Chương 32: Trò chơi trước đó đã bắt đầu
Hàng vạn suy nghĩ trong đầu tôi chuyển đổi không ngừng, Chung Tân Duy sau đó còn nói gì nữa tôi đều không thể nghe rõ. Ninh Phàm Kỳ bên cạnh đã phát hiện tôi không bình thường, duỗi tay nắm chặt tay tôi, muốn nói lại dừng.
Bên tai vẫn vang lên tiếng nói chuyện liên miên của tiểu Lục phàn nàn này nọ, nhưng tôi lại không còn tâm trạng nghe nữa. Lúc này tôi cũng chẳng biết có suy nghĩ thế nào, lại thốt lên:
“Ninh Phàm Kỳ…cậu có ngửi thấy mùi đó không?” Giọng nói của tôi đã run dữ dội, tự bản thân cũng cảm thấy không tưởng được.
Lời vừa ra, Ninh Phàm Kỳ nửa ngồi trước mặt tôi đột nhiên đổi sắc mặt, hai mắt trợn lên, mặt mũi tràn ngập khϊếp sợ. Tôi thậm chí cảm giác được tay gã nắm tay tôi cứng đờ, trở nên lạnh buốt.
“Hửm? Mùi? Mùi gì? Không có à.” Bên kia máy truyền tới giọng tiểu Lục ngơ ngác hỏi.
Tôi cười khổ một tiếng, gật đầu khẳng định với Ninh Phàm Kỳ, rồi mới nhẹ giọng nói với tiểu Lục:
“Không có gì… Đúng rồi, cậu khi nào về? Ngày mốt cha mẹ tôi tổ chức đám cưới, cậu tới kịp không?” Không biết vì sao, dù biết hiện tại người có thể tạm biệt chỉ có tiểu Lục, nhưng tôi không cách nào nói điều này với cậu ta.
“Gì cơ á! Thật không? Tới kịp, tới kịp, sáng ngày mai ba mẹ chở em về trường, mấy anh nhớ tới đón đó.” Tiểu Lục hớn hở dặn.
“Ừ, tôi với Ninh Phàm Kỳ sẽ đi đón cậu, lúc đó gọi điện thoại cho tôi là được.” Tôi cố gắng nói chuyện vui vẻ, tay lại bắt ngược lại tay Ninh Phàm Kỳ nắm chặt.
“Á? Mùi gì vậy? Có mùi gì là lạ…” Ngay lúc này, tiểu Lục lại nói ra một câu khiến ngực tôi tê rần, máu huyết đông cả lại, “Ngũ ca, sao anh biết ở đây có mùi lạ? Được rồi, để em đi xem cái đã, hình như phát ra từ phòng bếp á. Ngũ ca, anh chờ chút.” Sau đó, tiểu Lục đã biến mất khỏi khung hình.
Đến lúc này, tôi mới kịp phản ứng lại – chẳng lẽ thứ mùi kia không phải xuất phát từ người tôi và Ninh Phàm Kỳ? Chẳng lẽ… mục tiêu của “nó” không đơn giản là sáu người chúng tôi?! Chẳng lẽ…
Tôi gần như đã gào lên: “Đừng! Tiểu Lục, trở lại!” Người chung quanh nghe thấy đều nhìn sang, nhưng tôi một chút cũng không để ý nữa.
Chỉ là, hai mắt tôi vẫn không hề muốn rời khỏi màn hình, cũng bướng bỉnh tin tưởng cậu ta rất nhanh sẽ quay lại.
Ninh Phàm Kỳ thấy tôi như thế, mặt lộ vẻ hoảng hốt, gấp gáp hỏi: “Rốt cuộc là sao?”
Tôi đau khổ: “…Tiểu Lục, nó nói nó cũng ngửi thấy mùi lạ, nó nói…muốn đi xem.” Nói đến đây, tôi đột nhiên la lên, “Có phải nó sẽ… Ninh Phàm Kỳ, tiểu Lục sẽ không sao đúng không? ‘Nó’ muốn gϊếŧ chỉ có sáu người chúng ta, tiểu Lục sẽ không sao đúng không? Hả?”
