Chương 12: Phiên ngoại 2

Một ngày đẹp trời nào đó, Kiều Cương vô cùng buồn chán, cùng với Tống Viễn đi tới một cửa tiệm gần đó ôm về một đống DVD phim, dùng để gϊếŧ thời gian. Tống Viễn tự nhiên là không hề dị nghị, ngoan ngoãn làm sắm vai một nhân công miễn phí.

Về đến nhà, Kiều Cương vô cùng hăng hái ngồi lên sô pha, bắt đầu chọn đĩa.

Hắn trước đây không thường xem phim, dứt khoát lần này phải xem cho đã.

"Di? Ta có chọn đĩa này sao?"

Kiều Cương cầm lấy một cái đĩa mặt bìa toàn màu đen trong đống, trên đĩa không có tên phim, bìa mặt cảnh trong phim cũng không có. Hắn kỳ quái hỏi Tống Viễn: "Đây là ngươi chọn phải không?"

Tống Viễn tiếp nhận nhìn một chút, lắc đầu nói không có.

Thế nào thì cũng không có gì đặc biệt muốn xem, Kiều Cương không ngại gì cả, đem bỏ vào đầu đọc.

Lúc bắt đầu màn hình một mảnh đen kịt.

Chẳng lẽ là đĩa trống sao?

Hai người liếc nhau cảm thấy kỳ quái, Kiều Cương tiến lên muốn lấy đĩa ra, đột nhiên giữa màn hình trước mặt phát ra ánh sáng gai mắt.

Ánh sáng qua đi, trên sàn nhà phía trước hai người xuất hiện một con... cánh dài, nước da hồng phấn, heo?

"Hoan nghênh hai vị tham gia hoạt động 『 đến xem phim kịnh dị nào 』 lần thứ 4444 do suối vàng tổ chức, chúc mừng hai vị nhận được cơ hội tham dự."

Nó hơi cong hai chân trước, làm ra động tác cúi chào giống như nhân loại.

Kiều Cương và Tống Viễn cả đời này khả năng chưa từng gặp qua một con heo lễ phép như thế.

Hơn nữa, con heo này còn trang bị thêm công năng mà đồng loại của nó không có —— nói chuyện.

Kiều Cương trợn mắt há hốc mồm, nhìn cái con heo có thể được xưng là…phong độ tung tăng.

Hắn đang nằm mơ, hay là do khoa học tiến bộ, heo bây giờ đều biết nói tiếng người rồi sao?

Tống Viễn vẫn tỉnh bơ đứng trước mặt Kiều Cương, nói với con heo đó: "Ngươi là ai?"

Heo hồng cung kính trả lời: "Ta là nha dịch tam đẳng của suối vàng dưới địa phủ, số hiệu là 102777."

"Ngươi tới đây làm cái gì?"

"Bởi vì hai vị nhận được đạo cụ của lần hoạt động này, đồng thời thỏa mãn được điều kiện tham dự, cho nên để hoàn thành hoạt động lần này, sẽ do ta tới dẫn dắt hai vị."

Tống Viễn mỉm cười, "Nếu chúng ta không muốn tham gia đi?"

Heo hồng ở trên mặt đất nhìn hắn, từ trong hư không xuất ra một quyển sách màu đen.

Kiều Cương không rõ, nó rốt cuộc làm sao dùng cặp giò của mình để mở sách?

Heo phấn hồng vỗ vỗ đôi cánh phía sau, chân nhỏ ở trên sách lật như bay.

"Căn cứ vào điều lệ ba trăm hai mưới bốn của địa phủ, hoạt động một khi bắt đầu, người tham gia phải hoàn thành thì mới có thế kết thúc. Mà khi ta xuất hiện có nghĩa là hoạt động đã bắt đầu, các ngươi bây giờ đã không thể cự tuyệt nữa."

Đây quả thật là một điều khoản độc tài phiến diện mà!

Kiều Cương và Tống Viễn liếc nhau, phát hiện vẻ mặt của đối phương chẳng dễ coi chút nào.

