Chương 3: Đào Hoa Lĩnh (3)

“Đúng rồi, tiểu đạo sĩ, ta nhớ rằng đêm qua mình đang bị lạc trong rừng đào, bây giờ lại ở nơi này?”

“Cái này…… ta cũng không rõ nữa. Ta tìm nàng ở trong lẫn ngoài rừng đào mấy canh giờ liền nhưng không tìm thấy nàng. Ta đoán rằng nàng không dám một mình đi tới nghĩa trang nên đã quay về thôn tìm. Cả một đêm ta cứ đi tìm nàng mãi, sau đó vô tình phát hiện ra đường tắt từ rừng đào tới nghĩa trang. Nhưng điều khiến ta bất ngờ là, nàng vậy mà lại ở trong đống đổ nát này.”

Ta nhìn theo ánh mắt của tiểu đạo sĩ, khắp xung quanh là những trạch viện đổ nát, đại trạch chắc cũng phải cao đến hai tầng, bên ngoài gần như bị cháy đen, nhìn nó lung lay như có thể sụp đổ bất kỳ lúc nào.

Ta bỗng cảm thấy, nếu như nơi này không bị một ngọn lửa lớn thiêu rụi, vậy thì đại trạch sừng sững ở đây nhất định sẽ rất hiển quý, xa hoa hơn cả trạch viện mà cha ta đã cất công xây dựng nữa.

Nhưng mà hiển quý xa hoa ư? Trong khoảnh khắc vừa rồi, ta lại nhớ những tin đồn từng nghe qua về Đào Hoa Lĩnh.

“Hoa đào trong rừng trở nên điêu tàn, mỹ nhân ở Giáo Phường Ti chỉ trong một đêm liền ngọc nát hương tan... Hóa ra là ở nơi này, vì một ngọn lửa lớn mà thành ra như vậy?”

Ngô Không có chút ngạc nhiên: “Không ngờ đại tiểu thư nàng chưa từng bước chân ra bên ngoài, vậy mà lại có hiểu biết về nơi này.”

Ta nghĩ một hồi mới giải thích: “Ngươi có nhớ Tước Nhi không, đó là tiểu nha hoàn của ta, cố hương của muội ấy chính là ở Đào Hoa Lĩnh này. Tước Nhi thích nhất là kể cho ta nghe chuyện về cố hương của muội ấy để giúp ta giải sầu.”

“Ngươi đã từng nghe qua ca khúc này chưa? "Đào Hoa Lĩnh, đào hoa vũ, đào hoa có mỹ nhân, có đào hoa tửu, đào hoa hương, đào hoa khiến người ta say lòng mà hòa vào chốn mềm mại", ý chính là chỉ Đào Hoa Lĩnh có hai đặc sản là hoa đào và mỹ nhân.”

Ngô Không nói: “Ca khúc này, hiện tại có lẽ không có cách nào có thể hát được nữa rồi.”

Hắn lấy ra la bàn, kim la bàn vẫn xoay không ngừng: “Nơi này rất tà môn. Hôm qua nàng bị quỷ hồn quấy phá, ước chừng là có liên quan đến những âm hồn ở Giáo Phường Ti này. Bây giờ tình cấp bách, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây... mà nàng có muốn nghỉ ngơi thêm một chút không?”

Ta hiểu ra ý của hắn nên lắc đầu nói: “Không cần đâu, hiện giờ ta không có gì đáng ngại nữa rồi. Nhưng mà tiểu đạo sĩ à, ngươi có thể đi chậm một chút, đừng để ta lại một mình được không? Thật sự không biết chút nữa đi tìm sư huynh ngươi ta có theo kịp không nữa.”

Ngô Không vốn dĩ đang đỡ hai tay của ta, khi nghe thấy hai từ “sư huynh” phát ra từ miệng ta thì rõ ràng cơ thể hắn hơi run nhẹ. Ta nghĩ rằng hắn cũng đang lo lắng giống như ta vậy.

Theo sự chỉ dẫn của dân làng lúc trước, chúng ta đi đến con đường nhỏ dưới gốc cây hòe lớn ở phía Tây Nam của Đào Hoa Lĩnh. Hai người cứ thế đi đến cuối con đường, quả nhiên nhìn thấy một ngôi nhà bằng gỗ đổ nát, nhìn qua rất trơ trọi, mặt tiền của nó còn hướng về phía Đào Hoa thôn.

Nơi này, chính là nghĩa trang của Đào Hoa Lĩnh.

Ta đứng bên ngoài nghĩa trang một hồi lâu, khi Ngô Không mở cửa đi ra, sắc mặt của hắn xám xịt, đến ánh mắt cũng chút đờ đẫn như tuyệt vọng.

“Bây giờ... không cần phải sợ, nàng theo ta đi vào trong.”

Ta theo bước chân của tiểu đạo sĩ tiến vào bên trong, mỗi bước đi đều hòa vào bóng tối tĩnh lặng của nghĩa trang, nhưng không đi được bao xa ta đã phát hiện ra sư huynh Ngô Danh của hắn.

Lúc này, y đang nằm trên mặt đất, toàn thân có vẻ cứng đơ, mặt cũng không còn một chút huyết sắc nào. Từ ngực trở xuống đều bị phanh ra, tim cũng bị lấy đi, có lẽ... đã chết cách đây vài ngày rồi.

Ta vừa tới Đào Hoa Lĩnh này, ngày đầu tiên liền suýt thì bị quỷ hồn nơi này dọa chết, ngày thứ hai thì tận mắt chứng kiến thi thể không toàn vẹn của sư huynh Ngô Không.

Lẽ ta, ta nên sớm nhận ra, đây là một điềm báo không lành mới phải.

Không đúng, có lẽ nên nói rằng, bầu không khí u ám chết chóc này đã đã bắt đầu xuất hiện ở Đào Hoa Lĩnh từ hơn mười năm trước rồi?