Chương 1

Bây giờ nhớ lại, nguồn gốc của mọi sự kinh khủng và quỷ dị đều là từ đám tang đó mà ra, khởi nguồn từ ngày đó, cuộc sống của hắn đã bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo.

Kiều Cương nhận được bức thư này vào một buổi sáng, xen lẫn giữa những phong thư khác màu đen của nó có vẻ dị thường bắt mắt.

Đây là thiệp mời tang lễ, người qua đời là bạn học thời cao trung của hắn, Tống Viễn.

Tống Viễn ở trong trí nhớ hắn rất mờ nhạt, thậm chí ngay cả hình dáng đều không nhớ rõ, trong ký ức chỉ là mớ tóc mái thật dài, gần như che hết con mắt, và thân mình hình như luôn luôn co rụt.

Kiều Cương tính cách ngay thẳng rộng rãi, thích vận động, thích kết giao bạn bè, đường tình cảm tốt, hình dáng đẹp, chỉ là thành tích không được, hơn nữa nhà lại nghèo, tốt nghiệp cao trung liền ra ngoài xã hội làm việc, tới một xưởng sửa xe học chút tay nghề, tuỳ tiện kiếm cơm. Tiền lương cũng không nhiều, mấy trăm đồng một tháng, bao cơm trưa.

Lẽ ra với dáng dấp anh tuấn của hắn, vóc người lại cao, tới mấy chổ quán rượu nhà hàng làm một chức bảo vệ nho nhỏ hay gì đó, tiền kiếm được so với cái này vẫn nhiều hơn. Nhưng hắn nghĩ là một kẻ cơ bắp, có một nghề trong người, so với dùng sức trẻ tuỳ tiện kiếm ăn tốt hơn nhiều.

Hơn nữa, hắn thích xe, tuy rằng bản thân mua không nổi, có thể nhìn thôi cũng tốt rồi. Có chút thời gian, còn có thể lắp ráp xe của khách hàng, làm riết rồi thành nghiện.

Tự hỏi hết lần này tới lần khác, Kiều Cương quyết định đi. Rất nhiều bạn học thời cao trung đều đã không còn liên hệ, năm đó phần lớn đều vào học đại học; còn thi không đậu, nhưng trong nhà có chút tiền, cũng có thể tìm được một trường không lí tưởng lắm; còn như thật tệ, cũng có thể đi tư vấn bảo hiểm, đi chào hàng vân vân. Như hắn làm lao động chân tay, thật đúng là chẳng có mấy người.

Tống Viễn trong nhà có tiền, thành tích cũng rất tốt, nghe nói thi đậu vào một trường trọng điểm ở phía bắc.

Có thể là sổ thông tin trước đây có ghi địa chỉ liên hệ của hắn? Cũng không biết bọn họ làm thế nào tìm được địa chỉ bây giờ. Nhưng mà nghĩ lại, cũng nên hiểu cho tâm tư nhà người ta, vì tiễn con trai ra đi cho chu toàn, người nhà cũng đã không dễ dàng.

Lục ra một bộ đồ tương đối chỉnh tề, hắn không có âu phục, trong tủ quần áo đều là áo thun chữ T và quần jean, bộ duy nhất có thể mặc ra ngoài, chỉ có một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen.

Tốt xấu gì cũng có thể gặp người rồi, như vậy cũng không tính là quá thất lễ.

Tang lễ là ngày kia, vừa vặn đúng Chủ Nhật, không đυ.ng chạm tới ngày làm việc.

Kiều Cương đi tới tang lễ, rất bất ngờ thấy được người quen, cũng là bạn học cao trung trước đây, Tôn Tân.

Tôn Tân và hắn trước đây cùng thuộc đội bóng rổ, quan hệ giữa hai người không tệ lắm, thành tích của Tôn Tân cũng không tốt, lúc thi vào trường cao đẳng chỉ được hai trăm mấy điểm, người lớn trong nhà phải chi ít tiền, mới kiếm được một trường đại học trung bình cho hắn vào.

Nghe nói hai nhà Tôn Tân và Tống Viễn quan hệ rất tốt, thường xuyên qua lại.

