Chương 20: Phòng ngủ có quỷ

Đồng Tiểu Tùng có chút lo lắng: “Có phải cậu ấy gặp phải chuyện gì rồi không?”

Kha Lâm lắc đầu: “Không cần phải xen vào, cậu ấy không giấu diếm được đâu, nếu thật sự gặp chuyện, không cần chúng ta hỏi, chính cậu ấy sẽ không nhịn được. Ăn mì đi, có lẽ lát nữa cậu ấy thèm sẽ tự mình bò xuống thôi.”

Dưới sự hướng dẫn của Kha Lâm, Đồng Tiểu Tùng từng bước nấu mì gói.

Lúc ăn miếng mì đầu tiên, Đồng Tiểu Tùng sửng sốt, hai mắt lấp lánh.

Cậu kinh ngạc thốt lên: “Ăn ngon thật!”

Kha Lâm và Văn Đông suýt nữa phun hết mì ra khỏi miệng.

Một gói mì quý trọng ăn xong, Đồng Tiểu Tùng ôm bát giấy húp nước.

Kha Lâm thở dài: “Tiểu đáng thương này, yên tâm đi, sau này đi theo các anh trai sẽ không thể thiếu phần cậu.”

Đồng Tiểu Tùng có chút ngượng ngùng cười.

Cậu cảm thấy bạn cùng phòng rất tôn trọng cậu, không có loại thương hại trịch thượng, hoàn toàn thiếu tôn trọng mà cậu đã thấy ở trên người những người khác.

Bạn cùng phòng mới sẽ chia sẻ với cậu, sẽ cảm thán cậu đáng thương, nhưng tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ cho không cậu cái gì.

Họ bình đẳng với cậu, đối xử giống như với những người bạn bình đẳng khác.

Điều này làm cậu cảm thấy rất vui, cũng rất thoải mái.

Kha Lâm ngẩng đầu nhìn Vu Mã Bác, nói thầm: “Thật là có cốt khí, không chịu xuống giường, vừa thấy là biết ăn no rồi.”

Nói nói cười cười, rất nhanh đã đến giờ đi ngủ, Văn Đông ở giường trên rũ tay xuống là có thể tắt đèn.

Mọi người đều nằm trên giường, trở mình vài lần, dần dần buồn ngủ, rồi chìm vào giấc ngủ say.

Đột nhiên, tiếng đập cửa vang lên.

Đồng Tiểu Tùng mơ mơ màng màng mở to mắt.

Văn Đông ở giường trên hỏi một tiếng: “Ai thế?”

Kha Lâm ở giường dưới bên cạnh trở mình: “Hơn nửa đêm rồi, ai thế!?”

“Mình! Mình còn chưa về mà các cậu đã khóa cửa!?” Ngoài cửa truyền đến tiếng Vu Mã Bác.

Tách một tiếng, Văn Đông bật đèn lên.

Mọi người ngồi dậy.

Đồng Tiểu Tùng kinh ngạc nhìn lên giường trên bên cạnh, không có ai, chăn cũng đặt trên đó.

Không phải Vu Mã Bác đã trở về từ sớm rồi sao? Ra ngoài khi nào thế?

Kha Lâm và Văn Đông cũng đơ ra, vẫn là Đồng Tiểu Tùng xuống giường mở cửa.

Vu Mã Bác đi vào: “Có gì cho mình ăn không? Bạn cùng lớp trực nhật chung của mình xin nghỉ, một mình mình phải quét dọn cả lớp học, sau đó tới bãi rác lớn phía sau phân loại rác, mệt quá…… Sao các cậu lại nhìn mình bằng ánh mắt này?”

Văn Đông nhíu mày hỏi: “Trước đó cậu chưa từng về sao?”

Vu Mã Bác tỏ vẻ hoang mang: “Không có, mình làm trực nhật đến tận bây giờ, làm sao mình trở về được? Vừa làm trực nhật vừa phân thân trở về à, ha ha, ha……?”

Y xấu hổ cười, thấy vẻ mặt ba người trong phòng không đúng, liền hỏi: "Sao thế?"

