🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Editor: Hoàng Kỳ (Tiểu Jin)Thỏ xích lỏa, chẳng lẽ không đủ cám dỗ sao?Giống như là tinh linh trong đêm tối bay lượn, lại giống như loại ma túy kí©h thí©ɧ trí mạng. Giờ phút này Mộc Sâm Sâm đang ngơ ngác nhìn Khâu Dĩ Tĩnh đứng giữa sân khấu bộ dạng tự nhiên múa theo nhạc. Cô tựa như tinh tú rớt xuống nhân gian, cho dù bị mọi người xao nhãng, nhưng cũng sẽ có ngày cùng nhật nguyệt tranh giành.
Có lẽ là phát hiện ra ánh mắt kia quá mức nóng bỏng, Khâu Dĩ Tình liền đi thẳng xuống sân khấu đến chỗ Mộc Sâm Sâm. "Hey, xin chào, tôi là Khâu Dĩ Tình." Trước mắt là bàn tay trắng nõn đang lơ lửng của người nọ, bên tai lại là âm thanh thở dốc, Mộc Sâm Sâm vừa tính mở miệng, lời nói lại bị người khác cướp đi.
"Khâu giám đốc, cô ấy là người mẫu mới của công ty chúng ta vừa ký hợp đồng hôm nay, tên là Joan." Nhân viên ngồi bên cạnh thấy Mộc Sâm Sâm muốn trả lời câu hỏi của Khâu Dĩ Tĩnh, rất sợ cô đem cái tên chết người kia nói ra khỏi miệng, liền vội vã chặn họng trả lời. Khâu Dĩ Tĩnh cũng không để ý đến nhân viên đột nhiên xen ngang kia, ngược lại ánh mắt đang cẩn thận quan sát Mộc Sâm Sâm dưới ánh đèn. Mái tóc màu nâu hạt dẻ, một chút cũng không nhìn ra dấu vết của nhuộm thuốc. Khuôn mặt trái xoan nhỏ dài, hợp với ngũ quan tĩnh lặng, vừa có sự hài hòa của sự cổ điển phương đông cùng với phong cách thoải mái của tây âu.
"Xem ra mục tiêu kế tiếp rất tốt." Khâu Dĩ Tình trong lòng tự nói với mình như vậy, sau đó liền lách người ngồi bên cạnh Mộc Sâm Sâm. "Tóc của cô luôn là màu này? Cô là con lai?" Khâu Dĩ Tình vừa uống rượu, một bên tự nhiên mở miệng hỏi.
Nhưng bây giờ Mộc Sâm Sâm làm sao có thể tùy tiện mà trả lời cô? Hô hấp mang theo khí tức mê người của Khâu Dĩ Tình, mặc dù bởi vì vừa rồi nhảy múa nhiệt tình ra nhiều mồ hôi, nhưng lại khiến cô cảm thấy dễ ngửi đến dị thường. Chẳng qua những thứ này còn vẫn xa quá chưa đủ, càng muốn có, muốn có nhiều hơn nữa. Trong lúc vô tình, Mộc Sâm Sâm lại nhích người đến gần Khâu Dĩ Tình, cả người mơ hồ nằm trên người cô ấy.
"Cô thích phụ nữ?" Âm thanh hơi khàn khàn từ đỉnh đầu vang lên, vấn đề này khiến Mộc Sâm Sâm hơi ngẩn ra. Mình thật sự thích phụ nữ sao? Mộc Sâm Sâm tự hỏi chính mình. Từ khi ra mình chẳng qua cũng chỉ là một con thỏ nhỏ vô hại, căn bản cũng không biết cái gì gọi là thích hay không thích, chỉ biết mỗi ngày xỉ vả hai cái răng gặm củ cà rốt.