Kiều Cương gặp được người quen thật vui mừng, cúng điếu xong, hai người ngồi một chỗ trò chuyện lúc lâu.

Tôn Tân thổn thức không thôi: "Ngươi nói hắn tuổi trẻ đầy hứa hẹn, thế nào như thế liền đi thôi?"

Tính lại thì bọn họ đều cùng tuổi, Kiều Cương năm nay vừa hai mươi bốn.

Trên linh đường bày hình chụp của Tống Viễn, rất khác trước đây, tóc cắt ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, lộ ra vầng trán và đôi mắt xinh đẹp, như vậy xem ra, hắn thật đúng là một mỹ nam tử, tấm ảnh chụp giống như hình nghệ thuật, rất có sắc thái của ngôi sao.

"Thế nào? Rất tuấn tú phải không?"

Thấy Kiều Cương nhìn ảnh, Tôn Tân nở nụ cười: "Nhìn hình chụp, nhận không ra bộ dạng trước đây của tên nhóc này phải không? Tấm hình này là ta kéo hắn đi chụp đấy! Không nghĩ tới a, phải dùng ở chỗ này rồi."

Tôn Tân cười khổ, có chút buồn bã.

Kiều Cương cũng hơi thổn thức, có thể là ông trời không thích người quá mức ưu tú chăng.

Nhìn người tới người lui, hắn đột nhiên phát hiện một vấn đề: "Được rồi, ta nhìn đã nửa ngày, trừ ngươi ra không gặp được bạn học khác a, những người khác đều không nhận được thiệp mời sao?"

Tôn Tân nhăn mặt: "Hắn bình thường không thích qua lại với người khác, như vậy, ngoại trừ đồng nghiệp cùng làm việc, bạn học từ tiểu học đến đại học một cái địa chỉ liên hệ cũng không có, muốn tìm cũng chẳng biết đâu mà tìm, ta còn tưởng rằng ngươi nghe được tin tức mới tới."

Kiều Cương đột nghiên cảm thấy rất kỳ quái, như vậy thiệp mới kia là từ đâu mà tới?

Chẳng lẽ là gửi nhầm rồi?

Không phải a, tên người nhận viết rõ ràng là tên hắn.

Mà người gửi...

Kiều Cương lấy tấm thiệp mời trong quần ra, phần đề chữ mặt trên là ——

Tống Viễn.

Kiều Cương kinh hãi, lúc đó không có chú ý, tên trên mặt thư, phải là tên cha mẹ hắn mới đúng chứ?

Thế nào lại là bản thân?

"Có vấn đề gì sao?"

Tôn Tân nhìn dáng vẻ của khác thường của hắn, hỏi: "Thiệp mời đó có vấn đề gì sao?"

Kiều Cương vội vã thu lại thiệp mời: "A... Không có gì vấn đề."

Hẳn là viết sai rồi...

Sau đó Tôn Tân đi an ủi mẹ Tống Viễn, cha Tống Viễn bản thân có bệnh, lại không chấp nhận được cái chết của con trai, đã phát bệnh phải nhập viện.

Tống phu nhân không khóc, nhưng loại biểu hiện bình tĩnh này khiến Kiều Cương nhìn đều cảm thấy khổ sở.

Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, là nỗi đau thương lớn nhất trên đời này.

Đứng một hồi, báo với Tôn Tân một tiếng, hắn chuẩn bị rời khỏi. Đi ra tới cửa, bỗng nhiên gặp một cô bé.

Cô bé mặc chiếc váy bồng bồng dày tới gối, áo sơ mi điềm xuyết đường viền hoa, tóc dài đen như mực, dịu dàng rủ trên vai, con mắt rất lớn, môi nho nhỏ giống như nụ hoa. Trên tay bế một con gấu bông to bằng phân nửa người mình, cô bé giống như con búp bê trong tủ kính, tinh xảo xinh đẹp.

Kiều Cương nhìn đường nét của cô bé có năm phần giống Tống Viễn, biết đây hẳn là em gái duy nhất của Tống Viễn, năm nay mười tuổi.

Đối với một em bé búp bê xinh đẹp như thế, người ta đều rất có hảo cảm, Kiều Cương ngồi chồm hổm trước mặt cô bé, dụ cô bé nói chuyện.

