Chương 3

Tới chỗ hẹn, Tiểu Vũ rất đúng giờ đã tới rồi.

Đây cũng là điểm hắn thích ở cô ấy, Tiểu Vũ chưa bao giờ làm ra vẻ giống như các cô gái khác, từ trước đến nay đều rất đúng giờ.

Cô ấy ngày hôm nay mặc một bộ âu phục có dây đeo màu xanh nhạt, nhìn rất trong sáng đáng yêu.

Xem qua căn nhà, Kiều Cương thoả mãn không ngờ.

Ở đây cách nơi hắn làm việc không xa, ngồi xe mười lăm phút đồng hồ. Phòng ốc điều kiện rất được, ba phòng ngủ một phòng khách, lấy ánh sáng tốt, khu buôn bán kế bên năm phút đồng hồ là có thể đi tới.

Gia cụ cũng đầy đủ hết, chủ nhân khi đi chẳng mang theo một cái gì, phòng ngủ chính còn có một chiếc giường rất lớn.

Nhưng căn nhà thật tốt quá, trái lại làm hắn cảm thấy khó xử.

Hắn tính toán thuê không nổi căn nhà này. Nhà lớn như vậy, ở khu vực thành thị một tháng tiền thuê rất nhiều, hơn nữa đồ dùng lại đầy đủ. Không có người cùng chia tiền thuê, hắn căn bản không đủ sức ở đây.

Tiểu Vũ nghe xong lo lắng của hắn, cười vòng tay ôm cổ hắn: "Đứa ngốc, của em không phải là của anh sao? Hơn nữa bác cũng kêu thường xuyên qua đây ở mà. Anh không biết chứ, nhà này có một phòng cho em ở đây! Bác rất thương em, xem em như con gái ruột vậy."

Kiều Cương cười khổ ôm thắt lưng của nàng: "Vậy cũng không thể cứ như thế chuyển vào, bị bọn họ đã biết thì làm sao bây giờ?"

Tiểu Vũ đấm hắn một cái: "Là lỗi tại ai? Em đã sớm muốn nói với người nhà, anh lại không chịu, còn sợ em không xứng với anh a?"

Kiều Cương cầm tay nàng: "Là anh không xứng với em mới đúng, em còn đang học đại học, người nhà biết em và một tiên tiểu tử chẳng có tiền đồ ở cùng một chỗ, chắc chắn sẽ phản đối. Chờ sau đó anh kiếm đủ tiền, xứng đôi với em rồi, em mới nói với họ không phải tốt hơn sao?"

Tiểu Vũ dựa vào ngực hắn, cong cong cái miệng nhỏ nhắn: "Tại anh nhiều lí lẽ, ba mẹ em cũng không phải người ham lợi. Anh tâm tính tốt, lại cầu tiến, bọn họ thích còn không kịp đi, thế nào có thể ghét bỏ anh."

Kiều Cương ở trong lòng mỉm cười.

Thực sự là một cô gái ngốc, hắn trong mắt người khác chẳng có tương lai, trong lòng cô ấy vẫn hoàn mỹ không chỗ nào chê.

Vừa ngốc vừa khờ như thế, bảo hắn làm sao không thích được?

Kiều Cương cuối cùng dọn vào, Tiểu Vũ hăng hái bừng bừng, hai người cùng nhau quét dọn cả căn nhà một lần.

Thực ra căn bản là không bẩn, chẳng tốn nhiều công sức đã chuẩn bị cho tốt rồi.

Đem số hành lí không nhiều lắm của mình vào, đây chính là ngôi nhà mới của hắn.

"Cũng là của em!" Tiểu Vũ ôm đầu gối kháng nghị.

Kiều Cương trấn an nói: "Được được, cũng là của em, công chúa nhỏ của anh."

Cô gái nhỏ thoả mãn nở nụ cười, tuyên bố sau đó mỗi cuối tuần đều phải qua đây ở một ngày.

Hết cách với cô ấy, Kiều Cương cũng chỉ có thể thuận theo.

Tiểu Vũ có chút hưởng thụ cảm giác xây dựng một nơi bí mật riêng của mình, còn không biết từ nơi nào mang về một con mèo nhỏ bị người ta vứt đi, xuất ra các kiểu kỹ năng, vừa làm nũng vừa giở thủ đoạn cầu hắn nuôi.

Không biết là vì con mèo con hay là bị vẻ mặt vô cùng thương cảm của cô ấy tác động, Kiều Cương đồng ý rồi.

