Chương 10: Cố Hiên kỳ quái

Đồng Tiểu Tùng nằm trên giường mình, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm tấm ván gỗ giường trên, đèn vẫn được mở, cậu không dám tắt đèn.

Lãnh đạo trường cuối cùng đã nói rằng họ sẽ đổi phòng ngủ cho cậu.

Bởi vì sự việc xảy ra đột ngột, lãnh đạo nhà trường không có chỗ nào để nhét cậu vào, nên đành phải bảo cậu ở phòng ngủ này vài ngày, chờ sắp xếp được chỗ trống sẽ đổi cho cậu.

Như thể sợ cậu luẩn quẩn trong lòng, lãnh đạo nhà trường vây quanh cậu như vây quanh một đứa trẻ đang cần được chăm sóc khẩn cấp.

Còn tìm cho cậu một bác sĩ tâm lý, là một chị gái dịu dàng.

Trong căn phòng ngủ này, bác sĩ đã trò chuyện với cậu rất lâu, nói rất nhiều.

Nói cho đến khi cậu hết run, ngừng khóc.

Nói đến cậu cảm thấy thật ra khi con người ta chết đi, họ chỉ là người chết mà thôi.

Bầu không khí tử vong khủng bố trở nên nghiêm túc và bi thương.

Thậm chí cậu còn nghĩ đến dáng vẻ đáng ghét của ba người này lúc bắt nạt cậu, khi đó, vẻ mặt của ba người này còn dữ tợn hơn bây giờ.

Biết điều đó là không nên, nhưng dưới sự hướng dẫn của bác sĩ, cậu lại sinh ra một loại cảm giác sung sướиɠ khi đại thù đã báo.

Ba kẻ kia chết rồi, vậy từ nay về sau mỗi ngày cậu đều có thể yên tâm đi vào giấc ngủ sao?

Có phải cuộc sống sẽ không còn khổ như vậy nữa?

Có thể giống như thời năm nhất, tập trung học hành?

Cốc, cốc, cốc, tiếng gõ cửa vang lên.

Đồng Tiểu Tùng khẽ run lên, có chút sợ hãi nhìn về phía cửa.

Ai lại gõ cửa muộn như vậy?

Ký túc xá trường trung học Phồn Tinh không quy định thời gian tắt đèn, hôm nay có người chết, rất nhiều phòng ngủ không tắt đèn, bao gồm Đồng Tiểu Tùng.

Cậu nhìn thoáng qua đồng hồ, đã hơn 12 giờ, có thể là ai đây?

Cốc, cốc, cốc, lại là ba tiếng gõ cửa.

Đồng Tiểu Tùng tăng lá gan hô một tiếng: “Ai đấy?”

Ngoài cửa truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Tôi, mở cửa.”

Là Cố Hiên!

Đồng Tiểu Tùng lập tức luống cuống, Cố Hiên tới vào giờ này là muốn làm gì!?

Tối hôm qua kẻ gϊếŧ người có phải là Cố Hiên không?

Cậu không cảm thấy ba người kia là tự sát, bọn họ không có khả năng tự sát.

Ngay cả khi cậu chết, ba kẻ kia cũng sẽ sống tốt.

Vì vậy, đêm qua chắc chắn có người là hung thủ.

Cố Hiên tới đây để gϊếŧ cậu sao??

Hay để làm chuyện gì khác?

Giống như lúc trước uy hϊếp cậu vậy, muốn dùng sức mạnh với cậu?

Đồng Tiểu Tùng không dám mở cửa, cậu nhớ rõ mình hẳn là đã khóa cửa, không sợ!

Cậu tăng lá gan hô: “Muộn quá rồi, có việc mai nói trong lớp đi!”

Người bên ngoài trầm mặc.

Đột nhiên, cạch một tiếng.

Đồng Tiểu Tùng lông tơ dựng thẳng, lưng phát lạnh, khóa cửa bật lên rồi!

Kẹt một tiếng, cửa bị mở ra, Cố Hiên mặt không chút thay đổi xuất hiện ở trước mặt.

