Chương 1
Thân là chuyên lan ký giả của tạp chí “Tham tầm cổ đại thần bí sự kiện” Tần Tiêu đi theo đám người để thu hoạch một chút tin tức, trong một thôn trang ngụ tại một nơi nào đó ngoài ngoại ô tiềm ẩn một chuyện tuyệt đối sẽ làm hắn kinh kỳ. Tin tức này, làm cho Tần Tiêu gần đây vốn không tìm ra được đề tài gì mới lạ mà sinh ra lo lắng có chút chờ mong.
Thế là, vào sáng sớm một ngày trời đầy gió, Tần Tiêu cùng với Giang Nham – nhϊếp ảnh ký giả hai người chạy xe trên con đường dẫn đến tiểu thôn trang nằm sâu trong rừng ít người biết tới.
Ngoại ô cách thị khu chỉ một đoạn đường, một đoạn đường phái trước bọn hắn đi vô cùng thuận lợi không gặp bất kỳ phiền phức nào. Tuy nhiên, khi đi tới gần cuối đoạn đường, cũng chính là đã đến được ngoại ô thành phố xa xôi, lúc người dẫn đường từ quốc lộ quay đầu tiến nhập một con đường nhỏ ẩn sâu trong rừng cây, phiền phức liền bắt đầu nối gót mà tới.
Tần Tiêu bọn hắn lái xe tiến vào con đường nhỏ như ẩn như hiện không có điểm dừng bên trong rừng cây, con đường nhỏ đầy những hố cùng bùn loãng trên mặt. Lúc bắt đầu thì bọn hắn còn có thể miễn cưỡng tiến vào, nhưng đường đi dần dần hẹp lại không khác gì một tiểu đạo. Tần Tiêu cùng Giang Nham không đường chọn lựa đành phải xuống xe đi bộ.
“Ha ha, một nơi bí ẩn, xem ra thật sự sẽ tìm được một chuyện kỳ bí nào đó không hề tầm thường nha!”
Nhìn lên dương quan phía trên hoàn toàn đã bị những cây đại thụ vươn tới tận mây che khuất, hình thành nên một nơi âm u lại có chút âm lãnh nhượng Tần Tiêu không thể không hưng phấn cười nói trong lúc bước đi.
“Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là chúng ta không bị lạc đường.” Giang Nham trên vai khoát máy chụp ảnh không có lạc quan được như Tần Tiêu mà cười khổ nói.
“Chắc sẽ không lạc đường đâu.” Nhìn thì thấy trong khu rừng rậm rạp này chỉ có độc một con đường, Tần Tiêu không phải thực khẳng định nói, “Đường chỉ có một, sao có thể lạc đường chứ.”
“Chính là chúng ta đã qua nơi này hơn ba lần rồi .” Giang Nham không khỏi lại nâng lên cổ tay xem thời gian trên chiếc đồng hồ, “Hiện tại, đã là bốn giờ năm mươi phút chiều rồi .”
“Di, đã trễ như thế?” Tần Tiêu vẫn tập trung tiến bước nghe hắn nói như thế, sửng sốt một chút.
“Tần Tiêu, chúng ta không biết phải đi bao lâu nữa mới tới được đích, tiếp tục đi nữa thì trời sẽ tối. Bằng không, chúng ta về trước đi, lần sau lại tới?”
“Này. . . . . .” Đề nghị củaGiang Nham nhượng Tần Tiêu cúi đầu suy tư.
Giang Nham nói cũng không phải không có đạo lý, ở khu rừng đi từ nãy đến giờ không thấy có dã thú hung mãnh xuất hiện, nhưng buối tối sẽ xuất hiện cái gì thì mọi người không thể dự liệu được , vì an toàn, trở về là phải. Nhưng mà, đã đi lâu như thế rồi, lại bỏ cuộc như vầy, hắn thật tại có chút không cam lòng. . . . . .
Ngay lúc này, sâu trong khu rừng đột nhiên thổi tới một trận đại phong, đại phong cứ dồn dập thổi tới, sau đó một tiếng thanh nhạc ẩn ẩn ước ước không biết từ nơi nào truyền tới.
“Ngươi nghe, có nhạc thanh. Nhất định là sắp đến mục tiêu rồi !” Tần Tiêu trong lòng rung động, bỏ mặc Giang Nham đang hô to phía sau, liền cúi đầu tiếp tục bước nhanh vào rừng.
“Tần Tiêu!”
Nhìn Tần Tiêu bước nhanh rời đi, thân ảnh sắp biến mất giữa thụ lâm, Giang Nham không đường chọn lựa, đành phải chạy nhanh theo hắn.
Bọn hắn bước nhanh xuyên qua một mảnh lại một mảnh tùng lâm, đi hơn mười phút thì, con đường nhỏ vẫn kéo dài đột nhiên rẽ làm hai ngã.