Sau đó lại một phen lăn qua lăn lại, muốn mua thức ăn cho mèo, cát cho mèo, sữa tắm cho mèo, đồ chơi cho mèo và vân vân.

Con mèo con còn không có đầy tháng, không có thể ăn thức ăn khô cho mèo và các loại thức ăn rắn, dinh dưỡng sữa bò lại hấp thu không được, sẽ làm nó tiêu chảy, chỉ có thể dùng cháo trẻ con đánh nát ra đút cho nó ăn. Tiểu Vũ chăm sóc nó cẩn thận như tâm can bảo bối, hận không thể mỗi ngày ôm ở trên tay không rời.

Trong nhà không cho nuôi, cô ấy cũng chỉ có thể tới nơi này nhìn nó thôi.

Tới cuối tuần, Tiểu Vũ liền nhanh chóng cầm theo quần áo thay chạy tới, nói với người nhà là tới ở nhà bạn học. Kiều Cương tuy rằng cảm thấy không tốt lắm, nhưng lại không nỡ làm cô ấy mất hứng.

Con mèo nhỏ ở nhà hai người chơi cả ngày, vốn đã thích ngủ, chơi một ngày đêm cũng đã chịu không nổi ngủ rồi. Tiểu Vũ tinh thần tốt, thấy tới giờ làm cơm, liền đem số đồ ăn đã mua từ trước ra rửa rửa cắt cắt, đun nóng nồi chuẩn bị làm một lúc.

Trước đây Kiều Cương cũng từng ăn món cô ấy làm, nói thật ra là không phải tốt lắm, còn không ngon bằng Giản Ha. Thế nhưng trong việc thế này nhất định phải tâng bốc, mỗi lần hắn đầu ăn sạch trơn, Tiểu Vũ cũng vui vẻ đến mặt mày rạng rỡ, từ đó càng thích nấu ăn.

Ăn xong rồi cho mèo con ăn, hai người dính lại trên sô pha xem phim đĩa.

Cuộn phim là một vở kịch thần tường tuổi trẻ vô cùng buồn chán, thấy bên trong nam diễn viên hỏi nữ sinh thích hắn điểm nào nhất.

Tiểu Vũ bật cười, chọc chọc ngực hắn: "Vậy anh thích em điểm nào nhất a?"

Kiều Cương suy nghĩ một chút, vỗ vỗ đầu nàng: "Toàn thân trên dưới đều thích."

Với loại lời âu yếu cũ mèm chẳng có chút gì mới mẻ này, Tiểu Vũ vẫn thật là vui vẻ, con mắt to tròn cong thành hình trăng non.

Tiếp sau đó, Tiểu Vũ thấy mệt mỏi, ngủ ở bên cạnh hắn, Kiều Cương cũng cẩn thận không làm kinh động cô ấy. Lúc đứng lên, chân đã tê dại không động đậy được.

Tới mười hai giờ, hai người chuẩn bị đánh răng đi ngủ, Tiểu Vũ lại phát hiện không thấy con mèo nhỏ đâu, tìm khắp nơi cũng không gặp.

Kiều Cương an ủi cô ấy không nên khẩn trương, khẳng định nó đang ẩn núp trong góc phòng nào đó đây, ngày mai đói bụng sẽ lại chạy ra. Tiểu Vũ cũng thật mệt mỏi, gật đầu đi vào phòng mình.

Ngủ thẳng nửa buổi tối, Kiều Cương bỗng nhiên nghe thấy tiếng nước “tí tách” rơi xuống.

Mơ hồ nhìn bên ngoài, những tia sáng yếu ớt xuyên thấu qua rèm cửa, lờ mờ hiện ra một cái bóng đen, thoạt nhìn giống như bên ngoài đang treo thứ gì đó thật dài, thỉnh thoảng theo gió thổi nhạ nhàng đu đưa.

Tiếng “tí tách” đó là từ bên ngoài truyền đến.

Phòng ngủ của Kiều Cương là phòng ngủ chính, bên ngoài cửa sổ sát sàn là một cái ban công lớn, bình thường có thể hong khô quần áo và vân vân.

Hắn ngờ ngợ nhớ ngày hôm nay Tiểu Vũ mặc chính là váy sọc, hẳn là cô ấy giặt sạch rồi treo ở đây.

Nghĩ thông suốt điểm ấy rồi, hắn trở mình một chút, đã ngủ.

Ngày thứ hai sáng sớm, Kiều Cương đúng bảy giờ tỉnh dậy.