Heo hồng vẫy vẫy chân, nói với hai người: "Như vậy ta trước tiên tuyên bố quy tắc của lần hoạt động này, hoạt động lần này phân làm ba phần, trò chơi sẽ tuỳ chọn ba dĩa trong đống phim này, đương nhiên, đều là loại kinh dị, các ngươi sẽ đóng vai một nhân vật trong đó. Sau khi hoàn thành ba bộ phim, trò chơi mới tính là kết thúc."

Kiều Cương nhíu mày, "Hoạt động này rốt cuộc có cái gì ý nghĩa?"

Heo hồng vẫy vẫy cái lỗ tai, làm bộ như không nghe thấy.

Mục đích lập ra cái hoạt động này, có người nói là... Diêm Vương đại nhân cảm thấy quá buồn chán.

"Như vậy... Chúng ta bắt đầu đi."

NO. 1《 Chú oán 》

[Juon: The Grudge 1 : Chuyện kể về có một ngôi nhà xảy ra vụ án mạng...ông chồng gϊếŧ chết bà vợ....gϊếŧ một cách tàn nhẫn...sau đó không biết xác bà vợ ở đâu...ông chồng cũng mất tích...thằng con trai lúc nào cũng chơi với con mèo đen mất tích..... Rika được cử đến ngôi nhà đó...ngôi nhà dơ bẩn, bừa bộn,không ai quét dọn...cô chỉ gặp một bà già ở đó...vợ chồng chủ nhà không biết đã đi đâu...trong lúc phụ dọn dẹp cô nghe được tiếng động lạ trên gác...khi đi lên đó cô bắt gặp một con mèo và một thằng bé mặt dính máu trên đó.....Và từ khi Rika gặp thằng bé thì những người xung quanh cô...những người cô liên quan đến ngôi nhà dần dần chết một cách kỳ lạ......]

Tống Viễn nhìn chiếc váy trắng đang mặc trên người, nhẹ nhàng mà cười, xung quanh nhất thời âm phong trận trận.

"Có thể giải thích một chút, trên người ta là gì không?"

Heo hồng vỗ cánh bay lên không trung, "Bộ thứ nhất các ngươi đóng là 《 Chú oán 》, trong đó ngươi sắm vai Kayako Saeki, hắn sắm vai Shunsuke Kobayashi."

《 Chú oán 》, tuy rằng Kiều Cương và Tống Viễn hai người không phải là dân hay xem phim, nhưng đều đã nghe nói qua đại danh của bộ phim này.

《 Chú oán 》 là một bộ phim được chính phủ Nhật Bản cắt xén, chắp vá biên tập thành, nguyên bản của nó thật ra là một bộ phim bộ gồm 98 tập phim.

Takeo Saeki là chồng Kayako, bởi vì hoài nghi vợ mình nɠɵạı ŧìиɧ mà hành hạ cô ta đến chết, sau đó nhốt con trai Toshio vào trong tủ. Sau khi chết Kayako oán khí không tiêu tan, từ đó tất cả những người từng vào căn nhà này đều bị nguyển rủa mà chết.

Khởi đầu của một loạt cái chết, nguồn gốc là chính là khi Kayako Saeki và Shunsuke Kobayashi gặp nhau.

"Các vai các ngươi đóng, không được phép làm ảnh hưởng đến nội dung diễn tiến của kịch bản, nên làm cái gì các ngươi đến lúc đó sẽ tự mình biết. Như vậy, xin hai vị nỗ lực rồi!"

Nói xong, heo hồng vỗ vỗ cánh biến mất trên không trung.

Mặc kệ Kiều Cương và Tống Viễn có không muốn thế nào, cũng chỉ có thể giật màn bắt đầu bộ phim.

Tháng tư năm 1985, Kayako gặp phải tiếng sét ái tình với bạn học Shunsuke Kobayashi, bởi vì Kayako tính tình kỳ quái hướng nội, đây là lần đầu tiên có người nhớ tên cô ấy và còn đối xử tốt với cô ấy.

