Chương 94: Âm thi ( thượng )

Núp sau cầu thang tầng hai nhìn xuống, bọn họ cả kinh.

Tri Huyền nheo mắt lại.

Vu Mã Bác vội vàng lấy tay che miệng mình.

Đồng Tiểu Tùng ôm chặt cánh tay Tri Huyền, đôi mắt trừng thật to.

Chỉ thấy Uông Vũ ngồi trên ghế sô pha như người gỗ, không nhúc nhích.

Trước mặt y là một thi thể toàn thân sưng phù, giòi bọ đang bò lúc nhúc đầy trên thi thể.

Bất đồng với giọng nói duyên dáng, thi thể này đã thối rữa ở trình độ cao, thậm chí không nhìn ra nam nữ, toàn thân trần trụi chảy ra thi du, chỉ cần cử động nhẹ thì giòi bọ trên người đã rơi lạch tạch xuống dưới, bò lổm ngổm trên mặt đất.

Đồng Tiểu Tùng có chút buồn nôn, cậu lặng lẽ kéo tay áo Tri Huyền che kín miệng mũi mình.

Văn Đông thì sắc mặt khó coi, kiên trì một hồi, sau khi nhìn thấy thi thể kia cắt thịt ở chân đút vào trong miệng Uông Vũ, rốt cuộc nhịn không được lấy tay bịt miệng.

Khối thi thể kia cất giọng ngọt ngào: “Đồ ăn em làm ăn ngon không?”

Uông Vũ máy móc nhai nuốt, thi du chảy xuống từ khóe miệng, đám giòi trắng ngọ ngoạy vỡ ra giữa hai hàm răng y.

“Hì hì xem anh ăn kìa, nào nếm thử món này xem……”

Thi thể kia lại cắt từ trên bụng ra một miếng đã không thể coi là thịt nữa, đó chỉ là một cục thối rữa.

Đồng Tiểu Tùng thậm chí không muốn tiếp tục nhìn nữa, chưa kịp nhắm mắt đã cảm thấy Tri Huyền động.

Tri Huyền đứng dậy, ra hiệu với mọi người, bọn họ lại lặng lẽ quay trở lại tủ quần áo.

Vu Mã Bác hạ giọng xuống đến mức thấp nhất: “Mình mẹ nó thứ kia là cái gì, mình còn tưởng là cái loại nữ quỷ rất nóng bỏng……”

Tri Huyền giơ tay lên, ngửa đầu nhắm mắt lại: “Cậu chờ một chút, để tôi bình tĩnh đã rồi nói……”

Mọi người:……

Đồng Tiểu Tùng nhịn không được ngẩng đầu nhìn Tri Huyền, cậu còn tưởng rằng Tri Huyền không có cảm giác, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, cậu lại vội vàng vùi vào quần áo Tri Huyền hít một hơi, mùi trầm hương đến trình độ cực đại giảm bớt cảm giác ghê tởm của cậu.

Tri Huyền mang theo ý cười cúi đầu, dựa vào cổ Đồng Tiểu Tùng: “Đừng chỉ lo hít tôi, em cũng để tôi hít chút nào.”

Vu Mã Bác trợn trắng cặp mắt cá chết, cả người phóng không: “…… Là phải bình tĩnh.”

Cảnh tượng bên ngoài quá ghê tởm, tuy rằng trong tủ quần áo không có đường sống cho chó độc thân, nhưng cũng may coi như vừa mắt.

Văn Đông:……

***

Một lúc lâu sau, Tri Huyền cuối cùng cũng mở miệng.

“Thứ này nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi, có hơi khó giải quyết.”

Vu Mã Bác kinh ngạc: “Ngay cả anh cũng cảm thấy khó giải quyết, nó lợi hại đến mức nào!?”

“Lợi hại thì không lợi hại, nhưng lại phiền phức.” Tri Huyền hiếm hoi thở dài: “Nó là âm thi, có cực đại oán khí của thi thể đột tử, hẳn là trên đầu bị cắm một vật bằng kim loại, rồi đem chôn thẳng đứng. Khó là khó ở chỗ chúng ta cần phải tìm được thi thể của nó mới có thể đối phó với nó được, không tìm thấy thi thể thì cái thứ bên ngoài kia hiện giờ chính là bất sinh bất tử bất diệt.”

Đồng Tiểu Tùng: “Lửa của anh cũng không có cách nào với nó sao?”

“Lửa của tôi không phải vạn năng.” Tri Huyền có chút bất đắc dĩ: “Tìm được thi thể rồi thì lửa của tôi còn có chỗ dùng, nhưng hiện tại thứ bên ngoài kia đốt không được……”

Trong giọng nói của Vu Mã Bác tràn ngập ai oán: “Xem ra Uông Vũ chết chắc rồi, chúng ta căn bản không tìm được thi thể, không quen biết con quỷ kia thì có trời mới biết nó được chôn ở đâu……”

Tri Huyền: “Thi thể của nó trăm phần trăm được chôn đứng trong căn nhà này, phạm vi nhỏ hơn rất nhiều, có thể xem xem có manh mối nào trên mặt đất ở tầng một không, hơn nữa trong lòng tôi có suy đoán, bức tường trong phòng ngủ chính kia có độ dày không bình thường.”

Vu Mã Bác kinh ngạc thốt: “Độ dày không bình thường anh cũng biết?”

Văn Đông thông minh hơn Vu Mã Bác, y nói: “Tri Huyền trang hoàng lại nhà đã phá tường đi, bức tường dày bao nhiêu, anh ta có thể không biết sao.”