Lúc đi qua phòng Tiểu Vũ, cửa vẫn đóng, bếp và phòng khách cũng không có ai, có thể còn đang ngủ.

Đi vào trong bếp mở tủ lạnh lấy một hộp sữa bò, Kiều Cương vừa uống vừa đi ra, thuận tiện chú ý xem mèo con có trốn ở chỗ nào không. Sau khi đi tìm tất cả những nơi nó có thể xuất hiện, vẫn không thấy bóng dáng đâu.

Chẳng lẽ là bỏ đi rồi?

Tuy rằng nói mèo là loại vật nuôi ít bị con người ràng buột nhất, cho dù là cùng người sinh hoạt bao lâu, cũng có thể không lưu luyến chút nào bỏ đi, nhưng như vậy trên cơ bản đều là mèo trưởng thành. Còn như con mèo nhỏ như vậy, hẳn là không có năng lực tự mình ra ngoài.

Chẳng lẽ là chạy vào trong phòng Tiểu Vũ rồi? Cảm thấy rất có khả năng Kiều Cương đi qua gõ cửa.

Gõ vài cái xong, cách một lúc lâu, bên trong vẫn không có một chút động tĩnh.

Kiều Cương cảm thấy có chút kỳ quái, Tiểu Vũ cũng không phải là cô gái thích ngủ nướng, hơn nữa tối hôm qua đi ngủ cũng không trễ, không lí nào vẫn chưa dậy.

Nghĩ đến thói quen đặt điện thoại bên giường khi đi ngủ của cô ấy, hắn liền thử gọi điện.

Điện thoại gọi được, từ trong phòng vang lên tiếng nhạc chuông cô ấy đặt riêng cho hắn.

Tiếng chuông vang lên thật lâu, không ai tiếp, cũng không có tắt máy, càng không có nghe thấy tiếng nói oán giận của tiểu Vũ như Kiều Cương dự đoán.

Trong phòng im ắng, giống như không người. Loại yên lặng quỉ dị này, làm hắn nhớ tới buổi tối hôm đó.

Là buổi tối Giản Hạ chết.

Kiều Cương khô khốc nở nụ cười một chút, sao có thể vậy được? Khẳng định là nha đầu kia ngủ say đã chết rồi, chờ cô ấy tỉnh dậy nhất định phải dạy dỗ cái mông nàng.

Đứng ở tại chỗ thật lâu, hắn mới cầm chìa khoá đi qua.

Khi tra chìa vào ổ, mồ hôi trên tay thậm chí làm cái chìa trượt đi một chút.

Cửa mở, trong phòng rất âm u.

Rèm cửa sổ vẫn vén lên, ánh mặt trời từ bên ngoài xuyên vào, nhưng không có một tia ấm áp.

Gian phòng đầy rẫy mùi vị kỳ quái.

Trên giường nằm một người, có thể thấy được đường viền chăn đắp nổi lên.

Kiều Cương đầu tiên là nhẹ giọng gọi tên Tiểu Vũ một tiếng. Hắn không biết vì sao tiếng nói của mình lại phải mềm nhẹ như vậy, hình như rất sợ quấy rối giấc ngủ yên lặng của nàng.

Trên giường vẫn như cũ không có tiếng động. Hắn chậm rãi đi qua, tới bên giường.

Cô ấy ngủ rất say, ngay cả chăn đắp qua đầu cũng không thấy ngộp.

"Heo lười... Nếu không rời giường... Mặt trời đều phải nướng chín cái mông rồi nha..."

Hắn không biết tiếng nói của mình đang run, cánh tay vươn ra thật lậu mới đυ.ng đến chăn.

Từ từ kéo ra một góc chăn... Hắn nghe thấy được mùi vị nồng nặc...

Là mùi tanh của máu.

Thấy cơ thể trên giường rồi, chăn trên tay lướt xuống. Trong nháy mắt, trái tim dường như bắt đầu co quắp...

Trước mặt hắn... là thứ gì vậy?

Cái này là... người... sao?

Là ai?

Đây sẽ là... Tiểu Vũ... sao?

Sai...

Cái này sao sẽ là Tiểu Vũ chứ...

Thế nào có thể...



Đây là mơ... phải không?

Đây nhất định là giấc mơ.

Hắn đang nằm mơ.

Vì sao hắn còn không tỉnh?

Vì sao trước mắt vẫn đỏ như thế?

Vì sao nó dùng con mắt của Tiểu Vũ nhìn hắn?

Không...

Đừng...