Cô gái nhỏ nhìn hắn, không nói cũng không cười, mặc kệ Kiều Cương có dỗ thế nào, trên mặt trước sau đều không có biểu hiện, chỉ là nhìn hắn.

Từ trong ánh mắt, cũng nhìn không ra nửa điểm cảm xúc.

Kiều Cương bất đắc dĩ, lấy ra một viên kẹo đặt trên tay cô bé.

Hắn mới vừa ra khỏi cửa, liền nghe thấy tiếng nói của cô bé phía sau.

"Tạm biệt anh trai."

Hắn xoay người, cô gái nhỏ vẫn như vậy nhìn hắn.

Kiều Cương cười một cái, em gái nhỏ này cũng rất khả ái a.

Về đến nhà, xem thử thời gian cũng không còn sớm, Kiều Cương lấy ra khỏi tủ lạnh hai cái trứng, một bên nấu nước, một bên chiên trứng.

Tùy tiện giải quyết xong bữa cơm, đã là buổi tối bảy giờ rồi.

Lúc này di động của Kiều Cương vang lên, là nhạc chuông "Đôraêmon", do bạn gái hắn cài, nói là nghe thấy tiếng chông như thế liền biết là điện thoại cô ấy gọi tới.

"Uy, Tiểu Vũ a, anh đã ăn xong rồi... Buổi chiều năm giờ mới về tới..."

Tiểu Vũ là một cô gái đáng yêu, rất đơn thuần rất nhu thuận, chính là một cô gái nhu mì hễ có chuyện là đều sẽ hỏi ý kiến Kiều Cương một chút. Một cô gái như vậy rất thỏa mãn tâm lý độc chiếm của con trai, Kiều Cương rất thích cô ấy.

Hai người một năm trước bắt đầu quen nhau, mỗi ngày đều nói chuyện điện thoại một lần, có đôi khi trò chuyện cả hàng mấy giờ.

Buông điện thoại, bạn cùng phòng Giản Hạ còn không có trở về.

Phỏng chừng tiểu tử này ở bên ngoài tán gái, buổi tối sẽ không về rồi.

Xem TV một chút, Kiều Cương liền đi tắm, ngủ.

Cả đêm ngủ không ngon, càng ngủ càng lạnh. Ngày tháng bảy, bình thường Kiều Cương ở trần ngủ còn ra mồ hôi, bây giờ quấn mền mùa đông trên người mà vẫn thấy lạnh.

Không phải sắp thay đồi thời tiết rồi chứ?

Kiều Cương mơ mơ màng màng, mơ hồ nghe được bên tai có tiếng người nói chuyện, tưởng Giản Hạ đã trở về, trong miệng lầm bầm.



"Đừng ồn."

Lại xoay người ra ngủ.

Sáng sớm thứ hai ngủ dậy, Kiều Cương rửa mặt xong, tới phòng tên nhóc kia gọi hắn rời giường, kết quả thấy trên giường trống trơn, xem bộ cả buối tối chẳng có người ngủ.

Kiều Cương gãi gãi đầu, vậy không phải là đêm qua mình ngủ hồ đồ rồi sao?

Ở trên đường ăn bữa sáng, tới xưởng sửa xe, chào hỏi đồng nghiệp, hắn thay quần áo lao động bắt đầu làm việc.

Thật ra Kiều Cương rất thích công việc của mình, chính là tiền cầm ít một chút, nhưng ông chủ thấy hắn công tác chăm chỉ, nói tháng sau sẽ thưởng cho hắn, tính lại hắn để dành được cũng hơn một nghìn rồi, như vậy tiết kiệm nhiều một chút, hắn cũng có thể mua một chiếc xe máy chạy.

Lần lần xa hơn, sau đó có tiền, chính mình cũng mở một xưởng sửa xe.

Tuy rằng nguyện vọng này hiện tại thoạt nhìn có chút xa xôi, nhưng hắn tin tưởng sẽ có ngày được như vậy.