“A!” Đồng Tiểu Tùng thất thanh la lên, hoảng hốt tìm kiếm vật tiện tay, cuối cùng cậu dùng sức nhấc chiếc ghế trong phòng lên, tê tâm liệt phế hô: “Anh đừng tới đây! Anh đừng ép tôi!”

Cố Hiên thấy vậy, xùy một tiếng cười.

Có hơi khác với tiếng cười nhạo trước đây, trong mắt Cố Hiên đầy ý cười, lại không có ác ý.

Đồng Tiểu Tùng dồn dập thở dốc, kinh hoảng trừng mắt nhìn Cố Hiên, như con thú con bị bức vào góc chết.

“Đừng căng thẳng, thả lỏng nào, tôi chỉ đến thăm em, thuận tiện nhờ em giúp tôi một việc.” Cố Hiên đi vào trong phòng, thấy Đồng Tiểu Tùng sợ hãi lại khẩn trương, nhếch khóe miệng nói: “Thế này nhé, tôi không đóng cửa, em bỏ ghế xuống, ngồi xuống nói chuyện.”

Cánh tay Đồng Tiểu Tùng run lên, thật sự có chút không nhúc nhích được nữa, cậu cảnh giác nhìn chằm chằm Cố Hiên, chậm rãi buông ghế xuống, khẩn trương chuẩn bị có thế nhấc lên bất cứ lúc nào.

Cố Hiên mặc áo khoác đen với áo thun bên trong, phía dưới mặc một chiếc quần túi hộp, đi giày thể thao hàng hiệu màu sắc rực rỡ, trông vừa điển trai vừa ngông cuồng.

Sau khi đi vào, hắn thong thả quét một vòng. Không giống như vẻ ngạo mạn bốc đồng lúc trước, giờ phút này khí chất toàn thân Cố Hiên trầm tĩnh hơn trước rất nhiều, vẻ ngạo mạn không lúc nào không treo trên người đối phương hình như cũng đã biến mất.

Cố Hiên như thế làm Đồng Tiểu Tùng càng thêm khó nắm bắt, cũng càng thêm nguy hiểm.

Cố Hiên như thể là thú vương tuần tra lãnh địa của mình, sau khi đi một vòng, mới chậm rãi ngồi xuống giường Đồng Tiểu Tùng, lại tự nhiên vén chăn đệm lên, dùng tay kiểm tra độ dày.

Nếu không phải biết người trước mặt là Cố Hiên, Đồng Tiểu Tùng đều phải cho rằng đối phương là một người khác.

Hôm nay Cố Hiên uống lộn thuốc?

Thấy Cố Hiên chậm chạp không nói lời nào, Đồng Tiểu Tùng đành phải run rẩy môi, miệng cọp gan thỏ cường chống mở miệng trước: “Anh muốn làm gì?”

“Ngày mai tôi đổi chăn đệm cho em đi, bộ đệm chăn này quá cũ, đều hỏng rồi, lại còn mỏng như thế.” Cố Hiên tự mình nói, ánh mắt chuyển đến trên người Đồng Tiểu Tùng, lại nói: “Em thích ăn gì? Tôi mua cho em một ít, em gầy quá.”

Đồng Tiểu Tùng run rẩy môi, trừng mắt nhìn Cố Hiên, môi khép khép mở mở, toàn thân run rẩy không tự chủ được.

Cố Hiên xem cậu là gì?

Vật cưng sao?

“Tôi…… Tôi……” Đồng Tiểu Tùng run rẩy môi, ngực như có một tảng đá lớn đè lên, không phát ra được âm thanh, cậu muốn nói, rất rất muốn nói, lại cảm giác như bị thứ gì đó chặn ở cổ họng.

Cố Hiên nheo mắt lại, nhếch môi cười, ý cười tràn đầy trong mắt: “Tiểu Tùng, em có biết biểu cảm này của em rất…… rất mê người không.”

“Cố Hiên! Anh câm miệng! Tôi không cần!” Đồng Tiểu Tùng rống lên như muốn phát điên, tê tâm liệt phế gào thét: “Tôi chán ghét anh! Tôi ghê tởm anh! Làm ơn tránh xa tôi ra! Tôi không muốn bất cứ thứ gì từ anh! Anh cút đi! Anh cút đi!”