Kayako yêu Shunsuke Kobayashi, bắt đầu điên cuồng viết vào nhật ký tất cả những chuyện có lên quan đến cậu ta.

( Kiều Cương: nghe. . . thế nào có chút quen tai? )

Tình yêu của Kayako cố chấp mà tối tăm, cô ta vào hiệu sách mua tất cả những cuốn sách mà Shunsuke Kobayashi từng lật qua, tàn thuốc hút xong tất cả cũng đều sưu tập lại.

( Kiều Cương quay qua Tống Viễn nói: ngươi chắc chắn là ngươi với vị tiểu thư này không có bất cứ quan hệ huyết thống gì sao? )

( Tống Viễn: . . . )

Tống Viễn hoàn toàn nắm bắt đặc điểm tính cách nhân vật, vai diễn tràn ngập tà khí tối tăm diễn đến sắc sảo.

Trên thực tế, bối cảnh quá mất chân thực làm hai người cảm giác không khác gì so với bên ngoài, nếu không có hồi ức hai mươi mấy năm quá khứ, Kiều Cương chớp mắt một cái hầu như cho rằng mình chính là Shunsuke Kobayashi.

Tình yêu điên cuồng của Kayako cũng không thể cải biến sự thật Shunsuke Kobayashi đã yêu người khác, mà lúc cô ấy đang nản lòng, đã tiếp nhận lời cầu hôn của Takeo Saeki, đồng thời sinh được một đứa con, gọi là Toshio. Cùng lúc đó, cô ta cũng chưa từng dừng lại sự quan sát đối với Shunsuke Kobayashi.

Năm 1993, Shunsuke Kobayashi kết hôn với Manami Midorikawa.

Manami Midorikawa tiểu thư do khách mời là bạn học Giản Hạ sắm vai.

( Tống Viễn nghiến răng nghiến lợi: vì sao hắn ta lại ở chỗ này? ! )

( Giản Hạ mỉm cười: đương nhiên là bởi yêu cầu của đông đảo các bạn độc giả, chỉ có ngọc thụ lâm phong như ta mới xứng đôi với tiểu Cương Cương a, ta nhất định sẽ cho hắn một gia đình hạnh phúc mỹ mãn! )

Tiếp đó, bạn Takeo Saeki ở bệnh viện tra ra tần suất thụ tinh của mình chỉ có từ 0 đến 1%, cho rằng đã bị vợ cắm sừng, sau khi về nhà hành hạ chết người vợ, liền nhốt con trai duy nhất vào tủ âm tường, sau đó đi gϊếŧ chết vợ của Shunsuke Kobayashi.

( Giản Hạ nước mắt lưng tròng: ta mới xuất hiện có mười phút. . . )

Bạn Shunsuke Kobayashi cũng chính là Kiều Cương, lúc này đã đi vào nhà Kayako.

Tống Viễn lúc này còn đang đợi trên gác xép, Kiều Cương được bạn nhỏ Toshio dẫn tới phòng ngủ, thấy được nhật ký của Tống Viễn.

Gương mặt khi xem nhật ký của hắn hoá đen, quyển nhật ký đó thật sự là của Tống Viễn.

Xem chừng là bị quyển nhật ký làm cho tởm rồi Kiều Cương tìm thấy thi thể, sau đó ôm Toshio chạy xuống lầu, Tống Viễn u oán nằm sấp tại chỗ: "Ta kinh khủng như vậy sao?"



Kiều Cương chạy tới cửa, ổ khoá khẳng định là mở không ra, nhiệm vụ duy nhất bây giờ của hắn chính là đứng ở đó, chờ Tống Viễn bò xuống lầu.

Kiều Cương bây giờ rất rãnh rỗi, rãnh rỗi đến mức hắn bắt đầu tưởng tưởng đến một chút nữa Kayako, cũng chính là Tống Viễn, sẽ xuống lầu bằng cách nào.

Hắn rất tò mò chính là, đối phương sẽ dùng phương pháp gì gϊếŧ hắn.

Dù sao, trong phim cũng không có nõi rõ Kayako đã gϊếŧ chết Shunsuke Kobayashi như thế nào.