Đừng... Nhìn ta nữa...

Đừng ——

Đừng nhìn ta ——!

Vương Nghị lại hút thuốc, đây là bao thứ hai cho ngày hôm nay.

Khu vực thành thị khu vực X xảy ra án mạng, người chết là nữ giới, chưa kết hôn.

Án mạng chết người không hiếm thấy, đặc biệt tại đây là loại thành phố lớn, bọn họ đã quen rồi.

Nhưng án mạng này không giống, sau khi biết là ai báo án, ông ta liền quan tâm cao độ đối với án tử này.

Người báo án là Kiều Cương, là kẻ liên quan tới hai án mạng trước.

Hình như bên cạnh hắn, luôn luôn không ngừng xuất hiện loại chuyện này.

Người chết lần này là bạn gái hắn, đang là sinh viên, cuối tuần tới nơi ở của hắn chơi.

Lúc phát hiện, giám định sơ bộ là đã chết hơn năm giờ. Hơn nữa, tình huống chết vô cùng thê thảm.

Hung thủ điều không phải biếи ŧɦái, chỉ có thể là người có thâm thù đại hận với cô ấy.

Pháp y tiểu Chu của cục đã khám nghiệm tử thi xong, trên gương mặt búp bê được xưng là vạn năm bất biến ngoài ý muốn không còn chút sắc máu.

Vương Nghị vội vàng dụi tắt thuốc hỏi hắn kết quả.

"Nguyên nhân chết là nhồi máu cơ tim."

Vương Nghị nhíu mày: "Không thể như vậy được, đây vừa nhìn là biết do bị hành hạ đến chết a."

Tiểu Chu ném báo cáo khám nghiệm tử thi, móc ra một điếu thuốc, châm lửa.

"Người chết tuổi từ hai mươi đến hai mươi lăm, nữ giới. Da toàn thân đều bị lột, phạm nhân khả năng có kiến thức y học, thủ pháp rất điêu luyện, da lột rất... hoàn chỉnh."

Hắn suy nghĩ cách dùng từ một chút, giọng điệu hơi hấp tấp nóng vội, "Biết tôi vì sao dùng từ『 hoàn chỉnh 』 hình dung không? Nói một cách đơn giản, cầm trên tay bộ da đó, còn có thể『 mặc 』 lại cho cô ta."

Ngoài cửa truyền đến tiếng nôn mửa.

Sắc mặt Vương Nghị có chút trắng bệch, hắn biết vì sao tiểu Chu đã cấm thuốc từ lâu lần này lại phá giới rồi.

"Từ thủ pháp của phạm nhân mà nhận xét, tâm lí của hắn biến dạng vô cùng. Sau khi kiểm nghiệm, hắn lột da nạn nhân lúc cô ấy vẫn còn sống."

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân mất trật tự.

Ông ta gắt gao rít một hơi thuốc, trên mặt càng thêm trắng bệch.

"Hơn nữa, bộ da lột xuống treo ở ban công ngoài phòng ngủ của bạn trai nạn nhân, từ điều này suy ra, có lẽ mức độ căm thù đối với bạn trai nạn nhân vô cùng lớn."

Vương Nghị trầm mặc một hồi: "Phạm nhân làm nhiều chuyện như vậy, cũng không có đánh thức bạn trai nạn nhân dậy, hắn có thể hay không..."

Tiểu Chu lắc đầu: "Tôi không biết, tôi chỉ là từ góc độ khám nghiệm xác chết tư duy. Còn có —— "

Hắn cầm một cái túi plastic trong suốt đưa cho ông ta, bên trong thoạt nhìn là thứ gì đó giống như bộ lông động vật.

"Đây là cái gì?"

"Lông mèo."

"Nhà bọn họ nuôi mèo?"

"Không biết. Ông biết lông mèo này tôi tìm được ở đâu không?"

Vương Nghị lắc đầu.

Tiểu Chu cầm chiếc túi: "Ở trong khoang miệng của người chết."

Vương Nghị không nói nữa, chỉ dùng ánh mắt nghi vấn nhìn anh ta.

"Tôi giải phẫu dạ dày người chết, bên trong... có một con mèo."

"... Có ý gì?"

"Ý chính là trong dạ dày người chết có một con mèo hoàn chỉnh, chú ý, điều không phải là mảnh nhỏ, mà là hoàn chỉnh một con."

"Đây là có chuyện gì?" Vương Nghị càng ngày càng không hiểu.