Tới buổi trưa, nhà hàng ở gần đó tới đưa cơm, ông chủ bọn họ đặt cơm ở nhà hàng nhỏ này đã lâu, quán này vừa rẻ vừa vệ sinh, người ăn cơm yên tâm, tay nghề cũng không tệ, những món ăn gia đình bình thường làm rất ngon miệng, có đôi khi tan ca, cơm tối hắn cũng tới đó giải quyết.

Mở nhà hàng là một cặp vợ chồng, có một đứa con gái hơn mười tuổi, lớn lên giống như một đoá hoa, bình thường lúc rảnh rỗi sẽ ở trong tiệm phụ giúp cha mẹ.

Buổi trưa hôm nay tới đưa cơm chính là cô bé kia, cô bé nhanh tay lẹ chân lấy cơm hộp ra, kêu mọi người qua lấy phần của mình.

Trong số đồng nghiệp có một người tên là Văn Đại Dũng, người này tiếng tăm rất xấu, nhìn thấy con gái xinh xắn một chút, trong miệng liền không sạch sẽ, bị ông chủ nói thật nhiều lần, vẫn cứ như vậy không thay đổi.

Cô bé này hôm nay mặc một chiếc áo đầm hoa, lộ ra hai cánh tay ngó sen trắng như tuyết, và hai cái chân nhỏ trơn bóng trắng nõn.

Văn Đại Dũng hai mắt nhìn đăm đăm, lúc lấy hộp cơm tay bắt đầu không thành thật, cô bé vừa thẹn lại vừa giận, cũng không dám lộ ra, chỉ mang nước mắt lưng tròng trốn hắn, những người khác cũng chỉ làm như không thấy được.

Kiều Cương thấy tức giận trong lòng, một cước liền đá vào đùi hắn.

"Tiểu tử ngươi có biết xấu hổ hay không, có như thế làm hại cô bé nhỏ xíu sao? Muốn ôm con gái về nhà ôm lão bà của ngươi kìa, đừng ở đây bắt nạt người khác!"

Văn Đại Dũng bị đá cũng phát hoả, nhảy dựng lên mắng chửi.

"Liên quan gì tới mày? Thế nào, muốn cản đường đại gia ngươi? Phi, cũng không nghĩ thử xem mình là cái giống gì!"

Đồng nghiệp bên cạnh thấy không thích hợp, nhao nhao tới khuyên bảo.

Kiều Cương ngẩng cao cổ: "Thế nào, việc này ta vẫn muốn quản đó, ngươi dám thế nào?"

Văn Đại Dũng vừa bị đá một cước, trên mặt không nhịn được, nghe Kiều Cương nói, hắc hắc cười nhạt: "Dù thế nào, ngày hôm nay không giáo huấn thằng nhãi này một chút, ta sẽ không mang họ Văn!" Nói rồi một quyền liền đánh tới.

Kiều Cương không chú ý, bị đánh trúng một đấm. Hắn sờ sờ khoé miệng bị phá, lập tức một quyền đáp lễ qua. Hai người ngươi một quyền ta một cước, phân đều phân không ra.

Tiểu cô nương nhìn sợ, chạy đi tìm ông chủ tới, lúc này hai người mới bị giật lại.

Trên mặt Văn Đại Dũng lúc xanh lúc hồng rất nhiều màu sắc, vết thương trên mặt Kiều Cương không nhiều lắm, nhưng trên người đã trúng vài cú, bị thương cũng không nhẹ. Nếu không phải khi xuất thì hắn đã giành ưu thế rồi, tên đầu heo đó sao có thể so với hắn, nhớ lại lúc còn ở trong trường, những tên du côn, lưu manh gần đó đều không muốn đơn giản trêu chọc hắn, hắn đã đánh nhau là cứ như một kẻ không sợ chết ấy!

Đến lúc đi Văn Đại Dũng vẫn còn chửi bới, Kiều Cương sờ sờ khóe môi, nước bọt đều mang theo máu, nghĩ trên đường phải mua thuốc xức.

Liên tiếp mấy ngày sau, hắn cũng không dám đi gặp Tiểu Vũ, sợ cô ấy truy vấn vết thương trên mặt hắn.

