Chương 10: Mua một tặng mười, rất ưu đãi ah!Mặc dù hôm qua xảy ra chuyện như vậy, nhưng Mộc Sâm Sâm vẫn không thể không đến công ty Du Huy đi làm. Dù sao cuộc sống như vậy nàng cũng tương đối thích, mà show catwalks hôm qua cũng đã là bước đầu để Mộc Sâm Sâm bước vào nghề người mẫu. Lý giải viết: mặc những bộ quần áo kỳ quái phiền phức, đi tới đi lui trên sân khấu, còn phải luôn bày hình dáng phong tao phô trương.
Lười đi bộ, thì dùng thuật dịch chuyển tức thời thay đi bộ, thời gian chớp mắt Mộc Sâm Sâm liền đến dưới lầu. Trong đầu hiện lên những lời Ô Cẩn Tuyển đã nói với mình, cùng bóng lưng không chút lưu luyến. Cho dù Mộc Sâm Sâm là thỏ có thần kinh lớn, cũng không thể tránh khỏi một hồi đau thương.
Không ngờ được, lần đầu tiên trong đời tỏ tình bị từ chối như vậy, đúng là thảm hại ah.
Đi dọc theo đường đến phòng vũ đạo, chỉ cần biết đến sự kiện ngày hôm qua, nhân viên làm việc cũng đối với Mộc Sâm Sâm ném đến đủ kiểu ánh mắt. Nữ nhân vì lòng ghen tỵ nên đa số là khinh bỉ. Còn những nam nhân kia vì tướng mạo Mộc Sâm Sâm, đã sớm đem sai lầm ngu si của nàng ngày hôm qua quên mất. Hiện tại thấy bộ dạng Mộc Sâm Sâm ủ dột, không nhịn được lại tiến lên an ủi vài câu.
"Joan, cô không sao chứ? có phải hôm qua lão bản mắng cô không? tôi nói cho cô biết, đây chỉ là chuyện bình thường hay xảy ra, cô cũng đừng quá để ý."
"Đúng vậy, lão bản thường xuyên phách lối, nói gì thì cô cũng là người mới, hắn so đo với cô cái gì ah, sau này cố gắng là được."
Một ít đồng nghiệp nam vây quanh Mộc Sâm Sâm, một người lên an ủi nàng, nào ngờ, người trong cuộc đã sớm chạy ra ngoài chín tầng mây biến mất tiêu. Biểu hiện hôm qua của mình thực sự không tốt sao? không lẽ như vậy nên nàng mới từ chối mình? nhưng mà, nàng không phải đã giúp mình giải vậy sao? sao lại vì chuyện này mà tức giận?
"Joan, cô không sao chứ? nói chuyện đi a? buổi trưa hôm nay tôi mời cô ăn cơm được không?" Một nam nhân mặt đầy mụn, ánh mắt thô bỉ đưa tay sờ vai Mộc Sâm Sâm, thậm chí khi nói chuyện nước miếng văng ra cũng bị Mộc Sâm Sâm nhìn thấy rõ ràng. Một loại cảm giác chán ghét nhất thời nảy sinh trong lòng, Mộc Sâm Sâm vội đẩy những người đó ra, chạy như bay đến phòng vũ đạo.
"Đ*t, giả bộ cái gì chứ, tưởng mình là người mẫu thì ngon sao?" gã đàn ông lộ ngay bản mặt giả nhân giả nghĩa, bất mãn nói: "đúng vậy, chúng ta vừa ý nàng, đó chính là nàng tu luyện nhiều đời tích đức, nhìn bộ dạng nàng vừa rồi, chúng ta còn có thể ăn nàng sao?"
Nếu Mộc Sâm Sâm nghe được bọn họ nói gì, nàng thực sự sẽ suy nghĩ lại, kiếp trước mình tích đức cái gì, mới đυ.ng phải mấy thứ 'cực phẩm' này. Nàng đổi, cũng không được sao?
