Chương 7

Trên bầu trời vang một tiếng lớn! Con rùa ra sân!

Mặc dù mọi người luôn nói, vừa thấy đã yêu nhất định sẽ rất là ngắn ngủi, nhưng Mộc Sâm Sâm lại không cho là như vậy. Nhìn căn phòng trống, Mộc Sâm Sâm mất mát cởϊ qυầи áo còn lại trên người xuống, sau đó mở nước tắm. Rửa đi thân thể nóng ran, đồng thời để cho thân thể mệt mỏi được thả lỏng.

Tựa dâu vào bồn tắm, Mộc Sâm Sâm trong miệng lặp đi lặp lai tên mình. "Mộc Sâm Sâm... Mộc Sâm Sâm... thật khó nghe như vậy sao? làm sao mới rồi còn tốt lắm, khi nghe tên mình liền bỏ đi chứ? Chẳng lẽ đúng như lời cô ta mình chỉ là khách qua đường?

Bên này Mộc Sâm Sâm còn đang trong phòng tắm rối rắm với cái tên của mình, thì nơi khác Khâu Dĩ Tình cũng không thể tốt hơn được. Tại sao chỉ vì một cái tên mà cô lại vứt bỏ trinh tiết của Mộc Sâm Sâm? đây đúng là một vấn đề đáng để tìm hiểu. Thật ra nguyên nhân cũng không hề đơn giản như vậy, chính cô cũng không nghĩ muốn tổn thương cô gái khác.

Mặc dù Mộc Sâm Sâm dáng vẻ cực kỳ yêu nghiệt, hành động lại tùy tiện, nhưng không thể thoát khỏi nhãn pháp của Khâu Dĩ Tình. Khi nãy cảm xúc đυ.ng chạm của hai người đầy mạnh mẽ, Khâu Dĩ Tình có thể cảm nhận được đối với chuyện giường chiếu vẫn còn xa lạ. Khi mình cúi xuống cởϊ qυầи nàng thì ánh mắt đó không phải là khát vọng mà là một sự tò mò.

Nếu như ánh kia khiến Khâu Dĩ Tình sinh ý dừng lại, vậy thì tấm thẻ căn cước kia chính là đầy đủ cho Khâu Dĩ Tình. Là thiên kim tập đoàn Khâu thị luôn mê muội tướng mạo chúng sinh, Khâu Dĩ Tình là một doanh nhân ở thành phố A, phàm những ai từng nghe qua nàng đều biết được tính cách của nàng.

Thích nữ nhân, có chứng sợ đàn ông nghiêm trọng, đổi bạn gái như thay quần áo, trải qua cùng nữ nhân so với người ăn cơm còn nhiều hơn. Cô gái như vậy khiến cho nữ nhân vừa ghen tị vừa mê muội, lại khiến nam nhân mê luyến mà ghi hận. Cho nên đối với Khâu Dĩ Tình luôn theo đuổi sự hoàn mỹ, sẽ không thể chì vì cái tên của nữ nhân mà vứt bỏ nàng.

Tắm Mộc Sâm Sâm vẫn cứ □ □ ra khỏi phòng tắm. Dù sao trước kia khi nàng còn lả thỏ, cũng đã nhiều năm xích͙ ɭõa, đột nhiên mặc quần áo, cũng có chút không quen. Đi vào căn phòng ngủ thộc về mình, đây là căn nhà của nàng ở lâu rồi, nhưng lại là lần đầu tiên đến đây. Chỉ khi bước vào giây đầu tiên dã cảm giác được sự ấm áp dị thường.

Trong phòng có hương thoang thoảng nhàn nhạt tựa như hương cỏ. Cái giường lớn củng chăn gói đều trắng tinh, chung quanh tường treo đầy hình của mình. Ngẩng đầu lên nhìn những bức hình kia, Mộc Sâm Sâm kinh ngạc phát hiện, mình trong hình không có tấm hình nào mặc đồ giống nhau. Bất kể cảnh vật hay là góc độ chụp, đều có một sự khác biệt nhỏ.

Duy nhất chỉ có một sự giống nhau, chính là trong mỗi tấm hình đều là nụ cười của mình.

Thật ra ai đã chụp những tấm hình này, Mộc Sâm Sâm cũng không thể nào biết được. Nhưng từ trong mỗi tấm hình có thể nhìn thấy dáng vẻ của mình, chụp hình của mình nhất định là một người rất yêu rất yêu mình.