Kha Lâm đứng dậy nhìn thoáng qua chiếc giường tầng trên, kinh ngạc nói: “Không đúng nha Đại Bác, trước đó cậu đã trở về, còn im ỉm bò lên trên giường ngủ, mình hỏi cậu có ăn mì gói không cậu còn không để ý tới mình, mình mẹ nó còn gọi cậu là gia gia, cậu cũng không hé răng.”

Sắc mặt Vu Mã Bác lập tức trở nên khó coi: “Cậu đừng nói bậy, mình thật sự chưa từng trở về, không đùa đâu, mình chưa từng trở về.”

Văn Đông nhíu mày nhẹ giọng nói: “Đại Bác, không đùa, ba người bọn mình đều thấy cậu trở về, lúc ấy còn nói chuyện với cậu, cậu phớt lờ bọn mình, Đồng Tiểu Tùng còn lo lắng có phải cậu gặp chuyện gì rồi không.”

Vu Mã Bác cười không nổi, y hoảng sợ nói: “Đừng như vậy, các huynh đệ, mình kêu các cậu gia gia, các cậu đừng làm mình sợ, mình thật không trở về, các cậu nghĩ lại xem, nếu mình trở về, các cậu ăn mì gói, mình có thể không cần sao? Hơn nữa mình nào có việc gì không nói với các cậu, mình……”

Y như nhớ tới chuyện gì đó, có chút hoảng hốt nhìn xuống đất.

Sắc mặt Đồng Tiểu Tùng trắng bệch, giọng nói có chút phát run: “Thật ra hôm nay mình không dám nói với các cậu, tối hôm qua mình thấy……”

Ánh mắt của ba người lập tức dán chặt vào trên người Đồng Tiểu Tùng.

Vu Mã Bác vội vàng hỏi: “Cậu thấy cái gì?”

Đồng Tiểu Tùng nói: “Mình thấy một người nằm trên cột giường cậu, tư thế của người đó không bình thường, như thể nửa người trên treo lơ lửng trên không vậy, cứ nhìn chằm chằm vào mình, nhưng tối quá mình thấy không rõ, lúc ấy mình còn nhỏ giọng gọi tên cậu, nhưng cậu không trả lời, sau đó mình ngủ thϊếp đi. Sáng nay, lúc cậu nói cậu dán vào tường ngủ, mình đã cảm thấy không đúng, nhưng mình sợ làm các cậu sợ, cũng sợ mình suy nghĩ nhiều nên không nói……”

Trong phòng ngủ trầm mặc.

Sắc mặt Vu Mã Bác không chỉ khó coi, mà mặt trực tiếp tái đi, như thể đã bị táo bón mười tám ngày.

Bốn người nhìn vào giường Vu Mã Bác, như thể đang nhìn một con quái vật nào đó.

Vu Mã Bác run rẩy hỏi: “Vậy các cậu có thấy cái mình kia đi ra ngoài không?”

Mọi người lại trầm mặc.

Suy nghĩ trong lòng đại khái là giống nhau.

Chỉ nhìn thấy đi vào, không nhìn thấy đi ra, tám phần cái thứ kia còn ở trong phòng ngủ của bọn họ.

Vu Mã Bác nuốt nuốt nước miếng, vẻ mặt như đưa đám: “Các cậu ai cho mình ngủ ké đi, mình không muốn chen chúc với cái thứ không biết là gì kia đâu.”

Kha Lâm cố ý nói: “Tối hôm qua không phải đã chen một đêm sao, đêm nay lại chen?”

Vu Mã Bác lập tức nổi giận: “Cậu nói đó là tiếng người sao!?” Y nhìn về phía Đồng Tiểu Tùng dễ nói chuyện nhất, nói: “Cậu cho mình ké được không? Mình dán sát vào tường ngủ cũng được, chỉ cần đừng để mình quay về ngủ trên cái giường kia thôi.”

Đồng Tiểu Tùng do dự, cậu không quen dựa vào người khác quá gần.

Chỉ là…… Thật vất vả mới có được quan hệ bạn cùng phòng hòa hợp như vậy, cậu không muốn phá hủy nó.

Cậu do dự nói: “Vậy, vậy được rồi……”

Văn Đông ngắt lời: “Đại Bác cậu nằm chung với mình đi, Đồng Tiểu Tùng vừa nhìn đã biết không quen ngủ với người khác, đừng bắt nạt cậu ấy.”

