Chương 97: Kết hôn ( chính văn hoàn )

Tri Huyền không để bụng đến vấn đề cá, hắn nhàn nhạt nói: “Anh rể.”

Tiểu Hoàng thụ sủng nhược kinh nhìn qua, ánh mắt sáng ngời, thậm chí còn rưng rưng nước mắt, thoạt nhìn giống như là người cha già cuối cùng cũng được con trai thừa nhận.

Đồng Tiểu Tùng:……

Tri Huyền cũng không mềm lòng, hắn nói: “Anh tốt với chị Yến thì anh là anh rể của tôi, còn nếu anh phụ lòng chị Yến, tôi bắt được anh không chỉ lột da đơn giản như vậy thôi đâu, biết không?”

“Không, không phụ lòng!” Tiểu Hoàng kích động nói: “Yến Yến tốt nhất, tôi thích Yến Yến nhất.”

Y nhìn về phía Đồng Tiểu Tùng đầy kỳ vọng, nói: “Tôi, lúc trước tôi không có ý dọa cậu, tôi muốn tìm người điểm hóa, nhưng không ai thấy được tôi, chỉ có mình cậu nhìn thấy, nên tôi nhất thời nóng vội……”

Đồng Tiểu Tùng hít sâu một hơi, học được một đạo lý, sau này nhìn thấy cái gì, cũng phải ra vẻ trấn định vờ như không thấy.

Tiểu Hoàng lặp đi lặp lại nói: “Tôi không có ý dọa cậu, không có ý dọa cậu……”

Đồng Tiểu Tùng biết đối phương muốn nghe cái gì, cậu mím môi, gật đầu nói: “Biết rồi, anh rể.”

“Ai!” Tiểu Hoàng vui vẻ cười.

Đồng Tiểu Tùng giương mắt nhìn lại, cảm thấy chị mình mỹ hóa Tiểu Hoàng quá mức, đối phương cười không giống trẻ con, mà như đứa ngốc trong thôn, nụ cười kia quả thực giống y hệt, may mà có một khuôn mặt trẻ con, bằng không thật sự nhìn không nổi.

***

Hơn nửa tháng trôi qua, Đồng Tiểu Tùng hoàn toàn chấp nhận người anh rể này.

Bởi vì đối phương không cố ý giả ngu trước mặt bọn họ, ngược lại còn đặc biệt thông minh, học gì cũng rất nhanh.

Mỗi ngày đều giống như một con chuột chăm chỉ làm việc từ trong ra ngoài.

Tuy rằng có một số thứ người khác không cần, y lại lấy mang về, nhưng điều này làm cho Đồng Tiểu Tùng phảng phất như nhìn thấy bản thân mình lúc trước.

Bởi vì nhà nghèo, nên phải lục thùng rác để tìm những thứ người khác không cần, nhưng vẫn còn xài được, cố gắng hết sức tiết kiệm tiền cho gia đình.

Hơn nữa sau khi Tri Huyền trở về, làm rất nhiều việc, trong nhà không còn việc gì để làm nữa.

Mỗi ngày Tiểu Hoàng sẽ chạy ra ngoài để nhặt những thân cây ngô mà mọi người không cần, xem có lọt lưới cái nào hay không, bẻ xuống cho vào túi mang về.

Ngô không còn, sẽ đến ruộng những người khác đã thu hoạch sạch sẽ nhặt đậu nành bị rơi ra và một ít khoai tây nhỏ người khác không cần.

Mỗi ngày đều có thể mặt mũi lấm lem nhặt về vài túi to, trợ cấp gia dụng.

Nhìn thấy con chồn liều mạng như vậy, Đồng Tiểu Tùng thật sự không đành lòng nghi ngờ người anh rể này nữa.

Tri Huyền cũng hoàn toàn tin tưởng giao phó cái nhà này.

Hắn mặc một thân hàng hiệu, nhìn một nhà già trẻ, đặc biệt là con chồn quần áo không vừa người còn lấm lem mặt mũi, cảm thấy cái nhà này, sợ chỉ có thể dựa vào hắn.

Vốn dĩ bọn họ có thể đón Đồng Tiểu Yến và mẹ Đồng vào thành phố, nhưng bây giờ lại có thêm một con chồn.

Chồn không thể rời khỏi núi, toàn dựa vào linh khí trong núi để nuôi dưỡng, đi đến thành phố giống như thực vật rời khỏi nước vậy.

Tri Huyền thở dài, lập tức ra quyết định: “Xây nhà thôi.”

Xây thêm vài phòng tốt hơn chút, ở riêng ra, điều quan trọng nhất là nâng cao mức sinh hoạt trước đã.

Vừa nghe xây nhà lại, chồn ta vui như Tết, mỗi ngày đều tung tăng đi theo bận rộn.

Mặt mũi lấm lem còn bẩn hơn cả công nhân.

***

Một tháng rưỡi sau, ngôi nhà mới hoàn thành.

Một đại viện rộng rãi, ngôi nhà cao hai tầng ba mặt kết hợp giữa Trung Quốc và Phương Tây.

Sàn nhà lát đá xanh, tường trát gạch men trắng, mái nhà lợp thép đen khí thế, trước cửa còn có hành lang gấp khúc.

Vừa thiết thực vừa mỹ quan, trông cũng giống một gia đình giàu có.