Kayako yêu Shunsuke Kobayashi, yêu đến phát cuồng, sẽ làm sao gϊếŧ chết người mà mình yêu quý nhất đây?

Trong phòng rất yên tĩnh, một bên em trai Toshio da trắng như bột mì, cộng thêm tiếng kêu như mèo cào vào lòng người, làm cho Kiều Cương không khỏi có chút tê dại.

Sau đó, theo âm thanh một tiếng vật nặng rơi xuống, Tống Viễn xuống tới rồi. . .

Tiếng vật thể kéo lê trên mặt đất, rõ ràng truyền vào trong tai Kiều Cương.

Lúc này điện thoại của Kiều Cương vang lên, là điện thoại của Takeo Saeki, hắn ta vừa mới gϊếŧ vợ của Shunsuke Kobayashi.

Giản Hạ đáng thương. . .

Kiều Cương vì hắn ai điếu.

Tống Viễn xuất hiện, diễn xuất hoàn mỹ của hắn làm rung động thế giới của Kayako.

Chính là Kiều Cương trong lúc nhất thời cũng bị dọa không nhẹ, Tống Viễn từ trên cầu thang bò xuống bắt đầu từng bước từng bước bám lên người Kiều Cương.Kiều Cương không phải đang diễn xuất mà chân cẳng đã thật sự nhuyễn, không thể nhúc nhích, ngây ngốc lăng lăng nhìn gương mặt đang từ từ tới gần của Tống Viễn.

Mùi máu tươi nồng đậm từ trên người đối phương truyền tới, Kiều Cương nhắm mắt lại.

Đợi một phút đồng hồ, hai phút, ba phút. . .

Cái cổ đang ngẩng ra của Kiều cương đã hơi mỏi, hắn có chút cứng ngắc nói: "Cái kia. . . Ngươi thế nào còn chưa ra tay?"

Tống Viễn nhẹ nhàng ở bên cổ hắn thổi một hơi, Kiều Cương run rẩy một chút, vài tia đỏ ửng lan lên trên khuôn mặt, hắn có chút xấu hổ buồn bực nói: "Ngươi cũng không xem đây là lúc nào, ngươi muốn làm gì?"

"Vậy ngươi nói. . . Ta nên làm gì?"

Tay của Tống Viễn đã vói vào trong quần Kiều Cương, trượt xuống dưới.

"Ngươi bây giờ nên lập tức gϊếŧ ta, kết thúc bộ phim này."

"Nga?" Tống Viễn nghiêng nghiêng đầu, "Thế nhưng trong phim cũng không có thấy Kayako gϊếŧ Shunsuke Kobayashi a."

". . . Cái gì?"

"Trong phim chỉ chiếu cảnh Kayako bò qua hướng Shunsuke Kobayashi, nhưng cũng không có chứng minh Shunsuke Kobayashi thực sự đã chết nga."

Tống Viễn mỉm cười, Kiều Cương nhất thời cảm thấy nụ cười này xấu xa đến nói không nên lời.

"Cho nên. . . Việc ta làm bây giờ cũng không có ảnh hưởng đến kịch bản a."

"Ngươi cái này —— "

Khốn nạn đê tiện vô sỉ!

Nửa câu sau của Kiều Cương còn chưa tuôn ra, đã bị đôi môi mềm mại của đối phương đổ lại vào trong bụng.

Bạn Toshio đáng thương ở kế bên tuân theo mệnh lệnh của "Mụ mụ", tay bưng lỗ tai, ngoan ngoãn ngồi chồm hổm quay mặt vào tường.

Trong đêm tối thỉnh thoảnh truyền ra tiếng rêи ɾỉ thống khổ của nam nhân, làm cho sau đó vô số người sợ hãi không chịu nổi, nơi được xưng là căn nhà kinh khủng nhất của Nhật Bản, lại tăng thêm một câu chuyện.

NO. 2《 Tomie 》

Khi heo hồng viết xong nét bút cuối cùng lên trên sách, bộ phim thứ hai của hai người cũng đã được quyết định.

