Chương 8: Chất lỏng màu đỏ

Đồng hồ sinh học làm Đồng Tiểu Tùng thức dậy đúng vào 6 giờ sáng.

Cậu mở mắt ra, đảo tròng mắt chua xót, quần áo và giày vẫn ở trên người, mang đến cảm giác trói buộc không thể chịu nổi.

Rõ ràng đã là buổi sáng, nhưng trong phòng ngủ lại quá mức yên tĩnh, còn trên hành lang không hiểu sao lại ồn ào.

Sự việc tối hôm qua hiện về trong đầu, sắc mặt Đồng Tiểu Tùng vụt một cái tái nhợt.

Không thể nào!

Nhất định là nằm mơ.

Làm thế nào mà một chuyện đáng sợ như vậy lại có thể xảy ra trong hiện thực được?

Đồng Tiểu Tùng kéo màn giường ra, giường tầng đối diện cũng giống như tối hôm qua, mà tầng trên của giường cậu, cũng không có người.

Cảnh tượng đêm qua hiện lên trong đầu, cậu cảm thấy có chút hoang đường.

Làm sao có thể.

Như mọi ngày, cậu lấy chậu rửa và khăn lông của mình trong tủ ra, chuẩn bị đi rửa mặt.

Mở cửa, một vài học sinh chạy ngang qua.

“Trời ơi, kinh khủng quá.”

“Là tự sát sao?”

“Hình như vậy……”

Những lời này giống như một cây búa, nện vào người Đồng Tiểu Tùng.

Đồng Tiểu Tùng thở dốc, cậu không muốn để ý đến chuyện này, cậu muốn giống như mọi ngày, rửa mặt, sau đó đeo cặp đi học.

Cậu tăng tốc độ đi về phía phòng nước.

Dần dần, cậu nhận ra những học sinh không biết tên thảo luận về người chết kia đi chung đường với cậu.

Không đợi đi tới phòng lấy nước, cậu liền dừng chân, hơi ngây ra nhìn một đám người vây quanh cửa phòng.

Chuyện gì đã xảy ra thế?

Nếu là người chết……

Chẳng lẽ không phải ở dãy phòng học cũ sao?

Đồng Tiểu Tùng chậm rãi đi lên phía trước.

Có người thấy cậu, nói một câu.

“Hình như bọn họ ở chung một phòng.”

Sau đó, những người đó nhường đường cho cậu.

Đồng Tiểu Tùng thấy rõ cảnh tượng trong phòng nước, hô hấp cứng lại, trong đầu phát ra tín hiệu hoảng hốt.

Phòng nước là một dãy vòi nước cùng một dãy bồn rửa tay, bồn rửa tuy dài nhưng khá hẹp, nếu ai muốn đổ đầy nước dùng làm bồn tắm, vẫn là có chút khó khăn.

Nhưng hiện tại, cậu nhìn thấy Chu Phàm dùng một tư thế quỷ dị ở trong bồn nước chứa đầy chất lỏng màu đỏ.

Thoạt nhìn có vẻ như đối phương muốn nằm trong bồn nước, nhưng vì vai quá rộng không thể nằm xuống nên bị kẹt ở đó.

Đầu ngửa ra sau, cổ hình như bị bẻ gãy, treo ngược vào trong bồn nước, bị chất lỏng màu đỏ bao phủ một nửa, nhìn không thấy mắt, chỉ có thể nhìn thấy khóe miệng nhếch lên một cách quỷ dị, như thể đang cười một cách điên cuồng.

Y cầm một con dao nhỏ sáng choang bằng một tay, tay kia ngâm trong bồn.

Dưới sự bình tĩnh không gợn sóng ẩn giấu một sự tĩnh lặng đến đáng sợ.

Đồng Tiểu Tùng biết con dao kia, đó là con dao cậu đã từng cầm, cũng vô số lần muốn giơ nó lên.

“Tránh ra tránh ra! Cách xa chút đi!”

“Tránh hết ra!”

Đồng Tiểu Tùng bị một bàn tay đẩy mạnh ra, cậu ngã sang một bên, theo bản năng vươn tay ra vịn vào tường.

Quay lại nhìn, cảnh sát nối đuôi nhau đi vào, còn có pháp y đeo găng tay xách rương nữa.