Nếu như Ninh Phàm Kỳ không cho tôi một câu trả lời phủ định thuyết phục, tôi nghĩ tôi nhất định sẽ điên mất.
May rằng, Ninh Phàm Kỳ lập tức bỏ đi sự hốt hoảng, cố gắng bình tĩnh an ủi tôi:
“Ừ, tiểu Lục sẽ không có chuyện gì đâu. Mọi chuyện sẽ kết thúc nhanh thôi! Hơn nữa kết thúc ở chúng ta, sẽ không liên lụy người khác đâu!”
Câu sau cùng của gã quả là nói đúng thứ đè nặng trong lòng tôi.
Đúng, tất cả rồi sẽ qua đi, là chúng tôi sẽ khiến nó dừng lại!
Đến giờ, tôi đã hoàn toàn chấp nhận rồi. Chỉ cần tất cả chấm dứt với chúng tôi, cũng không sao cả. Tôi không muốn cũng không thể chấp nhận được phạm vi liên đới mở rộng. Nếu như “nó” chỉ chọn đủ sáu người chúng tôi, nhưng về sau lại là tiểu Lục, vậy chẳng phải bảo rằng, kế tiếp sẽ là bạn học chúng tôi, bạn bè chúng tôi, người thân chúng tôi? Cuối cùng bao nhiêu người mới đủ? Cuối cùng mới bỏ sót ai?
Tôi càng nghĩ càng hận, cuối cùng không kiềm được quay qua bốn phía kêu to, cứ như “nó” đang ở bên cạnh chúng tôi vậy.
“Mày cuối cùng muốn gϊếŧ bao nhiêu người mới đủ? Mày rốt cuộc muốn thế nào? Tụi tao từ đâu chọc đến mày! Con mẹ nó mày muốn đến thì đến đi!”
Ninh Phàm Kỳ ngây ra, rồi lập tức ôm lấy tôi đang điên loạn. Tai nghe, cũng vì vậy rớt trên đất.
Người xung quanh nhìn chúng tôi giật mình. Nhưng tôi bỏ qua tất cả, bỏ qua âm thanh chửi bậy không ngớt, nước mắt cứ không điều khiển được mà chảy ra. Hai mắt Ninh Phàm Kỳ cũng âm ẩm, nhưng xem như còn tỉnh táo, càng không ngừng cố gắng khiến tôi dịu lại. Chỉ là, thời gian dài lâu này, nỗi căm hận sao dễ dàng bị ép xuống nổi, hơn nữa tôi cũng không hề muốn kiềm lại.
Tôi thậm chí muốn tự làm khó mình, tốt nhất là chọc giận “nó”, khiến “nó” dưới cơn giận dữ giải quyết tôi là tốt nhất, dù sao kết quả cũng thế thôi, xong sớm để tôi không cần phải lo lắng sợ hãi.
Thế mà giữa một phút giây tĩnh lặng kia giữa chúng tôi đang ầm ĩ, trong khung hình nhỏ lại đột nhiên có mặt Chung Tân Duy.
“Ngũ ca? Còn đây không? Anh nói cái gì? Đã xảy ra chuyện gì?” Âm thanh yếu ớt phát ra trong tai nghe đã rơi xuống đất.
Trong khung hình, Chung Tân Duy vẫn ổn, rất có tinh thần, sắc mặt vẫn hồng hào.
Dấu hiệu kỳ quái nào cũng không có.
Hai người chúng tôi cứng người, hai mặt nhìn nhau. Tôi vội vàng lau khô nước mắt, nhặt tai nghe lên, gọi một tiếng “này”.
Vừa mới nói, giọng tiểu Lục đầy tức giận truyền lại: “Ngũ ca, tiếng của anh ban nãy là sao? Anh mới mắng ai à? Sao lâu vậy mới trả lời?”
Tâm trặng của tôi bây giờ chỉ có thể diễn tả là cực kỳ vui vẻ, cảm xúc trong lòng nhấp nhổm đứng tim.