Sau khi trưởng thành, thì phát hiện gian tình của muội muội và mỗ mỗ, Mộc Sâm Sâm mới biết, thì ra thỏ cái cùng có thể thích thỏ cái. Sau đó... nhìn thấy bộ dạng mỗ mỗ biến thành người, nhìn qua là một nữ sinh rất đáng yêu. Vì vậy nhìn trong ti vi biết được cái gọi là con người, mới biết được hình dạng con người. Biết nam, biết nữ. Nhưng cho dù mình biết tới nam cũng là loài sinh vật đang tồn tại, nhưng sự chú ý cho đến giờ cũng chỉ đặt trên người nữ nhân.
Như vậy, chắc là mình thích thỏ cái... a... không... là con người chứ?
"Ừ..." Mặc dù hơi lâu, nhưng Khâu Dĩ Tình vẫn nghe thấy được Mộc Sâm Sâm trả lời. Khóe miệng cong lên một nụ cười, sau đó nắm tay Mộc Sâm Sâm từ trong quán bar kéo đến WC. Tuy Mộc Sâm Sâm so với Khâu Dĩ Tình cao hơn một chút, nhưng lại hệt như đứa đứa bé mặc cho cô dắt đi, đủ để thấy mỹ nữ có bao nhiêu cám dỗ lớn.
Vách ngăn nhỏ chen vào hai người, cơ hồ là thân thể dán lên thân thể, không khí trong nháy mắt trở nên mập mờ, Khâu Dĩ Tình ngước đầu nhìn ánh mắt có chút mê ly của Mộc Sâm Sâm, du͙© vọиɠ trong mắt dường như muốn bắn hết ra ngoài. Cô cũng không nghĩ tới trrong bữa tiệc họp mặt hôm nay lại đυ.ng phải một vưu vật như vậy, hận không thể ở nơi này mà muốn cô ấy.
"Joan, em đang câu dẫn tôi sao? Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, tôi sợ mình sẽ không nhịn được nữa." Khâu Dĩ Tình dùng tay vuốt ve sau lưng Mộc Sâm Sâm, một bên tựa đầu lên vai cô nói. "Hả? Câu dẫn cô? Tôi làm sao biết câu dẫn cô? Rõ ràng... rõ ràng là cô đang câu dẫn tôi mới đúng chứ?"
Mộc Sâm Sâm phản bác Khâu Dĩ Tình, không biết tại sao, khi mình vừa nghe đến cái câu 'câu dẫn' này, thì trong đầu lại nhớ đến cái con hồ ly tinh chết tiệt hay khi dễ mình mấy trăm năm trước. Nghĩ tới trước kia mình cũng luôn bị nàng đè trên cây như vậy, trên một ngọn núi giả, trên vườn hoa, sau đó nhìn bộ dạng nàng túm lấy mình cầm lên chơi đùa, cũng khiến cho toàn thân Mộc Sâm Sâm khô nóng lên.
"Ha ha, xem ra cưng rất muốn, nếu như vậy, vậy để chúng ta điên cuồng một lần cũng tốt." Khâu Dĩ Tình vừa nói xong đôi môi căng mọng liền đè ép lên. Hương vị ngọt ngào giống như khí tức trong miệng lan tràn, Mộc Sâm Sâm để mặc Khâu Dĩ Tình đem lưỡi càn rỡ quấy phá trong miệng mình, sau đó không kiềm hãm được mà đáp lại.
Một nụ hôn nóng bỏng, tình một đêm hoàn mỹ bắt đầu. Nhìn Mộc Sâm Sâm anh mắt dần trở nên mê ly, Khâu Dĩ Tình cười, bắt đầu cởi đồ của Mộc Sâm Sâm. Nhưng ngạy tại lúc này, nhà vệ sinh vốn dõ đang yên tĩnh lại phát ra âm thanh ầm ầm, thậm chí còn kèm theo cả tiếng nước chảy.
Hai người còn chưa hiểu đây là chuyện gì, liền thấy nắp bồn cầu đột nhiên bật lên, đùng một tiếng rớt xuống đất. Làn nước lạnh như băng đột nhiên từ đỉnh đầu tưới xuống, không khỏi làm cho hai người rùng mình một cái, nhưng mà đáng sợ nhất là, nước trong bồn cầu này bình thường người ta dùng để rửa....