Bọn họ phải đi vào, là thế giới của《 Tomie 》.

《 Tomie 》 là tác phẩm tiêu biểu của magaka Junji Ito Nhật Bản, Tomie là một cô gái vô cùng xinh đẹp, sắc đẹp của nàng tràn ngập sức mạnh kỳ dị ma quỷ, có thể làm cho tất cả mọi người đàn ông từng tiếp xúc với cô ta đều đánh mất lý trí, điên cuồng yêu cô ấy đồng thời cũng điên cuồng mà cắt xé cô ấy.

Mỗi bộ phận thân thể của cô ta sau khi rời khỏi bản thể, đều sẽ phân tách thành cơ thể Tomie mới, đồng thời các nàng cũng không ngừng muốn gϊếŧ chết đối phương.

Loại năng lực cực kỳ biếи ŧɦái này, cùng với tính cách ác liệt méo mó của cô ta, tạo nên một con quái vật, một con quái vật có sức hấp dẫn chết người đối với đàn ông.

Tống Viễn ở trong đó, sắm vai chính là một con quái vật như vậy.

( Tống Viễn: vì sao mỗi lần đều là ta phải diễn vai nữ. . . )

Mà rất đáng thương, Kiều Cương cho đến bây giờ lưng cũng chưa thể thẳng nổi, lại là nam diễn viên chính trong câu chuyện.

Bắt đầu của câu chuyện, là vào một buổi tối trong con hẻm nhỏ, Kiều Cương ở trên đường về nhà, gặp phải tiểu thư Tomie vừa bị một tên lưu manh đâm cho một dao.

Tống Viễn té trên mặt đất, trên y phục tất cả đều là máu.

Kiều Cương chấp nhận yêu cầu vi phạm lẽ thường, từ chối vào bệnh viện mà nhờ đem chôn chính mình trên núi của đối phương .

Tuân thủ lời hứa, Kiều Cương chôn Tống Viễn trên núi dưới một thân cây.

Nhưng sự việc quái dị đã xảy ra, Kiều Cương vừa mới lấp đất xong, lại nghe thấy đối phương đang kêu tên hắn.

Thế nhưng. . . Đối phương rõ ràng là đã chết!

Hắn lúc nãy đã xác nhận tiếng tim đập của đối phương chính xác đã dừng lại.

Kiều Cương vô cùng hoảng sợ một lần nữa đào đất lên, phát hiện tiếng nói không phát ra từ miệng, mà là từ. . . bụng hắn!

Ở chỗ đối phương bị dao đâm trúng, mọc ra một gương mặt quái dị! Đồng thời hình dạng của gương mặt đó giống Tống Viễn y như đúc!

Bản thân Kiều Cương lúc đó có chút choáng váng, bộ phim này sao lại tởm lợm như thế a?

Đổi lại là người khác thấy tình huống này nhất định là chạy mất dép? Ai còn ngu ngốc đứng thở ra ở đây? Gặp phải người quả quyết chút, nhất định sẽ cầm thùng xăng tưới lên châm lửa đốt chết con yêu quái này! Gương mặt có đẹp thế nào thì lúc này cũng vô dụng a! Ai lại xem sắc đẹp còn quan trọng hơn tính mạng mình chứ?

Kiều Cương ở trong lòng oán giận nội dung kịch bản không hợp lý, một bên dựa theo yêu cầu, cầm con dao cắt bỏ gương mặt trên người Tống Viễn.

Lần này còn không làm hắn ói hết cơm tối ra.

Gương mặt cắt đi được hắn dùng y phục bao lại, thừa dịp đêm khuya vắng người ôm về nhà.

Về đến nhà , Kiều Cương đặt gương mặt lên tấm nệm mềm mại, sắc mặt của Tống Viễn cũng cực kỳ khó coi.

( Tống Viễn: lời vô ích! Phá hư hình tượng của ta như thế còn không tức sao? )

Kiều Cương nhớ tới sự bực bội của chính mình lúc nãy, không khỏi đối với Tống Viễn có vài phần đồng tình.