“Biết đi đường nào đây?” Tần Tiêu nhíu nhíu mi đứng ở tại chỗ.
“Thế nào ?” Giang Nham vừa đuổi tới kỳ quái không hiểu tại sao hắn dừng lại, đang lúc cất tiếng hỏi, hắn thấy được con đường phân làm hai.
“Tần Tiêu, người địa phương nãy giờ dấn đường cho chúng ta không có nõi rõ phải đi đường nào sao?”
“Không có, hắn chỉ nói là đi thẳng thôi.” Tần Tiêu không đường chọn lựa lắc lắc đầu.
“Người cung cấp tin tức cho ngươi rốt cuộc là người như thế nào a, đường đi mơ hồ như thế.” Nhìn bốn phía càng lúc càng tối, Giang Nham biết trời đã dần tối khẩu khí bắt đầu có chút cứng nhắc.
“Tin tức người ta cung cấp cho ngươi sẽ không sai, bộ ngươi hoàn toàn trông cậy vào hắn cái gì cũng nói cho ngươi biết a?” Tần Tiêu dùng khóe tảo liếc nhìn người bên cạnh mình, “Công tác của ký giả chúng ta không phải là đi tìm chân tướng sự thật để có được đáp án a? Mà này, cũng đang là niềm lạc thú trong công tác đó.”
“Tuy nói như thế, nhưng nếu có thể giảm bớt p;hiền phức thì cứ tận lực mà giảm bớt a. . . . . .” Giang Nham tiểu thanh nói thầm, rồi sau đó đột nhiên như nhớ tới cái gì đó mà dường lại một chút, rồi tăng âm lượng hỏi Tần Tiêu, “Nhạc thanh vừa truyền đến dừng khi nào vậy ?”
Bọn hắn cũng vì đuổi theo nhạc thanh ẩn ước vừa vang lên khi nãy mà tới đây, bất qáu hiện tại dừng chân, ngay cả một chút âm thanh gió thổi qua tùng lâm như khi nãy cũng không nghe thấy nữa.
“Không biết, có thể. . . . . .” Có thể cái gì, Tần Tiêu không có nói, bởi vì lời của hắn đã bị một thanh âm khàn khàn cắt ngang .
“Thiếu niên, các ngươi ở chỗ này làm cái gì?”
Không biết từ khi nào mà một lão nhân gia vai vác bó củi lớn xuất hiện đứng đằng sau bọn họ, dùng ánh mắt hơi đυ.c lại hắc ám thẳng tắp nhìn thẳng vào bọn hắn, thanh âm đầy nghi ngờ cùng cảnh giác hỏi bọn họ.
Nhìn lão nhân gia ăn mặc tựa như thôn dân, Tần Tiêu cùng Giang Nham không khỏi liếc mắt nhìn nhau một cái, ánh mắt để lộ ra hỉ duyệt.
Đích xác, nếu không có ai dẫn đường, Tần Tiêu tin tưởng hắn cùng với Giang Nham cho dù chọn đúng đường … Nhất định cũng sẽ bị lạc. Một thôn trang nằm ẩn sâu trong vùng rừng núi, hoàn toàn bị đám cây cối tươi tốt bốn phía che phủ . Nếu như không phải người hay qua lại nơi này, nhất định sẽ không tìm được đến vị trí thôn nhỏ này tọa lạc mặc dù chỉ cách có mười hộ gia đình.
“Bởi vì nơi này rất bí mật, nên chỗ chúng ta rất ít có ngoại nhân lai vãng.”
Sau khi đưa Tần Tiêu cùng Giang Nham vào căn phòng đơn giản của mình, lão nhân gia trước đem củi trên lưng mình dở xuống giao cho một người thiếu niên trẻ tuổi hình như là tôn tử của hắn, rồi mới mời bọn hắn vào phòng ngồi.
Có thể, thực là do có rất ít ngoại nhân đến được đây, dọc theo đường đi, Tần Tiêu cùng Giang Nham đã bị thôn dân nhìn chằm chắm với ánh mắt hiếu kỳ dò xét, một ít hài tử tò mò thậm chí còn theo bọn hắn tới trước cửa nhà lão nhân gia, ghé vào bên ngoài tiếp tục giương mắt ngó bọn họ.
Bởi vì trên đường đi, bọn Tần Tiêu đã nói cho lão nhân gia biết lý do tới đây, cho nên lão đại gia đã rõ bọn hắn tới đây để làm gì.
Đương lúc Tần Tiêu lễ phép hướng lão nói muốn gặp thôn trưởng, lão nhân gia bình thản đáp một câu “Chính là ta” nhượng Tần Tiêu cùng Giang Nham vô cùng vui vẻ vì đã không uổng toàn bộ công sức bỏ ra để tới được đây.
