Tiểu Nhiễm ngồi xe buýt đến trung tâm thành phố, lại đi thêm hai chuyến tàu điện ngầm mới đến được chỗ cô nàng làm việc, dọc trên đường đi đương nhiên không thoải mái, lúc còn ngồi xe buýt thì không sao, dù sao tốt xấu gì cũng có chỗ ngồi, đến lúc đi tàu điện ngầm chính là người và người chen chúc nhau, cô nắm chặt níu móc vịn làm ngón tay đến trắng bệt vì dùng lực, vẫn cố giữ lấy chen qua chen lại lắc lư, tôi ở bên cạnh cô nhìn cô nàng chật vật trong lòng trùng nặng, một mặt lấm tấm mồ hôi, cũng không biết là mệt còn bị người trong tàu điện ngầm chen chúc lưu lại chút buồn bực, nhưng xem ra thực là cực khổ.
Dời tầm mắt, nhìn về mọi người xung quanh, xem ra đa số là cũng dân đi làm giống Tiểu Nhiễm, cùng tình cảnh không hơn Tiểu Nhiễm bao nhiêu, không có người nào là nhẹ nhõm, ai cũng đều vội vội vàng vàng, hận không thể chính mình biến thành cái mô tơ cơ khí quay một khắc cũng không ngừng.
Cuộc sống đúng là mệt mỏi, vì sinh hoạt mà phải bôn ba không ngừng. Tôi không nhịn được cảm khái một cái.
Nhưng vẫn là có sức sống tốt.
Lúc sống có thể có được một cái gì đó, nhưng chết rồi cái gì cũng đều mất đi.
Dù đó là tình cảm đi nữa
Chính tôi thấy tôi là một con ma lạnh nhạt nhất, đối với chuyện trước kia không hề lưu luyến chút nào, không lưu tâm chút nào, đại khái chính là bởi vì tôi quên những sự việc khi còn sống trước kia rồi, nếu như tôi nhớ được, có phải là sẽ có chấp niệm? Tôi không biết, tôi chỉ có thể dựa vào gần Tiểu Nhiễm, thông qua cảm xúc của cô, nỗ lực từ từ suy nghĩ lên những chuyện khi còn sống trước kia.
Thời điểm Tiểu Nhiễm xuống được mặt đường nhựa, bước chân đều muốn đi khập khiễn, giầy cao gót đứng lâu như vậy thật không dễ chịu, cô nàng tìm nơi ngồi xuống nghỉ, lại lấy ra cái gương nhỏ chỉnh chu lại tóc tai mắt mũi, sau đó nhìn trong gương chính mình cười một cái khích lệ, khôi phục sức sống nâng giầy cao gót đạp trên mặt đất xành xạch xành xạch đi rất nhanh, tôi tung bay ở bên cạnh cô nàng một mạch tiến vào một toà nhà lớn, hẳn là nơi Tiểu Nhiễm làm việc.
Thực sự không hiểu nổi làm sao Tiểu Nhiễm lại chọn một cái nhà xa như vậy để ở, đều muốn tới ở ngoại ô, mỗi ngày như vậy tới tới lui lui cũng là một cái chuyện phiền toái, Tiểu Nhiễm ở xa như vậy lẽ nào trong phim thường hay nhắc đến vấn đề "giá cả" sao?
Buổi sáng này của Tiểu Nhiễm liền lục đυ.c một mạch không quá ngơi nghỉ, một hồi ôm văn kiện đưa cho rất nhiều người, một hồi lại ở phía trước máy vi tính đánh chữ không ngừng, bận bịu tôi xem đến một chút cũng không hiểu, cùng cô nàng là mấy đồng nghiệp cũng làm việc rất chăm chỉ, tôi liền không nhìn thấy ai rãnh rỗi uống được ngụm nước.
Tiểu Nhiễm chuyên tâm công việc bận bịu của cô, tôi thực sự cũng nhàm chán, liền trong tầng của toà nhà bay tới bay lui, bay vào bay ra văn phòng làm việc của Tiểu Nhiễm ba bốn lần, hai lần nhìn thấy trong phòng bên kia chỗ ngồi Tiểu Nhiễm thấy một ông chủ bụng bia đang kiên trì phong thái đang sờ cờ tỉ phú.
Tôi nhìn một lúc liền biết, vị này mang thẻ công tác vàng thành viên ban giám đốc, đặc biệt chăm chú chơi, chỉ cần không có người đến báo cáo công việc gì, hắn liền chơi cờ tỷ phú một ván lại một ván gϊếŧ thời gian, thế nhưng chơi không được, trừ phi là đặc biệt thuận bài, không được vậy chính là một chữ thôi —- THUA
Có điều tên giám sự này đại khái chính là cái đầu đầy đậu hủ lại là một cường hào phóng khoáng, nhìn vàng tệ phát đi như vậy một chút cũng không ảnh hưởng đến tâm tình, liền mưu toan tiêu khiển, mắt tôi nhìn vàng tệ của hắn, còn đủ để hắn thua hai ba năm ván, không nghi ngờ chút nào, phán đoán nhất định tên giám sự này không thể nào thắng được, khẳng định là vun tiền đi.
Quả nhiên là cường hào, cảnh giới quả nhiên khác nhau, phỏng chừng lúc thua còn có vẻ cao hứng, tôi không như vậy như hắn tỏ vẻ tình cảm thanh cao trút tiền đưa cho người khác, nhìn hắn thua một ván lại một ván, hận không thể đem tên này đè xuống bàn mà đạp liên tục.
Vậy đại khái chính là sự tình 'hoàng thượng không vội thái giám đã gấp'
Nhanh đến buổi trưa nghe thấy bên ngoài có người đi, trừng mắt vẫn cứ nhìn tên giám sự này thua vàng tệ, bay ra khỏi văn phòng đi tìm Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm chính đang cúi đầu gởi nhắn tin, tôi bay sát xuống nhìn, ra là tin nhắn của Tiêu Minh Khanh nhắn muốn cùng cô đi ăn cơm
Tiểu Nhiễm cau mày, xem ra rất khổ não không biết sao hồi phục được, tôi nhìn dáng dấp cô nàng như vậy, hẳn là đang suy nghĩ cách để từ chối.
Ái chà, Tiêu Minh Khanh đáng thương, vẫn kịp lúc để bỏ cuộc đấy. Tôi cười trên sự đau khổ của người khác, đang đắc ý, chỉ nghe phía sau truyền đến một âm thanh.
"Nè Tiểu Nhiễm, lại là bạn trai nhắn chứ gì?"
Làm tôi giật cả mình, đột ngột quay đầu lại, chính là tên giám sự khi nãy còn vừa vặn ngồi chơi cờ tỷ phú.
Vì sao hắn xuất hiện xuất quỷ nhập thần không có thanh âm nào ! An ổn chơi cờ tỷ phú được rồi đột nhiên xồ ra đây làm hù chết tôi rồi
(#Д) ! ! !
À mà chờ đã, tôi đã chết rồi, làm sao lại chết được nữa chứ.