Nằm trên giường thoải mái, nhưng lại không cách nào ngủ được, Mộc Sâm Sâm liền ngồi dậy, mặc quần áo đi ra ngoài. Mặc dù không biết đi đâu, nhưng Mộc Sâm Sâm muốn tìm một chỗ có người, không muốn ở nhà một mình. An tĩnh như vậy, khiến nàng cảm thấy sợ.

Hai mắt vô thần cứ thế đi, trong lúc vô tình liền nhìn thấy Khâu Dĩ Tình trong quán bar. Mộc Sâm Sâm không chút suy nghĩ liền vọt vào, hoàn toàn không chú ý đến bảo an gác bên ngoài nhìn mình ánh mắt kinh ngạc. Vào quán bar, tựa như vào một thế giới khác. Cho dù ban đêm thành phố A luôn sáng đèn, nhưng hiện tại lại hoàn toác khác.

Đây là một chỗ chán nản, mọi người ở đây có thể thoải mái xả stress, bỏ đi ràng buộc, làm một con người hoàn toàn khác. Mặc dù chỉ mới đến một lần, nhưng Mộc Sâm Sâm rất thích chỗ này. Thân là một con thỏ, nàng tự nhận không có gì áp lực. Mục đích đến đây cũng chỉ có một và cũng giống như là Khâu Dĩ Tình đi tìm người đẹp.

Có được mục tiêu Mộc Sâm Sâm cũng không thể chậm trễ thời gian nữa, đôi mắt giảo hoạt liền nhìn chằm chằm những người có vóc dáng xinh đẹp, hơn nữa nhìn vào những vị trí đặc thù. Một hồi, tầm mắt Mộc Sâm Sâm cũng bị người khác soi lại. Đại đa số người đẹp chỉ biết mỉm cười, bày tỏ không chút áp lực nào. Nhưng rất ít người, dùng ánh mắt muốn đem Mộc Sâm Sâm ăn tươi nuốt sống ánh mắt nhìn nàng không rời, như viết lời nói thầm: Cô nha đã đẹp như vậy rồi, còn nhìn tôi làm gì? Thị uy sao? Thị uy cái khỉ gì chứ?

Mộc Sâm Sâm đứng trong quán bar ngắm nhìn chung quanh, quá chuyên chú nên nàng không hề phát hiện luôn có đôi mắt theo dõi nàng từ khi nàng bước vào đây đang ngồi trong góc.

Tìm hồi lâu, Mộc Sâm Sâm cũng sắp hành động với những đối tượng là mỹ nữ, trong lúc các đại thúc đang bảo vệ mấy nữ còn hoài nghi thì nàng cũng tìm được một mục tiêu. Đó là một nữ nhân đang ngồi dựa vào tường, khác với mọi người nữ nhân này chỉ im lặng ngồi ở đó, không có bồi nàng, càng không có rượu trên bàn.

Vì liên quan đến ánh đèn, nên Mộc Sâm Sâm không thể nhìn rõ được biểu tình của nữ nhân này, nàng cũng chỉ có thể nhìn qua hình dáng để đoán xem cô ta có đẹp hay không. Mái tóc đen lười biếng xõa trên vai, bộ váy đen bó sát người khoe ra vòng eo nhỏ nhắn cùng bộ ngực đẫy đà. Do nữ nhân này đang đeo sợi dây chuyền kim cương trên cổ nên Mộc Sâm Sâm nhìn thấy cổ cô ta phát sáng.

Giống như là đại thúc thô bỉ nhìn chằm chằm hồi lâu, Mộc Sâm Sâm mới nuốt nước miếng đi tới. Mặc dù không phải đây là lần đầu nàng đến bar, nhưng cách câu dẫn người như vậy đây là lần đầu tiên nàng dùng tới. Vì vậy Mộc Sâm Sâm vừa đi, vừa cổ động cho bản thân mình, đồng thời bề ngoài làm vẻ như không sợ hãi, cười nhàn nhạt.

"Hi, người đẹp, cô đi một mình đúng không? Vậy thì tôi đến bồi cô tán gẫu một chút được không?" Học theo phim trong ti vi mấy câu khách sáo, Mộc Sâm Sâm cũng đang làm theo y như vậy. Vừa nói xong Mộc Sâm Sâm cũng không có chờ nữ nhân kia trả lời liền ngồi vào bên cạnh, từ mở chai rượu tự mình uống.