“Bảo vệ hiện trường!”

Dây phong tỏa bị kéo lên.

“Đừng nhìn nữa! Tất cả đi học đi!”

“Đi học đi!”

Lãnh đạo nhà trường xua đám học sinh xem náo nhiệt như đang xua đàn cừu.

Đột nhiên ông ta nhìn thấy Đồng Tiểu Tùng, mắt nhíu lại.

“Này em kia! Em ở lại!”

Đồng Tiểu Tùng chưa kịp phản ứng thì đã có người vỗ vào vai cậu.

Gần như là phản xạ có điều kiện, cậu hất cái tay kia ra, hoảng sợ hét lên: “Đừng mà! Đừng!”

Khi thấy rõ người trước mặt là lãnh đạo nhà trường với vẻ mặt kinh ngạc, cậu mới thở dốc bình tĩnh lại, chậm rãi cúi thấp đầu xuống.

Một cảnh sát đi tới: "Đây là ai?"

Lãnh đạo trường: “Em ấy ở cùng ký túc xá với học sinh bên trong, tên……”

Lãnh đạo nhà trường không nhớ nổi tên Đồng Tiểu Tùng, liền đưa mắt nhìn về phía Đồng Tiểu Tùng.

Viên cảnh sát trung khí mười phần hỏi: “Ngẩng đầu lên, tên là gì?”

Đồng Tiểu Tùng chậm rãi ngẩng đầu, mái tóc hơi dài che đi khuôn mặt, vẫn như cũ không thấy rõ cái gì, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi khô khốc mấp máy hai ba cái: “Đồng Tiểu Tùng……”

Viên cảnh sát nhíu nhíu mày, đưa tay vén mái tóc hơi xoăn của Đông Tiểu Tùng lên.

Chỉ thấy trong đôi mắt trừng to kia đầy sợ hãi và nước mắt, khẽ run lên như thể vừa nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng.

Viên cảnh sát buông tay ra, gạt đầu tóc thoạt nhìn có hơi sa sút tinh thần kia sang hai bên, để bảo đảm vẫn luôn có thể nhìn thấy cặp mắt nọ, anh ta hỏi: “Cậu có biết bạn cùng phòng của cậu chết như thế nào không?”

Đồng Tiểu Tùng lắc lắc đầu, nước mắt chảy dài trên má, sợ hãi nghẹn ngào: “Không, không biết……”

Ánh mắt cậu xuyên qua hơi nước nhìn vào bên trong, cảnh sát hình như đã chụp ảnh lấy chứng cứ xong, đang nghĩ biện pháp xả nước trong bồn ra.

Họ lấy ra một số giấy vụn từ bồn, cho vào túi đựng vật chứng.

“Có vẻ như những tờ giấy này đang làm tắc cống.”

Như để khẳng định câu nói này, sau khi vớt giấy ra, chất lỏng màu đỏ từ từ giảm xuống, lộ ra toàn bộ Chu Phàm.

Lúc trước hai mắt chìm trong nước, thoạt nhìn dường như y đang nở một nụ cười quỷ dị, nhưng hiện tại khi đôi mắt lộ ra, lại phát hiện điều ngược lại. Đôi mắt của y hoàn toàn là sợ hãi, trừng to giống y như đúc ánh mắt của Đồng Tiểu Tùng giờ phút này, chỉ là không còn sự sống, có thêm tử khí.

Cảnh sát quan sát Đồng Tiểu Tùng, thấy vậy, anh ta cảm thấy Đồng Tiểu Tùng hẳn là biết chuyện quan trọng nào đó.

Anh ta phân phó với lãnh đạo trường đang đứng bên cạnh: “Xin nghỉ phép cho cậu ấy đi, đưa cậu ấy đến văn phòng chờ, trấn an cảm xúc, lát nữa chúng tôi sẽ đến.”

Lãnh đạo nhà trường vội vàng đáp ứng, sau đó xoay người nói với Đồng Tiểu Tùng: “Đừng sợ, lát nữa cảnh sát hỏi em cái gì em cứ trả lời là được, đi, đến văn phòng ngồi một lát.”

Nói xong, lãnh đạo nhà trường lấy chậu rửa mặt và khăn lông trong tay Đồng Tiểu Tùng, túm lấy cánh tay Đồng Tiểu Tùng đi về phía trước.