Sau một ngày làm việc có chút quá mót, Kiều Cương gỡ xuống cái bao tay đầy dầu mỡ, rút một mớ giấy vệ sinh vào WC.

Xưởng sửa xe có một phòng WC phụ, chẳng phân nam nữ, chỉ có hai cái bệ xí.

Sau khi đi vào là một gian dựa vào tường, gian khác ở sát cửa số. gian dựa vào tường hơi khép hờ, để lại một khe nhỏ.

Kiều Cương theo thói quen kéo cửa gian đầu tiên, giật ra phân nửa mới phát hiện bên trong có người, từ phía dưới cửa có thể thấy được một đoạn quần màu đen. Hắn phản xạ nói câu áy náy, đi vào gian phía sau trong WC.

Đột nhiên trong lòng nghĩ có chút kỳ quái, vừa nãy hắn rõ ràng thấy cửa hé mở, ai lại đi đại tiện mà không đóng cửa a?

Hắn nhớ kỹ gian đó khoá cửa chưa hư, lúc mở rộng cửa người ở bên trong cũng không nói chuyện, thậm chí ngay cả khi hắn xin lỗi, bên trong vẫn không có một chút tiếng động.

Sau khi giải quyết vấn đề sinh lí, Kiều Cương kéo khóa kéo, lúc đi ra đang muốn mở lại cánh cửa kia coi thử, lúc này ngoài cửa đi vào một người, chính là kẻ mấy ngày hôm trước đánh nhau một trận với hắn, Văn Đại Dũng.

Mấy ngày nay bọn họ chẳng hề nói chuyện, Văn Đại Dũng thấy Kiều Cương, cũng ngạc nhiên một chút, vẻ mặt lập tức hung ác lên. Kiều Cương hừ lạnh một tiếng, lách qua người hắn ra ngoài.

Lúc đóng cửa, hắn thấy Văn Đại Dũng kéo cánh cửa gian WC thứ nhất đi vào.

Kiều Cương sửng sốt, sờ sờ đầu. Vậy ban nãy… là hắn hoa mắt sao?

Ngày thứ hai đi làm, nghe người ta nói Văn Đại Dũng đã chết, chết ở trong WC. Lúc tan tầm ngày hôm qua, dì lao công phát hiện cửa gian WC thứ nhất vẫn khoá, cho rằng còn có người, kêu nửa ngày cũng không ai đáp lại, kết quả gọi người phá cửa vào, phát hiện bên trong có một người, đang đứng thẳng tắp, vẻ mặt vặn vẹo kinh khủng, như là thấy được thứ gì đó rất đáng sợ.

Người nọ chính là Văn Đại Dũng.

Nghĩ đến ngày hôm qua ở trong WC thấy người mặc quần đen kia, Kiều Cương không hiểu vì sao thấy sống lưng một trận phát lạnh.

Thật sự là hắn hoa mắt sao?

Văn Đại Dũng bị chết rất không bình thường, có người nói hắn trêu chọc mấy thứ không sạch sẽ, trong lúc nhất thời lời đồn nổi lên bốn phía, cái WC kia cũng bị niêm phong, ông chủ còn cố ý mời một vị hòa thượng tới làm phép siêu độ.

Cũng không biết siêu độ chính là Văn Đại Dũng, hay là cái kia ác quỷ.

Người ngay thẳng không sợ ma quỷ, Kiều Cương nghĩ bản thân sống đường đường chính chính, chưa làm qua chuyện gì có lỗi với lương tâm, cho dù có oán quỷ đến đòi mạng, cũng không tới lượt hắn.

Cảnh sát tìm hắn nói chuyện, bởi vì trước khi gặp chuyện bọn họ từng có tranh chấp, Kiều Cương có động cơ và điều kiện gây án.

Nhưng có người thấy Kiều Cương ra khỏi cửa rồi, Văn Đại Dũng vừa mới đi vào, mà hôm đó Kiều Cương cũng không rời khỏi tầm nhìn của đồng nghiệp, cho nên Kiều Cương tuyệt đối không có đủ thời gian gây án.

Song song khám nghiệm tử thi cũng đã có kết quả, là nhồi máu cơ tim.

Liên tưởng đến hình dạng kinh khủng của hắn lúc đó, là cái gì làm hắn sợ như thế?