Khi một người quá mức xuất sắc, sẽ khiến những kẻ khác hâm mộ cùng ghen tị, nếu những người mẫu kia mà biết nguyên hình của Mộc Sâm Sâm là một con thỏ trắng trẻo mập mạp, các nàng sẽ nghĩ gì đây? ít nhất sẽ không sừng cồ như bây giờ, có lẽ sẽ nào tàn hô lớn, thật đáng yêu nga ~
"Này, cô chính là người hôm qua khiến công ty mất mặt? thật không biết cô có gì tốt, lão bản lại cho cô lên, cô nhìn đi dáng vẻ không chuyên nghiệp, còn đứng im ở trên sân khấu. Nhục nhã cô hôm này còn dám đến, tôi có nên khen cô gan lớn không? hay nói cô ngu đây?"
Mộc Sâm Sâm nghe những lời này, sau đó ngẩng đầu nhìn nữ nhân cao không hơn mình, mặc dù dáng cô ta không tệ, nhưng lại khiến Mộc Sâm Sâm một chút cũng không thích. Không lẽ đây chính là cái gọi là loài người sao? vì tư lợi, nói chuyện cay nghiệt, bất kỳ chuyện gì cũng đều phải cân nhắc mình tính kế người khác? không lẽ đơn giản một chút thì không tốt được sao?
"Này, cô nói chuyện đi, nhìn tôi làm gì?" nữ nhân vừa nói liền đưa tay đẩy Mộc Sâm Sâm, lại bị nàng né người ung dung tránh thoát. Nữ nhân kia hiển nhiên không nghĩ đến Mộc Sâm Sâm lại linh hoạt như vậy, nhìn thấy mình đẩy hụt, cũng cảm thấy vô cùng mất mặt, định xuất thủ lần nữa, liền bị âm thanh khác chen vào ngăn cản.
"Các người đang làm gì? không muốn huấn luyện sao? toàn bộ đứng ngay ngắn cho tôi! toàn bộ bị phạt đứng 1 tiếng, tôi không quay lại, thì không ai được nhúc nhích!" đối mặt với sự la rầy của huấn luyện viên, vừa rồi con sói giương nanh múa vuốt cũng phải biến thành mèo nhỏ ôn thuận. Thế nào? ngươi là người mẫu, ngươi là lớn nhất sao? không! trên đó còn có huấn luyện viên, trên huấn luyện viên còn có lão bản. Ngươi ah, chính là món hàng bị ép!
Luôn nói ác ma đáng sợ, nhưng có lúc con người so với ác ma còn đáng sợ hơn. Mộc Sâm Sâm đứng hàng cuối cùng, nhìn những người kia đứng thẳng, trong lòng lạnh một mảng, quả nhiên thế giới ngoài núi không hợp với mình, bất kể đi đến đâu, đều đầy sự tính toán. Vậy thì có khác gì thỏ yêu giới suốt ngày gây sự với nhau? chỉ là thỏ đổi thành người mà thôi.
Trải qua 1 ngày huấn luyện, Mộc Sâm Sâm lê thân thể mệt mỏi đi ra ngoài, nhưng bất ngờ bị người kéo tay lại. Vừa quay đầu lại, quả nhiên là cái người hồi sáng gây sự với mình, dự cảm bất thường vọt lên trong lòng. "Có chuyện gì không?" Mộc Sâm Sâm giật tay mình lại hỏi.
"Ha ha, rốt cuộc cũng nói chuyện rồi sao? tôi còn tưởng cô câm chứ. Một chút nữa ở cửa chờ tôi, khuyên cô đừng có chạy." nữ nhân nói xong liền tự mình đi ra ngoài, để lại Mộc Sâm Sâm bộ mặt đầy ngây ngô. "Không chạy? ta không chạy mới là lạ ah." nhìn bóng lưng nữ nhân kia đi xa, Mộc Sâm Sâm thì thầm nói, sau đó chỉ 1 giây, liền biến mất khỏi cửa với tốc độ nhanh nhất, cơ hồ mọi người đều không phát hiện ra được.
Có câu nói, thỏ xảo quyệt luôn có ba cái động, huống chi là thỏ yêu tu luyện ngàn năm như Mộc Sâm Sâm, cho nên mới nói, muốn đánh Mộc Sâm Sâm, đơn giản hơn là muốn gϊếŧ nàng ăn thịt, càng đơn giản hơn. Nhưng điều kiện là, ngươi phải bắt được nàng trước, nếu không thì chỉ có thể nằm mơ thôi.