Đồng Tiểu Tùng ngơ ngác đi theo bước chân của lãnh đạo nhà trường, nhưng hình như vẫn không thể tin được, cậu quay đầu lại nhìn về phía phòng nước quỷ dị lại đẫm máu kia.

Viên cảnh sát đứng ở cửa phòng nước, nghi ngờ nhìn Đồng Tiểu Tùng.

***

Đồng Tiểu Tùng cầm cốc nước ấm trong tay, ngồi trên sô pha uống từng ngụm nhỏ.

Lãnh đạo trường không hỏi gì, chỉ liên tục an ủi cậu, nhấn mạnh lát nữa cảnh sát đến hỏi, nhất định phải ăn ngay nói thật.

Ngồi được một lúc, cửa phòng bị mở ra, có hai cảnh sát đi vào, một trong số đó là người mới hỏi chuyện ở cửa phòng nước.

Viên cảnh sát đến bên Đồng Tiểu Tùng ngồi xuống, thấp giọng nói: “Đồng Tiểu Tùng chào em, anh tên Trịnh Chí Lập, anh sẽ hỏi em vài câu, không cần căng thẳng, em chỉ cần trả lời đúng sự thật là được, được không?”

Đồng Tiểu Tùng rũ mắt, chậm rãi gật đầu.

Trịnh Chí Lập: “Tối hôm qua em ở đâu? Đang làm gì?”

Tối hôm qua……

Đồng Tiểu Tùng hơi hơi há miệng thở dốc, cảnh tượng tối qua hiện lên trong đầu, hô hấp lại trở nên dồn dập.

Thấy vậy, Trịnh Chí Lập vội nói: “Đừng sợ, tối hôm qua em nhìn thấy gì cứ nói ra, không cần băn khoăn gì cả, chúng tôi sẽ bảo vệ em.”

Sở dĩ dám nói như thế, bởi vì bọn họ đã kiểm tra máy giám sát rồi, Chu Phàm thật là tự sát, chỉ là vô cùng quỷ dị, như thể tinh thần bất thường vậy.

Mà trong máy giám sát, tối hôm qua Đồng Tiểu Tùng vội vàng chạy về cũng rất kỳ quái.

Bọn họ khẳng định Đồng Tiểu Tùng biết hoặc nhìn thấy điều gì đó.

Về phần có phải là Đồng Tiểu Tùng gϊếŧ người hay không?

Bọn họ cảm thấy không có khả năng, đầu tiên là không có bất kỳ chứng cứ nào.

Tiếp theo Đồng Tiểu Tùng quá gầy yếu cũng quá nhát gan, đứng ở cửa phòng nước cứ như sắp ngất đi vì sợ hãi, nếu thật là Đông Tiểu Tùng làm, không đến nỗi tố chất tâm lý lại yếu ớt như thế.

Trịnh Chí Lập ngẩng đầu, thấy chiếc khăn trong chậu, anh ta đứng dậy lấy chiếc khăn ra, thấm chút nước ấm.

Lại ngồi xuống bên cạnh Đồng Tiểu Tùng, anh ta bỏ chiếc khăn ấm vào trong tay đối phương.

“Thả lỏng chút, có chúng tôi ở đây, không có gì phải sợ.”

Nắm chặt chiếc khăn ấm, nhiệt độ này càng thêm chân thật hơn cả nước nóng, cuối cùng cậu lại cảm nhận được sự tồn tại của độ ấm.

Một tiếng nức nở vang lên trong phòng.

Nước mắt chảy vào trong cốc nước ấm, Đồng Tiểu Tùng sụt sịt như thể cuối cùng không chống đỡ nổi nữa, chật vật khóc không thành tiếng.

“Em, em tối hôm qua…… Tối hôm qua…… Triệu Sơn Dịch nhảy lầu.”

“Cái gì!?” Một viên cảnh sát khác trong phòng hét lên.

Trịnh Chí Lập trợn to mắt: “Em là nói…… Còn có một người chết nữa?”

Lãnh đạo nhà trường sợ tới mức không dám lên tiếng, khẩn trương trừng mắt nhìn Đồng Tiểu Tùng.