Con chồn mặc quần áo rách rưới, mặt mũi lấm lem vui vẻ bổ củi trong sân.

Đồng Tiểu Tùng đều nhìn không nổi nữa, lấy ra kho bạc nhỏ của mình: “Anh rể, mua quần áo đi thôi.”

Trong nhà vẫn còn rất nhiều thứ cần mua, thấy vậy, Tri Huyền dứt khoát dẫn mọi người trong nhà cùng đi lên trấn.

Không nghĩ tới sau khi vào trung tâm mua sắm, con chồn túm lấy bộ đồ nữ màu đỏ không buông tay.

“Tôi muốn cái này! Đưa cho Yến Yến, Yến Yến có thể mặc nó kết hôn với tôi!”

Nhân viên cửa hàng kinh ngạc trừng mắt nhìn con chồn, nghĩ thầm người này trông dáng vẻ thì ưa nhìn, đáng tiếc lại là thằng ngốc.

Đồng Tiểu Yến bất đắc dĩ: “Kết hôn không thể mặc cái này, có quần áo dành riêng cho kết hôn.”

Con chồn vội vàng nói: “Vậy đi mua quần áo kết hôn.”

Đồng Tiểu Yến vừa xấu hổ lại vừa tức giận: “Không mua! Anh có đi không? Không đi không mang theo anh về.”

Nói xong, Đồng Tiểu Yến xoay người rời đi.

Con chồn ủy khuất mếu máo, thấy bóng dáng kia ngay cả đầu cũng không ngoái lại, biết giả vờ đáng thương cũng vô dụng, đành phải buông quần áo đi theo.

Đồng Tiểu Tùng đứng tại chỗ, nhìn màu đỏ kia ngẩn người.

Mặc dù con chồn không có chứng minh thư, nhưng y có thể kết hôn với chị gái mình trong thôn.

Nhưng cậu và Tri Huyền không được, đừng nói trong thôn, cho dù là trong thành phố, cũng không có giấy chứng nhận kết hôn giữa nam nam.

Nếu cậu muốn mặc màu đỏ này, đại khái là không có khả năng.

Tri Huyền ở phía trước phát hiện Đồng Tiểu Tùng không đi theo, hắn nghi hoặc quay đầu lại, sau khi nhìn thấy ánh mắt của Đồng Tiểu Tùng, hắn cười cười, nói: “Tiểu Tùng, đi thôi.”

“Đến đây!” Đồng Tiểu Tùng không nghĩ tới nữa, vội vàng chạy về phía Tri Huyền.

***

Đêm hôm đó, Đồng Tiểu Tùng khϊếp sợ nhìn Tri Huyền móc từ trong túi ra một bó hoa hồng đỏ rực, quỳ một gối xuống đất, ngẩng đầu dịu dàng hỏi: “Đồng Tiểu Tùng, em có bằng lòng ở bên tôi không?”

“Bằng lòng! Đương nhiên bằng lòng!” Cậu vui vẻ nhận hoa.

Vốn tưởng rằng đây là Tri Huyền tâm huyết dâng trào muốn cho cậu sự lãng mạn, không nghĩ tới sau khi cậu đồng ý, Đồng Tiểu Yến từ ngoài cửa bước vào, cầm hai bộ hôn phục trong tay.

Đồng Tiểu Tùng khϊếp sợ nói: “Đây, đây là……”

Đồng Tiểu Yến cười nói: “Đây là Tri Huyền mua, em ấy nói muốn đêm nay kết hôn, liền xem em có đồng ý hay không.”

Đồng Tiểu Tùng kích động đáp: “Đồng ý, đồng ý!”

Tri Huyền mỉm cười, nhìn chăm chú vào Đồng Tiểu Tùng bằng ánh mắt yêu thương.

Trong mơ, lần đầu tiên hắn tặng hoa bị thất bại, không thấy được phản ứng của Đồng Tiểu Tùng.

Nhưng bây giờ, hắn cảm thấy hắn đã thấy được.

Trong mơ, nếu đối phương lần đầu tiên nhận được hoa của hắn, đại khái cũng sẽ có phản ứng như bây giờ.

***

Mẹ Đồng ngồi trên cao đường, Đồng Tiểu Yến đứng bên cạnh.

Đồng Tiểu Tùng và Tri Huyền mặc hôn phục đỏ rực sóng vai đi ra.

Trong tay bọn họ cầm lụa đỏ, bên dưới tấm lụa là một sợi dây đỏ nối liền hai cổ tay.

Đồng Tiểu Yến cao giọng hô: “Nhất bái thiên địa! Hạnh phúc mỹ mãn!”

Hai người cùng nhau quỳ xuống đất, lạy một lạy.

Khóe mắt Đồng Tiểu Tùng ươn ướt, cậu và Tri Huyền, cuối cùng đã chân chính ở bên nhau.

Nến đỏ hỉ tự, ngọt ngào viên mãn.

***

Trong góc, con chồn ai oán nhìn đôi chồng chồng trong phòng, không cam lòng đảo qua mặt Đồng Tiểu Yến.

Y cũng muốn kết hôn!

Nhưng Yến Yến không để ý tới y……

Chồn ta sâu kín thở dài, chẳng lẽ là do y làm không đúng?

Ngày mai ra ngoài phải hỏi thăm xem, rốt cuộc làm thế nào mới có thể kết hôn.

—— Hoàn