“Không có gì, là người khác. Vừa rồi tai nghe của tôi rớt trên đất.” Tôi nhẹ nhõm trả lời, lại hỏi, “Đúng rồi, cậu mới bảo mình ngửi thấy mùi gì?”
“À, phòng bếp có mùi gì khét khét ấy, em xem bếp tắt chưa.” Tiểu Lục cười nói, “Tiếc quá, không có gì ăn hết.”
“Uầy, nấu đồ ăn rồi để khét.” Tôi khoát tay, lặp lại một lần. Đây cũng là để Ninh Phàm Kỳ cùng nghe, ra dấu không cần lo nữa. Kế đó, tôi cũng không còn lòng dạ nào ngồi tám chuyện, nói đơn giản vài câu rồi hủy kết nối.
Tôi và Ninh Phàm Kỳ nhìn nhau thật lâu, không nói gì. Bởi vì, tôi nghĩ ra được, cho dù hiện tại tiểu Lục không có việc gì, cũng không có nghĩ sau này sẽ không có chuyện.
Ngày hôm sau, chúng tôi trở về ký túc xá trường dọn đồ, cùng nhau xử lý thủ tục xuất viện và thủ tục trở lại trường. Tiểu Lục gửi tin bảo sẽ gặp lúc hai giờ chiều.
Dù cho sợ phải nói với tiểu Lục sau này phải thiếu đi ba người, thậm chí ký túc xá chỉ còn lại một mình cậu ta, nhưng tôi và Ninh Phàm Kỳ vẫn rất mong cậu ta đến. Bởi vì, chúng tôi có thể nhìn lại được những kỷ niệm vui vẻ của sáu người trong phòng trên người tiểu Lục.
Còn về chuyện mùi lạ nọ, tôi vẫn để ý đến, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cũng có thể chỉ là cảnh báo dành cho tôi và Ninh Phàm Kỳ thôi. Nói vậy, lòng tôi cũng không nặng nề lắm.
“Tiểu Lục nhắn bảo đã đến rồi.” Tôi nhìn điện thoại, nói với Ninh Phàm Kỳ vẫn đang trải giường.
“Hở? Không phải nói hai giờ mới đến sao?” Ninh Phàm Kỳ quay đầu lại hỏi.
“Nó nói ba mẹ nó muốn mời chúng ta ăn cơm, cho nên tới sớm.” Tôi nhún vai, cầm áo khoác nhẹ mặc vào, “Đi ăn thôi.”
“Ừ.” Ninh Phàm Kỳ cũng cầm lấy áo khoác, vừa mặc vừa đi.
Hai chúng tôi sóng vai đi trên con đường trường lá rơi rụng đầy, gió thu nhẹ nhàng lướt qua, để lại nỗi niềm tự tại khó nói thành lời.
Vừa ra khỏi cổng trường, đã nhìn thấy tiểu Lục và ba mẹ của cậu ta đứng đối diện đường chờ. Một chiếc xe đỏ dừng bên cạnh họ. Từ xa, đã nhìn thấy tiểu Lục vốn đang cười nói với ba mẹ quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt ngạc nhiên mừng rỡ, hai tay giơ lên vung vẫy.
Chúng tôi cũng cười vẫy tay với cậu ta, cũng chờ chiếc xe tải từ xa lái tới vượt khỏi vạch trắng mới định qua.
Thế nhưng, đột ngột khi mọi người còn chưa phản ứng kịp, lúc mọi người vẫn đang tươi cười vui vẻ, chuyện đã xảy đến.
Ngay khi xe tải cách vạch còn chưa tới 10m, tiểu Lục thế nhưng lại nhấc chân chạy tới bên chỗ chúng tôi! Như thể chiếc xe không hề tồn tại, không hề quay đầu liếc nhìn, không hề có chần chờ gì, không hề có điều gì ngăn cản, vẫn giữ nụ cười xán lạn kia, vẫy tay chạy đến!