Khi đó hắn đến tột cùng là nhìn thấy gì?

Đây khả năng sẽ trở thành một bí mật không có lời giải đáp.

Về đến nhà Kiều Cương thấy Giản Hạ đang chuẩn bị bữa ăn, trong nồi cái lẩu hồng hồng đang sôi ùng ục, trong đĩa kế bên là đậu hũ đã xắt, thịt lát và nấm hương đã rửa, rau xanh và vân vân.

"Đã trở về? Vừa vặn có thể ăn, nhanh đi cầm chén đũa."

Kiều Cương vui vẻ chạy đi cầm chén tới, gấp gáp mò một miếng thịt dê bỏ vào miệng, bị nóng đến nhe răng trợn mắt.

"Chậm một chút, chậm một chút, giống y như quỷ chết đói đầu thai vậy."

Giản Hạ chậm rãi nhấn thịt, nhìn Kiều Cương như vậy cảm thấy buồn cười.

"Nháy dài nhăm nhon ya ( cái này ăn ngon nha )!"

Nhắc tới Giản Hạ người này a, tuy rằng đối với con gái có chút phong lưu có chút lỗ mãng, nhưng đối với bạn bè thật sự rất được.

Nhà ở hai người hùn tiền, gặp phải lúc Kiều Cương kinh tế khó khăn, hắn cũng sẽ không nói hai lời liền đem tiền ứng trước, chờ Kiều Cương có tiền trả lại hắn, cho tới bây giờ chưa từng nghe hắn mở miệng đòi bao giờ.

Về phương diện làm cơm, tuy rằng chỉ biết toàn các món nhỏ như trứng các loại và rau trộn, cũng còn hơn Kiều Cương chỉ biết nấu mì gói.

Trong việc nhà, quần áo đều giặt chung, quét dọn phòng khách, bếp và vệ sinh, quy định xoay vòng mỗi người một ngày, nhưng quy định này chống đỡ không được bao lâu liền sập cái rầm. Hai tên xú nam nhân ở chung thì cần bao nhiêu sạch sẽ? Biểu hiện bên ngoài thì sao chứ, thực sự là quá mất thời gian mà, ai nhìn không vừa mắt thì đi làm.

Nói như vậy, con quỷ đáng thương tất nhiên không phải Kiều Cương.

Việc Kiều Cương thích nhất, chính là tại lúc Giản Hạ một bên phỉ nhổ hắn một bên quét tước, đá đá cái chân cái mông hắn và vân vân.

Nói tóm lại, Giản Hạ tên bạn này bản chất thật tốt, biểu hiện cũng thật ưu tú.

Cơm nước xong, bởi vì là bữa cơm Giản Hạ làm, Kiều Cương rất tự giác đi rửa chén.

Buổi tối, Kiều Cương mở TV coi đá bóng, Giản Hạ chơi trò chơi máy tính, hai người không quấy nhiễu nhau.



Chuần bị đi ngủ, Kiều Cương cầm quần áo thay và khăn tắm vào phòng tắm chẳng được bao lâu, Giản Hạ đã đập rầm rầm vào cửa.

"Bạn thân, nhanh lên một chút! Ta sắp không nín được rồi!"

Kiều Cương vừa mới lấy xà phòng thơm kì cọ khắp mình, cả người trơn trượt, trong miệng mắng: "Tên tiểu tử thối này có ý định bất chính? Thế nào cứ chờ ta tắm là lại tiêu chảy?"

Giản Hạ ở ngoài cửa van xin: "Con người có ba việc cấp, đây ta có thể khống chế sao? Van cầu ngươi mau cho ta vào."

Kiều Cương thở dài, rất nhanh xối sạch bọt xà phòng trên người, đang dùng khăn tắm lau khô, Giản Hạ đã nhịn không được xông vào, đều do thói quen bình thường không khoá cửa của hắn.

"Xin lỗi a, ngại quá ngại quá." Giản Hạ chẳng thèm nhìn hắn, chạy thẳng đến bồn cầu. Thư thái rồi, hắn mới giương mắt nhìn tên con trai đang trần trụi, điệu bộ sắc lang mở miệng, "Anh đẹp trai, vóc người rất được nha."