Vu Mã Bác gật đầu nói: “Được được được, ai cũng được, chỉ cần đừng để mình ngủ một mình là được.”

Nói xong, y lập tức bò lên giường Văn Đông.

Đồng Tiểu Tùng nhẹ nhàng thở ra, cảm kích nói với Văn Đông: “Cảm ơn.”

Văn Đông: “Không có gì, sau này nếu cậu không thích thì cứ nói ra, đừng nhịn để bọn mình đoán, như tính cách của Đại Bác là đoán không ra rồi, đến lúc đó phải nhường nhịn chịu khổ chính là cậu, không cần thiết.”

Đồng Tiểu Tùng vội gật đầu: “Sau này mình sẽ chú ý.”

Mọi người lại lên giường, tắt đèn.

Trong bóng tối, chưa ai ngủ cả, qua một lúc lâu, dường như cũng không có chuyện gì xảy ra.

Vu Mã Bác đã vô tâm không phổi ngáy khò.

Dần dần, tiếng hít thở trong phòng ngủ ngày càng đều đều.

Đồng Tiểu Tùng cũng nhắm mắt lại, rúc người vào trong chăn.

Đang mơ mơ màng màng, Đồng Tiểu Tùng nghe thấy trên giường đối diện đang có người xoay trở, như thể trên người như có rận vậy.

Kha Lâm bị đánh thức, trong lúc buồn ngủ vô thức đạp một đạp về phía trước: “Đại Bác! Cậu ngủ thành thật chút! Mẹ nó, nhìn mình làm gì.”

Một câu này đều gọi tỉnh mọi người.

Tách một tiếng, Văn Đông bật đèn, trong phòng sáng lên.

Kha Lâm hòa hoãn lại, nhìn ba người đối diện đang nhìn mình chằm chằm, đột nhiên phản ứng lại, giường tầng trên nào có người nha.

“Mẹ nó……” Kha Lâm không nói hai lời, chân trần chạy đến trên giường Đồng Tiểu Tùng: “Mẹ mẹ mẹ nó! Giường tầng trên không có ai nha!”

Đồng Tiểu Tùng quấn người trong chăn lui về phía chân giường, lẳng lặng nhìn về phía giường trên đối diện, trong lòng tất cả đều là cái thau đồng kia.

Có phải cậu đã mang rắc rối đến cho bạn cùng phòng không?

Kha Lâm ôm chân cuộn mình, kinh hoảng nói: “Hơn nữa mình nhìn thấy có người treo ngược, cúi đầu nhìn mình, mình cứ tưởng là Đại Bác! Giờ nghĩ lại, tóc của kẻ đó hình như khá dài, hơn nữa không thấy rõ mặt.”

Đồng Tiểu Tùng yên lặng đỏ mắt, quyết định vẫn nên nói cho mọi người biết chuyện thau đồng.

Cậu vẫn nên sống một mình trong phòng ngủ cũ sẽ tốt hơn, ít nhất sẽ không hại người khác.

Vừa muốn mở miệng, Vu Mã Bác ở giường trên đột nhiên nói: “Nguy rồi, thật đưa tới đồ dơ rồi, mình xin lỗi các cậu……”

Đồng Tiểu Tùng sửng sốt, tại sao Vu Mã Bác lại xin lỗi mọi người? Rõ ràng là cậu, là cậu có lỗi với mọi người.

Văn Đông nghiêm giọng: “Đại Bác, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Hôm qua mình thấy lúc cậu trở về đã không ổn lắm rồi.”

Vu Mã Bác: “Đêm qua, khi mình đang đi lên cầu thang đột nhiên nhớ tới một trò chơi quỷ, nghe nói khi một người đi lên cầu thang vào lúc nửa đêm, đếm số bậc thang, cuối cùng sẽ nhiều ra thêm một bậc, sau đó làm thế nào cũng sẽ không thể ra khỏi cầu thang, lúc ấy mình không tin tà, cũng không nghe lời Đồng Tiểu Tùng cảnh cáo đừng chơi trò chơi quỷ, nghĩ dù sao cũng không phải nửa đêm, liền đếm, sau đó……”

“Sau đó cậu thực sự không thể ra được?” Kha Lâm kỳ quái nói: “Nhưng tối qua không phải cậu đã trở lại rồi sao?”