Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quý Thứ Năm

Chương 8: Ân nhân

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tɧẩʍ ɖυ có chút kinh ngạc. "Tôi không muốn nhận..." Nghe Tɧẩʍ ɖυ giải thích xong, sắc mặt Tạ Tân Chiêu cũng thả lỏng, khóe miệng hơi cong lên. "Đi thôi." Lúc hai người về đến nhà thì đã hơi muộn.

Tầng 1 tối tăm trống vắng, mơ hồ có tiếng chơi game truyền từ phòng của Thẩm Tùng Nguyên từ trên lầu hai xuống.

Tạ Tân Chiêu về phòng, tùy tay để balo lên ghế dựa, rút ly trà sữa ra. Trà sữa đã lạnh ngắt, bên ngoài cốc có hơi ướt.

Tạ Tân Chiêu cầm lấy trà sữa rồi đi đến cái ao bên cạnh phòng bếp.

Dùng ống hút chọc thủng lớp vỏ, cánh tay cầm ly hơi nghiêng.

Chất lỏng nháy mắt chảy ào ạt ra từ lỗ nhỏ, vị trà sữa cũng nhanh chóng tràn ngập trong không gian. Có vài giọt còn rơi xuống ngón tay thon dài trắng nõn của anh. Rất nhanh đã trở nên dính nhớp.

Tạ Tân Chiêu ghét bỏ àm nhíu mi. Đổ hết trà sữa xong, cái ly trống trơn bị anh tùy tay ném vào thùng rác. "Bịch" một tiếng. Tạ Tân Chiêu vặn vòi nước, tỉ mỉ rửa sạch mười ngón tay.

Thẩm Tùng Nguyên chơi xong một ván game, hò hét ầm ĩ đến nỗi khô cả cô.

Cậu bỏ tai nghe xuống rồi xuống lầu lấy nước.

Vừa ngâm nga hát đi đến cửa phòng bếp, thình lình nhìn thấy một dáng người cao lớn trong bóng đêm, sợ tới mức giật mình.

Cậu vội vàng bật đèn lên, tức thì thở phào nhẹ nhõm. "Anh Chiêu, sao anh không bật đèn lên? Làm em giật cả mình."

Cậu hít hít mũi: "Sao lại có mùi trà sữa nhỉ?"

Người kia vẫn không hoang mang mà rửa tay xong, xoay người thấp giọng nói: "Anh uống."

Thẩm Tùng Nguyên nhìn thoáng qua ly trà sữa trong thùng rác, hiểu rõ mà "ồ" một tiếng. "Trà sữa quán này dạo này nổi tiếng lắm, anh cũng thích hả? Hay là mai em gọi mấy cốc?"

"Không cần."

Tạ Tân Chiêu đang định đi ra ngoài thì dừng lại, xoay người nhìn cậu: "Uống không ngon." Anh để lại một câu đánh giá rồi chậm rãi rời đi.

Thẩm Tùng Nguyên ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng của Tạ Tân Chiêu. Sau một lúc cậu gãi gãi đầu mình. Nhỏ giọng thì thầm: "Mình thấy ngon phết mà."

-

Buổi sáng thứ bảy, Tɧẩʍ ɖυ đang thu dọn đồ trong phòng thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cô đi tới mở cửa, gương mặt của Tạ Tân Chiêu xuất hiện ở trước mắt.

Anh đã thay sang đồng phục mùa hè, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác đen liền mũ, trên tay xách balo.

Tóc được xử lý chỉnh tề, là dáng vẻ thiếu niên sạch sẽ tươi mát.

Giống như bụi hoa vốn dĩ đã xinh đẹp nay lại được tỉ mỉ săn sóc, nói không rõ là khác ở đâu nhưng lại đẹp hơn so với bình thường.

Anh rũ mắt nhìn Tɧẩʍ ɖυ rồi thấp giọng hỏi: "Cậu xong chưa?"

"Sắp rồi."

"Vậy tôi có thể vào trong chờ không?"

Tɧẩʍ ɖυ gật đầu, nhường đường cho cậu đi vào.

Tạ Tân Chiêu đi vào theo cô, để balo sang một bên. "Ngồi không?"

Tɧẩʍ ɖυ chỉ chiếc ghế dựa ở trước bàn học.

Tạ Tân Chiêu lắc đầu, hai tay đút túi, một chân vắt chéo, lưng tựa ở thành tủ lẳng lặng ngắm nhìn nữ sinh trong phòng.

Tɧẩʍ ɖυ cũng đã thay sang đồng phục mùa hè, tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng, cô cúi đầu kiểm tra đồ vật trong balo.

Cô đứng bên cửa sổ, nghiêng người với ánh sáng, vài sợi lông tơ trên cần cổ thon dài được ánh mặt trời nhuộm thành màu kim sắc nhàn nhạt.

Cô rất gầy, đồng phục của trường mặc trên người cô có vẻ rộng thùng thình.

Áo sơmi màu trắng dưới ánh sáng có hơi mỏng, mờ mờ nhìn thấy được đường viền áo ngực bên trong.

Áo ngực rất ôm người, dáng người lả lướt cũng mơ hồ cảm nhận được.

Tạ Tân Chiêu chớp chớp mắt, ánh mắt chuyển đến trên mặt cô, ngây ngốc nhìn chằm chằm chóp mũi Tɧẩʍ ɖυ.

Tɧẩʍ ɖυ cũng cảm nhận được ánh mắt của Tạ Tân Chiêu, nhưng cũng không để ý.

Cô không nhanh không chậm mà kiểm tra xong balo, mặc áo khoác rồi đội mũ che nắng xong mới nhìn về phía Tạ Tân Chiêu đang đứng một bên: "Đi thôi."

Tạ Tân Chiêu gật đầu đi theo cô. Hai người một trước một sau đi xuống dưới lầu, vừa vặn gặp Trần Ương ở đó.

Trần Ương thấy hai người mặc đồng phục thì có hơi kinh ngạc.

Tɧẩʍ ɖυ chủ động giải thích: "Trường học tụi cháu có hoạt động, chắc chúng cháu sẽ về muộn đấy ạ." T

rần ương ngây người gật đầu.

Tạ Tân Chiêu cũng lễ phép nói: "Cô không cần chuẩn bị bữa tối cho chúng cháu đâu."

Trần Ương cười cười: "Biết rồi, các cháu đi chú ý an toàn, muộn quá thì phải gọi điện về để bảo chú đi đón."

Nhìn theo hai người rời đi, Trần Ương giương mắt nhìn phòng của Thẩm Tùng Nguyên ở trên lầu.

Cửa phòng đóng chặt không có chút động tĩnh.

Không cần phải nói, nhất định là đêm qua thức khuya chơi game, bây giờ vẫn còn đang ngủ.

Trần Ương lắc đầu rồi thở dài.

Có đôi khi bà thấy thật sự không công bằng.

Trong nhà có ba đứa, vì sao con bà lại cố tình là đứa không có tiền đồ nhất?

-

Khi hai người đến Nhất Trung, Lưu Nguyên Nguyên đã tới rồi.

Bên cạnh cô nàng còn có một nam sinh cao ráo, dưới chân là balo màu đen to đùng, vừa nhìn là biết trang bị đầy đủ mọi thứ.
« Chương TrướcChương Tiếp »