Tiểu Chu cười lạnh: "Nói cách khác, nếu không phải miệng và yết hầu người chết đủ lớn, có thể nuốt hết một con mèo; thì là phạm nhân là một thiên tài, có thể dưới tình huống không phá hoại cơ thể người chết, nhét con mèo vào trong dạ dày của cô ta."

Trong phòng nhất thời một mảnh vắng vẻ.

Tiểu Chu dụi tắt nửa điếu thuốc còn lại, đứng lên đi về phía cửa, lúc đi ngang qua Vương Nghị, ngừng lại.

"Ông Vương, chúng ta đã hợp tác nhiều năm như vậy, lần này tôi cũng có thể nhắc nhở ông một chút, vụ án mạng này... Không phải chúng ta có thể quản được."

Vương Nghị ở lại một mình chỉ còn biết cười khổ.

Những sự cố liên tiếp phát sinh, quá mức khó tin, cũng quá mức làm cho sợ hãi.

Bắt đầu từ cái chết của Văn Đại Dũng, tiếp đó là Giản Hạ, hiện tại tới lượt Trình Tiểu Vũ.

Bối cảnh của ba người, từ nghề ngiệp đến hoàn cảnh sinh hoạt, chẳng có một chút tương đồng.

Điểm chung duy nhất của bọn họ, chính là cái tên gọi là Kiều Cương kia.

Một người là đồng nghiệp từng xung đột với hắn, một người là bạn cùng phòng của hắn, còn đây chính là bạn gái của hắn.

Nguyên nhân tử vong của ba người đều là nhồi máu cơ tim, đây là trùng hợp hay vẫn còn nguyên nhân khác?

Vì sao vẻ mặt của bọn họ khi chết đều vô cùng kinh khủng? Kể cả Trình Tiểu Vũ, tuy rằng đã không còn da mặt, nhưng vẫn có thể thấy được, khi chết nhất định là gặp phải thứ cô ta hết sức sợ hãi.

Mà từ công tác thu thập hiện trường, cũng không thu được dấu vết của người khác ở đây.

Nhìn từ góc độ hiện trường tử vong, Văn Đại Dũng chết ở trong WC đóng kín; Giản Hạ chết trên giường của chính mình; Trình Tiểu Vũ chết trong nhà bạn trai.

Trong đó thời gian Giản Hạ và Trình Tiểu Vũ tử vong đều là vào buổi tối, lúc Kiều Cương đã ở trong phòng.

Hơn nữa cách thức gϊếŧ người đều tàn nhẫn dị thường, nhưng trên thân thể người chết đều không có bất cứ dấu vết chống cự nào, trong cơ thể cũng không tìm ra hoá chất.

Kiều Cương chỉ ngăn cách có một bức tường, thậm chí không nghe được một tiếng động nào.

Nếu như hung thủ điều không phải Kiều Cương, như vậy phạm nhân là ai? Điểm chung giữa ba người là gì?

Động cơ gϊếŧ người của hung thủ là gì? Nếu như là Kiều Cương gϊếŧ người, xuất phát từ mục đích gì chứ?

Mà nghi vấn lớn nhất trong này chính là, hung thủ làm thế nào thực hiện tất cả?

Thủ đoạn gϊếŧ người này rõ ràng trái ngược với thường thức và khoa học của bọn họ, thật là con người làm ra sao?

Vương Nghị làm cảnh sát đã hơn mười năm rồi, cho tới bây giờ chưa từng gặp phải án mạng như vậy.

Hắn điều không phải là kẻ tin vào quỷ thần, nhưng những chuyện xảy ra trước mắt, thật là quá mức quỷ dị.

Hắn lần đầu tiên có loại cám giác bất lực.

Thở dài một hơi, hắn cầm lấy điện thoại trên bàn: "A lô... Ta muốn... chuyển giao một vụ án mạng."

Kiều Cương còn đang ở sở cảnh sát, trạng thái thật không tốt.

Điện thoại báo án là hắn, lúc cảnh sát đi tới, dáng vẻ của hắn cũng rất bình tĩnh, tuy rằng sắc mặt tái nhợt, nhưng lúc khai khẩu cung thì ăn nói rõ ràng, mạch suy nghĩ cũng rõ ràng. Điểm này, đã mạnh mẽ hơn rất nhiều cảnh sát rồi.

Tại hiện trường trái lại vài vị cảnh sát đều ói ra. Tuy rằng nói bọn họ là cảnh sát, nhưng bọn họ đều không phải là sinh viên của y viện.