Đem quần áo dính máu bỏ vào máy giặt, Kiều Cương đứng ở dưới nước kỳ cọ nghĩ, đây đều là chuyện gì a!

Kiều Cương sau khi thu dọn bản thân sạch sẽ, cầm khăn nóng lau mặt cho Tống Viễn, bộ dạng đối phương hơi vô tình, mệt mỏi dán trên gối. Mà Kiều Cương có nhìn như thế nào cũng thấy hình dạng chỉ có một gương mặt của đối phương là vô cùng kỳ quái.

Lúc đi ngủ, Tống Viễn yêu cầu ngủ ở bên gối đầu của Kiều Cương, đã bị vô tình cự tuyệt.

Nói giỡn sao, hắn còn không muốn ngày mai thức dậy bị hù chết.

Dựa theo tính tình của tiểu thư Tomie, chỉ còn lại gương mặt cô ta cũng sẽ không hiền lành.

Tùy hứng, kiêu căng, tôn sùng hư vinh, cô ta sai bảo tiểu nam nhân nguyên bản trong kịch bản quay mòng mòng không nói, lại còn vô cùng khinh thường anh ta.

Đương nhiên bạn Tống Viễn của chúng ta sẽ không như vậy, trên thực tế hắn do vạn phần lo lắng mình chỉ còn có khuôn mặt sẽ bị Kiều Cương ghét bỏ, mà biểu hiện vô cùng khôn khéo hiền thục.



Mà Kiều Cương sau khi nhìn cái hình dạng này thuận mắt rồi, quả thật cảm thấy cũng không tệ lắm, chí ít không cần suốt ngày lo lắng hắn lúc nào chẳng phân biệt được thời gian địa điểm quấy rầy mình.

Sự thực chứng minh, ý chí sống còn của Tomie đại tỷ mạnh mẽ không gì sánh được. Đối với kẻ mà chỉ dựa vào máu là có thể phân chia như cô ta mà nói, từ một gương mặt khôi phục lại chỉ là một việc cỏn con.

Mỗi ngày đúng giờ ăn thức ăn tràn đầy tình yêu của Kiều Cương, sự “phát triển” của Tống Viễn có chút khả quan. Không bao lâu đã mọc thành một cái đầu hoàn chỉnh, thậm chí còn mọc ra tay chân nhỏ xíu.

Đối với kẻ ngày ngày nhìn hắn “lớn lên”, Kiều Cương giống như đang nhìn con mình trưởng thành, trong lòng ắt sinh ra một tia cảm giác lạ lẫm.

Tiệc vui chóng tàn, Kiều Cương biết chính chủ đã sắp tìm đến cửa.

Y theo diễn biến kịch bản, "Tống Viễn " bị chôn trên núi, lập tức sẽ tìm tới gϊếŧ chết Tống Viễn bên cạnh hắn.

Mà nhiệm vụ của hắn bất quá chỉ là ở trong nhà chờ "Tống Viễn" tìm được mình, nghe xong khıêυ khí©h của đối phương đi gϊếŧ Tống Viễn ở trong nhà là được.

Nói tóm lại, đây là một thế giới biếи ŧɦái, Tomie là một cô gái biếи ŧɦái.

Kiều Cương tự nhận là sẽ hoàn thành vô cùng thuận lợi dễ dàng, trong một ngày sau buổi chiều nghênh đón kết cục ——

"Ân. . . Không nên. . ."

Trong phòng truyền đến tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào đủ để làm cho bất cứ kẻ nào xui xẻo nghe được phải đỏ mặt tía tai.

Kiều Cương đỏ mặt, con mắt bị trêu chọc đến hầu như muốn rơi lệ, vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ nhìn người trước mặt: ". . . Tại sao có thể như vậy?"

Tống Viễn ở phía trước liếʍ liếʍ khoé mắt ướŧ áŧ của hắn, "Ha hả, ta cũng không nghĩ tới. . . Trò chơi quả thật có thể chơi như vậy."

