Chương 13.2

"Em đãi chị uống đồ lạnh nhé." Thẩm Tùng Nguyên đưa mắt ra hiệu đi về phía trước. Tɧẩʍ ɖυ lắc đầu: "Không cần. Chị đi về trước." "Này, chị đi ngay như vậy khiến em cảm thấy rất áy náy." Thẩm Tùng Nguyên kêu lên.

Tɧẩʍ ɖυ đang muốn đáp lời, đột nhiên dưới chân vang lên một tiếng "bộp". Một chai nước suối chỉ còn một nửa rơi xuống đất bên cạnh chân hai người.

Tɧẩʍ ɖυ ngẩng đầu, đột nhiên giật mình.

Trước mắt có một hàng nam sinh đang đứng dựa vào lan can hành lang lầu hai.

Trong số đó có vài gương mặt quen thuộc, là những người vừa mới đi trước mặt cô lúc nãy.

Tên đầu đinh thậm chí không thèm che giấu ánh mắt, nhìn chằm chằm vào cô. "Xin lỗi nhé Thẩm Tùng Nguyên." Nam sinh tóc vàng đứng bên tên đầu đinh cười hì hì khoát tay. "Cmn, mày cố ý?"

Thẩm Tùng Nguyên chửi ầm lên.

Tên tóc vàng kia cũng không tỏ vẻ khó chịu, cười tủm tỉm tiếp tục nói: "Đây là bạn gái của cậu sao? Xinh đấy!"

Giọng điệu ngả ngớn của hắn làm cho Tɧẩʍ ɖυ cảm thấy không thoải mái.

Cô nhíu mày, cụp mắt xuống không muốn nhìn về phía lầu hai.

Không cần nghi ngờ, bọn họ cố ý. Thẩm Tùng Nguyên tức giận đáp lại: "Mẹ kiếp!" Tɧẩʍ ɖυ không muốn tiếp tục ở lại nên kéo áo Thẩm Tùng Nguyên.

"Chị đi đây, em trở về học đi."

"Em tiễn chị!" Thẩm Tùng Nguyên thấy Tɧẩʍ ɖυ xoay người, vội vàng đuổi theo, cùng cô đi về phía cổng trường.

"Những người đó là bạn học của em?"

Tɧẩʍ ɖυ không phải kiểu người thích lo chuyện bao đồng, nhưng những nam sinh kia để lại cho cô ấn tượng không tốt, không biết vì sao nhưng cô lại cảm thấy không thích.

Thẩm Tùng Nguyên "A" một tiếng, vội vàng trả lời: "Khác lớp ạ."

Tɧẩʍ ɖυ gật đầu. Ra tới cổng trường, cô dặn dò thêm một câu. "Những người đó nhìn không giống người tốt, em vẫn nên ít qua lại cùng với bọn họ thôi."

"Em biết rổi, biết rồi."

Thẩm Tùng Nguyên gạt ngang lời nói của Tɧẩʍ ɖυ, giục cô ngồi vào xe.

Tɧẩʍ ɖυ thấy cậu không muốn nói nhiều, Tɧẩʍ ɖυ cũng không nói gì thêm nữa.

Cô tạm biệt với Thẩm Tùng Nguyên rồi lên xe trở về nhà.

*

Trên đường trở về nhà, Tɧẩʍ ɖυ nhận được cuộc gọi của Lưu Nguyên Nguyên, hỏi cô buổi tối thứ sáu có rảnh hay không. Lưu Nguyên Nguyên muốn chụp thêm cảnh mọi người cùng nhau đốt pháo hoa.

"Đến lúc đó cậu với Tạ Tân Chiêu cùng nhau tới."

Lưu Nguyên Nguyên cười vài tiếng, "Đây hẳn là cảnh cuối cùng. Quay xong mình mời các cậu ăn cơm!"

Tɧẩʍ ɖυ cười đáp lại, rồi cúp điện thoại.