Nữ nhân kia cũng không thèm để ý tới Mộc Sâm Sâm, cùng không hề nổi nóng vì Mộc Sâm Sâm tùy tiện, chỉ là cúi đầu xuống thấp hơn, thậm chí còn sắp chạm tới ngực cô ta. Nhận thấy người bên cạnh khác thường, Mộc Sâm Sâm liền ôm vai nữ nhân. "Sao vậy? Người đẹp còn xấu hổ sao? Chúng ta đều là nữ nhân mà, có gì mà mắc cở."

Cho dù bị Mộc Sâm Sâm ôm nhưng nữ nhân kia cũng không có phản ứng, ngược lại mơ hồ tay vùi vào ngực Mộc Sâm Sâm. Nào ngờ con thỏ xinh đẹp ngu ngốc này trong lòng cũng đã sớm hồi hộp. Mỗ mồ, An An, các người nhìn thấy không? Không nghĩ tới Mộc Sâm Sâm ta còn có ngày hôm nay, say này các ngươi còn dám nói ta ngũ nữa hay không, nếu như ta thông mình lời các người nói, các ngươi cùng tìm một người đẹp như vậy tới ôm đi.

"Cô cảm thấy tôi thật là người đẹp sao?" Trong lúc Mộc Sâm Sâm còn đang mơ tưởng, thì nữ nhân trong ngực mở miệng nói chuyện. Mặc dù âm thanh nghe có chút lớn, nhưng Mộc Sâm Sâm cũng không có suy nghĩ nhiều. Nghe nữ nhân nói liền cười thật rực rỡ hần không thể đem cả mặt trời xuống chiếu vô.

"Dĩ nhiên, tôi cảm thấy cô rất đẹp, không biết tên cô là gì? Chúng ta kết bạn được không?" Mộc Sâm Sâm vừa hỏi vừa siết chặt eo nữ nhân kia. Cảm giác người trong ngực run rẩy, thân thể cũng khô nóng theo. Nữ nhân này không cự tuyệt mình ôm, có phải chứng minh là nàng cũng vui vẻ như mình không?

Tron lúc Mộc Sâm Sâm còn đang nghĩ, thì trời đất quay cuồng, thân thể bị đặt trên sofa. Mộc Sâm Sâm mở mắt nhìn đối diện mình là một khuôn mặt vô cùng hung tợn. Lông mày thô như là hai con sâu lông dính chặt trên mí mắt, hai mắt ti hí hận không thể thành một kẽ hở. Cho dù bôi cả n lớp phấn nhưng không thẻ nào che được tàng nhan khiến cho Mộc Sâm Sâm nôn mửa một trận, đáng sợ nhất là cái hạt bự chà bá trên mũi, còn có thêm cộng lông đen thấy gớm.

"Không phải cô nói tôi đẹp sao? tôi rất đẹp đúng không? mặc dù tôi là đàn ông, nhưng tôi đẹp hơn bất kỳ nữ nhân nào đúng không? cô có muốn cùng chung một chỗ với tôi? có thật không? tôi tên là Trương Vũ, cô có thể gọi tôi là Trương Mị Mị, vì tôi cảm thấy mấy con dê nhỏ rất là đáng yêu, nên gọi là Mị Mị." Cái vị giả nữ này vừa mở miệng, Mộc Sâm Sâm chỉ cảm thấy nguyên cái mùi thúi ngoắc đập vô mặt, sắp khiến nàng nghẹt thở. Cái uy lực này không thua gì cái cống thoát nước tích trữ trăm năm nước thúi.

Mộc Sâm Sâm cảm giác được tầm mắt mình dần dần mơ hồ, không phải là do thân thể có vấn đề, mà là bị dọa cho sợ. Bây giờ nàng cũng hiểu được, "Hanh phúc đến dễ dàng thì không có gì tốt đẹp." những lời này đúng là chân lí. Thì ra người đẹp cúi đầu không nói lời nào thì không nhất định sẽ là một người đẹp, rất có thể là soi đội lốt, giả làm cừu nhỏ như nên ngụy nương kinh khủng này.

Nếu như có thể Mộc Sâm Sâm muốn gất đi cho rồi, cái mặt kia càng lúc càng rõ, đang từ từ gần sát mình. Ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, ta sao mạng ta lại khổ như vậy a! tại sao đυ.ng phải nữ nhân hung thần ác sát lại là một ngụy nương a! Ngụy nương cũng được! Tại sao lại cho ta một người còn kinh tởm hơn cả ngụy nương!