"Mẹ nó!" Khâu Dĩ Tình lớn tiếng hét một câu thô tục, sau đó đi khỏi phòng vệ sinh, để Mộc Sâm Sâm đứng một mình ở đó. Bất chấp nước lạnh như băng, Mộc Sâm Sâm trợn tròn mắt nhìn cả cái phòng nhếch nhác, mới vừa rồi trong nháy mắt nước bồn cầu bắn ra, mình lại cảm nhận được link khí đến từ hắn.
Mặc dù trong lòng mang theo nghi ngờ, nhưng Mộc Sâm Sâm cũng không muốn nghĩ nhiều nữa liền dừng lại. Đơn giản chỉnh sửa lại quần áo liền vội vã rời đi. Cho nên cô cũng không phát hiện được người trong gian phòng vệ sinh cuối đang đứng cách một khe cửa.
Đến khi Mộc Sâm Sâm quay lại bàn tiệc, những đồng nghiệp cùng tới đã nói cho cô biếT Khâu Dĩ Tình đã đi khỏi đây. Nếu người đẹp đi, Mộc Sâm Sâm cũng nghĩ mình ở lại không cần thiết. Từ từ đi khỏi quán bar, lại nhớ đến mình còn chưa tìm được chỗ ở.
Gió lạnh tùy ý thổi qua, khiến cho bộ quần áo vốn đã ướt không có cánh nào chống lạnh. Nhìn người qua lại trên đường phố, co cẳng chạy tới rừng cây bên kia. Chỉ trong một giay, một người đẹp trong thế giới này liền biến mất. Hệt như tinh linh bị rơi mất, vội vàng đến, mà vội vàng đi, thậm chí đến cả cái rắm cũng không lưu lại, chỉ để lại một bộ quần áo cùng một đôi giày cao gót.
Trên đường tình nhân nắm tay nhau tản bộ, đột nhiên vang lên tiếng hét chói tai. Lại nhìn thấy một tên không cao, bộ dạng không tốt, dáng vẹ không đẹp trai, nhìn qua cũng biết là một gã không tiền đang chỉ một con thỏ trắng trên đất hét lớn: "Thật là đáng yêu a!" Đối với hành động của loại não tàn này, Mộc Sâm Sâm cũng thành thói quen không biết phải làm gì.
Khi gã này la lên, thì càng lúc càng nhiều người tò mò tụ tập lại một chỗ nhìn xem, đến thưởng thức đánh giá con thỏ. Rất nhiều người muốn hỏi, chỉ là một con thỏ mà thôi, tại sao lại có nhiều người đến xem như vậy? Chỉ vì, con thỏ này cũng không phải còn thỏ nuôi bình thường a!
Ánh trăng sáng trong soi trên bộ lông tơ của thỏ trắng, cho dù đang ngồi dưới đất, nhưng thỏ con vẫn sạch sẽ, không dính chút bùn dơ nào. Đối mặt với những người đang vây xem nàng, đôi mắt như hồng ngọc long lanh không có chút cảm giác sợ hãi nào, ngược lại còn mang một tia... khi bỉ không có cảm tình nhìn những đang vây quanh xem nàng. Cứ như bộ dạng thỏ nữ vương trong trò chơi vậy, nàng dùng ánh mắt cao ngạo nhìn xuống mọi người.
Trong lúc mọi người đang rối rít bàn luận lai lịch của con thỏ này, thì gã đàn ông kia nhanh hơn những người khác nhan lao đến bế Mộc Sâm Sâm lên. Mắt nhìn thấy một khuôn mặt xấu xí đang phóng đại trước mặt mình, Mộc Sâm Sâm bị xung động trực tiếp muốn chết. "Này, bé thỏ con, có phải bé bị lạc đường không? Nói anh biết nhà bé ở đâu? Anh đưa bé được không?" Gã đàn ông khuôn mặt vô hại nói, khi cái miệng to đang há đến gần trước mặt Mộc Sâm Sâm.