Mười mét, khoảng cách 10m, tốt độ xe không nhanh, chênh lệch thời gian căn bản không đủ để cậu ta thoát khỏi chiều rộng của chiếc xe tải!
Tôi và Ninh Phàm Kỳ hô to, tôi thậm chí cảm thấy trái tim co rút dữ dội.
Rồi ngay lúc chỉ mành treo chuông này, ba mẹ Chung Tân Duy mất hồn mất vía cùng lúc kéo mạnh cậu ta trở về! Tiểu Lục lảo đảo lùi về.
Khi đó, xe cách vị trí của cậu ta còn chưa tới năm mét.
Đợi tới khi tôi phản ứng lại, toàn thân đã thấm ướt mồ hôi lạnh, trong lòng cứ mãi hô to may quá, may quá.
Thế nhưng, không cho chúng tôi may mắn được bao lâu, một cảnh tiếp theo diễn ra lại đủ khiến chúng tôi ngừng thở.
Tốc độ xe rất nhanh, phải nói nhanh một cách đáng sợ và quỷ dị – vừa rồi rõ ràng khi tiểu Lục đã lao ra, lẽ thường lái xe hẳn phải giảm lại tốc độ. Tuy nhiên, từ đầu đến cuối, tốc độ xe chưa từng thay đổi, cứ như không hề phát hiện tiểu Lục.
Ngay khi đầu xe đã đến vị trí ban nãy của tiểu Lục, hình ảnh khác thường cứ thế xảy ra.
Không hề báo trước, thậm chí là quỷ dị hoang đường, tiểu Lục vậy mà xuất hiện phía trước xe tải, khoảng cách giữa cả hai còn không hơn 33cm. Thậm chí, thậm chí…động tác của tiểu Lục còn giữ nguyên tư thế như được nâng lên, hai cánh tay mở ra, hai đầu gối uốn gập. Càng khiến người không thể tin hơn, lúc cả người tiểu Lục xuất hiện, hai chân đã cách khỏi mặt đất! Tựa như, tựa như… đột nhiên bị dịch chuyển không gian vậy!
Tôi nghĩ, tôi vĩnh viễn sẽ không thể quên được một cảnh này. Không chỉ vì ánh mắt phức tạp của tiểu Lục – đau khổ, bất đắc dĩ, tuyệt vọng, vui mừng… nhưng nhiều hơn là vì cậu ta là một trong những người sẽ chết, tôi lại tận mắt nhìn thấy quá trình tử vong của cậu ta.
Cho đến khi tiểu Lục bị thúc bay rồi ngã sấp rơi xuống đất, tiếng thét vang lên liên tục, tôi mới giật mình tỉnh lại.
Từ dáng vẻ tươi cười vui vẻ lần đầu tiên của tiểu Lục cho tới khi biểu lộ trước khi chết vừa rồi của cậu ta, cả hai không ngừng hoán đổi liên tục càng nhanh, như một bí mật cứ mãi được giấu kín, rốt cuộc đã hé mở, như chiếc mạng che mặt được kéo xuống, như chiếc hộp pandora đã được mở ra, điềm xấu bất ngờ thoát ra ngoài…
Trong nháy máy, tôi cảm giác sức lực toàn thân như vòi nước bị mở chảy, đợi khi tôi bình thường lại mới nhận ra “trạng thái hiện tại”, tôi co rút lưng dựa trong ngực Ninh Phàm Kỳ.
Trước khi nhắm mắt chìm vào trong bóng tối, tôi nhìn thấy Ninh Phàm Kỳ phía trên cùng thất hồn lạc phách.
Thì ra, tất cả đã định trước, “nó” tới so với chúng tôi nghĩ đã sớm hơn nhiều lắm.
Thì ra, tiểu Phàm vốn không phải là người thứ nhất, tiểu Lục cũng không phải người may mắn.
Thì ra, giả thuyết đã từng được xem là hoang đường, nhưng lại là kết quả chúng tôi cùng nhau khao khát.
Thì ra, vừa mới bắt đầu, là sáu người chúng tôi.
Trò chơi, kỳ thật chỉ là màn dạo đầu mà thôi…