"Sao vậy? không phải cô nói tôi đẹp sao? có phải tôi rất đẹp không, cô cảm thấy tự ti? Không xứng với tôi, yên tâm, bảo bối, tôi sẽ yêu cô thật tốt, tôi sẽ yêu cô cả đời." ngụy nương vừa nói, cái mặt dữ tợn liền dính vào. Mộc Sâm Sâm chỉ thấy từng trận kinh tởm trong dạ dày sắp trào ra, một cước đá văng ngụy nương trên người mình ra, chạy thật nhanh vào wc nữ.

Thật lâu, là cái bồn cầu cũng không dễ dàng, nó nhẫn nhục mang nặng, chịu đựng hành hạ tàn nhẫn của thế giới, nhưng cả đời không cách nào giải thoát được. Nhưng mà hành hạ trên thân thể còn linh hồn phải hưởng thụ thì không cách nào so sánh được. Cho nên để chờ đợi từng mỹ nữ tự chui đầu vào lưới, thì cái bồn cầu cũng sẽ vui vẻ nhận cái sứ mạng vinh quang này. Đây cũng là nguyên nhân cơ bản khiến bồn cầu trong wc nam có tỷ số tự sát nhiều hơn bồn cầu bên wc nữ.

Mộc Sâm Sâm quỳ xuống ói đến say sẩm mặt mày, đến nỗi ruột cũng sắp rơi ra. Rốt cuộc mệt lả, Mộc Sâm Sâm từ từ đứng dậy. Nhưng ngay lúc này lại không ngờ cái giày cao gót lại phản mình, làm mất trọng tâm liền ngã xuống.

Vốn nghĩ rằng sẽ tiếp xúc thân mật với sàn nhà, nhưng lại không ngờ tới, sàn nhà lại biến thành cái ôm trong ngực mềm mại, bên tai là âm thanh ôn nhu như là kẹo ngọt.

"Cô có ổn không?"

===///===

Tác giả có lời muốn nói

Khụ khụ... cho dù tui không nói thì mọi người chắc cũng biết âm thanh nhẹ nhàng ôn nhu như kẹo ngọt kia là ai rồi đúng không?

Vậy thì mọi người tiếp tục chờ đi. Xem thử thỏ dụ thụ làm sao bắt được rùa vạn năm thụ thành công, để áp người!

Ngoài ra còn một chuyện tui mún nói, rất nhiều người nhắn lại nói hy vọng tui ra chương mới, mà không phải nói tui ra cùng lúc hai chương, đối với đề nghị trên của mọi người. Tui đã suy nghĩ cẩn thận, nên quyết định tiếp nhận ý kiến. Cho nên khi viết xong văn tỷ muội, tui sẽ chuyên tâm viết bộ rùa thỏ, sẽ không viết bộ mới nữa.

Có người nói tui đăng chương mới quá chậm, một tuần cũng không thấy gì mới. Tui cũng không muốn giải thích nữa, nhưng tui muốn nói, tui không có cố ý làm nhiều thêm số chữ, đó chỉ là việc cần thiết mà thôi.

Mọi người có thể xem bộ đầu tiên của tui, chuyện nối tiếp chuyện nội dụng xuất hiện vô cùng chắc chắn, mỗi cái cũng có thể thấy được là người mới vừa bắt đầu viết. Mặc dù thời gian tui viết truyện chưa lâu, nhưng mỗi cái tui viết đều là thật lòng thật ý mà viết, không có gì là không nghiêm túc cả. Nếu mở hố mới tui sẽ nghiêm túc hoàn thành, sẽ không vì coi trọng cái này mà bỏ quên cái kia.

Các tác giả trong Tấn Giang, tui tự nhận là tốc độ của tui không quá chậm, bao nhiêu ngày đăng một chương cũng không thể đảm bảo được là ngày nào? Mọi người có đếm không? Tui hiện tại mỗi ngày luôn ra chương mới cho hai bộ, thứ bảy chủ nhật nghỉ ngơi, một tuần năm ngày, tốc đọ như tui muốn có ở jj cũng không có mấy ai đâu.

Cho nên hy vọng mọi người cho tui chút thời gian, tui sẽ kết thúc bộ Tiên Thương Chi Luyến, sao đó sẽ viết bộ rùa thỏ. Cám ơn mọi người ở đây, hôm nay tui nói hơi nhiều, thứ lỗi.

----------

Editor: viết truyện đắt khách quá cũng khổ ghê, thấy cũng tội mà thôi kệ... kkk dù sao bả cũng hoàn bộ này lâu rồi ^^