Nghe xong lời gã đàn ông nói, chỉ hy vọng mình có thể ngã một cái liếc mắt té xỉu luôn cho rồi. Làm ơn đi, tui chỉ là một người qua đường đang thấy mệt mỏi chỉ muốn nghỉ ngơi một chút thôi có cần phải khoe khoang như vậy không? Tui cũng giống như mấy người chỉ đi dạo thôi mà, sao tui có thể lạc đường được? Có mi mới lạc đường đó, cả nhà mi cũng lạc đường!
Chịu đựng người thường cũng không cách nào chịu đựng khống chế, Mộc Sâm Sâm vùng vằng tránh khỏi tay của gã đàn ông. Nhũng gã đàn ông giống như yêu nàng vậy, bất kể Mộc Sâm Sâm giãy giạu như thế nào, thì đôi tay kia càng túm lấy cô chặt hơn. Từ lâu đời chung ta luôn cho rằng, thỏ là một loại động vật hiền lành trên trái đất, đó là bởi vì, các người gặp phải con thỏ đó không phải là Mộc Sâm Sâm.
Tiếng gã đàn ông kêu lên, máu tươi văng khắp nơi, mà con thỏ trắng cũng thừa dịp đang hỗn loạn liền chạy vào rừng cây. Trong miệng vẫn còn mùi máu tươi tanh tưởi của gã đàn ông kia, Mộc Sâm Sâm không ngừng dùng nước súc miệng, cho đến khi cái mùi vị ghê tởm kia không còn thì mới thôi. Vốn còn là con thỏ có bộ lông trắng tinh bởi vì khi nãy chạy quá chật vật mà dính vào bùn, khiến cho một con thỏ đang có hình dạng bình thường nhất thời trở thành bang chủ cái bang.
Tìm được một chỗ có cỏ non nằm lên, cũng như mỗi ngày nhìn bầu trời đêm, Mộc Sâm Sâm thở dài một cái. Đối với người bình thường mà nói, thời gian có lẽ là quý gia, nhưng mà đối với một con thỏ yêu đã sống 1000 năm như nàng mà nói, thật ra không đáng nhắc tới. Có lẽ trong lúc mình cảm thấy chỉ đang ngủ một buổi trưa, nhưng cũng đã trải qua một đời người.
Mục tiêu sống tiếp của mình tột cùng là vì cái gì? Mà mình cố gắng tu luyện thành người mục tiêu là vì cái gì? Nếu như không phải là mỗ mỗ cứu mình cùng Mộc An An, thì cả đám cũng đã sớm biến thành xác chết, cũng không có được một cuộc sông như bây giờ. Nhưng mà, qua 1000 năm sống tạm bợ, kết quả có ý nghĩa gì? Còn không bằng... tốt hơn biến mất...
Mượn sự nhàn rỗi mà sinh cảm khái, Mộc Sâm Sâm tại nơi lộ thiên này dần tiến vào mộng đẹp. Qủa nhiên, một con thỏ cho dù thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cũng không khiến con người có bất kỳ ý nghĩ gì.
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha, đột nhiên cảm giác được Tiểu Mộc thật sự rất đáng yêu. Không biết mọi người có đoán ra được người trong nhà vệ sinh là ai không ha?Ps: Cái đó Hiểu Bạo cũng biết bây giờ muốn đọc tin nhắn, các bạn học đều đang bận rộn ha. Nhưng Hiểu Bạo hy vọng mỗi người rải cho một ít, ô ô, gần đây nhìn tin nhắn lại tui muốn mún rơi lệ a!!! Ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ viết văn của tui, cho nên không biết xấu hổ cầu hoa hoa (like hình bông hoa đỏ trên Tấn Giang ấy), cầu số số! Ô ô... bán manh ing...