tồi tệ, đương nhiên, ẩu đả đánh nhau trên hành lang vẫn cứ thường xuyên phát sinh, ngày hôm qua Draco còn mới tiễn một Gryffindor năm năm vào bệnh xá kia đó, giáo sư McGonnagal hung hăng trừ ảnh hai mươi điểm, trên khóa độc dược xế chiều hôm đó, ảnh lại từ chỗ giáo sư Snape lấy được hai mươi lăm điểm.

“Đây tuyệt đối là một vòng tuần hoàn ác tính.” Scorpio lý trí đánh giá.

“Slytherin và Gryffindor từ nhỏ chính là kẻ thù, không hề thay đổi.” Draco mở ra bản ghi chép ra, nhưng anh cũng không xem, mà là mò mẫm trong túi sách, lấy ra quyển ghi chép ma pháp cũ kĩ bìa màu đen —— anh đã xem được hơn một phần ba, bởi vì nội dung khá trúc trắc khó hiểu, tiến độ cũng không tính là khả quan lắm.

Scorpio bĩu môi, bắt đầu xem sách độc dược mình, cũng khi có không khi đặt vấn đề ——

“Draco, nhìn xem cái này, An thảo thánh màu trắng —— là tìm thấy ở đâu vậy?”

“Sâu trong núi tuyết Stuart Rebagliati (亚特亚蒂), ba mươi năm sinh trưởng một lần, là một nguyên liệu chính trong điều chế độc dược trị liệu hôn mê sâu.” Draco không cần nghĩ ngợi đã trả lời, “Đại khái chính là như vậy.”

“À, Stuart Rebagliati… sâu trong núi tuyết.” Scorpio cầm bút lông chim lên, vội vàng ghi đấu trong sách.

“Giáo sư Snape lên lớp khẳng định đã giảng qua, cậu cũng được rồi đi?”

“Có lẽ lúc thầy ấy giảng đến câu này vừa vặn em lại không nghe được.” Scorpio hùng hồn nói, “Sâu trong núi tuyết —— bọn họ làm thế nào có thể lật tuyết lên nhìn cái chỗ gọi là sâu trong núi tuyết để tìm được loại nguyên liệu độc dược này vậy?”

“Chỉ là một bùa chú chỉ đường bình thường, có thể chỉ dẫn chính xác cho mọi người hướng Bắc ở đâu —— “

Hệt như nghĩ tới điều gì, âm thanh của Draco nín bặt.

Chầm chậm đem tầm mắt dời khỏi trang sách cũ ố vàng, Scorpio mặt mày vô tội + không hiểu ra làm sao đang trợn mắt nhìn mình. O.O

Draco chậm rãi quay đầu lại, quả nhiên, tổ ba người Gryffindor đã ngừng thảo luận, đồng loạt dùng ánh mắt chói lóa nhìn mình chằm chằm.

“Được rồi, Potter.” Draco mặt không đổi sắc mà nói, “Cần ta cho mi địa chỉ trang viên Malfoy không, hả? Để mi gửi Cup cuộc thi Tam pháp thuật qua ấy.”
« Chương TrướcChương Tiếp »