Kiều Cương lườm hắn một cái, quấn khăn tắm lên hông, đi thẳng ra ngoài.

Giải quyết vấn đề sinh lí xong, Giản Hạ cả người nhẹ nhàng khoan khoái, đi ra thấy Kiều Cương mặc quần đùi sọc, đang đứng ở sân thượng ăn táo.

Giản Hạ đi qua, giỡn giỡn bóp mông hắn: "Ân, thực sự là vừa vểnh vừa co dãn a."

Kiều Cương một cước đạp qua: "Tìm chết phải không?"

Giản Hạ làm bộ né tránh: "Không dám không dám."

Trêu ghẹo một hồi, Kiều Cương ăn táo xong trở về phòng đi ngủ.

Ngày thứ hai, hẹn Tiểu Vũ tan tầm đi dạo phố, ăn uống xong, buổi sáng đến giờ thức dậy, Giản Hạ tên đầu heo này còn không có rời giường, Kiều Cương sắp muộn nên kêu hắn hai tiếng rồi liền ra khỏi cửa.

Sau khi tan ca hắn đến trường đón Tiểu Vũ, sau đó hai người đi dạo phố trước, rồi mới thương lượng tới đâu ăn.

Không nghĩ tới lúc này trên phố còn đông người như vậy, vẫn còn thương trường hoạt động, đoàn người trước cửa rộn ràng nhốn nháo, Kiều Cương sợ hai người bị tách ra, vươn tay nắm tay cô ấy.

Bàn tay hơi lạnh lẽo, Kiều Cương không khỏi nắm chặt một chút.

Tiểu Vũ tâm tình tốt, đi qua khỏi đoàn người, thấy được một cửa tiệm trang sức, hưng phấn mà chạy qua, chạy đến phân nửa phát hiện bạn trai chưa theo kịp, xoay người nghi hoặc nhìn hắn.

Kiều Cương đang ngơ ngác nhìn tay của mình. Hắn vừa... Rõ ràng nắm chính là Tiểu Vũ a.

Bây giờ là năm giờ chiều, mặt trời vẫn như cũ ở trên đỉnh đầu toả ra những tia nắng cuối cùng.

Chính là bây giờ thậm chí có thể nói là nóng bức, nhưng trong lòng bàn tay Kiều Cương toàn là mồ hôi lạnh.

Tiểu Vũ nghĩ có chút kỳ quái, chạy đến trước mặt hắn: "Làm sao vậy ngươi? Trúng tà hả?"

Trúng tà ——

Hắn vừa trúng tà sao?

Kiều Cương xoa bóp tay mình, hắn là người không tin vào quỷ thần, trời còn sáng sủa lại có quỷ?

Có thể là gần đây nghỉ ngơi không tốt, xuất hiện ảo giác.

Kiều Cương thấy Tiểu Vũ lo lắng cười nói không có việc gì, sau đó nắm tay nàng đi vào cửa tiệm trang sức.

So với ban nãy, trong tay bây giờ rõ ràng nhỏ đi một ít, hơn nữa mềm mại ấm áp như ngọc, cùng với cảm giác băng lãnh lúc đó hoàn toàn bất đồng.

Loại cảm giác lạnh lẽo này, hiện tại vẫn còn bám trên da thịt, gạt đi không được.

Kiều Cương tinh thần khẩn trương, chẳng còn tâm tư dạo phố.

Tiểu Vũ trái lại đối với cửa hiệu nhỏ này thấy rất hứng thú, cầm một đôi bông tay hình lông chim thích thú không buông. Cuối cùng Kiều Cương mua đôi bông tai, ở tại chỗ đeo vào lỗ tai của Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ vui vẻ nắm tay hắn ra khỏi cửa, hình dạng xinh đẹp đáng yêu càng tôn thêm vẻ đẹp của cô ấy.

Sau khi ăn cơm xong, Kiều Cương tiễn Tiểu Vũ về nhà.