Sau khi rời khỏi công ty, Mộc Sâm Sâm không về nhà, là trực tiếp đến quán bar đã đi nhiều lần. Ở đây nàng gặp Ô Cẩn Tuyền, đồng thời cũng bỏ lòng mình. Mặc dù hai người chỉ gặp nhau 2 lần, nhưng Mộc Sâm Sâm lại không lý do mà thích người kia.
Ghét một người, cần lý do, nhưng là thích một người cho đến giờ cũng không cần lý do.
Mộc Sâm Sâm không biết thế nào thì mới tìm được Ô Cẩn Tuyền, chỉ đành đến đây thử vận khí một chút, nghĩ đến lần trước ở wc đυ.ng phải cô, bên cạnh cô còn có nữ nhân kia, trong lòng có chút khổ sở cùng không cam lòng. Nữ nhân kia là con người, cô có thể cùng con người sống chung, lại không thể tiếp nhận tôi sao?
Có lúc Mộc Sâm Sâm nhìn như thần kinh to ra không ít, đối với cái gì cũng có dáng vẻ vô tâm. Nhưng thực sự, tâm nàng so với mọi người còn nhẵn nhụi hơn. Nàng thích đem vấn đề nghĩ cho phức tạp, mà lại quên thứ nguyên thủy nhất. Cho dù nàng vừa thấy Ô Cẩn Tuyền đã yêu, nhưng Ô Cẩn Tuyền đối với nàng thế nào chứ? nếu một người chỉ gặp ngươi 2 lần đã tỏ tình, ai mà không từ chối chứ? cho nên, chuyện này thật đúng là không thể trách Ô Cẩn Tuyền.
Lần này vào quán bar, Mộc Sâm Sâm không có như lần trước mắt sáng cả lên, càng không có kiểu nhìn mỹ nữ thì mắt muốn rớt ra, nàng tìm một chỗ ngồi, sau đó im lặng ngồi đó uống rượu. Nhưng mà, trong lòng lại rối bời không chút gì vui vẻ.
Hiện tại đang thịnh hành cái gì a? đó chính là ngự tỷ khí chất băng lãnh ah! vì vậy, Mộc Sâm Sâm lần này giả bộ thực sự giống, ngón tay thon dài cầm ly rượu đến cao, ánh mắt mê ly lộ ra tia ưu thương. Ánh đèn thỉnh thoảng quét qua mặt nàng, con ngươi mang theo một lớp hơi nước. Thử hỏi nữ nhân như vậy, sao không mê người được?
Cho nên, Mộc Sâm Sâm thành công làm một dụ thụ, hấp dẫn công quân. Hơn nữa không thể không nói, dáng vẻ công quân này đúng là khá tốt. "Mỹ nữ? sao lại một mình ở đây? mời tôi uống một ly được không?" lời kịch vô cùng quen thuộc vang bên tai, Mộc Sâm Sâm ngẩng đầu nhìn người kia, đó là một nữ nhân tóc vàng trang điểm đậm.
Hành động của nữ nhân rất to gan, đến cái váy cũng vậy, váy cup ngực để lộ hai khỏa tròn bự, bên trong còn có qυầи ɭóŧ đen lòi ra. Điểm chết người là, nữ nhân này đi vớ đen còn cọ chân vào chân mình, Mộc Sâm Sâm chỉ cảm thấy cả người run lên, sau đó cả người liền nổi da gà.
Nếu là lúc trước đυ.ng phải chuyện này, mình đã sớm ôm ấp rồi, nhưng tại sao lần này lại thấy chán ghét? Mộc Sâm Sâm đang phân tích nguyên nhân phản ứng lần này của mình, cũng theo tự nhiên để cho nữ nhân kia lợi dụng."Cô thật đẹp, cho dù không trang điểm, vẫn xinh đẹp như vậy, ngay cả tôi cũng có chút ghen tỵ nha."
Vì nguyên nhân thân cao, nữ nhân liền dựa vào vai Mộc Sâm Sâm, khi nói chuyện còn thổi hơi nóng vào tai nàng. "Tiểu thư xin lỗi... ưʍ... ưʍ..." Mộc Sâm Sâm định nói gì đó, lại bị nữ nhân sỗ sàng hôn môi.