Đồng Tiểu Tùng nép trong lòng Tri Huyền, nhẹ giọng nói: “Vậy giờ chúng ta làm gì đây?”

Tri Huyền: “Chờ họ an tĩnh lại, sau đó chúng ta về nhà, sáng ngày mai lại đến tìm thi thể.”

***

Lần chờ này, là chờ đến sau nửa đêm.

Vu Mã Bác tuyệt vọng hít sâu một hơi: “Nữ quỷ không cần ngủ đúng không?”

Tri Huyền: “Xem ra phải chờ đến sáng rồi.”

Văn Đông:……

Đồng Tiểu Tùng không lên tiếng, cậu đỏ mặt kẹp chân, có chút mắc tiểu.

Sao cậu lại không có tiền đồ thế này, không ai mắc tiểu hết, chỉ có mình cậu.

Thời khắc mấu chốt luôn xảy ra chuyện, rõ ràng hôm nay cậu không uống bao nhiêu nước hết mà.

Trong đầu hiện lên lần tè trong quần ở lớp học trước kia, sắc mặt cậu lập tức trắng bệch, cậu không muốn tè trong quần lần nữa.

Lần đó đã muốn chết lắm rồi, huống chi hiện giờ cậu còn làm trò trước mặt những người bạn tốt nhất và Tri Huyền nữa.

Nếu như tè trong quần, cậu không dám tưởng tượng sau này mình sẽ đối mặt với bọn họ như thế nào.

Nhưng mà…… làm sao đây?

Hiện giờ rõ ràng là không có khả năng ra ngoài đi WC rồi.

Trong bóng tối, Tri Huyền cảm giác được người trong lòng phát run từng đợt, hơn nữa run…… có chút ái muội.

Kiểu run này hắn rất quen thuộc, mỗi lần đối phương ở trên giường nghẹn đến tàn nhẫn, thì sẽ run như thế này.

Ánh mắt hắn nghi hoặc đánh giá người trong lòng, cuối cùng dừng trên hai chân kẹp chặt kia.

Tri Huyền hít sâu một hơi, nói: “Tiểu Tùng em đứng lên một chút, tôi mắc tiểu, tôi vào trong góc xả nước chút.”

Đồng Tiểu Tùng: “…… Hả?”

“Mẹ nó, lúc này mà đi tiểu?” Vu Mã Bác không dám tin: “Xả chỗ nào?”

Tri Huyền đã đứng trong góc rồi, hắn quay lưng về phía mọi người, cởϊ qυầи: “Xả lên quần áo, cũng không thể nín mãi được, tiền rửa quần áo với tủ tôi sẽ đưa cho Uông Vũ.”

Dứt lời, mọi người đều có thể nghe thấy tiếng nước rõ ràng.

Mọi người:……

Đồng Tiểu Tùng xuất thần ngẩn người, nghe thấy âm thanh này, cậu càng không nín được, cậu cũng muốn……

“Tiểu Tùng, em cũng lại đây tiểu đi, phải đợi đến rạng sáng lận, giờ mà không tiểu, lát nữa hai người kia tiểu xong thì mùi sẽ nồng lắm.”

Vu Mã Bác, Văn Đông:……

Đồng Tiểu Tùng chưa kịp phản ứng đã cảm thấy có một bàn tay kéo mình qua, sau đó quần đã bị đôi tay kia thuần thục cởi ra.

Tri Huyền ôm cậu từ phía sau, chắn tầm nhìn của hai người kia, mặc dù trong bóng tối vốn dĩ không thể nhìn thấy gì.

Cậu đang quay mặt về phía góc tủ, cảm thấy bàn tay của Tri Huyền vói vào trong quần, móc vật của cậu ra, lấy tay đỡ.

Tri Huyền: “Từ từ thôi, không gấp.”

Toàn thân Đồng Tiểu Tùng nóng lên, xấu hổ trước nay chưa từng có, rõ ràng rất gấp, lại rõ ràng cảm giác được đôi tay kia của đối phương, cơn buồn tiểu bị chặn trong cơ thể……

Trên vành tai đột nhiên truyền đến một trận ẩm ướt cùng mềm mại, đó là đầu lưỡi của Tri Huyền.

Cơ thể bất giác rùng mình một cái, tiếng nước róc rách vang lên.

Đồng Tiểu Tùng cảm thấy hạ thân một trận thư sướиɠ, toàn bộ bụng dưới xẹp xuống.

Sau khi phóng thích xong, Tri Huyền dùng tay nhẹ nhàng lắc lắc, để vào rồi sửa sang lại quần.

Đồng Tiểu Tùng:……

Tri Huyền quay đầu lại nói với hai người kia: “Nếu các cậu có mắc thì cũng đừng nín, dù sao tủ quần áo này cũng đủ lớn, góc này bẩn chúng ta có thể sang chỗ khác.”

Vu Mã Bác cắn chặt răng: “Mẹ nó, tôi mẹ nó cũng muốn tiểu, hai người qua bên kia đi, tôi cũng đi xả nước đây.”

Đến một góc sạch sẽ, Đồng Tiểu Tùng yên lặng che mặt ngồi xổm xuống, dưới đầu tóc xoăn, lỗ tai cậu đỏ bừng.

May mà không có ai nhìn thấy, nếu để hai người kia nhìn thấy Tri Huyền ôm cậu, còn giúp cậu đi tiểu, vậy thì trình độ xấu hổ cũng sẽ tương đương như việc bị bọn họ nhìn thấy cậu tè trong quần……