Kiều Cương nhịn xuống tiếng rêи ɾỉ sắp ra khỏi miệng, nói: "Các ngươi. . . Mau buông. . ."

"Các ngươi" đương nhiên là chỉ số nhiều, hiện tại đang không kiêng nể gì cả vuốt ve đùa bỡn thân thể Kiều Cương, đương nhiên cũng không chỉ là một vị.

Âm hiểm giả dối, tràn đầy độc tài, Tống Viễn lúc nào có thể chia sẽ người yêu của mình? Đáp án đương nhiên là không có khả năng.

Kiều Cương khóc không ra nước mắt, nhìn phía trước một trái một phải hai người đang liếʍ mυ"ŧ hai điểm trước ngực hắn.

Hai gương mặt tuấn tú giống y như nhau, đó là hai người Tống Viễn.

"Không nên. . . Vô liêm sỉ! Mau buông tay!"

"Buông tay? Ngươi cho rằng có thể sao?"

Người ở phía sau cười khẽ tăng sức nắm hạ thân đang gắng gượng của hắn, ngón tay nhỏ bé không ngừng ma sát trên đỉnh.

Kiều Cương ngẩng đầu, lộ ra cần cổ thon dài, gian nan hít vào một ngụm khí. Kế bên lập tức có người thấy được khe hở đem môi dán vào, giống như liếʍ mυ"ŧ, giống như cắn xé đùa giỡn trong miệng hắn.

Cảm giác toàn thân trên dưới tất cả những điểm mẫn cảm đều bị người dùng tay hoặc dùng môi chơi đùa, tin tưởng không ai có thể chống lại, mặc dù nghĩ sai nhưng không thể chống cự bể dục trầm luân, bộ não không thể suy xét, Kiều Cương chỉ có thể nghe theo phản ứng nguyên thuỷ của thân thể.

Kiều Cương trăm triệu không ngờ nguyên bản gặp mặt "một người" Tống Viễn, quả thật đã biến thành ngày hội của " các Tống Viễn".

Đồng dạng lý trí đồng dạng giảo hoạt đồng dạng vô sỉ, các Tống Viễn nhất trí đồng ý tự gϊếŧ lẫn nhau thật là không sáng suốt, liên hợp cùng một chỗ hưởng thụ bữa tiệc Kiều Cương mới thật sự là sự lựa chọn hoàn hảo.

Kết quả là, Kiều Cương liền trở thành món ăn trên dĩa của " các Tống Viễn". ngay cả một chỗ trống giãy dụa cũng không có, đã bị trói vào trên giường ở một nhà trọ gần nhất.

Năng lực sinh sản của Tomie mạnh mẽ như thế nào?"Tống Viễn" ở xung quanh rốt cuộc có bao nhiêu? Kiều Cương khả năng không biết, nhưng hắn biết, giữa các "Tống Viễn" đối với sự tồn tại của nhau rất nhạy cảm, trong một thời gian ngắn, quán trọ này đã tụ tập không ít "Tống Viễn ", hơn nữa đội ngũ này còn đang không ngừng mở rộng.

Tiếng kêu của Kiều Cương cũng dần dần chuyển từ mạnh mẽ uy lực thành yếu ớt khàn giọng . Hắn quả thực hoài nghi cuộc đời này có thể xuống giường được hay không.

Cảm giác được chỗ sâu trong của thân thể có một luồng nhiệt như muốn tổn thương nội bộ tuôn vào, khí quan mềm mại từ trong tiểu huyện sưng đỏ nóng bỏng rút ra, cùng lúc đó, hầu như không có khoảng cách, một cái khác cố sức sáp vào.

Rên la đến sắp mất tiếng, Kiều Cương đỏ mắt trừng người trước mặt, mắng: "Đồ khốn nạn. . ."

"Bảo bối, tiếng nói của ngươi thực sự là mê người."

Tống Viễn nói xong cố sức đâm vào, nước mắt nam nhi đã nhịn thật lâu của Kiều Cương rốt cuộc không chịu nổi nữa tiết ra.