Cảm giác đầu lưỡi nữ nhân kia cường ngạnh xâm nhập vào miệng mình, Mộc Sâm Sâm chỉ cảm thấy buồn nôn, thiếu chút là phun ra. Đầu liền một trận choáng váng, thậm chí nếm được máu tanh nhưng cũng không chịu nhả.
"Ưm!" nữ nhân kinh ngạc khi Mộc Sâm Sâm chợt thay đổi, sau đó liều mạng thu hồi đầu lưỡi lại. Sau đó Mộc Sâm Sâm như thấy ma, khí lực càng lớn hơn. "Buông ra ưʍ... ưʍ..." nữ nhân dùng sức đẩy Mộc Sâm Sâm, liều mạng đem người lui về phía sau, lúc này mới có thể thu lại cái lưỡi bị cắn chảy máu.
"Đ*t, cô điên hả? tôi chỉ hôn cô một cái, cô có cần như vậy không? nữ nhân tức giận trách cứ Mộc Sâm Sâm, nhưng nhìn thấy ly rượu trên tay Mộc Sâm Sâm thì choáng váng. Đến khi cô phản ứng được, thì rượu trong ly đã không còn dư giọt nào dính lên người mình.
"Cmn!" nữ nhân tức giận văng tục, sau đó đưa tay đánh Mộc Sâm Sâm. Nhưng mà Mộc Sâm Sâm là ai a? nàng như thế nào đi nữa, cũng là thỏ tinh tu luyện ngàn năm ah? nhanh chóng thoát khỏi tay nữ nhân ia, sau đó chát một tiếng, đáp lên mặt nữ nhân kia.
Kinh hãi với hành động của mình, Mộc Sâm Sâm kinh ngạc nhìn tay mình có chút tê dại. Nàng không biết vì sao mình lại làm vậy, càng không biết thân thể mình sao lại bị khống chế. "Cô đi nhanh đi, tôi không cố ý, tóm lại cô đi nhanh một chút!" Mộc Sâm Sâm vội kêu nữ nhân kia rời đi, nàng đoán được người mình đang bị ai đó khống chế, lại không muốn để người kia xảy ra chuyện gì nữa.
"Khốn kiếp!" nữ nhân không nghe Mộc Sâm Sâm khuyến cáo, cầm chai rượu trên bàn đánh lên đầu nàng, kết quả... có thể ngờ đến, Mộc Sâm Sâm đưa tay bắt được chai rượu, sau đó một cước đá nữ nhân lăn trên mặt đất. Nhưng mà, một cước thì không đủ, hiện tại là lúc nào rồi? là thời đại ưu đãi, mua một tặng mười.
Cho nên, khi tối nay khi ngươi đến quán bar, sẽ thấy một màn như vậy.
Một mỹ nữ dùng chân, đá một mỹ nữ khác, sau đó miệng còn kêu...
"Thật xin lỗi! tôi không phải cố ý! tôi thực sự không phải cố ý!"
Không sai, là ngươi cố ý.
Tác giả có lời muốn nói: Phốc, Hiểu Bạo viết chương này đích thời điểm tâm tình hay là vô cùng nghiêm túc.
Đến khi quay đầu lại nhìn chương này đích thời điểm, đột nhiên cảm giác được thật là ác thú.
Thật sự là rất khôi hài, đây là ta đột phá a! Ung dung văn thần mã mệt mỏi nhất người!
Ân ân. . .
ps: Ngày hôm qua Hiểu Bạo bất hạnh bị cuốn vào sự kiện đánh nhau, kết quả đột nhiên bị 20 chục thanh niên lao ra vây đánh, bị thương thảm trọng, còn rớt bể luôn cái phi cơ nhỏ bằng ngón tay, thật sự là quá thảm ah. Các ngươi thấy chương này đích thời điểm có lẽ Hiểu Bạo đang báo thù, cầu an ủi! Cầu hoa hoa! Cầu hổ sờ! Hy vọng ta còn có thể sống được trở lại nhìn mọi người nhắn lại! Hu hu hu....