“Bất quá, ta không tiếp phóng viên.” Lão nhân gia tiếp tục nói khiến bọn hắn vô cùng sửng sốt.
Phỏng vấn qua không ít người như vậy, Tần Tiêu biết bọn hắn đối với chuyện của tổ tông mình đều rất kiêng kỵ tuyệt đối không dễ dàng mà nói ra, liền nhanh chóng hướng lão nhân gia nói︰”Lão đại gia, ngài yên tâm, chúng ta sẽ không công bố tên họ của ngài trên báo. Hơn nữa, chỉ cần là chuyện ngài không muốn bị công khai, chúng ta đều sẽ tôn trọng ý của ngài, không công khai. Chúng ta chỉ muốn biết thôn trang này có từng phát sinh chuyện gì thần kỳ hay không mà thôi.”
Lão nhân gia không có lập tức trả lời Tần Tiêu, mà chỉ ngồi yên ở vị trí, lặng im, thật lâu không nói một lời.
Tần Tiêu cùng Giang Nham không khỏi hai mặt cùng dò xét, mà lúc ánh mắt Tần Tiêu lướt qua cửa chính dừng ở ngoài phòng thì mới phát giác mấy tiểu hài tử khi nãy vẫn đứng ngoài cửa đã ly khia tự bao giờ, mà giờ phút này, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm lại, trong phòng, không biết du đăng đã được nhóm khi nào chiếu lên những tia sáng mỏng manh.
“Gia gia, đồ ăn đã được làm tốt .”
Lúc này, thiếu niên khi nãy giúp lão nhân gia mang củi đi cất hiện đang bưng đồ ăn tiến vào, đặt trên chiếc bàn lớn trong phòng.
“Nga.” Lão nhân gia nãy giờ vẫn im lặng cuối cùng cũng lên tiếng , “A đức, mời hai vị khách nhân ăn cơm. Sau đó đi dọn hai căn phòng trống, đêm nay nhượng hai vị khách nhân này nghỉ ngơi lại đây.”
Thấy lão nhân gia đối với chuyện của bọn hắn tránh mà không đáp, Tần Tiêu cùng Giang Nham không khỏi cảm thấy mất mác, lúc Giang Nham nhịn không được muốn nhắc lại ý định đến đây của bọn hắn, ánh mắt của Tần Tiêu cắt ngang ý định của hắn, lặng lẽ lắc lắc đầu.
Quên đi, hôm nay trước hết cứ như vậy đi. Ngày mai tìm dịp nói lại.
Tần Tiêu dùng ánh mắt đối thị với người bạn đã cùng hắn công tác vài năm, nới với đồng bạn đã có ăn ý.
Thấy tình trạng đó, Giang Nham đành phải đem lời nói đã muốn trào ra khỏi cổ họng nuốt trở về.
Thiếu niên tựa hồ không đặc biệt thích nói chuyện vẫn nhìn bọn hắn, cho đến khi ánh mắt của bọn họ cũng dừng lại trên người hắn, thiếu niên mới đột nhiên quay mặt về phía lão nhân gia đang ngồi kế cái bàn nhanh chóng nói︰”Ta phải đi chuẩn bị.” Sau đó, liền xoay người li khai .
“Ăn cơm trước đi, sau đó còn tắm rửa rồi nghỉ ngơi . Ngày mai ta đến mang các ngươi ra ngoài.”
Lão nhân gia lời nói cường ngạnh nói với bọn Tần Tiêu, thái độ của hắn khiến cho Tần Tiêu cùng Giang Nham có muốn cự tuyệt cũng không được, liền chỉ có thể ngồi xuống bên chiếc bàn lớn, cùng lão nhân gia ăn cơm chiều.
Mà lúc Tần Tiêu bưng lên bát cơm đang định ăn thì đột nhiên chú ý tới một đạo ánh mắt dừng ở chính trên người mình, kỳ quái ngẩng đầu nhìn lên, hắn thấy thiếu niên ban nãy đáng lẽ đã phải rời thì bây giờ lại xuất hiện ngay ngoài cửa , dùng ánh mắt khiến người khác khó có thể lý giải nhìn thẳng vào hắn.
Chuyện gì thế này? Lúc Tần Tiêu cảm thấy không phù hợp thì thiếu niên đã thu hồi ánh mắt, quay người bỏ đi.
“Tần Tiêu, ngươi sao vậy ?”
Giang Nham phát hiện người bên cạnh đang ngây ngẩn, liền lấy tay khửu tay thúc hắn một cái.
“A, không có gì.” Sau khi nói xong, Tần Tiêu thấp đầu tiếp tục dùng cơm. Nhưng ở trong lòng hắn, khuôn mặt như họa của thiếu niên vừa mới nhìn hắn không chuyển mắt có xua như thế nào cũng không thể biến mất.