Bạn gái bị chết như thế trước mặt, hắn còn có thể bình tĩnh như vậy sao?

Ngay lúc đầu Vương Nghị cho rằng hắn máu lạnh, sau khi nhìn kỹ hắn, ông ta mới biết bản thân sai rồi.

Tên đàn ông kia hiện tại chỉ là cái xác không hồn.

Là khi gặp phải đả kích quá lớn, tinh thần tự động phòng bị sao?



Kiều Cương hoàn toàn máy móc trả lời vấn đề của bọn họ, giống như thứ cơ khí chẳng có cảm xúc, chỉ là trung thực mà đem những gì bản thân thấy được truyền đạt cho bọn họ mà thôi, cảm xúc đã bị đẩy tới nơi xa xôi nhất trong tâm linh. Tinh thần của người này... đã đến cực hạn rồi.

Vương Nghị thở dài, gọi người thả hắn về nhà nghỉ ngơi.

Kiều Cương vẻ mặt đờ đẫn ra khỏi sở cảnh sát, bỗng nhiên phát hiện chính mình căn bản không có nơi nào để về.

Ngôi nhà của Tiểu Vũ và hắn, đã không thể trở lại.

Tiểu Vũ đã chết. Việc này giống như một cảnh tượng hoang đường kinh khủng trong mơ, hắn thế nào cũng không có cách tỉnh lại.

Ngày hôm đó câu nói của Giản Hạ ghé vào tai hắn lại vang lên ——

"... Ngươi... mau... rời... rời khỏi..."

Hắn là đang cảnh cáo mình rời khỏi Tiểu Vũ sao? Hắn đã sớm biết Tiểu Vũ sẽ có nguy hiểm? Cho nên mới cố ý tới nói cho hắn?

Vì sao hắn thật không ngờ?

Vì sao hắn không tự hỏi một chút hàm ý trong lời của Giản Hạ?

Đây tất cả... đều do hắn tạo thành.

Hắn thật ngu ngốc... thật khốn nạn... !

Kẻ khốn nạn ngay cả bạn gái của mình cũng bảo vệ không được!

Tiểu Vũ rất đau sao?

Cô ấy sẽ trách hắn phải không? Trách hắn chỉ cách một bức tường, nhưng không có cứu cô ấy!

Trong lúc cô ấy thống khổ nhất, bất lực nhất, nhưng chẳng biết được chút gì...

Là tên khốn nào... Vì sao phái đối xử với cô ấy như thế? !

Nếu như liên quan tới hắn, vì sao không trực tiếp tìm đến hắn!

Vì sao lại hạ thủ với một cô gái vô tội? !

Kiều Cương cuối cùng tìm một nhà trọ nhỏ dọn tới, bởi vì nếu lại đến xưởng sửa xe ở nhờ, tránh không được phải giải thích một phen. Để tránh phiền phức, hắn thẳng thắn thu thập đồ đạc đến ở nhà trọ, tuy rằng mắc một chút, nhưng cũng chỉ là tạm quá vài ngày, hắn lại phải một lần nữa đi tìm nhà rồi.

Nhưng sự tình tới cuối cùng truyền tới tai ông chủ.

Dù sao chuyện chết người như vậy vẫn ảnh hưởng rất lớn. Lúc sự việc xảy ra, toà soạn báo nào đó đã tiết lộ tin tức, tuy rằng bởi vì cảnh sát nghiêm mật phong tỏa, về hiện trường và tin tức cụ thể của người chết cũng không có tiết lộ bao nhiêu, nhưng cho dù như vậy, người mẫn cảm cũng nhận ra sự việc không hề bình thường.

Một ngày buổi chiều, ông chủ gọi hắn vào phòng làm việc, nói muốn nói chuyện với hắn.

Hắn từ dưới xe chui ra, cởi đôi bao tay vấy đầy dầu mỡ, nội tâm rất bình tĩnh.

Hắn đại khái biết ông chủ muốn nói gì rồi.

Mấy ngày gần đây, đồng nghiệp xung quanh đều thì thầm sau lưng hắn, đối xử với hắn cũng rất cẩn thận, lễ phép mà xa lạ.

Ngay cả lúc ăn, bọn họ cũng để hắn chọn trước, sau đó bưng đi xa xa ăn, giống như hắn nhiễm phải thứ ôn dịch gì vậy. Bên ngoài đồn đãi hắn cũng biết một ít, hắn bây giờ so với hung thủ cũng chẳng khác bao nhiêu, dính tới hắn sẽ không có kết cục tốt.