Ở dưới nhà nàng, Tiểu Vũ đầu tiên là nhỏ giọng tạm biệt hắn, sau đó kiễng chân hôn mặt hắn một cái, rồu chạy nhanh như bay vào nhà. Kiều Cương xoa xoa chỗ trên mặt còn lưu lại hơi ấm, cười ngây ngô một chút.

Con gái thực sự là những sinh vật đáng yêu, thế giới nếu như thiếu đi các nàng, thật không thú vị biết bao.

Ở dưới lầu đứng một lúc, chờ nhà Tiểu Vũ sáng lên ánh đèn, hắn mới yên tâm mà trở về.

Vào trong nhà, phòng khách một mảnh đen kịt.

Kiều Cương mở đèn lên, thấy cửa gian phòng Giản Hạ vẫn đóng, đồ đạc trong nhà vẫn y như lúc hắn ra khỏi cửa. Lo lắng tiểu tử này có phải bệnh rồi hay không, hắn sang đó gõ cửa.

Không ai đáp lại.

Kiều Cương thử xoay tay nắm, cửa không có khoá.

Lo lắng bên trong gặp chuyện không may, hắn giật cửa ra.

Bên trong cửa một mảnh đen kịt, trên giường chỉ có thể mơ hồ thấy có người nằm ở mặt trên.

Công tắt đèn ở ngay trên vách tường sát cửa, Kiều Cương bật tắt một chút, đèn vẫn chẳng sáng, có lẽ là hư rồi.

Hắn đầu tiên nhẹ nhàng kêu têu Giản Hạ, kêu nửa ngày không nghe thấy động tĩnh.

Kiều Cương cảm thấy quái lạ, đi tới muốn nhìn một chút xem hắn có phải sốt rần lên rồi không.

Đi tới bên giường, đột nhiên nghe được hắn hừ một tiếng.

Kiều Cương hơi chút có chút an tâm: "Thế nào, khó chịu sao? Ngươi cứ như vậy ngủ một ngày chẳng ngồi dậy?"

Trên giường không rõ ừ một tiếng.

Kiều Cương cau mày: "Vậy sao được, cả ngày chẳng ăn gì chắc là đói bụng rồi, ta đi nấu cho ngươi tô mì gói. Nếu như thực sự khó chịu, chúng ta sẽ đi bệnh viện khám trước."

Cách một lát, Giản Hạ mới phát ra âm thanh: "không... muốn..."

Kiều Cương nghe không rõ ràng, đến gần một chút hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

"... không... muốn... đi..."

Kiều Cương bất đắc dĩ, vẫn giống như trẻ con vậy.

"Được được, chúng ta không đi bệnh viện, vậy ngươi phải ăn chút gì đó, ta đi nấu mì cho ngươi, nhiều ít gì thì cũng phải ăn một chút."

Đối phương lần này không nói gì.

Kiều Cương cho rằng hắn đồng ý rồi, vì vậy đứng dậy vào bếp nấu mì cho hắn ăn.

Nấu cũng không nhiều lắm, chỉ đến nửa chén, trên mặt còn có hành xắt, mùi rất thơm.

Bưng chén mì vào trong phòng, Kiều Cương đầu tiên là đặt mì ở trên bàn, sau đó qua nâng hắn dậy cho dựa vào đầu giường.

Kiều Cương sờ người hắn, cảm thấy hơi lạnh, quả nhiên là bệnh rồi.

Bưng chén, thổi mì cho nguội rồi đút lên miệng hắn.

Không biết có phải vì bệnh rồi hay không, mà động tác hắn há mồm có chút bất thường, giống như tứ chi không phối hợp, lúc nãy dìu hắn ngồi dậy, cũng cảm thấy cứng ngắt rất cổ quái.

Trong bóng tối không thấy rõ gương mặt hắn, chỉ có thể mơ hồ trông thấy đường viền.

Hàm răng nhai phát ra âm thanh rất nhỏ, vang lên trong căn phòng tĩnh lặng quái dị, giống như bị phóng đại mấy lần, rõ ràng không gì sánh được.

Hai người một người đút, một người ăn, đều không nói gì.

Không tiếng động ăn xong một chén mì, Kiều Cương lại dìu hắn nằm xuống, sau đó mới trở về gian phòng của mình nghỉ ngơi.