Hắn cuối cùng đã hiễu rõ, vì sao người chế tác ban đầu phải đem vai Tomie này đặt ra là nữ giới.

NO. 3《 thất dạ quái đàm 》

[The Ring 0]

Thông qua kháng nghị nghiêm trọng của bạn Kiều Cương, vai kinh dị trong phim lần này là do hắn đảm nhiệm.

Sáng tác có ý nghĩ quan trọng trọng lịch sử phim kinh dị Nhật Bản, 《 thất dạ quái đàm 》diễn viên đương nhiên là tiểu thư Sadako.

Mà kẻ ở trong hai bộ phim trước chiếm hết tiện nghi, Tống Viễn trái lại thật không ngờ, điều không phải là diễn viên có phân lượng nặng nhất, chồng trước của nữ ký giả Saito, Ikuma Heihachirou , mà là một gã nho nhỏ, ở trong phim tục xưng là vai phụ.

Sadako bị Dr.Ikuma Heihachirou đẩy vào trong giếng, Sadako tràn ngập oán hận, lợi dụng băng ghi hình làm môi giới, không ngừng gϊếŧ người.

Trong đó Ikuma Heihachirou do diễn viên khách mời là Lâm Hiển thủ vai.

( Lâm Hiển cười nhìn Kiều Cương: ngoan a, ta sẽ tận lực dịu dàng với ngươi. )

( Kiều Cương: . . . )

Cho rằng chính mình là người nông nô đã trở mình thành công, Kiều Cương vui vẻ ca hát, hợp tác rất thoả mãn, tiểu thư Sadako lên sân khấu rất đơn giản, sau khi từ trong giếng leo lên, cơ bản sẽ không có chuyện của hắn rồi.

Ngoại trừ cái giếng đó quá tối quá sâu không thích hợp để trèo lắm, chính là sau khi trèo ra rồi nghe được tiếng thét quá chói tai.

Vì vậy, khó có được gặp phải một người không có la hét, Kiều Cương mới từ trong TV bò ra phân nửa, liền hiếu kỳ nhìn thoáng qua một chút.

"A ——!"

Mọi người lần này rất vinh hạnh nghe được tiếng kêu thảm thiết của tiểu thư Sadako.

"Ngươi thế nào ở chỗ này? !"

Ngón tay Kiều Cương chỉ về phía trước hơi run run.

Tống Viễn rất vô tội, đương nhiên là vai diễn của hắn yêu cầu ở chỗ này.

Kiều Cương hận không thể chui lại vào trong TV, nhưng còn chưa kịp hành động thì đã bị người ta nắm được.

Tống Viễn rất dịu dàng nói với hắn: "Người yêu dấu, ta giúp ngươi một tay là được rồi."

Nói xong, đối phương khẩn cấp đem Kiều Cương lôi đi ra, sau đó bàn tay mò vào trong áo choàng rộng thùng thình của hắn.

"Bộ đồ này thật là dễ cởi, ngươi sau này hãy mặc đồ này luôn nha, không cần thay đổi."

"Đồ khốn. . . Buông!"

"Ngoan, lập tức được rồi."

"Ô ô. . . Đau nhức chết ta rồi. . ."

"Không đau không đau, đây hôn một cái."

"Ngươi —— ngô ngô!"

Kiều Cương có thể là tiểu thư Sadako đáng thương nhất trong lịch sử. . .

Cuối cùng, cả ba bộ phim nhựa đều thuận lợi hoàn thành, thực sự là đáng mừng.

Heo hồng cầm DVD vừa mới quay xong, vô cùng vui vẻ, cái này Diêm Vương và Phán Quan đại nhân xem nhất định rất thoã mãn, tiền thưởng cuối năm của nó kỳ này chắc chắn cũng sẽ hậu hĩnh hơn nhiều.

Đứng ở trong nhạc nền là tiếng kêu thảm thiết của Kiều Cương truyền ra từ khu vườn kiểu Nhật, heo hồng gật gật cái đầu to.

Thật đúng là một kết thúc vui vẻ a. . .