Tới phòng làm việc, ông chủ đầu tiên là dùng vẻ mặt ôn hòa kêu hắn ngồi xuống, thậm chí còn rót nước cho hắn. Hắn không uống, mà ngẩng đầu nhìn ông ta.

Ông chủ ngồi kế bên, điệu bộ có chút khéo léo nói: "Cái kia... Tiểu Kiều a, gần đây nghe được ngươi xảy ra một số chuyện, thực sự là đáng tiếc a..."

Ông ta thở dài, cũng đúng là có vài phần khổ sở vì hắn thật.

Kế tiếp giọng điệu của ông ấy chuyển biến, "Thế nhưng... Ngươi cũng biết trong khoảng thời gian này, tin tức bên ngoài có bao nhiêu khó nghe, cái này ít nhiều gì cũng ảnh hưởng tới người trong xưởng. Ta cũng biết ngươi khó xử..."

Ông ta vươn tay muốn vỗ vai hắn, nhưng đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, cánh tay dừng trong không trung, sau đó xấu hổ buông xuống.

Kiều Cương nhìn thoáng cánh tay ông ta, nhấp môi dưới: "Ông chủ ông không cần phải nói nữa, tôi hiểu ý của ông."

Ông ta cười gượng một chút, "Ha hả, ngươi làm việc luôn rất xuất sắc, lại chăm chỉ, thật ra ta rất muốn ngươi có thể ở lại."

Kiều Cương cúi đầu không nói gì.

Ông chủ suy nghĩ một chút, khẽ cắn môi nói: "Như vầy trước đi, ta cho ngươi nghỉ phép dài hạn. Nghỉ vẫn có lương, ngươi cầm tiền, chờ việc này qua rồi trở về. Ngươi nói thế nào?"

Kiều Cương lạnh lùng cười bĩu môi, "Không cần, tôi vẫn chưa đến mức như vậy, không phải là của tôi, một phân tôi cũng không lấy. Ông cho tôi tiền lương tháng này đi."

Ông ta như là thở phào nhẹ nhõm, Kiều Cương mới phát hiện ở tại trong phòng có gắn máy điều hoà, mà ông chủ vừa xuất ra một đầu đầy mồ hôi.

Mình thực sự là giống phạm nhân gϊếŧ người sao?

Gϊếŧ người có ân oán với hắn, gϊếŧ anh em của chính mình, cuối cùng ngay cả bạn gái của mình cũng không buông ta?

Hắn không những là hung thủ, mà còn là một tên biếи ŧɦái cuồng sát.

Bên ngoài nói hắn là như thế sao?

Bọn họ không cảm thấy lô gíc như vậy rất buồn cười sao?

Nếu như hắn biết ai là hung thủ, việc bây giờ hắn muốn làm nhất, chính là bắt hắn chặt thành mấy khối!

Trở lại xưởng hoàn tất công việc sửa chửa cho chiếc xe cuối cùng xem như là làm việc thiện, hắn cởϊ qυầи áo lao động, cầm phong thư dày dày ông chủ cho hắn đi.

Về tới nhà trọ, trong phòng ngoài ý muốn ngồi một người.

Kiều Cương nhìn lại một chút dãy số trên cửa, không sai, là căn phòng của mình.

Người đàn ông ngồi trên giường hắn buông xuống quyển sách đang xem trên tay, mỉm cười với hắn.

Kiều Cương còn nghi ngờ thân phận cảnh sát của hắn một hồi lâu, từ bề ngoài, nhìn không ra hắn có bất luận cái gì điểm chung với cảnh sát hay là công việc này.

Hắn có mái tóc nâu, làn da trắng nõn hơi quá mức, và ở cùng một chỗ, là một đôi chân làm kẻ khác ước ao, nói hắn là cảnh sát, không bằng nói hắn càng giống người mẫu sáng chói.

"Là Kiều Cương tiên sinh phải không? Xin chào, ta là người phụ trách nhận vụ án này, Lâm Hiển."

Con mắt hắn nhìn người có vẻ rất thâm thuý, ngũ quan so với người bình thường sắc nét hơn nhiều, Kiều Cương nhìn mái tóc không giống như là nhuộm của hắn, suy đoán hắn có thể là con lai.

"Có chuyện gì sao?" Kiều Cương hơi cảnh giác hỏi, hắn bây giờ đối với cảnh sát thật sự không có hảo cảm.

Huống chi, cảnh sát cũng không có quyền lực tự ý xâm phạm phòng ở của người khác chứ?