Kì thi đại học đã kết thúc nhưng Tạ Tân Chiêu vẫn chưa trở về nhà. Cả ngày cũng chỉ ở trong phòng, không biết đang làm gì trong đó. Lúc Tɧẩʍ ɖυ về đến nhà, Tạ Tân Chiêu đang ngồi dựa vào sofa đọc sách.

Nghe thấy động tĩnh, anh đặt sách xuông rồi đi tới chỗ cô đứng, nhìn chằm chằm vào Tɧẩʍ ɖυ.

"Cậu vừa đi đâu về vậy?"

Tɧẩʍ ɖυ khom lưng đổi giày.

"Đua chứng minh thư cho Thẩm Tùng Nguyên."

Ánh mắt của Tạ Tân Chiêu dừng ở cổ áo hình chữ V của cô vài giây, lông mày hơi nhíu lại.

"Sao không nói với tôi?" Tɧẩʍ ɖυ treo mũ lên, có chút khó hiểu quay đầu lại.

"Nói cái gì với cậu?" Tạ Tân Chiêu bĩu môi: "Sao cậu lại đối tốt với em ấy như vậy?"

Tɧẩʍ ɖυ sửng sốt.

Tạ Tân Chiêu có chút không được tự nhiên nhìn sang chỗ khác:"Ý tôi là, tôi có thể thay cậu đưa cho em ấy."

Tɧẩʍ ɖυ hé môi: "Tôi thấy cậu gần đây rất bận." Tạ Tân Chiêu im lặng, một lúc sau mới lên tiếng.

Giọng nói có chút không vui: "Vài ngày nữa tôi phải trở về nhà." Tɧẩʍ ɖυ gật đầu, khẽ "ừ" một tiếng.

Lướt qua anh đi về phía bồn rửa tay.

Tạ Tân Chiêu đi theo sau cô.

Khi Tɧẩʍ ɖυ rửa tay, Tạ Tân Chiêu nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô. Giữa tiếng nước bắn tung toé, cô nghe thấy giọng của Tạ Tân Chiêu. "Cậu hy vọng tôi trở về sớm một chút hay trễ một chút?"

Tɧẩʍ ɖυ dừng động tác rửa tay một chút, ngữ khí bình tĩnh lãnh đạm đáp: "Đều được, tuỳ vào ý của cậu."

Tạ Tân Chiêu không đáp lại. Sau khi Tɧẩʍ ɖυ rửa tay xong, quay người lại đã không còn thấy bóng dáng của Tạ Tân Chiêu.

*

Chẳng bao lâu là đến thứ sáu.

Lưu Nguyên Nguyên gọi mười mấy người bạn chung lớp ở lại để cùng nhau chụp ảnh.

Đồng thời mời mọi người cùng nhau ăn thịt nướng.

Địa điểm là một quán ăn khuya cách trường học không xa.

Bọn họ đến ngay lúc trong tiệm đã chật ních người, cả đám đành kê một chiếc bàn dài ở bên ngoài. Không khí vào buổi tối mùa hè đều là khô nóng. Ông chủ mang ra cho bọn họ một chiếc quạt lớn màu đen.

Cắm điện vào, cánh quạt bắt đầu quay.

Bóng đèn được lắp đơn giản trên những tán cây.

Ánh đèn lờ mờ, quạt quay vù vù và những ca khúc nhạc pop vang lên từ con phố ở phía đối diện.

Những con côn trùng nhỏ bay nhảy điên cuồng trong đêm hè, như báo trước cho những thiếu niên trên bàn rằng họ sắp bắt đầu bước vào thế giới người lớn kỳ cục này. Vừa kết thúc kì thi đại học, mọi người đều thả lỏng hết mình.

Các chàng trai nổi hứng muốn uống rượu. Lưu Nguyên Nguyên cũng chỉ nhắc nhỏ họ vài câu, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc chụp ảnh liền mặc kệ, cô nàng nhiệt tình đảm nhận vị trí cameraman, giúp mọi người quay phim.