Tiếng rống này cuối cùng cũng đánh thức người ở phòng ngủ đối diện, cửa phòng ngủ đối diện mở ra, một cái đầu thò ra ngoài.

Cố Hiên nghe thấy tiếng cửa phòng mở, quay đầu lại lịch sự cười với người đối diện: “Tôi tìm Tiểu Tùng nói chuyện, có lẽ là làm cậu ấy sợ, không có việc gì mọi người ngủ đi.”

Cố Hiên là giáo thảo Phồn Tinh, không ai không biết, người ở phòng ngủ đối diện lễ phép gật gật đầu, nói: “Cậu ấy nhát gan, anh Cố anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút, đừng nói quá nhiều với cậu ấy.”

Lời này khiến Cố Hiên trong nháy mắt bật cười: “Lá gan của cậu ấy cũng không nhỏ, không phải vừa rồi còn rống tôi sao? Ngủ đi, tôi nói vài câu với cậu ấy.”

Phía đối diện thấy thần thái giọng điệu của Cố Hiên không giống như là tới gây chuyện, nghĩ nghĩ liền rụt trở về đóng cửa lại.

Cố Hiên quay đầu, Đồng Tiểu Tùng như là đấu thú dùng hết sức lực, há to miệng thở hồng hộc, căm hận trừng mắt nhìn Cố Hiên chằm chằm.

“Được rồi, nếu em chán ghét tôi như vậy, vậy tôi cũng không nói nhiều.” Ý cười trên mặt Cố Hiên hạ xuống, khôi phục tư thái nghiêm túc đứng đắn, hắn nói: “Em đi ra ngoài với tôi một chuyến, giúp tôi lấy một món đồ, nghiêm túc, không lừa em.”

Đồng Tiểu Tùng cắn răng run rẩy nói: “Anh gạt người, anh chính là muốn tôi ra ngoài với anh, tối hôm qua gϊếŧ người có phải là anh không……”

Nghe vậy, vẻ mặt Cố Hiên trở nên có chút cao thâm khó đoán, bầu không khí vi diệu yên lặng vài giây, hắn nhếch khóe miệng, không có ý cười nói: “Đừng nhắc tới những chuyện làm người ta mất hứng kia, tôi thật sự muốn em giúp tôi lấy một thứ, em có tính cảnh giác là chuyện tốt, biết phản kháng cũng là chuyện tốt, nhưng…… Giúp tôi việc này, tôi thực sự không muốn để người khác lấy giúp tôi.”

Đồng Tiểu Tùng không chút suy nghĩ hỏi: “Là hung khí?”

“Hung……” Cố Hiên có trong chớp mắt nghẹn lời, nhìn chằm chằm Đồng Tiểu Tùng, tức giận cười: “Hung khí đâu ra, bọn chúng một kẻ thắt cổ, một kẻ nhảy lầu, một đứa cắt cổ tay, còn chưa đủ rõ ràng sao?”

Đồng Tiểu Tùng càng ngày càng sợ hãi, cậu cứ cảm thấy lời này của Cố Hiên nói quá nhẹ nhàng, rành mạch rõ ràng giống như không phải đã chết ba người, mà là hôm nay ăn mấy cái bánh bao vậy.

Cố Hiên nhìn dáng vẻ cảnh giác của Đồng Tiểu Tùng, lại nói: “Tôi thừa nhận, em đề phòng tôi là đúng, em làm rất tốt, thế nhưng …… Vậy chỉ có thể thực xin lỗi, tôi phải uy hϊếp em, nếu em không đi theo tôi, tôi sẽ đóng cửa ngay bây giờ, làm nhục em, cường bạo em, gϊếŧ em.”

Sắc mặt Đồng Tiểu Tùng theo từng chữ đối phương phun ra mà càng thêm tái nhợt, toàn thân cậu lạnh như băng.

Cho dù trong mắt đối phương không có ác ý và ngạo mạn, còn có du͙© vọиɠ chiếm hữu làm cậu ghê tởm như trước kia, nhưng cậu vẫn cảm thấy đáng sợ như trước. Tuy Cố Hiên như đang đùa giỡn thân mật, nhưng cậu cũng không cảm thấy đây là đùa.