Hình như nhìn ra sự phòng bị của hắn, Lâm Hiển mỉm cười.

"Lần này qua đây, là muốn hỏi lại ngươi mấy vấn đề. Sau đó, mong muốn ngươi có thể phối hợp với một số hành động của chúng tôi."

Kiều Cương suy nghĩ một chút, kéo cái ghế qua ngồi xuống.

Lâm Hiển vô cùng tự nhiên nhìn hắn, như vậy giống như anh ta là chủ nhân của nơi này.

Người này, bình thường chính là kẻ quen thuộc ra lệnh cho người khác.

"Còn có cái gì muốn hỏi, ta điều không phải đã nói tất cả những việc ta biết rồi sao?"

Lâm Hiển lại cười, khoé miệng cong lên nhưng không có cảm giác nhu hoà.

"Đúng vậy, nhưng ta muốn biết không chỉ có những thứ đó."

Kiều Cương trầm mặc xuống. Ở sở cảnh sát, hắn đã không chỉ một lần lặp lại những chuyện tối hôm đó chứng kiến. Nhưng không ai biết, lúc thuật lại tất cả những chuyện đó, hắn phải tìm bao nhiêu sức mạnh để kiềm chế sự run rẩy của mình.

Mỗi một lần nhớ lại, đều là đâm thêm một lưỡi dao vào tim hắn.

"Chúng ta hiện tại biết đến là, ba án mạng liên tục xảy ra không phải là đơn lẻ, nguyên nhân cái chết giống nhau, tuy rằng không biết hung thủ làm sao được như vậy, nhưng có thể xác định chính là, cái chết của bọn họ không phải tự nhiên, trong đó quay chung quanh then chốt chính là ngươi.

"Chúng ta có lý do tin tưởng, hung thủ rất có khả năng là người quen của ngươi, đối phương rất rõ ràng thời gian và thói quen của ngươi."

Kiều Cương vẫn như cũ trầm mặc, nhưng trong mắt có hơn vài phần chăm chú.

"Cho nên xin hãy suy nghĩ tỉ mỉ lại, đem những cái tên phù hợp với việc này viết ra, liệt kê một danh sách cho ta."

Kiều Cương suy nghĩ cẩn thận một chút, tuy rằng tính cách hắn rộng rãi phóng khoáng, rất dễ hoà nhập với người khác, bạn bè qua lại cũng nhiều, nhưng mà nói đến người thực sự thâm nhập vào cuộc sống của hắn lại rất ít.

Giản Hạ tính một người, mà người khác biết Tiểu Vũ là bạn gái của hắn không có mấy ai. Điều không phải cố ý như vậy, chỉ là nghĩ chẳng cần phải đi tuyên dương. Mà cái kia hung thủ hiển nhiên biết được quan hệ giữa Tiểu Vũ và hắn.

Do dự một chút, hắn cầm cây bút đối phương đưa cho mình viết xuống mấy cái tên.

Lâm Hiển thoả mãn cầm trở lại, nói tiếp: "Như vậy cuối cùng, chúng ta biết ngươi bây giờ vẫn chưa tìm được nhà ở thích hợp, để phối hợp với hành động của chúng ta, ngươi có thể phải vào ở chỗ chúng ta an bài cho ngươi."

Kiều Cương nghe vậy cau mày, "Có nghĩa là, ta bị giam lỏng phải không?"

"Ngươi hiểu lầm, đây cũng suy nghĩ cho an toàn của ngươi, bởi vì không ai có thể bảo chứng nạn nhân tiếp theo không phải là ngươi."

Dưới góc độ cách thức chọn người gϊếŧ của hung thủ, nạn nhân kế tiếp, rất có thể là chính hắn hoặc giả những người bên cạnh hắn, an bài như vậy, không thể nghi ngờ là thích hợp nhất.

Trước khi bọn họ không thể ngăn cản án mạng, phải đem ngọn nguồn của nguy hiểm nắm trong tay. Kiều Cương trong lòng trào phúng nói, đây song song cũng là phòng bị hắn đi.

Dù sao hắn bây giờ là kẻ có hiềm nghi lớn nhất.

Sau đó hắn, giống như con chim bị nhốt trong lòng, ngay cả tự do duy nhất cũng mất đi?

"Ta có thể từ chối không?" Tiếng nói của Kiều Cương hiếm khi mang theo một chút cay đắng.

Dáng tươi cười của đối phương đã rõ ràng cho hắn đáp án.